Giang Tinh Hoài cảm thấy mất hết mặt mũi. Cậu tuyệt đối không thể nào gọi người hàng xóm này ra nhìn cậu khỏa thân thêm một lần nào nữa.
Cậu không muốn phải giải thích lí do mình trần truồng đập cửa nhà người lạ, rồi kêu mình không phải biến thái đâu.
"Nghe này, khăn tắm không bắt anh đền, cũng không tố cáo anh đâu." Giọng nói Giang Tinh Hoài run rẩy đến đáng thương, "Còn mời anh ăn tôm hùm nhé, được không anh tiểu Từ."
Anh trai tiểu Từ nghe không hiểu, vùng ra khỏi tay Giang Tinh Hoài.
Giang Tinh Hoài xoay người chạy.
Tiểu Từ vồ lấy cánh tay của cậu, Giang Tinh Hoài mạnh mẽ vung tay, giật ngược lại.
Giang Tinh Hoài gấp rút đạp một cái.
Tiểu Từ lùi về sau, tay nắm chặt cổ chân cậu, kéo mạnh.
"Đệt!" Giang Tinh Hoài ngã ngửa, gáy lại lần nữa đập xuống đất.
Trước mặt tối sầm, Giang Tinh Hoài cố gắng nheo mắt. Không dừng lại, cậu vung chân đá mạnh, bò về trước.
Đến khi tay chạm vào vách tường, Giang Tinh Hoài mới lắc đầu choáng váng, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng.
Cậu bị ép vào góc tường, không đường thối lui.
Bên cạnh là cánh cửa đóng chặt.
Phía trước là tiểu Từ đang chảy nước miếng.
Giang Tinh Hoài cắn răng, đột nhiên quay người liều mạng đập cửa, hô to: "Chú! Chú ơi! Không! Anh trai! Anh mở cửa cho em với! Người này bị thần kinh! Biến thái! Anh ơi em sai rồi! Anh mở cửa một chút đi!"
Đến đây đi!
Ra đây! Chú!
Đến xem tui trần truồng đi nào!
Tiểu Từ há mồm nhào tới.
Giang Tinh Hoài sợ hãi nhắm mắt lại.
"Cạch". Cửa mở.
Tiểu Từ ngẩng đầu xem.
Trong nháy mắt, một thanh đao dài phá gió chém lên bả vai tiểu Từ.
Trên mặt Giang Tinh Hoài mát lạnh, chậm rãi mở mắt nhìn, chớp chớp mắt, run rẩy lau đi giọt máu trên lông mi.
Tiểu Từ không còn bình tĩnh nữa, anh ta như bị mùi máu tanh kích thích, bắt đầu thở hổn hển, đồng tử co rút liên hồi, nổi giận rống to, điên cuồng nhào tới.
Phó Diễn đá một cước lên đùi tiểu Từ.
Tiểu Từ lảo đảo, khụy xuống.
Phó Diễn liếc nhìn nam sinh đang nằm sấp trước cửa. Khuôn mặt cậu nhóc dính máu, ngây ngốc không phản ứng.
Phó Diễn nhíu mày, nhanh chóng cởi vest, ném qua.
"Lại đây."
Giang Tinh Hoài nghe thấy giọng người đàn ông trong bóng tối
Phó Diễn chỉ kịp đổi tay cầm dao, nam sinh trùm áo vest trên đầu, ngồi xổm trên đất, chợt xông đến như đạn đại bác.
Phó Diễn theo bản năng ôm người, đẩy ra phía đằng sau.
Tiểu Từ vừa mới chật vật đứng dậy, vô cùng khao khát, muốn noi theo. Chảy nước miếng phóng đến --
Phó Diễn nhíu mày, nhấc chân, đá vào giữa bụng.
Tiểu Từ bị đạp bay ra xa, trượt trên sàn nhà bóng loáng.
Lần này Giang Tinh Hoài trông thấy trên cánh tay tiểu Từ có một vết đao chém thật dài.
"Đệt..." Giang Tinh Hoài khiếp sợ, tự lẩm bẩm, "Người này lợi hại khiếp, thật sự chém..."
Phó Diễn nghe cậu nói chuyện, quay đầu nhìn.
Giang Tinh Hoài thấy hắn đột nhiên quay lại, sửng sốt một chút, lập tức treo lên nụ cười, gượng cười cảm thán: "Oa! Vừa rồi thật đẹp trai! Chú, chú là -- "
-- tiểu Từ lại đâm đầu đến rồi.
Phó Diễn lôi cậu vào phòng, nhanh chóng khóa cửa.
Một giây sau, khi cánh cửa hoàn toàn khép lại!
Ầm! Tiếng đập nặng nề vang đến, tiểu Từ lao vào ván cửa.
Một tiếng rồi lại một tiếng, người ngoài cửa vô cùng phẫn nộ, khiến cho cánh cửa rung động kịch liệt.
Bên trong một mảnh yên tĩnh, căn phòng không quá lớn chỉ còn lại hô hấp của hai người.
Gấp gáp là của Giang Tinh Hoài.
Chậm rãi chính là Phó Diễn.
Hai người đều căng thẳng không nói gì.
Mãi đến khi tiếng động ngoài cửa dần dần biến mất.
Giang Tinh Hoài vẫn còn sợ hãi, nhìn chằm chặp cửa phòng, run rẩy miễn cưỡng mặc vest vào: "Cảm ơn chú, chú- "
Phó Diễn nhấc theo đao xoay người rời đi.
"..." Giang Tinh Hoài ngạc nhiên, "Chú đi đâu vậy, tôi còn chưa kịp biết ơn xong."
Phó Diễn không lên tiếng, bước nhanh đến cửa sổ ngay phòng khách.
"Chờ đã... Không phải, chúng ta coi như là tự vệ chính đáng nhỉ? Có phải nên báo cảnh sát không?" Giang Tinh Hoài lon ton chạy theo, đi ngang qua bàn trà, cậu tiện tay rút một tờ giấy, dùng sứcau lên mặt. Chốc chốc lại lúi húi nhìn tờ giấy nhàu nát, trên giấy chỉ toàn là vết máu.
"Cảnh sát đến thì nói tôi chém." Giang Tinh Hoài nhíu mày mân mê gáy, "Anh ta động thủ trước, má, ông đây té muốn chấn thương sọ não, giờ nhìn gì cũng thấy mơ hồ -- "
"Cậu xem." Phó Diễn đứng ở bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, thần sắc nghiêm túc.
"Xem cái gì?" Giang Tinh Hoài nhìn theo tầm mắt của hắn, xuyên qua cửa kính, lải nhải "Chúng ta phải nhanh báo cảnh sát đi, tiểu Từ có phải bị điên -- "
Giọng nói Giang Tinh Hoài đột nhiên cứng đờ, sau một giây nín thở, Giang Tinh Hoài trợn tròn cặp mắt: "-- Tôi đệt."
Hoa cỏ vốn tươi tốt trong vườn hoa nhỏ dưới lầu trở nên hỗn độn, có ba, bốn người nằm vắt ngang bãi cỏ và mặt đường, máu tươi tí tách chảy ra dưới thân thể bọn họ, không biết còn sống hay đã chết.
Giang Tinh Hoài cảm thấy lạnh sống lưng, âm thanh run run: "...Như vậy là sao?"
"Cậu nhìn bên kia đi." Phó Diễn chỉ qua một hướng khác.
Giang Tinh Hoài nghiêng đầu nhìn xuống.
Bên trong vòi phun nước chỉ toàn là máu, ở chỗ nước sâu nhất có một cô gái đang vùi nửa người vào bể, cô ta chỉ còn chút hơi thở yếu ớt, nhưng vẫn không ngừng cố gắng trườn lên.
Đứng bên ngoài đài phun nước, một thanh niên trẻ tuổi mặc vest, đeo giày da ngoẹo cổ, thô bạo bắt lấy cẳng chân còn lộ ra ngoài của cô, lôi ra ngoài.
Thanh niên trẻ tuổi lôi gần hết cơ thể cô gái ra, lập tức nhào vào mặt cô cắn xé điên cuồng.
Như một con chó dại.
Cô gái yếu ớt giãy dụa một lúc, sau đó không còn nhúc nhích nữa.
"... Mẹ nó chuyện gì thế này? Bọn họ đều phát điên hết rồi sao?" Giang Tinh Hoài víu cửa sổ, ngón tay dùng sức đến khớp xương trắng bệch, "Báo cảnh sát! Chú báo cảnh sát đi! Bọn họ tập thể -- "
Giang Tinh Hoài lắp bắp, đột nhiên cậu nhớ đến tiểu Từ vừa tấn công cậu ngoài cửa, sau đó liên tưởng với cảnh tượng bên ngoài.
Giang Tinh Hoài nhất thời sững sờ không tin được, cậu quay sang nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, cố gắng bình tĩnh hỏi: "...Bọn họ bị sao vậy?"
"Tinh thần hỗn loạn, không thể khống chế tứ chi, có tính công kích mạnh, bước đầu phán đoán là bệnh truyền nhiễm, lây thông qua vết thương." Phó Diễn bình tĩnh phân tích, giải thích cho nam sinh hiểu, cũng là để sắp xếp tin tức trong đầu, "Bệnh này rất có khả năng -- "
"-- Bản tin khẩn cấp, theo báo cáo của cục kiểm soát dịch bệnh, đã phát hiện ra một số lượng lớn ca nhiễm virus không xác định trong thành phố, số người nhiễm bệnh đang gia tăng nhanh chóng..."
Hai người chăm chú quay đầu nhìn TV trong phòng khách.
"-- Dấu hiệu đặc thù ban đầu là tinh thần không tỉnh táo, tứ chi cứng ngắc, hung dữ. Con đường lây nhiễm thông qua máu và nước bọt...Thời gian lây nhiễm kể từ lúc tiếp xúc với mầm bệnh là từ 5 đến 10 phút. Loại virus này cực kì nguy hiểm, yêu cầu người dân ở yên trong nhà, tránh tiếp xúc..."
"... Bệnh truyền nhiễm? Virus ? Bản upgrade của bệnh dại sao?" Giang Tinh Hoài nhíu mày, đè nén nội tâm khủng hoảng.
Phó Diễn chăm chú lắng nghe tin tức trên TV.
Hắn phát hiện kết quả và phán đoán của hắn không khác nhau chút nào.
Từ khi chứng kiến vụ việc bạo lực tấn công lẫn nhau bên ngoài, việc đầu tiên hắn làm chính là gọi cảnh sát.
Nhưng không lâu sau, hắn thấy những người bị cắn chết, mấy phút sau đột nhiên bò dậy, lặp lại động tác tấn công đó với người qua đường. Hành động kì quái này khiến hắn cảm thấy không đúng.
Chính vào lúc đó, hắn đã mơ hồ đoán được.
Bỗng nhiên hắn nghe ngoài cửa có tiếng người kêu cứu. Lúc hắn mở cửa, ở cự li gần nhìn thấy người nhân viên bất động sản tiểu Từ đang trong trạng thái bất thường.
Đồng tử anh ta khuếch đại, đây cũng là điều kiện đầu tiên để xác nhận một người đã chết hay chưa.
Rốt cuộc hắn đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc và xảy ra thảm họa là điều không thể tránh khỏi.
TV vẫn đang phát lại tin tức.
Đầu óc Giang Tinh Hoài hoảng loạn, cố gắng xác nhận lại nội dung bản tin một lần nữa. Cậu thật sự không dám tin.
Ầm --
Tiếng động lớn kéo Giang Tinh Hoài khỏi trạng thái xuất thần. Tiểu Từ bị nhốt bên ngoài chắc hẳn nghe được âm thanh be bé nên lại bắt đầu đập cửa.
Giang Tinh Hoài miễn cưỡng hoàn hồn, một lát sau, cậu nhóc đột nhiên nghĩ đến một khả năng, cắn răng hỏi: "Chú ơi, chú đang chơi game zombie phải không?"
Phó Diễn nhíu mày trầm mặc, sắc mặt trở nên khó coi.
Như để phối hợp với cậu, tiểu Từ ở bên ngoài đột ngột gào lên một tiếng.
Giống như BGM của game zombie mà Giang Tinh Hoài thường chơi vậy.
"Xong... Tiêu đời rồi..." chân Giang Tinh Hoài mềm nhũn, đặt mông ngồi trên thảm trải sàn, miệng lẩm bẩm, "Hết cả rồi..."
Phó Diễn định thần, cúi đầu nhìn nam sinh trông có vẻ chật vật, trên người chỉ khoác vỏn vẹn một chiếc áo vest. Hắn cau mày, suy nghĩ một chốc.
Thở dài, vẫn là đưa tay ra --
"Món tôm hùm cay tôi đặt vẫn chưa kịp giao đến!" Mặt Giang Tinh Hoài thảm như nhà có tang.
Phó Diễn: "... ... ..."
"Làm sao bây giờ..." Giang Tinh Hoài thút thít.
Phó Diễn quay người muốn đi.
"Chú ơi." Giang Tinh Hoài khịt mũi, ngửa đầu nhìn hắn, đột nhiên hỏi, "Có thể cho tôi mượn điện thoại gọi một cuộc không? Điện thoại tôi rớt bể mất rồi, tôi muốn gọi cho ba."
Phó Diễn mắt nhắm mắt mở, đưa điện thoại cho cậu.
Giang Tinh Hoài nhận lấy, nhanh chóng ấn số điện thoại.
Lần này ba cậu nghe máy rất nhanh, hơn nữa không phải do thư ký trả lời.
"Alo?" Giọng nói Giang Lương Viễn có chút gấp gáp, "Sao lại đổi số điện thoại rồi? Ba gọi cho con mấy lần không được! Con có biết chuyện gì đang xảy ra hay không! Con muốn đi đời đấy à!"
"Con không có sao, vẫn bó gối trong nhà xem tin tức, không có đi lung tung ra ngoài!" Giang Tinh Hoài vội vàng nói.
"Bây giờ ba lập tức lên phi cơ, chờ ba đến đón. Tuyệt đối không được ra khỏi nhà, hiểu chưa!"
"...Vâng." Chóp mũi Giang Tinh Hoài chua xót.
Đây là lần duy nhất trong tháng này hai ba con cậu nói chuyện bình thường với nhau.
Giang Tinh Hoài cố ngăn nước mắt, nghẹn ngào bốc lên từ cổ họng: "Ba thế nào rồi, ở Mỹ không có dịch bệnh chứ?"
"Không sao, bên này vẫn ổn, con yên tâm." Giang Lương Viễn nói xong liền căn dặn, "Con cứ ở yên trong nhà, dịch bệnh này phỏng chừng qua mấy hôm nữa sẽ khống chế được thôi. Ba phải ghé Bắc Kinh một chuyến trước đã, chớ ra khỏi nhà, mấy hôm nữa ba sẽ đến."
"Ba không về nhà trước sao?" Giang Tinh Hoài sửng sốt.
"Dì của con với An An ở đấy sợ hãi lắm, ba đến đấy với họ trước." Giang Lương Viễn giải thích, "Ba cũng hết cách rồi, An An vẫn còn nhỏ, thằng bé với dì của con chỉ có hai người không an toàn."
"Nhưng..." Giang Tinh Hoài sửng sốt, "Con một mình ở đây..."
"Ba sắp xếp cho mẹ con họ xong xuôi sẽ qua tìm con, con cứ ở yên đấy chờ ba, ba đưa họ về mấy hôm sẽ trở lại. Hay là nếu con không ngại, ba dẫn dì con tới, rồi cả nhà mình cùng -- "
Vết thương sau gáy Giang Tinh Hoài lại bắt đầu đau, lỗ tai ù ù, giọng nói Giang Lương Viễn dần trở nên mơ hồ.
Dì cái rắm, người một nhà cái rắm.
Loại cảm giác ngộp thở đến choáng váng ầm ầm kéo đến, Giang Tinh Hoài siết chặt điện thoại, cố gắng nói năng cẩn trọng: "Ba, con với họ không phải người nhà."
"Con nói vậy là sao, nghe lời một chút, sắp thành người lớn cả rồi, sao còn giống trẻ lên năm như vậy..."
Câu này khiến Giang Tinh Hoài triệt để phát nổ.
"Sắp thành người lớn? Không phải thằng nhãi kia cũng sắp lớn rồi sao!" Giang Tinh Hoài không kìm được cơn giận, lớn tiếng cắt ngang ông: "Nó là con trai ba hay sao mà ba thương nó thế? Ba có biết con ruột của ba suýt nữa đã -- "
"Thôi! Bây giờ ba không muốn ầm ĩ với con." Giang Lương Viễn quát lớn đánh gãy lời cậu, "Giang Tinh Hoài, chừng nào thì con mới chịu hiểu chuyện!"
Giang Tinh Hoài không muốn nhiều lời nữa.
Hiểu chuyện, hiểu chuyện rồi lại hiểu chuyện, hiểu chuyện chết tiệt.
"Giang Tinh Hoài, bây giờ ba không muốn gây gổ với con, đợi vài ngày nữa ba đến đón, con ở đấy -- "
"Ba." Giang Tinh Hoài khịt khịt, cắt ngang, "Đừng tới tìm con làm gì."
"Cái gì?" Giang Lương Viễn phẫn nộ, "Đều là lúc nào, con còn -- "
"Con nói!" Giang Tinh Hoài cáu gắt, "Ba đừng đến đây! Con tìm được một người ba khác rồi!"
Giang Tinh Hoài phát tiết xong, hướng điện thoại đến tai người đàn ông bên cạnh.
"Giang Tinh Hoài! Con nói rõ cho ba!"
Điện thoại truyền đến âm thanh.
"Chào bác." Phó Diễn theo bản năng phản hồi.
"Ba nghe chưa, ba mới của con trẻ tuổi hơn, cũng yêu con hơn! Hắn sẽ không tìm vợ mới khiến con chán ghét!" Giang Tinh Hoài tiếp tục la lối vào điện thoại di động.
Phó Diễn: "... ... ..."
"Giang Tinh Hoài! Con đừng có quậy! Cái thằng kia là ai! Có phải con thích thằng đó hay không! Con không có lương tâm à! Ba cho con thoải mái một tháng mà đây là cách con đối xử với ba đấy à! Chiều chuộng nhiều nên sinh hư! Con -- "
Giọng nói trong điện thoại quá lớn, số lượng tin tức cũng quá nhiều, lúc Phó Diễn muốn bỏ đi trước đã không còn kịp nữa rồi.
Giang Tinh Hoài bực bội ném điện thoại.
Khóe mắt Phó Diễn giật giật, vẻ mặt lúng túng.
"Chú nhìn cái gì, chưa từng thấy đồng tính luyến ái à?" Giang Tinh Hoài đỏ mắt mắng hắn.
Phó Diễn liếc mắt nhìn cậu nhóc, không biết nói ra sao, xoay người về phòng làm việc.
Giang Tinh Hoài bĩu môi, không thèm để ý hừ một tiếng. Dửng dưng như không nhìn theo bóng lưng của hắn mà hát, vẫn là bài Cừu vui vẻ và Sói xám.
Mãi đến tận khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại.
Giang Tinh Hoài đỡ eo chầm chậm ngồi xuống ghế sofa.
"Má, thời buổi này con ruột của mình thì không lo, vội vàng đi nhận làm ba của đứa khác, tự hào lắm à, chắc là cảm thấy thành tựu lắm nhỉ?" Giang Tinh Hoài cúi đầu lau nước mắt, nhỏ giọng oán giận, "Cũng không phải có phần thưởng, tích cực như vậy làm gì..."
Giang Tinh Hoài xoa đầu gối bầm tím vì trượt ngã mấy lần, tự nhủ mình chỉ được khóc thêm một phút nữa thôi.
Trong mấy phút ngắn ngủi, từng cơn gió gào thét trong không gian âm u.
Tiểu Từ bên ngoài cũng không cào cửa nữa.
Giang Tinh Hoài cảm thấy căn phòng trở nên quá yên tĩnh.
-- ùng ục
Giang Tinh Hoài nhìn về khởi nguồn âm thanh --- là bụng của cậu.
Lúc này cậu mới nhận ra, đồ ăn của mình đặt đã giao trễ tròn 3 tiếng đồng hồ rồi.
Giang Tinh Hoài nhìn xung quanh, nên ăn gì nhỉ?
"Hành động công kích của bọn họ là vô thức, tôi quan sát ở khoảng cách gần, thấy đồng tử họ giãn to..." Phó Diễn ngồi ở bàn làm việc gọi điện thoại.
Cốc cốc cốc --
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ.
Phó Diễn ngẩng đầu lên.
Nam sinh đi chân trần, đứng nép ở cửa, thoạt nhìn vẻ mặt không tốt lắm, nhưng lại cười với hắn.
"Nhà chú có gì ăn không?" Giang Tinh Hoài thận trọng hỏi.
"Ngại quá, chờ tôi một lát." Phó Diễn nói với người bên kia điện thoại, ngẩng đầu nhìn nam sinh, "Gì cơ?"
"Tôi đói." Giang Tinh Hoài nói.
"Trong tủ lạnh có sườn bò." Phó Diễn nói.
Giang Tinh Hoài gật đầu, lùi ra.
Phó Diễn tiếp tục gọi điện thoại.
Sau 5 phút --
"Sườn bò đó chặt không được..." Giang Tinh Hoài vô cùng ái ngại đứng ngay cửa nhìn hắn.
"Để ra ngoài cho tan đá trước." Phó Diễn trả lời.
"Ồ..." Giang Tinh Hoài nhận được đáp án, xoay đít rời đi.
Hai phút sau --
"Chú này, làm sao để bật bếp?" Giang Tinh Hoài lại bắt đầu nữa rồi.
"... Xoay nút sang phải." Phó Diễn trả lời.
Ngay phút sau, Phó Diễn nghe thấy tiếng chén vỡ, muỗng rơi từ trong nhà bếp, cùng đủ thứ tiếng va chạm leng keng không nên xuất hiện.
Phó Diễn cúp điện thoại, đứng lên.
Một giây sau --
"Chú ơi! Cái nồi nó cháy!" Giang Tinh Hoài luống cuống tay chân vọt vào, "tôi dội nước lỡ quăng cả chén vào đấy rồi!"
Phó Diễn: "... ... . . ."
Phó Diễn âm thầm thở dài, bước ra khỏi bàn làm việc, nhìn cậu nhóc chăm chú: "Cậu bao nhiêu tuổi?."
"17 tuổi." Giang Tinh Hoài nói.
"À không, 11 tuổi ạ." Giang Tinh Hoài đột nhiên nũng nịu, đóng vai bé đáng thương, "Cho tôi cọ một bữa cơm nhé, chú."
"Tôi --" Phó Diễn chỉ vừa mở miệng.
Giang Tinh Hoài lại nhanh chóng đổi giọng: "Ba ơi, con đói."
_____^_^_____
Phó Diễn: Dưới giường làm bố, trên giường làm "bố" =))))))