Thẩm Tứ không nhìn Hề thị, ôn nhu khẽ che tai của Tài lang lại. Cũng không biết tiểu tử này biết điều hay thế nào, không để ý cái gì nằm trong bọc ấm, nhắm nghiền mắt ngủ say sưa.

Thẩm lão có gia tử cũng tức run người.

“ Làm càn. Thật làm càn. Ta mặc kệ, dù Lan Nương có gả cho ai. Tuyệt đối không thể nghĩ tới ta. Cũng đừng bao giờ nói những lời này ra ngoài. “

Một ông lão sắp xuống mồ như ông, còn thê thiếp cái gì. Người ngoài biết, phỏng chừng cười vào mặt ông. Đã già còn muốn ham vui, thà vậy ông đi chết còn hơn.

Lan Nương cũng bị doạ sợ, khóc lóc không thể tin nhìn Ngọc Nương.

“ Tứ tẩu, tẩu nói với ta. Sẽ giúp đỡ ta khi ta khó khăn, sao bây giờ tẩu lại nuốt lời. Thẩm Tứ và Lan Nương có cảm tình, tẩu những ngày qua đều nhìn trong mắt. Ta cũng đã nói sẽ hầu hạ hai người, thành thật chăm sóc Tài lang. Không cần ghen ghét hay phòng bị ta. Sao tẩu không chịu thu nhận ta?.”

Lan Nương dứt khoát ném nồi cho Ngọc Nương, Thẩm Tứ đều nghe Ngọc Nương. Chỉ cần nàng đồng ý, Lan Nương sẽ có thể tới đó sống.

Ngọc Nương sắp phát điên rồi. Không ngờ chính tay nàng đưa sói vào nhà, dưới mí mắt nàng để cho sói làm càn khắp nơi. Quả thực là bực bội muốn chết, hận không thể vung cho Lan Nương một bạt tai.

Nhưng lúc này, Ngọc Nương không được tuỳ hứng. Lan Nương cắn chết lấy thanh danh Thẩm gia không buông.Như vậy Thẩm gia sẽ ép Thẩm Tứ và Ngọc Nương, ngay cả Hề gia bên cạnh cũng vậy.Ngọc Nương đành nhịn xuống, trút giận xuống cánh tay Thẩm Tứ. Nhéo xuống thật mạnh. Đều do người đàn ông này, hừ.

“ Nếu ngươi còn làm như vậy. Sẽ xấu hổ lắm, ta chỉ cảm thấy đáng thương cho ngươi. Dây dưa không rõ ở đây, chi bằng về sống lại cuộc sống mới. Làm nữa, ấn tượng tốt ban đầu của ngươi trong mắt những người ở đây. Sẽ cực kém, sẽ chỉ nhìn ngươi với ánh mắt khinh bỉ mà thôi.”

Tiễn vị này ra cửa liền tốt, sau đó Thẩm Tứ sẽ về. Đóng cửa chặt lại, chó gà kêu ngoài cửa sẽ làm như không nghe thấy. Nếu biết trước, Ngọc Nương đã liều mạng kéo Thẩm Tứ về nhà. Tránh gặp phải tình huống hết sức bực bội này.

Lan Nương không chịu thua, oán giận trừng nàng. Trong mắt đều là căm hận, hận không thể giết nàng. Để có thế chỗ cho Ngọc Nương, là người ngồi bên cạnh Thẩm Tứ.

Lan Nương tỏ vẻ quyết tâm, từ trong ống tay áo. Lấy ra một cây kéo bén nhọn, kề sát vào cổ.

“ Nếu không để Thẩm Tứ cưới ta. Ta sẽ chết ở đây cho các ngươi xem.”

Mọi người đều hoảng hốt đứng dậy, Hề a di cũng sợ hãi không thôi. Vừa khóc vừa la lớn.

“ Lan Nương, mau bỏ xuống a …”.

Thấy cây kéo đã rạch ra một vệt máu dài trên cổ. Lan Nương còn muốn rạch xuống tiếp, Hề a di không ngại mặt mũi. Quỳ xuống chân Thẩm Tứ, không ngừng cầu xin.

“ Cháu trai a. Cháu đồng ý đi. Đó là người từ nhỏ lớn lên cùng ngươi. Nể tình bá mẫu, nể tình bao năm Lan Nương là muội muội ngươi. Ngươi đồng ý đi.”

Nói rồi bà lại bò về phía chân Ngọc Nương. Vì nữ nhi mà bất chấp.

“ Cháu dâu, đây là một mạng người. Cháu dâu nể tình liền thu nhận đứa bé đáng thương này đi. Nó tuyệt đối sẽ không tranh chấp gì với ngươi đâu a.”

Lâm lão gia tử cũng cầu xin.

“ Lão Tứ, trước nên đáp ứng. Để nàng ấy chết tại Thẩm gia, Thẩm gia mặt mũi để đâu a.”

Hề thị hoảng sợ không kém, đây tuy không là nữ nhi của bà. Nhưng vẫn là cháu gái bà nha. Hơn nữa, làm khó Ngọc Nương đau khổ. Hề thị lại chen vào nói.

“ Lão Tứ, ngươi gia nghiệp lớn. Lấy thêm nương tử là điều bình thường. Trước nên đáp ứng đi thôi, đây dù sao cũng là … biểu muội ngươi.”

Tài lang trong ngực cũng đột nhiên khóc lớn. Cảm nhận được không khí sợ hãi xung quanh, khóc càng thêm lợi hại.

Thẩm thị đành khẽ bế giúp, đưa vào trong phòng dỗ dành. Hiện tại tứ phòng, đang gặp một vấn đề khó giải.

Thẩm Tứ hít một hơi thật sâu, khẽ liếc nhìn Ngọc Nương. Thấy ánh mắt Ngọc Nương chớp chớp, Thẩm Tứ cụp mắt nhìn Hề a di khóc dưới chân. Hắn đỡ Hề a di dậy, lại thản nhiên hướng phái Lan Nương đi tới.

Tưởng chừng Thẩm Tứ đồng ý, không ít người thở phào.

Lan Nương cũng rưng rưng vui mừng.

“ Tứ ca …”.

Thẩm Tứ trầm mặc không nói chuyện. Lan Nương muốn nói gì đó, lại thấy Ngọc Nương cũng đang tới đây. Lan Nương tức giận nhìn Ngọc Nương.

“ Chu thị, tứ lang đã đồng ý. Ngươi sao lại xấu xa như vậy, còn muốn ngăn cản hai ta ở lại bên nhau.”

Ngọc Nương gương mặt âm trầm hỏi.

“ Có phải ngay từ đầu ngươi đã biết chuyện ngươi bị nhầm hay không?. Nếu không tại sao trước kia lại đột nhiên tiếp cận Tứ phòng như vậy?.”

Lan Nương lúng túng lắc đầu phủ nhận.

“ Ta làm sao có thể biết, hôm nay ta mới biết. Ngươi đừng đổ oan cho ta, ta …..”.

Nhìn Lan Nương cả người nhắm mắt ngã xuống đất. Ngọc Nương lạnh nhạt nhìn Thẩm Tứ trước mặt, quay mặt đi muốn tới ôm Tài lang về nhà.

Thẩm Tứ và nàng ngầm hiểu nhau, một người thu hút sự chú ý của Lan Nương. Một người nhân lúc Lan Nương không chú ý, đánh ngất nàng ta.

Thấy Ngọc Nương muốn ra cửa, Thẩm Tứ lạnh giọng nói với mọi người xung quanh.

“ Bọn họ ra cửa chúng ta liền không quen. Sau này đóng cửa chặt chút là được. Ta đã nói qua, ta chỉ có Ngọc Nương. Nếu còn muốn cắn, ta nghĩ rằng lần sau cắn sẽ không phải là ta.”

Rồi quay lưng chạy theo Ngọc Nương đi về. Quả thực người nhà hắn quá hố, đến hắn cũng cảm thán ông trời cũng thật trâu. Sắp xếp cho hắn nhiều thử thách như vậy.

Thẩm lão gia tử đảo mắt, nhìn một đám người Hề gia náo loạn lay lay Lan Nương dưới đất. Ông liếc nhìn Thẩm Đại, La thị bắt gặp sợ liên lụy đến Đại phòng. Lập tức nhanh miệng nói.

“ Đại bá và đại bá mẫu mau trở về đi thôi. Kẻo trời lại tối, phu quân mau lấy xe bò cho hai vị trưởng bối.”

Thẩm Đại sao lại không hiểu ý, lấy xe bò đậu ngay trước mặt Hề gia. Cùng ba huynh đệ lôi kéo Hề gia lên xe. Tận mắt thấy Hề gia ra khỏi cổng, La thị nhanh chân chạy ra đóng chặt cửa. Người lần sau Lan Nương muốn cắn là Thẩm Đại, thì phải làm sao bây giờ?.

Nhưng nghĩ lại chuyện hôm nay, đúng là thật kích thích người xem.

Thẩm lão gia tử như già đi mười tuổi, miễn cưỡng dặn dò.

“ Hề gia nếu còn tìm. Đóng chặt cửa lại cho ta.”

Hề thị muốn biện giải thay đại ca, nhưng bị ông ngắt lời.

“ Bà chăm sóc tốt Hạnh Nương đi. Đừng để hài tử chịu uỷ khuất.”

Hề thị lập tức vứt chuyện Hề gia ra sau đầu. Mặc dù mất đi chỗ dựa Hề gia, nhưng Hề thị có bốn nhi tử ba nữ nhi làm chỗ dựa. Lại có Hạnh Nương mặt giống mình như đúc bên cạnh, Hề thị đích thân ôm nữ nhi đi ngủ. Chăm sóc Hạnh Nương như một bảo bối.

Lan nương trước kia mười ngón tay không chạm nước. Đó là Hề thị quá chiều chuộng. Nhưng Hề gia lại khác, có sủng ái nhưng có hạn. Bưng bát rửa chén Hạnh Nương làm không ít. Nhìn bàn tay toàn vết chai, Hề thị suýt chảy nước mắt.

Hạnh Nương cũng vô cùng hiểu chuyện, sợ mọi người vì chuyện Hề gia mà Thẩm gia giận chó đánh mèo lên mình. Đi đứng nhẹ nhàng hơn, ăn cũng bớt đi. Còn giúp La thị giật đồ nấu cơm.

Làm La Thị cảm động không thôi. Trước kia Hề thị thì không nói, Lan Nương thì trừ chỗ Tứ phòng. Cửa đều không ra, quần áo cũng nhờ La thị giặt. Quả thực là khổ đến vô cùng.

Nay có tiểu cô hiểu chuyện, chăm chỉ. Nửa đêm La thị còn tâm sự không ít với Hạnh Nương.

Hề thị miễn cưỡng để nữ nhi làm việc, nhưng trong lòng lại đau xót không thôi. Nữ nhi bà không nên chăm chỉ như vậy mới đúng, đều do Ngô thị đáng ghét kia. Nhất định phải đòi tiền bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play