Ngọc Nương nhìn nha hoàn nghiêm mặt phía trên, lại nhìn Nhan thị nhướng mày ngả lưng vào ghế đánh giá nàng. Đây chính là sức mạnh của quyền lực sao.
Ngọc Nương hơi mím môi nói:
” Dân phụ đang mang thai. Sức khoẻ lại yếu ớt, xin phu nhân khai ân. Dân phụ thương con, không thể đứa nhỏ xảy ra chuyện gì.”
Nha hoàn còn muốn nói gì đó, bị Nhan thị liếc mắt ngăn lại. Nhan thị lúc này mới âm trầm nhìn Ngọc Nương:
” Đồ của Trái Vị ký không sạch sẽ, thiếu gia của phủ ăn vào liền đau bụng. Ngươi nói xem đây là thế nào ….?”.
Ngọc Nương lúc này mới cẩn thận quỳ xuống, hơi đáng thương nói:
” Phu nhân, đồ của Trái Vị Lý đều đích thân dân phụ và tướng công làm. Tuyệt đối không thể có việc gì, các khách nhân đến mua đều quay lại mua tiếp. Nay dân phụ mạo hiểm quỳ xuống, là muốn lấy cái mạng của tiểu nhi tử trong bụng ra đảm bảo. Nếu phu nhân không chê, có thể để ta gặp thiếu gia xem như thế nào được không?.”
Nhan thị hơi nhíu mày:
” Đứng lên rồi nói.”
Nếu để dân phụ này sảy thai ở chỗ này, thanh danh nàng ta coi như mất hết. Lão gia cũng không tha cho nàng ta.
Thấy Ngọc Nương vẫn quỳ bên dưới, Nhan thị lại đau đầu. Vốn định bắt chẹt Ngọc Nương một cách dễ dàng. Dù sao cũng chỉ là một dân phụ không có kiến thức, nàng ta vừa lớn tiếng trách mắng. Cứ tưởng sẽ sợ hãi nhận sai ngoan ngoãn giao đồ ra, ai ngờ còn mang cái thai ra uy hiếp nàng ta. Còn muốn hỏi thiếu gia?
Thiếu gia nghịch ngợm đó hiện tại không có ở đây có được không?
Nhan thị kêu nha hoàn bên cạnh tới đỡ nàng, Ngọc Nương cũng không muốn quỳ lâu. Liền theo ý Nhan thị ngồi xuống phía dưới. Trong lòng thở phào, hài tử của nàng đương nhiên không yếu ớt. Ngược lại Nhan thị tính tình cũng không xấu lắm.
Nhan thị hơi chán nản trực tiếp hỏi Ngọc Nương:
” Cách làm hoa quả khô ta muốn mua. Ra giá đi.”
Ngọc Nương lờ mờ đoán ra, hoá ra đây mới là mục đích cuối cùng của Nhan thị. Ngọc Nương thật ra cũng muốn bán, nàng hiện tại muốn kiếm chút tiền xây nhà. Nhưng ngoài mặt vẫn hơi thấp thỏm:
” Như vậy cũng được sao …”
Nhan thị tính tình bực bội, không muốn phí thời gian với Ngọc Nương. Trực tiếp nói:
” Nhà mẹ đẻ ta là Nhan gia kinh thành, đệ nhất phú thương. Ta thấy hoa quả khô của ngươi không tồi, 50 lượng bạc. Mua đứt phương pháp làm hoa quả khô, không được cho ai biết cách làm. Thế nào?”.
Ngọc Nương trầm ngâm hỏi lại:” Ta có thể đồng ý với phu nhân. Nhưng ta có điều kiện, về sau ta cũng muốn mở tiếp duy nhất cửa tiệm ở ngõ Hoa Hoè. Về sau phu nhân muốn mở ở đây, có thể mở ngay bên cạnh.”
Nhan thị gật đầu đáp ứng, đi kêu nha hoàn chuẩn bị bạc.
Ngọc Nương viết phương thức làm hoa quả khô ra. Để bà tử bên cạnh học thành thạo, người khác có thể bắt chước làm. Nhưng một vài chi tiết nhỏ không để ý, cũng có thể làm ra hoa quả khô màu sắc không đẹp, không đúng vị.
Ngọc Nương cũng mở lời trước với Nhan thị:
” Sau này chắc hẳn sẽ có không ít người lén học làm theo bán. Cái đó phu nhân không thể trách ta,nhưng phu nhân yên tâm đồ bọn họ làm ra không được như dân phụ. Sau này có nhiều nguyên liệu mới, dân phụ sẽ thông tri tới cho phu nhân.”
Nhàn thị thoải mái đáp ứng, còn đặc biệt để quan binh lúc nãy đưa Ngọc Nương về.
Ngọc Nương an tâm ôm cái bọc bên trong có 50 lượng bạc nặng trĩu về tiệm. Trên mặt còn không kiềm chế được nở nụ cười, 50 lượng nha. Đã đủ để xây nhà.
Quan binh biết là hiểm lầm, nên thập phần khách khí với nàng. Nên lúc bước vào Trái Vị ký, hắn không quên giải thích giúp nàng với hàng xóm xung quanh.
“ Đều là hiểu nhầm. huyện lệnh phu nhân còn khen ngợi hoa quả khô ở đây đấy.”
Rồi dứt khoát muốn mua một túi về cho nương tử hắn nếm thử, Ngọc Nương không dám lấy tiền. Đưa cho hắn 3 túi, rồi liên tục cảm tạ đưa tiễn quan binh ra cửa.
Vì sự kiện này, Trái Vị ký sẽ tăng khách chứ không có giảm. Dù sao đây cũng là đồ ăn mà huyện lệnh phu nhân khen nha.
Ngọc Nương cảm thấy may mắn Thẩm Tứ hiện tại chưa có về, nếu để Thẩm Tứ biết tin. Phỏng chừng đã khẩn trương tới phủ huyện lệnh đập cửa.
Ban đêm, Ngọc Nương kể cho Thẩm Tứ sự tình ban nãy. Làm Thẩm Tứ hoảng hốt không thôi, không quan tâm bạc gì đó. Lôi kéo nàng đi tới chỗ đại phu khám, thấy đại phu nói mọi thứ vẫn tốt mới buông lỏng.
Hắn lại tự trách bản thân, chuyện nguy hiểm như vậy. Lại để một mình nữ nhân nhỏ bé như nàng gánh chịu, mà hắn lại không giúp cái gì.
Nhìn Thẩm Tứ tự trách bên kia, Ngọc Nương phải dỗ chàng vài ngày mới ổn.
Bụng của Ngọc Nương đã được hơn 3 tháng, cái bụng đã hơi lộ ra. Lúc này cả Chu gia đều lên thăm nàng, Ngu thị chỉ huy vác một đống thứ vào bên trong. Lý lang vừa ôm bụng nàng vừa tò mò sờ sờ, làm Ngọc Nương vui vẻ không thôi.
Ngu thị cùng Hoa thị dắt Ngọc Nương vào phòng, vừa hỏi Ngọc Nương tình hình. Lăng thị luyên thuyên dặn nàng không ít thứ:” …đều đã có hài tử, không thể hấp tấp như ngày xưa. Bây giờ cái gì đều phải thập phần chú ý …”.
Nhìn vẻ mặt Ngọc Nương nhăn nhó chịu đựng, Hoa thị nín cười miễn cưỡng cứu tiểu cô nhà mình:
” Đúng rồi, mạ hiện tại đã được gieo nha.”
Lăng thị chợt nhớ tới, lập tức thay đổi chủ đề:
” Khi mạ mọc lớn, ngươi lấy ở chỗ ta qua cấy đi.”
Trước đó Thẩm Tứ được chia hai mẫu ruộng nước, hiện đã đến mùa lúa. Nên nàng đã nói Lăng thị gieo mạ hộ nàng. Còn hai mẫu ruộng khô kia, Thẩm Tứ đã sớm nhờ huynh đệ Thẩm gia giúp mình trồng khoai lang và khoai tây. Ngọc Nương lại mua ba miếng thịt nửa cân, chia cho ba nhà xem như tạ lỗi không thể làm cơm.
Ba người luyên thuyên một lúc, lại để ba nam nhân bên ngoài tiệm uống trà.
Thấy trời gần trưa, Ngọc Nương liền đem con gà mà Chu gia mang lên để thịt. Lại chạy ra Trấn Hồng Lâu chỗ Mai đại ca mua vài món ăn như cá trích chiên, thịt kho tàu, tôm luộc, thịt trâu xào măng. Lại mua hai vò rượu lớn, vì nhà chật nên chỉ này một bàn. Vừa ăn vừa nói chuyện, thập phần vui vẻ.
Khi tiễn Chu gia về, Thẩm Tứ còn lấy vài hộp điểm tâm tặng cho Chu gia. Chu gia không muốn nhận, bữa ăn hôm nay chỉ sợ đôi phu thê tốn không ít tiền. Thẩm Tứ dứt khoát để trên xe bò rồi quay người chạy vào tiệm. Làm Chu gia rất bất đắc dĩ.
Thẩm Tứ thực ra rất cảm kích nhà nhạc phụ, nhưng lời nói khó ra. Nên chỉ có thể cảm ơn bằng cách này, và đối xử thật tốt với Ngọc Nương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT