Bóng tối đã bao phủ khắp nơi, nhà nhà thắp dầu đun lửa. Vậy mà tiếng hét của Ngọc Nương vẫn còn vang khắp căn nhà. Bà đỡ Ngô thị cũng khẩn trương hô lớn.

“ Tiểu nương tử, mau dùng sức. Tuyệt đối không được ngủ.”

Lăng thị bên cạnh đau lòng vừa đút nàng ăn vài miếng canh vừa chấm nước mắt rơi xuống trên mặt Ngọc Nương.

“ Ngọc Nương, ngươi phải cố gắng. Không được từ bỏ, ngày thường ngươi khoẻ mạnh. Nhất định sẽ không sao đâu.”

Thẩm Tứ bị Hề thị giữ chặt, cũng nghẹn giọng hét lớn.

“ Ngọc Nương, ta cầu xin nàng. Tuyệt đối không được từ bỏ.”

Ngọc Nương mọi thứ khắp nơi đều mơ màng, nàng không ngờ. Sinh con lại đau đến muốn mạng, gào từ sáng tới tối. Nàng đều không có sức để nói chuyện, ngay cả thở đều vô cùng khó khăn.

Nàng không thể chịu thua, hạnh phúc của nàng không thể mất. Cuộc sống tràn đầy ấm áp này khó khăn lắm mới có được. Nàng tuyệt đối không được từ bỏ.

Ngọc Nương nắm chặt chiếc khăn rướm đầy máu bên cạnh. Dùng hết sức một lần nữa.

“ Ra rồi, ra rồi. Đã ra hơn phân nửa. Muội tử, dùng sức một lần nữa nào.”

“ Chúc mừng, chúc mừng. Là một nam hài khoẻ mạnh.”

Nghe thấy tiếng khóc khoẻ mạnh của hài tử, Ngọc Nương hạnh phúc nhắm mắt lại.

Thẩm Tứ vội thoát ra khỏi cánh tay của Hề thị, chạy vào phòng. Thấy Ngọc Nương nằm bất tỉnh, nước mắt rơi xuống lay lay nàng.

“ Ngọc Nương ….”.

Lăng thị vội vàng đưa tiền cho bà vú, đỏ mắt dọn dẹp khắp phòng. Chờ đại phu tới khám cho Ngọc Nương.

Đại phu chính là vị đại phu ở ngõ Hoa Hoè, ông ôn tồn giải thích.

“ Tiểu nương tử từng động thai, tuy bổ dưỡng kịp thời. Việc khó sinh là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng giờ đã ổn thỏa. Chỉ cần chăm sóc kĩ lưỡng, đều không có vấn đề gì.”

Hề thị bên này vội ôm đứa trẻ trong lòng đi tới.

“ Đại phu, ngươi mau đến xem cho tôn tử của ta. Xem có chuyện gì hay không?.”

Đại phu xem một chút, giơ tay tỏ vẻ không sao. Ghi vài phương thuốc liền để Thẩm Tứ đưa về.

Ngọc Nương mỉm cười sờ sờ mặt tiểu nhi tử, tuy đứa nhỏ còn nhắm mắt. Nhưng giống như cảm nhận được nương, chỉ hơi nhúc nhích lại ngủ ngon lành.

Thẩm Tứ bên cạnh không vui nhíu mày.

“ Nàng tạm thời đừng để ý tới hắn, nàng đang mệt. Cứ chú ý nghỉ ngơi đi thôi.”

Ngọc Nương quả thực hết nói nổi, trừng mắt nhìn gã đàn ông thối này.

“ Cũng chưa thấy ai như chàng. Hài tử là bảo bối của ta, chàng bắt buộc phải đặt nó lên đầu tiên.”

Thẩm Tứ bĩu môi. Xem đi, có người đàn ông khác liền vứt bỏ hắn ta. Cũng không biết ai mới là người yêu thương nàng thực sự.

Ngọc Nương không thèm để ý tới Thẩm Tứ. Nữ nhân ở cữ không được tắm rửa, nằm lì trong phòng làm Ngọc Nương ngứa ngáy khó chịu. Lăng thị giúp nàng lau người, nhưng đừng ai chọc nàng lúc này mới tốt.

Hài tử vừa sinh chính là chỉ ăn lại ngủ, rảnh rỗi lại khóc làm khó người xung quanh. Cứ như vậy lặp lại từng ngày.

Cũng không biết Thẩm Tứ lấy tự tin từ đâu ra, nhất quyết đặt tên cho trưởng tử là Tài lang. Hi vọng sau này Thẩm Tài tài giỏi, tài hoa hơn người.

Ngọc Nương nhìn Tài lang cả người béo núc ních, vừa trắng vừa tròn. Đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh, làm mọi người vô cùng thích thú.

La thị tấm tắc khen ngợi.

“ Tài lang còn nhỏ đã hiếu động. Nhất định lớn lên sẽ thông minh.”

Tài lang như hiểu ra, cái mồm nhỏ thổi ra một cái bong bóng nhỏ. Hề thị ôm chặt tôn tử, gương mặt cau có nay lại trở nên ôn nhu.

Đại tỷ Phù Nương cũng vào phòng của Ngọc Nương ngồi chơi. Cười ôn hoà nhìn, một lúc lâu lại nói tới chuyện của Mạn Nương ngồi bên cạnh.

“ Hôm nay đầy tháng đại nhi tử của lão Tứ. Là ngày vui, thêm chuyện Mạn Nương đính hôn lại là đại hỉ a.”

Thẩm thị, Ngu thị vội chúc mừng Mạn Nương. Mạn Nương đỏ mặt cúi đầu xuống, xấu hổ giấu mặt sau lưng Lan Nương.

Hề thị cũng vui vẻ vỗ tay Mạn Nương.

“ Đã định là 19 tháng sau.”

Việc này Ngọc Nương cũng nghe nói qua, Mạn Nương thanh danh giảm sút. Nhưng Thẩm lão gia tử lại nhìn trúng một nam lang thôn bên cạnh. Tuy hơi nghèo chút, nhưng nghe nói chỉ cần Mạn Nương gả qua lập tức ở riêng.

Điều này coi như Hề thị đồng ý, dù sao tứ ca của Mạn Nương giàu nhất thôn. Hỗ trợ muội muội là điều đương nhiên.

Đại tỷ Phù Nương như chợt nhớ ra điều gì đó nhìn Ngọc Nương.

“ A, ta nghe nói cửa tiệm trên trấn kia. Đệ muội hẳn là cần người trông coi đi. Chi bằng để phu thê Mạn Nương ở đi, người trong nhà với nhau. Thuê lại càng yên tâm, nếu phu thê Mạn Nương không đủ. Ta và đại tỷ phu ngươi lại tới giúp nha.”

Ngọc Nương sửng sốt nhíu mày, cửa tiệm kia hiện tại Trịnh gia làm rất tốt. Không lý nào Ngọc Nương tự dưng lại đuổi đi, muốn giúp Mạn Nương. Cũng không chỉ có cách này.

Hề thị mỉm cười nhìn Ngọc Nương ra lệnh.

“ Cứ quyền định như vậy đi. “

Ngọc Nương nhìn Hề thị và Phù Nương liếc nhau cười. Nàng cười mỉa trong lòng, không hổ là mẫu nữ tình thâm.

“ Nương, việc này có hơi không ổn. Ta và Thẩm Tứ thuê những người đó rất rẻ,họ làm việc lại tốt. Nên bọn ta đã trả tiền bọn họ tiền thuê ba năm, không thể đuổi đi.”

Hề thị không vui lườm nàng.

“ Ngươi là tẩu tử ruột thịt. Cũng không cần lấy vài lý do vớ vẩn không giúp Mạn Nương. Cổ nhân nói không sai, quả nhiên người ngoài vẫn là người ngoài.”

Ngọc Nương cả người lạnh xuống, bà bà nhi tức. Nàng cũng chưa làm cái gì Hề thị, hiếu thuận đủ đường. Những lời nói khó nghe trước kia, hay những lần khích bác nói với Thẩm Tứ. Nàng đều giả vờ như không nghe thấy, nay Hề thị lại muốn nhúng tay vào kế sinh nhai của nàng.

Nếu lúc này cam chịu, vậy tương lai Hề thị sẽ còn làm tới mức nào. Ngọc Nương đưa tay ôm lấy Tài lang từ trong ngực Hề thị, chỉnh lại cái bọc rồi lạnh nhạt nói.

“ Việc này ta đã nói xong. Nếu nương còn cố chấp, vậy nương tới nói với tướng công đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play