Chương 1361
Trên mặt ai nấy cũng tràn đầy vẻ âm u tử khí, giống như zombie vậy.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta tuyệt vọng.
Tô Noãn Tâm núp ở một góc hẻo lánh, bên trái là Vương Đình, bên phải là Lan Bảo Khiết.
Vương Đình vẫn luôn đi theo cô.
Còn Lan Bảo Khiết thì đối với việc Lệ Minh Viễn đột nhiên xuất hiện cứu viện, tin tưởng không chút nghi ngờ, cho nên mới một mực đi theo cô.
Còn học theo cô, bôi bẩn lệ mặt như mèo hoa.
Tô Noãn Tâm nhìn thấy cách đó không xa có một người phụ nữ nước ngoài bị thương chẳng chịt, vết thương trên người đã bắt đầu chảy mủ, nằm rạp trên mặt đất không ai quan tâm.
Tô Noãn Tâm hít sâu một hơi, đi về phía người phụ nữ kia, đỡ cô ta dậy.
Lan Bảo Khiết ở phía sau cảnh cáo: “Tô Noãn Tâm, coi đừng xen vào việc của người khác, cẩn thận cô ta bị bệnh đó.”
Tô Noãn Tâm không phản ứng cô ta, đỡ người phụ nữ nước ngoài kia dựa vào tường, dùng tiếng Anh hỏi cô ta: “Cô không sao chứ?”
Vẻ mặt người phụ nữ kia không đổi lắc đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, không nói gì.
Tô Noãn Tâm thấy vậy cũng không hỏi gì nhiều, về chỗ lúc trước của mình ngồi xuống.
Vương Đình vỗ bả vai cô nói: “Tôi biết cô tốt bụng, nhưng nơi này tất cả mọi người đều như vậy…chúng ta tự thân cũng khó bảo toàn”
‘Tô Noãn Tâm im lặng không nói gì.
Đột nhiên, cái người phụ nữ được cô đỡ dậy đột nhiên nhìn về phía cô nói: “Các cô mới t Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Đúng vậy”
“Tôi hiện tại… chính là tương lai của các người”
Đám người: “…” Có thể đừng đột nhiên mở miệng dọa người như vậy không?
Người phụ nữ tiếp tục nói: “Tôi bị bán trao tay rất nhiều lần, bị người đùa bỡn xong thì lại bị bán về đây, giá một lần so với một lần thấp hơn, đến cuối cùng thì không cần tiền.”
“Vậy tại sao bọn họ… Không cần tiền, lại không ném coi ra bên ngoài, còn quản cô làm cái gì?”
“Bọn chúng chính là súc sinh… Bọn chúng thích nhìn người ta sống không bằng chết”
Lan Bảo Khiết không khỏi rùng mình một cái, hai tay ôm lấy đầu gối, co thành một cục.
“Tô Noãn Tâm, trước đó tôi sai rồi… Tôi chỉ cầu xin lúc Lệ Minh Viễn đến cứu cô, cô có thể dẫn tôi theo hay không..”
Tô Noãn Tâm hít sâu một hơi nói: “Tôi cũng muốn chú nhà tôi tới cứu tôi, nhưng tôi không biết chú ấy có tìm được không! Nếu như chú ấy tới, tất cả người nơi này sẽ được cứu!”
Lan Bảo Khiết tin tưởng chuyện này.
Nhưng nước ngoài lượn như vậy, chưa chắc Lệ Minh Viễn đã tìm đến được.
Trong lòng cô ta tuyệt vọng kéo cánh tay Tô Noãn Tâm nói: “Tô Noãn Tâm, cô thông minh như vậy, mỗi lần đều có thể khiến cho người ta tức gần chết, tức giơ chân nhấc tay… Cô nhất định có biện pháp tự cứu mình, đúng không…”
Tô Noãn Tâm: “..”” Mẹ nó, đây là đang khen người sao?”
“Cô đừng kéo tôi, nếu như tôi có biện pháp thì chắc chắn tôi sẽ không mặc kệ các cô… Nhưng tôi cũng không có cách nào”
“Cô có cách, cô thông minh như vậy, Lệ Minh Viễn thích xô như vậy… Cô may mắn như vậy, có được người đàn ông mà tất cả phụ nữ ở Thủ Đô đều mong có được… Chắc chắn cô may mắn đến có cách cứu chúng ta sống sót ra bên ngoài.”
Tô Noãn Tâm không muốn nói chuyện nữa.
Biểu thị Lan Bảo Khiết não tàn sao?