Lúc này Tần Duyệt mới nhìn hướng dẫn viên: “Người này là ai?”

Đoạn Thố kể lại sơ lược, hướng dẫn viên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Duyệt một cái, lập tức cúi gằm mặt xuống như vừa nhìn thấy ma. Ban đêm không quá nóng nhưng trán hướng dẫn viên đã đổ mồ hôi hột.

Anh ta giải thích quá mức phóng đại chuyện mình gặp người đàn ông ở trạm xăng ngay sau khi Đoạn Thố lái xe đi, còn lôi ba đời tổ tiên ra mà thề thốt rằng bị uy hiếp tính mạng phải chỉ đường chỉ lối cho người đó, chứ thật sự không phải thông đồng trước.

Nói xong mấy câu này, anh ta căng thẳng, còn có chuyện muốn nói với Đoạn Thố, nhưng hình như là vì Tần Duyệt đứng bên cạnh nên không nói ra.

Đoạn Thố gật đầu buông anh ta ra, anh ta cảm ơn rối rít té lộn nhào lên xe.

Đứng ở trong sảnh hai tiếng đồng hồ, Đoạn Thố mới đợi được chiếc xe cuối cùng.

Còn lại mười người cuối cùng.

Nhưng lúc này tài xế đã xuống xe, nói ngắn gọn vài điều với Tần Duyệt bằng tiếng Myanmar rồi đi thẳng vào đại sảnh khách sạn.

“Anh ấy đi toilet à?” Đoạn Thố hỏi.

“Anh ấy không tới Madul.” Tần Duyệt xoay người mở cửa lên xe.

Ngay khi cửa xe vừa mở, đám người Trung Quốc còn lại nháo nhào nhảy lên xe, bày bừa mớ rau mà không cần đợi mời.

Nhìn đại ca đẫy đà nào đấy trải lá rau trên cái bụng bia, Đoạn Thố cảm thấy hơi khó nói.

Cậu biết những người này đang tranh giành cái gì, thà ngồi chật cứng trong xe hơn là ngồi ghế lái phụ—— nếu thực sự bị chặn lại, người phụ lái sẽ đối mặt với nguy hiểm trực diện.

Đoạn Thố không đi chen chúc với bọn họ, cậu quyết định ngồi ghế phó lái. Cho dù không phải Tần Duyệt lái xe, cậu vẫn sẽ quyết định như vậy.

Ghế phó lái của xe tải nhỏ hơn nhiều so với xe sedan, xe vừa khởi động, cậu luôn có ảo giác mình sắp đâm đầu vào kính.

Trong xe luôn duy trì trạng thái im lặng, Đoạn Thố vài lần xuất thần, luôn luôn quên rằng phía sau xe có đến mười mấy người.

Vượt qua một đoạn đường núi quanh co, con đường hẹp chỉ vừa đủ một chiếc ô tô qua lại, hàng rào sát vách núi rất đơn sơ, không có chức năng bảo vệ nào, chỉ để an ủi tâm lý.

Con đường nguy hiểm thế mà cậu lại cảm thấy buồn ngủ.

Thấy mình đang ngồi ở ghế phụ, ngồi ngủ sẽ ảnh hưởng đến tài xế, cậu ngồi thẳng lưng, rời khỏi lưng dựa, nghiêm chỉnh nhìn thẳng về phía trước.

Tần Duyệt như thấy được, mở miệng nói: “Mệt mỏi ngủ một giấc đi.”

Giọng nói của người đàn ông mềm mại và hơi khàn khàn, trong không gian yên tĩnh và chật hẹp có thể nghe thấy rõ tiếng nước nhỏ khi cánh môi va chạm. Bụng dưới của Đoạn Thố bất giác co thắt lại, cậu nhận ra mình có gì đó không ổn.

Cậu kéo lê vài giây trước giả vờ lơ đãng liếc nhìn xuống, vẫn còn may, không tới mức bị hắn nhìn thấy.

Ánh mắt tự nhiên đảo quanh, nhưng lại bị bàn tay đang cầm cần số của Tần Duyệt thu hút. Xe tải là hộp số tay, khi sang số phải giữ cần số để chuyển sang số khác, các đốt ngón tay đó khi căng ra kéo giãn gân cơ và xương tạo ra một đường cong mượt mà…

Thực sự cậu có gì đó sai quá sai.

Đoạn Thố vẫn ngủ quên —— ngủ mà không hề hay biết.

Cậu tỉnh dậy vì một trận ồn ào đánh thức.

Lại kẹt xe.

Cứ khoảng 20 phút chiếc xe lại đến sảnh đó đón người, chở đến tòa nhà bí mật, để không trở thành một đoàn xe nối đuôi nhau. Nhưng cũng có một điểm hạn chế. Cuộc bạo loạn đã xảy ra ngày hôm qua. Nhóm người đầu tiên có lẽ đã đến Madul trước bình minh. Ban đêm không có nhiều ùn tắc, nhưng bây giờ là ban ngày, ùn tắc trên đường còn nhiều hơn đèn giao thông.

Tần Duyệt dừng xe, lấy ra một cái túi giấy dài, bọc một thứ gì đó cứng rắn từ trong hộp đựng đồ. Tên lính gác súng ngang trên vai, tay cầm bao giấy chỉ xé một mảnh nhỏ trên đỉnh, để lộ ra ánh vàng bên trong, gã vội càng nhét vào áo khoác.

Đây là lần đầu tiên Đoạn Thố nhìn cận cảnh một khẩu súng như vậy. Đó không phải là khẩu súng trong trường bắn được phủ một lớp mạ kẽm sáng bóng và trông mới tinh, mà là một khẩu súng trường nồng nặc mùi thuốc súng và bị rỉ sét nhiều. Khoảnh khắc súng trường xẹt qua, họng súng đen ngòm cũng khiến cậu choáng váng.

Tên lính lùi lại một bước, đúng lúc định để họ đi qua thì một tiếng hét đột ngột vang lên từ chiếc xe jeep bên kia đường.

Một giọng nói khá lạc lõng, với một giọng điệu kỳ lạ, như thể đang cố tình sửa giọng cất lên.

Đoạn Thố ngồi ở ghế phụ, nhìn thấy một thanh niên nhỏ nhắn từ băng ghế sau xe jeep bước xuống. Anh ta trông khá thanh tú, môi đỏ và hàm răng trắng, chỉ có điều cả hai lông mày đều được tỉa thật mảnh, trông không được hài hòa. Người đàn ông nhỏ con đi tới, nheo mắt nhìn Tần Duyệt: “Thật là trùng hợp.”

Anh ta liếc nhìn Đoạn Thố, sau đó hỏi: “Đi đâu đây?”

Người này nói tiếng Trung có khẩu âm.

Tần Duyệt: “Làm việc riêng.”

“Việc riêng gì?”

“Mượn xe làm quà,” Tần Duyệt liếc nhìn Đoạn Thố, “Không thấy sao?”

Người đàn ông nhỏ con suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Hôm qua đi đâu?”

“Làm việc riêng.”

Giọng điệu của Tần Duyệt cũng giống hệt như câu trước, Đoạn Thố chợt muốn cười một tiếng.

Người đàn ông nhỏ con hỏi tiếp: “Việc riêng gì?”

“Loại việc riêng cậu làm toàn thời gian.”

Đoạn Thố vừa nhảy số ra ý nghĩa khác trong câu trả lời của Tần Duyệt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông nhỏ con kia đang trừng to mắt chộp lấy cây súng trường trong tay tên lính, giơ lên ​​nhắm vào Tần Duyệt, miệng quang quác liên tục bằng tiếng Myanmar.

Đoán cũng gần đúng, là đang chửi.

Cậu để ý thấy trên cổ của người thanh niên nhỏ con này có vài vết hôn đỏ sẫm, xem màu thì có vẻ không phải vừa được mút tối hôm qua.

Người đàn ông nhỏ con trông rất buồn cười với khẩu súng, đôi lông mày mỏng như sắp nhếch lên trời, khẩu súng có lẽ khá nặng đối với anh ta, anh ta khom lưng ôm khẩu súng sát bụng như một đứa trẻ trên tay.

Nói thêm mấy câu, Tần Duyệt cũng không trả lời, người đàn ông nhỏ con đột nhiên hướng họng súng đến Đoạn Thố trên ghế phó lái.

Đoạn Thố thực sự rén.

Cậu sợ cái loại người hoàn toàn không biết súng đạn này lỡ trượt tay bóp cò một phát là cậu phải bỏ mạng nơi tha hương.

Vì vậy cậu dứt khoát giơ tay lên, cười thật chân thành: “Anh bạn, bình tĩnh đi, không đến mức thế này đâu.”

Tần Duyệt ngồi bên cạnh nhìn cây súng trường trong tay người đàn ông nhỏ con chẳng khác gì súng nước. “Quân đội đang muốn nắm chính quyền đúng không? Giết người Trung Quốc, cậu gây phiền toái cho tư lệnh như thế liệu có gánh nổi hậu quả không?”

Người đàn ông nhỏ con cau mày, họng súng hạ xuống một lúc, anh ta lại đẩy cây thương vào ngực người lính, lấy điện thoại di động ra gọi điện.

Bấm số năm sáu lần, không có ai trả lời cuộc gọi, thế là anh ta lại trừng mắt nhìn Tần Duyệt: “Không phải ai nói tiếng Trung cũng là người Trung Quốc.”

Nghe vậy, Đoạn Thố thật thà lật ba lô, lấy chứng minh thư và hộ chiếu ra đưa cho bọn họ —— khoang sau có hơn chục người, nếu tiếp tục kéo dài như thế này chắc chắn sẽ gây ra tiếng động và bị phát hiện.

Người đàn ông nhỏ con lật qua lật lại mấy trang, đối chiếu ảnh thẻ với mặt cậu, rồi soi mấy tem mộc dưới ánh mặt trời xem có phải giả hay không, quăng quật đủ rồi mới chịu trả lại cho Đoạn Thố. Quay người, anh ta lại giật súng của binh lính chĩa về phía Tần Duyệt, người đàn ông nhỏ con nói: “Tối hôm qua tư lệnh không gặp được anh, ông ấy rất tức giận. Việc chính sự không làm lại ở đây đưa đón một người Trung Quốc. Tôi giết chết anh chắc không oan uổng đâu nhỉ?”

Tần Duyệt cong khóe môi, cười có chút châm chọc. Hắn như không nghe thấy lời đe dọa của người đàn ông nhỏ con, cũng dường như không thấy súng đang chĩa vào đầu mình, cửa sổ vẫn mở, hắn hướng về phía trước, tay lại đặt trên cần số, vi đang đổi số lại giẫm lên phanh, động cơ bắt đầu rung lắc dữ dội để phản đối.

Sau khoảng sáu bảy giây, Tần Duyệt liếc nhìn họng súng, như sốt ruột nói: “Thế có bắn không?”

“Không sợ chết à?”

Người đàn ông nhỏ con bị kích động đến mức quên cả sửa giọng, nhưng Đoạn Thố lúc này vẫn còn tâm trạng để nghĩ thầm, giọng bình thường của người này cũng không tệ, tại sao lại phải sửa giọng như thế nhỉ.

Tần Duyệt không nói lời nào, chậm rãi nâng cửa sổ lên, vỗ vào giữa tay lái, tiếng còi xe chói tai vang lên, đám binh lính trước mặt dạt ra hai bên.

Trên đường đi, Đoạn Thố cố gắng mở miệng mấy lần, nhưng không biết nên nói cái gì.

Xe chạy thêm hai tiếng đồng hồ, giữa trưa, mặt trời chiếu rọi hình rồng xanh trên chóp miếu, rồng phượng múa trên đó, Đoạn Thố chợt nhận ra đây là cổng chào thành phố Madul.

Họ được đưa đến một khách sạn gần Sân bay Madul.

Một sĩ quan liên lạc đến và nói rằng sân bay ở Madul cũng không hoạt động, nhưng một máy bay nội địa đặc biệt sẽ đến đón họ.

Hai ngày qua có một trận bão mạnh tràn qua biển, chờ bão tan là họ có thể quay trở lại Trung Quốc. Nhưng trận bão này diễn ra lâu hơn cậu tưởng tượng.

Ngày thứ ba Đoạn Thố ở Madul, bão thực sự đổ bộ vào thành phố này. Cậu là người miền Bắc, hiếm khi thấy gió to như vậy, có đêm không ngủ được do tiếng gió hú như sói tru.

Một vấn đề nữa là từ khi Tần Duyệt đưa cậu tới nơi, cậu chưa gặp lại được hắn. Số điện thoại mà Tần Duyệt để lại cho cậu cũng không gọi được.

Thức ăn của khách sạn rất ngon, ngoại trừ việc không có nhiều lựa chọn. Cậu đã ăn cơm rang dứa với gà được ba ngày rồi.

Sau khi ăn uống no đủ, không có gì để làm, cậu ngồi nhớ lại bản đồ cậu đã đọc nhiều lần —— Sân bay Madul rất gần Naida, nhưng vị trí chính xác của ngôi miếu Quan âm eo thon của Naida không được đánh dấu trên bản đồ, và cậu cũng không biết sân bay cách ngôi đền trong giấc mơ của mình bao xa.

Khung cửa sổ rầm rầm vang, cậu đang nhìn trần nhà nghĩ về hoa phượng vĩ trong giấc mơ thì chợt nghe một tiếng “ầm” rất lớn.

Ngồi dậy trên giường, cậu dừng lại một lúc mới mở cửa.

Người ở phòng đối diện cũng mở cửa, từ phía bên kia có thể nhìn thấy đường phố, người này chủ động nói: “Gió thổi biển quảng cáo rơi mất! Ở nơi ma quái này biển quảng cáo rơi là chuyện thường!”

Biết được âm thanh là gì, Đoạn Thố bình tĩnh lại.

May thay điện thoại di động Tần Duyệt đưa cho cậu đã có tín hiệu, cậu lung tung lướt web, bấm vào tin tức bình thường, phía dưới hiện lên một quảng cáo, cậu vô tình dùng ngón tay chọc vào, nội dung khiêu dâm nhanh chóng tràn ngập.

Là hình động, chỉ với một hành động đơn giản cắm vào rút ra.

Đoạn Thố không nhấp vào quảng cáo, mặc dù rất muốn.

——Điện thoại di động này là công cụ duy nhất cậu có thể dùng để giữ liên lạc với Tần Duyệt vào lúc này, cậu không muốn mạo hiểm bị dính virus vì xem phim khiêu dâm, làm điện thoại di động không sử dụng được.

Cậu chợt nghĩ đến người thanh niên nhỏ con chặn đường khi đến Madul. “Tư lệnh” mà thanh niên nhắc đến, việc tư lệnh tức giận vì không tìm thấy Tần Duyệt vào ban đêm, và sự thù địch rõ ràng của người thanh niên này với Tần Duyệt.

Xâu chuỗi tất cả lại với nhau, không nghĩ khác cũng khó.

Đặc biệt là bộ dạng của Tần Duyệt.

Chẳng trách hắn không trả lời mỗi khi Tần Duyệt hỏi làm gì trong quân đội.

Nhận ra Tần Duyệt có thể có một mối quan hệ không rõ ràng với đàn ông, cậu lập tức cảm thấy những khác thường mấy ngày nay của mình không có gì là lạ.

Đúng rồi, bởi vì bản thân Tần Duyệt hấp dẫn đàn ông, biết cách thu hút hảo cảm của đàn ông.

Cậu nhìn chằm chằm vào ảnh động kia, nuốt nước bọt. Ngay khi ngón tay cậu định kéo cạp quần xuống, một cuộc gọi đến đột nhiên hiển thị trên màn hình, nhạc chuông của điện thoại vang lên chói tai.

Con số hiển thị trên màn hình là con số cậu đã thuộc lòng.

Đêm nay gió to nhất, rèm cửa bị thổi bay, nghe như sóng vỗ vào cửa sổ.

Để chuông cứ reo một lúc, cậu mới hắng giọng, quyết định nói dối.

Nhấn nút nghe, lúc Tần Duyệt hỏi cậu, “Có bị cảm không”, Đoạn Thố nói yếu ớt giả vờ rất chân thật nói: “Không phải, do biển quảng cáo rơi, sượt qua người”, một lúc sau, cậu nói thêm, “Nhưng mà không nghiêm trọng.”

./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play