Chương 1357
Sau đó lại mở mắt ra, Tô Noãn Tâm đã bị người đàn ông dí súng vào đi xa.
Giờ phút này, trong lòng anh ta rất bất lực.
Cũng động lòng.
Trên đời này, không ngờ lại có người nói anh ta là người tốt… nói anh †a nên có một cuộc sống tốt hơn.
Không muốn anh ta chết.
Nam một mực nằm im tại chỗ, nằm rất lâu… Từ lú trời đen nghịt tới lúc hừng đông, chân đau đến chết lặng.
Anh ta đang định chống đất đứng dậy thì thấy hai cái xe việt dã đang phi về phía này, để đề phòng vạn nhất, Nam lại nằm xuống đất giải chết.
Ở khu không người có rất nhiều phần tử nguy hiểm.
Đặc biệt là mấy cái chỗ như biên giới này.
Lại thấy một lượng lớn người chết, Lệ Minh Viễn và người của anh dừng xe lại.
“Đại ca, hình như cái nhóm người này tối hôm qua đã bị cướp sạch…
Vớ vẩn cô Tô lại đổi chỗ rồi”
Khóe môi Lệ Minh Viễn hơ mím lại, không nói cái gì.
Lại nữa…
Đây đã là lầm thứ ba rồi.
Tâm trạng của Lệ Minh Viễn đã phức tạp đến chết lặng.
“Đại ca, lần này đến cả xe cũng không để lại, tất cả mọi thứ đều bị mang đi… Chỉ còn lại thi thể”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Đi xem xem còn ai sống sót không”
“Dạ”
Lúc đầu Nam không muốn bị phát hiện.
Nhưng người của Lệ Minh Viễn đều là sát thủ chuyên nghiệp, rất giỏi phân biệt người sống người chết.
Chẳng mấy chốc Nam đã bị phát hiện.
“Đại ca ơi! Ở đây có thằng giả chết nè!”
Trong lòng Nam chắc chắn là sụp đổ Nhưng mà cũng may là Lệ Minh Viễn chưa từng gặp qua anh ta, chắc là sẽ không nhận ra.
Lại không nhờ chỉ là một cái Tô Noãn Tâm thôi mà…. Thế mà lại khiến anh đuổi theo tớ tận cái khu không người nguy hiểm này.
Giả chết bị phát hiện vẫn rất là xấu hổ.
Nam giả bộ như bị dọa sợ, che đầu không ngừng cầu xin tha thứ: “Đừng giết tôi, đừng giết t “Lại là người Việt… Đoạn đường này đã gặp không ít người Việt rồi.”
Ánh mắt Lệ Minh Viễn đảo qua mặt Nam, thản nhiên nói: “Không giết anh, nói cho tôi biết chỗ này đã xảy ra chuyện gì.”
“Người da đen… có rất nhiều người da đen, bị bọn họ cướp sạch, hàng hóa cũng đều bị cướp hết… Tất cả chúng tôi đều chết hết”
“Vậy anh có thấy chị dâu của chúng tôi hay không?”
Nam mờ mịt nói: “Chị dâu gì?”
“Đại ca… Chị dâu có đặc điểm gì?”
Lệ Minh Viễn nhìn chằm chằm vào Nam một lúc lâu, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Nam cảm thấy da đầu có chút tê dại, cảm thấy đại khái là không thể giấu được.
Bị thuộc hạ hỏi vấn đề, Lệ Minh Viễn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Nam.