Chương 106
Dương Diêm hào hứng nói: “Có thể gọi món gì đất hơn không?”
Nhìn một lượt menu mới thấy nhà hàng lẩu này thật đúng là cao cấp, các bàn đều được đặt ở những phòng riêng, giá cả đương nhiên cũng rất đắt.
Tân Nghĩa không mảy may để ý, lãnh đạm nói: “Hoàn toàn có thể Cứ tự nhiên”
Lâm Xuân Mạn cười nói: “Cậu chủ Tân sẽ tính toán vài đồng bạc nhỏ nhoi này sao! Dương Diễm, cậu cứ gọi thoải mái đi “Không vấn đề gì!”
Tô Noãn Tâm muốn đi vệ sinh, vội đứng dậy nói: “Mọi người cứ gọi đồ ăn trước, tờ vào nhà vệ sinh một chút.”
Tân Nghĩa không biết nói gì thêm: “Em mau đi mau về máu, cẩn thận đừng để bị ngã trong đấy.
Loading…
Tô Noãn Tâm liền nói “Cút” một tiếng! Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn lớn tiếng cười “Ha ha…
Lâm Xuân Mạn cảm thấy Tô Noãn Tâm rất có năng lực, vốn dĩ cậu chủ nhà họ Tần là một công tử khét tiếng trong giới, nghe nói anh ta còn là người hay đi gây thị phi, không dễ mà chọc vào, nhưng Tô Noãn Tâm chẳng nề hà mà thuận miệng măng anh ta “Cút”, đây không phải là quá tài đỉnh hay sao.
Ngay cả cô chủ nhà họ Lâm như cô ấy cũng không dám đứng trước mặt người này mà nói ra câu suông sẽ như vậy đâu! Tο ấn Tâm từ vệ sinh bước ra, đột nhiên đụng phải một người.
Ngẩng đầu nhìn một cái, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, bất ngờ nói: “Chú! Sao chủ lại ở đây?”
Lê Minh Viễn nhìn thấy cô, đột nhiên cũng có chút kinh ngạc nói: “Ra ngoài bàn chuyện làm ăn thôi, đối tác kia định dùng bữa tối ở đây, còn cô, sao cô lại ở đây?”
“Tôi cùng Dương Diễm và mấy người bạn mới tới đây ăn lẩu, chủ. Chủ đã tìm người chăm sóc cho mẹ tôi, lại còn giúp tôi sắp xếp việc học, thực lòng cảm ơn chủ.
“
Lê Minh Viên nhẹ giọng nói: “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ, mấy người các cô ăn ở phòng nào?”
“Phòng 108, chủ có muốn qua gặp mặt bạn tôi một chút không?”
“Tôi còn có chuyện cần giải quyết, để lần sau đi!”
“Được rồi, chủ cứ đi làm việc của chủ đi, tôi không quấy rầy chủ nữa!”
“Um.”
Sau một vài câu chào hỏi đơn giản, mỗi người lại đi làm việc của riêng mình.
Bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng tốt, sau khi vừa nói chuyện vừa ăn lẩu một hồi, Tần Nghĩa ra ngoài thanh toán thì phát hiện ra hóa đơn đã được người khác thanh toán từ khi nào rồi.
Tân Nghĩa cau mày nói: “Ai thanh toán vậy?”
Lẽ nào là Tô Noãn Tâm sao? Cô nhóc này lại khách khí với anh ta vậy sao?
Không phải đã nói trước là anh ta sẽ mời bữa này rồi sao
Chỉ nghe nhân viên thu ngân nói: “Là một người họ Lệ thanh toán.”
Lệ Minh Viên?
Trong phút chốc, vẻ mặt Tân Nghĩa liền trở nên sa sâm lại. Lệ Minh Viễn đang cử người theo dõi Tô Noãn Tâm sao? Nếu không thì sao anh ta biết được bọ họ đi ăn lẩu, hơn nữa còn giúp bọn họ thanh toán?
Cái tên nham hiểm xảo trá này
Nhưng mà. Vốn dĩ Lệ Minh Viên hoàn toàn không biết rằng anh ta cũng đang có mặt ở đó. Lúc Lý Mạnh ra thanh toán, anh chỉ nói thêm một câu báo Lý Mạnh tiện thể thanh toán cho phòng 108. Anh cũng chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi, tiên thể giúp tăng thêm mối quan hệ giữa Tô Noãn Tâm cùng bạn bè, có vậy sau này mọi người cũng sẽ dễ dàng sống chung hơn. Vốn dĩ cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Tân Nghĩa mang vẻ mặt âm u bước ra khỏi nhà hàng lẩu, Tô Noãn Tâm vẫy tay với anh ta nói: “Tân Nghĩa, chúng tôi sẽ bắt taxi trở về.”
“Để anh đưa các em về “Thôi, xe thể thao của anh chỉ có hai chỗ ngôi, mà chúng ta có những bốn người, bọn em bắt xe về cho tiền!”
Tần Nghĩa dở khóc dở cười.
“Lần sau đổi xe có bốn chỗ vậy.
“Được rồi, chuyện lần sau thì lần sau hằng nói, bữa lấu này hôm nay, cảm ơn anh!”
“Khách sảo với anh làm gì chứ!” Tần Nghĩa cũng không định nói cho Tô Noãn Tâm biết rằng bữa lẩu này là do Lê Minh Viên thanh toán.
Dù sao, nếu Tô Noãn Tâm không biết thì phần ân tình này sẽ đương nhiên thuộc về anh ta!
Nhưng nào ngờ đến tối, Tô Noãn Tâm lại biết được.
Buổi tối, mẹ nhắn tin hỏi cô xem có hay dành thời gian quan tâm đến Minh Viễn không… Tô Noãn Tâm tiện tay đáp lại một câu
Sau đó cô liên gửi tin nhắn hỏi han tới Lê Minh Viễn, nội dung tin nhân đơn giản: “Dạo gần đây sức khỏe chủ có tốt không a?” Gửi xong, cô liền vứt điện thoại sang một bên rồi đi vào nhà tắm tắm rửa.