Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Hình ảnh này rất có cảm giác hiến tế thần thánh.

Hai phút sau, Đoạn Thố ngoảnh mặt đi, gấp cuốn sổ lại ném vào ngăn kéo.

Chuyện này cơ bản là không thể, không có một người sống nào ngồi đó bất động khi bị thiêu cả.

Giấc mơ này Đoạn Thố không nghĩ nó là thật.

Tắt đèn bàn, nằm xuống ngủ tiếp, trằn trọc cả tiếng đồng hồ cậu vẫn chưa ngủ tiếp được. Cậu nghiêng người lấy điện thoại vu vơ lướt web.

Một tin nhắn wechat từ Từ Khai Thái lúc mười giờ tối, nói lâu quá không gặp, rủ cậu đến quán bar, cũng mời một thành viên của nhóm nhạc nữ mà cậu thích trước đây đến. Từ Khai Thái sợ cậu không nhớ còn tận tình gửi thêm một bức ảnh quảng cáo của nhóm nhạc nữ.

Đoạn Thố không ấn tượng khi nhìn thấy bức ảnh, nhưng vẫn quyết định đi.

Đã lâu cậu không thức khuya đi bar, chỉ là giấc mơ kỳ quái này đêm nay khiến cậu cảm thấy rất bồn chồn.

Người phục vụ ở cửa phòng VIP nhận ra cậu, nở một nụ cười rạng rỡ từ lúc cậu còn ở xa cho đến khi bước đến cửa.

“Anh Từ còn tưởng tối nay anh sẽ không tới.” Phục vụ viên nói xong, chủ động đẩy cửa phòng VIP cho Đoạn Thố.

Khả năng cách âm của phòng VIP rất tốt, vừa bước vào bên trong sẽ tách biệt với âm thanh điện tử đinh tai nhức óc bên ngoài.

Những nam nữ thường đi theo Từ Khai Thái cùng nhau chơi xúc xắc theo vòng tròn, Đoạn Thố nhìn thoáng qua không phát hiện ra Từ Khai Thái, nhưng khi đến bên cạnh thì phát hiện người này bị bàn cà phê che khuất.

Từ Khai Thái đang nằm trên ghế sofa, ép một cô gái làm việc.

Có vẻ không phải là một cuộc tụ tập uống rượu nói chuyện phiếm bình thường.

Cô gái vùng vẫy, nhưng có thể do bị chuốc thuốc gì trước đó nên rất yếu ớt, vùng vẫy không có bao nhiêu lực.

Ánh đèn trong phòng chiếu một vệt sáng lên gò má cô gái, Đoạn Thố thấy rõ, cậu nhận ra khuôn mặt này.

Nhóm nhạc nữ này từng đi theo con đường nữ sinh, phong cách trang điểm trong bức ảnh Từ Khai Thái gửi đến khác quá nhiều, cậu chỉ nhận ra khi nhìn người thật. Đoạn Thố vươn tay vỗ vai Từ Khai Thái.

Từ Khai Thái cau mày xoay người, nhìn thấy cậu liền vội ngồi dậy: “Sao lại nhuộm tóc rồi?”

Đoạn Thố hất tóc: “Đẹp không?”

Từ Khai Thái cẩn thận liếc nhìn mái tóc màu vàng nhạt của cậu “Càng nhìn như con gái.”

“Bây giờ thịnh mốt này mà?” Đoạn Thố vươn tay véo hai khối mỡ lồi ra từ bụng Từ Khai Thái, nhìn lướt qua anh ta, liếc nhìn cô gái đang cuộn tròn sau lưng, nhướng mày rất hòa hợp với bối cảnh, nói, “Gọi tôi đến mà không để cho tôi à?”

“Mấy giờ rồi, còn tưởng cậu sẽ không tới.” Từ Khai Thái tựa hồ có chút không vui, một lúc sau mới đứng dậy, “Còn chưa xé tem đâu, đến đi.”

Từ Khai Thái vẫy tay với người lắc xúc xắc đang nhiệt tình ở phía bên kia ghế sô pha, mọi người đều đứng dậy theo hiệu lệnh của anh ta. Lúc bước đến cửa, anh ta đột nhiên quay lại như thể nhớ ra điều gì đó, liền chạy trở lại trước mặt Đoạn Thố, lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ dài không quá ngón tay út ở trong túi, nhét thẳng vào túi quần Đoạn Thố, nháy mắt nói: “Thuốc này rất mạnh, dùng ít ít thôi, chủ yếu xem người cậu thích kịch liệt phản kháng hay nghe lời.”

Từ Khai Thái đưa mọi người ra ngoài, cánh cửa VIP lại được đóng lại.

Mười lăm phút sau, cô gái đang nằm trên sô pha khẽ tỉnh dậy, dựa vào lưng sô pha ngồi dậy.

Một bên dây váy của cô đã bị xé toạc, lớp vải sequin rủ xuống, để lộ bờ vai trắng nõn và một nửa bộ ngực đầy đặn.

Liều lượng Từ Khai Thái dùng chính xác ‘ít thôi’ như những gì anh ta nói, cô gái có thể đứng dậy nhanh chóng.

Đoạn Thố cẩn thận nhìn cô, cô thật xinh đẹp, không có bất cứ khuyết điểm nào.

Đoạn Thố bị mù mặt, những khuôn mặt cậu có thể nhớ là đặc biệt đẹp hoặc đặc biệt xấu.

Cô gái bắt gặp ánh mắt của cậu, rốt cuộc mới ý thức được lúc này mình đang áo quần xộc xệch, cô vươn tay nắm lấy dây đeo vai bị đứt, cúi đầu xuống, giống như muốn thu mình xuống đất.

Đoạn Thố không định đưa áo khoác cho cô.

Chiếc áo khoác cậu đang mặc được đặt may riêng thủ công, cậu còn khá thích nó.

Hơn nữa, nói thật, bây giờ cậu có chút hối hận, nhận món quà này của Từ Khai Thái, sau này không biết phải trả lại ở đâu, loại đồ không ghi giá này là khó chịu nhất.

Cậu càng nghĩ càng bực mình, tự rót cho mình một ly rượu, thêm đá, lắc lắc viên đá trong ly rồi nhìn cô gái: “Trong nhóm của cô, cô tóc tím kia sẽ không bị người quản lý cử đến tham dự mấy buổi uống rượu này chứ hả?”

Cô gái ngẩng đầu lên, tỏ vẻ khó hiểu.

Nghĩ đến tóc tím bây giờ không biết đã đổi thành màu gì rồi, Đoạn Thố lấy điện thoại ra bấm vào bức ảnh Từ Khai Thái gửi, chỉ vào một cô gái khác đứng giữa: “Cô này.”

Cô gái có thể bị cận thị, đứng không vững, ngã khỏi ghế sô pha, trèo lên chân cậu ngẩng đầu nhìn điện thoại di động cậu cầm, nhẹ giọng nói: “Cô ấy sẽ không.”

“Ừm, trước đây tôi cùng dì đi xem hòa nhạc nhóm của các cô, tóc tím ca hát nhảy múa rất tốt, lại còn có thể diễn xuất, quản lý nếu như chưa mất trí, hắn sẽ không để cho cô ấy tiếp những người như chúng tôi. Nhưng cô thì khác.” Đoạn Thố lắc đầu, “Cho nên tôi muốn gặp cô ấy thì tôi phải mua vé xem hòa nhạc, còn cô thì như hôm nay là đủ.”

“Không ăn được bát cơm này, ngủ với bao nhiêu người cũng không ăn được. Khán giả không có mù.”

Cậu uống cạn ly rượu ngoại trong ly, chợt nghe tiếng nức nở, nhìn xuống thì cô gái đã khóc rồi.

“Khóc cái gì? Tôi mới là người nên khóc …”

Cậu còn chưa nói xong thì “rầm” một tiếng, cửa phòng bị đá tung ra, Đoạn Thố chưa kịp nhìn, một bóng đen đã nhảy lên bàn cà phê, chộp lấy cái rượu dài trên bàn, giơ nó lên đánh vào đầu cậu.

Đoạn Thố không nhúc nhích trên ghế sô pha một lúc lâu, chân cậu bị tê đúng ngay cái lúc như vậy.

“Choang” mọt tiếng giòn vang, cậu cảm thấy trên đầu lạnh lẽo

“Những người như chúng mày có chút tiền quỷ là không coi người ta là người!” Cái bóng đen rống to, thanh âm giống như đang đào mộ tổ tông của người khác.

Cô gái bắt đầu la hét, kèm theo tiếng còi cảnh sát, Đoạn Thố nhìn thấy bóng đen trên bàn cà phê nhanh chóng nhảy xuống, cởi áo khoác lên vai cô gái, ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu”.

Cửa phòng VIP lại nhanh chóng bị đẩy ra, người phục vụ dùng giọng điệu rất kịch tính hét lên: “Anh Đoạn!”

Người phục vụ luôn gọi tất cả khách hàng đàn ông là anh, Đoạn Thố cũng hiểu đó chỉ là một cách bày tỏ sự kính trọng của mình, nhưng mỗi lần nghe vẫn cảm thấy quái quái.

Người đàn ông “bóng đen” dưới đất mặc áo đen quần tây đen vẫn đang ôm cô gái trên thảm, vẫn với thái độ như muốn chia năm xẻ bảy cậu.

Máu chảy xuống như nước rỉ ra từ vòi nước bị hỏng, đau cũng không vấn đề, nhưng quan trọng nhất là cậu có chút choáng váng.

Rất nhiều người xem tiến vào, không ai mắt tinh mà thấy được, cậu chỉ có thể nói: “Đưa cho tôi cái khăn.”

Lúc này mới có người kịp phản ứng, vội vàng chạy ra lấy lại một cái khăn trắng sạch sẽ đưa cho cậu.

Cặp đôi nằm dưới đất vẫn ôm nhau tình tứ, người đàn ông hỏi cô “Em có bị bắt nạt không?” Cô gái trả lời “Không, anh ấy không làm khó em. Sao anh không nói vài câu tử tế để anh ấy thả chúng ta đi thôi?”.

Đoạn Thố ngồi ở trên sô pha nghe rõ ràng, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Âm thanh điện tử bên ngoài ngừng lại, tiếng còi xe cảnh sát rõ ràng tiến vào phòng.

Cậu đặt chiếc khăn lông trong tay xuống: “Ai báo cảnh sát? Cảnh sát tới nhanh như vậy?”

Người phục vụ trả lời như tranh công: “Cảnh sát vừa lúc đang tuần tra cửa quán chúng ta!”

Đồn cảnh sát Nguyệt Loan.

Người phục vụ từ khi bước vào phòng thẩm vấn là hăng tiết gà, miêu tả sinh động cảnh người đàn ông mặc đồ đen xông vào phòng VIP hung hăng đập chai rượu vào đầu người khác. Rõ ràng anh ta không nhìn thấy nhưng miêu tả sống động đến mức Đoạn Thố tự hỏi người bị đập đầu là anh ta hay là mình.

Huống chi, Đoạn Thố đang chóng mặt, phản ứng có chút chậm chạp, mỗi lần muốn chen vào đều không chen vào được, người phục vụ nói càng lúc càng hăng, giọng nói càng lớn, nước miếng văng tứ tung: “Anh Đoạn không đồng ý hòa giải!”

Chưa đầy mười phút sau đó, nhóm luật sư cũng đến, nhìn thấy ánh mắt của cậu, ngay sau đó không hề ăn ý mà đòi kiện người áo đen tội danh cố ý gây thương tích.

Đoạn Thố lại rơi vào tình thế không thể nói chuyện, cậu bất chấp tất cả khoanh tay nằm dài lên bàn, muốn đợi những người này cãi cọ xong rồi mới tiếp tục, đột nhiên một tay ấn ấn vai của cậu: “Anh cần băng bó vết thương trước không?”

Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy một cảnh sát trẻ tuổi trắng trẻo sạch sẽ, anh xua tay nói: “Không sao, chỉ là chức năng đông máu của tôi không tốt lắm.”

Cảnh sát nhỏ đi ra khỏi phòng, như vừa gặp lãnh đạo trong hành lang, chào hỏi: “Đồn trưởng Tần.”

Một giọng nói khác hỏi, “Chuyện gì xảy ra bên trong vậy?”

Đoạn Thố chợt mở mắt ra.

Giọng nói quen thuộc.

Cậu biết mình đã quá si mê suốt hai năm qua, nhưng vẫn lao ra đuổi theo như mọi khi nhìn thấy bóng dáng tương tự.

Cảnh sát nhỏ nhìn thấy cậu, kinh hãi mở to hai mắt: “Máu nhiều như vậy, sao không đi bệnh viện trước?”

Đoạn Thố nghe cậu ta nói, cũng không rảnh giải quyết, vội vàng đi tới, đẩy cảnh sát nhỏ qua một bên.

Trong một khoảnh khắc cậu nhìn thấy ánh sáng.

Nó giống như đi qua một đường hầm tối tăm rồi thấy ánh sáng của cửa hầm le lói.

Bước những bước cuối cùng ra khỏi hang, chợt thấy ánh sáng chan hòa.

Đứng đối diện cậu là Tần Duyệt.

Mặc đồng phục cảnh sát, cúc áo được cài tỉ mỉ, trên vải hầu như không có một vết nhăn.

Cậu nhìn thấy Tần Duyệt trước, vì vậy cậu nhìn thấy được khoảnh khắc Tần Duyệt phát hiện ra cậu. Con ngươi đen kịt trong đôi mắt ấy đột ngột co lại, lộ ra một vòng tròng trắng.

Đoạn Thố thở ra một hơi, cho mình ba giây, nếu lại xuất hiện ảo giác, ba giây đủ để khôi phục bình thường.

Sau khi thầm đếm ba con số trong lòng, Tần Duyệt không hề biến mất, hắn vẫn đứng trước mặt cậu, Tần Duyệt đưa mắt nhìn phía trên bên trái, nhìn vết thương đang chảy máu trên đầu cậu.

Cậu mấp máy môi muốn nói, chú ý đến viên cảnh sát nhỏ đang ngạc nhiên nhìn mình, dừng lại, bước tới nắm lấy cánh tay của Tần Duyệt, kéo hắn vào nhà vệ sinh.

Cậu dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay của người đàn ông, nhìn chằm chằm một lúc rồi thấp giọng hỏi: “Tần Duyệt?”

“Cậu nhận lầm người.”

Tần Duyệt lấy lại vẻ mặt bình tĩnh hỏi cậu: “Không đến bệnh viện băng bó vết thương sao?”

Người đàn ông này giống như một cơn gió không thể nắm bắt được.

Đoạn Thố cảm thấy chỉ cần mình buông tay bây giờ, cơn gió này sẽ cuốn đi, không còn lần sau.

Sau khi suy nghĩ một hơi, cậu nghĩ ra một biện pháp đối phó.

“Đi theo tôi, nếu không tôi sẽ nói với những người ở đây rằng anh từng phục vụ trong quân đội Myanmar.” Vừa nói, Đoạn Thố vừa giơ chiếc điện thoại di động mà hai năm trước cậu vẫn chưa thay, “Khi anh ngủ trên đường phố đêm đó, anh nhắc tôi không được chụp ảnh, nhưng tôi đã chụp lại ID của anh khi anh đang ngủ.”



T đọc bộ này trước mới qua bộ trùm thuốc phiện, lúc đầu đọc cảnh Đoạn Thố chơi gái thấy shoku lắm sau khi đọc bộ kia quay lại lại thấy bình thường chán…..

./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play