Chương 1393
Khi đến câu lạc bộ y tế này, trong lòng Tô Noãn Tâm đều mờ mịt.
Không biết tương lai phải đón nhận những thứ gì.
Tuy nhiên, các bác sĩ đưa họ đến đây, đều rất khách sáo, xem ra rất có tố chất.
Các bác sĩ đưa họ vào một phòng nghỉ, trong phòng nghỉ được xếp một dãy giường, nhìn có vẻ trống trơn, ngoài giường ra, cũng chỉ có một phòng tắm.
Không gian rộng lớn, nhưng nhìn nó trống trải khiến con người cũng thấy kỳ lạ.
Sau khi Tô Noãn Tâm và những người khác bước vào, họ thấy bên trong đã có bảy tám người phụ nữ.
Nhìn có vẻ tất cả bọn họ đều đã mất quá nhiều máu, dáng vẻ thần sắc rất kém.
Trái tim của Tô Noãn Tâm lập tức nguội lạnh một lúc ..
Tưởng sau khi truyền máu lập tức được rời đi, còn có thể nhận được một khoản tiền, mua vé máy bay về nhà.
Cũng không nghĩ … loại kho máu này đã được sử dụng trong thời gian dài.
Cô dường như không còn lựa chọn nào khác, cô bị mua đến đây làm nô lệ … Nô lệ không có quyền lựa chọn.
Những người ở đây từ chối nói chuyện với họ, cũng không muốn thả cô đi.
Sau khi đưa các cô đến nơi này nhốt lại, liền rời đi.
Mặt khác ba người phụ nữ khác cùng Tô Noãn Tâm tới, trực tiếp khóc lớn.
Tô Noãn Tâm cũng muốn khóc, nhưng trên đường tới đây, nước mắt đã chảy sạch sẽ hết rồi ,cô khóc không ra được nữa.
Cô nhìn những người phụ nữ đã ở đây, tất cả đều nằm co ro trên giường, với vẻ mặt vô hồn, cô biết rằng tương lai sẽ khó có thể mà vượt qua được.
Trong lòng khó chịu đến mức không thể nói được.
Tìm một chỗ nằm trống, cô dứt khoát nằm xuống, mở chăn ra đắp lên.
Mặc kệ tương lai như thế nào, ngủ trước đã rồi nói sau.
Ít nhất thì môi trường ở đây cũng không tệ, vệ sinh,…đều rất sạch sẽ.
Tô Noãn Tâm nghĩ đến đây càng nặng nề, đủ loại suy nghĩ lung tung, lúc này, cô thật sự rất buồn ngủ, năm xuống giường không bao lâu liền ngủ mất.
Ba người phụ nữ đi cùng cô tới, thấy cô ấy bình tĩnh như vậy đã ngủ rồi, một đám cũng không biết nên nói gì mới tốt nữa.
Họ cũng đã mệt rồi, họ cũng bắt chước đi nằm ngủ.
Tô Noãn Tâm bị một người dùng mũi kim đâm tỉnh, cánh tay bị người đó giữ chặt, dùng kim đâm vào da trên cổ tay của cô để lấy máu.
Chỉ lấy một ống tiêm nhỏ, liền rút kim ra.
Cô nhìn người đàn ông đeo kính vàng trước mặt với vẻ ngạc nhiên, nói bằng tiếng Anh: “Từng đó là đủ rồi sao?”
Mạnh Tỉnh nhướng mày liếc cô một cái, nhìn thấy vẻ mặt bẩn thỉu của cô, nhíu mày nói: “Sao vậy, còn chê ít sao?”
“Tôi đã nghĩ rằng các ông đem chúng tôi làm một kho máu”
“Cô cho rằng như vậy là không sai, nhưng cô yên tâm, chúng tôi sẽ không để cho cô chết đâu.”
“Nó cũng sẽ không dễ chịu.”
“So với thời gian hiếu thắng của các cô ở thị trường nô lệ.”
“Đó cũng là…”