Tần Duyệt vẫn vẻ mặt vô cảm đó, nhưng ánh mắt tiếp tục dừng ở trên người cậu, ý bảo cậu nói tiếp.

“Bởi vì tôi đã nhiều lần mơ đến một nơi từ khi còn nhỏ.” Đoạn Thố tiếp tục, “Đó là một ngôi miếu được xây dựng trên sườn đồi, với hai bức tượng Long Thần bằng đá cao nửa người ở lối vào, bên trong thờ Quan Âm eo thon bằng vàng. Tôi đã tìm thử, thấy thực sự có một ngôi chùa như vậy, nó ở Naida.”

Tần Duyệt ngoảnh mặt đi.

Đoạn Thố đã quen với sự lạnh lùng của người đàn ông này, cậu cuộn thảm lông lên, bình tĩnh nhích về phía Tần Duyệt, tự nói tiếp: “Trên núi sau chùa có một cây hoa màu đỏ rơi đầy đất, tôi mơ thấy mình đứng đấy … như thể đang đợi ai đó.”

Tần Duyệt vẫn mặc kệ cậu, Đoạn Thố chỉ có thể đoán hắn tưởng mình bị điên, nên giải thích thêm: “Thật ra, tôi cũng không tin. Tôi thậm chí còn không tìm được bức ảnh chụp cái đó chùa trên mạng, nên tôi muốn đến Naida để tự mình xem có giống hệt như trong giấc mơ của tôi không … “

“Không cần đi.” Tần Duyệt rốt cục lên tiếng.

Đoạn Thố ngẩn ra một lúc mới nhận ra hắn nói gì.

“Miếu trên núi sau kia không có cây phượng,” Dừng một chút, Tần Duyệt dùng đôi mắt hẹp dài nhìn cậu, “Không có một cây, cho nên cũng không có hoa như cậu nói.”

“Thế à.” Đoạn Thố lại kéo thảm lông trên vai, trong lòng chợt nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía Tần Duyệt, “Tôi chưa từng nói đó là hoa phượng.”

Lần này, Tần Duyệt dừng lại một lúc lâu, sau đó trở lại giọng nói bình thường không có nhiều lên xuống: “Hoa đỏ ở đây đa số là cây phượng.”

Đoạn Thố luôn cảm thấy có điều gì đó không tự nhiên ở người đàn ông này.

Đoạn Thố liếc hắn một cái, còn chưa kịp nghĩ nói cái gì, Tần Duyệt đột nhiên chồm người, hai tay đẩy người nhích xa khỏi Đoạn Thố một quãng dài.

“Mệt rồi đi ngủ đi.” Sau đó, Tần Duyệt đứng dậy, dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, hơi cúi đầu, cứ như vậy nhắm mắt lại.

Ngủ đứng?

Nhưng ngay sau đó Đoạn Thố không còn có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào Tần Duyệt nữa. Trình độ sinh lý mà nói, cậu buồn ngủ đến mức mí mắt dán vào nhau, do dự liếc mắt một cái, cậu sợ mình ngủ say rồi Tần Duyệt sẽ rời đi.

Vẫn không ngủ thì tốt hơn.

Sau khi quyết định ổn thỏa, cậu định đứng một lúc để xua tan cơn buồn ngủ, vừa chống chân lên, Tần Duyệt đang đứng bên cạnh đột nhiên đưa một vật gì đó: “Giữ giùm tôi.”

Là giấy chứng nhận.

Một chiếc ví có kích thước bằng bằng lái xe, Đoạn Thố cầm lấy, vẫy vẫy tay: “Tôi mở ra xem được không?”

“Sao cũng được. Nhưng đừng chụp ảnh.”

“Không chụp.” Đoạn Thố lật mở ví ra, bên trái và bên phải tấm màng bảo vệ trong suốt có hai mảnh giấy tờ tùy thân viết bằng tiếng Myanmar, tấm bên trái có một tấm ảnh thẻ của Tần Duyệt.

“Anh rất ăn ảnh đấy.” Đoạn Thố liếc hắn một cái.

Tần Duyệt vẫn phớt lờ cậu như mọi khi, đã nhắm chặt mắt lại.

Tranh thủ Tần Duyệt nhắm mắt lại, Đoạn Thố thăm dò nhìn mặt dây chuyền trên cổ hắn.

Nhìn một hồi lâu, cậu tưởng tượng ra rất nhiều răng động vật, nhưng hình dáng không giống, nhìn giống xương hơn.

Đoạn Thố thu lại tầm mắt, đặt giấy tờ của Tần Duyệt vào trong ba lô đựng điện thoại di động và hộ chiếu, xoay khóa kéo bên hông ba lô về phía mình, tựa đầu vào đó, một tay giữ góc ba lô, nhắm mắt lại ngủ.

Cậu bị tiếng ngáy đánh thức.

Ở đây dường như không có thói quen dậy sớm. Trời đã sáng mà vẫn không có ai trên đường. Những người ngủ gật trên phố vẫn đang say sưa ngáy ngủ.

Cậu vô thức nhìn sang bên cạnh, Tần Duyệt vẫn ở đó, nhưng thay vì đứng như giữa đêm khuya, hắn lại ngồi khoanh chân dựa vào tường.

——Thế mới nói đâu ai ngủ đứng được đâu.

Cậu lục ba lô ra kiểm tra đồ đạc bên trong, không thiếu thứ gì. Yên tâm, cậu vươn vai, vô tình thoáng thấy một con mèo nằm chết trong hẻm bên kia đường.

Con mèo đen tuyền, bất động, cuộn tròn thành một quả bóng. Con mèo khiến tâm trạng buổi sáng của cậu hơi hụt hẫng.

Ngồi một lúc cho bay bớt buồn ngủ, cậu bò dậy. Nhẹ nhàng đứng lên, lo lắng đánh thức Tần Duyệt.

Mưa làm cho con đường sỏi vốn đã lầy lội trở nên lầy lội hơn, giẫm xuống lún hết nửa đế giày.

Cậu nhặt một mảnh gỗ rộng bằng lòng bàn tay trên đường, bắt đầu đào một cái hố trong góc tường gần đó, định chôn con mèo.

Việc đào đất tốn nhiều công sức hơn dự kiến, cậu ngồi xổm rất lâu, thấy độ sâu đào đã đủ thì một bàn tay bất ngờ rơi xuống vai.

Cậu quá tập trung vào việc đào cái hố, bị chạm vào bất ngờ, sợ đến mức giật bắn người. Quay đầu lại, nhìn thấy Tần Duyệt, cậu hắng giọng: “Tỉnh rồi?”

“Đào xong chưa?” Tần Duyệt hỏi ngược lại cậu.

“Xong rồi …” Đoạn Thố luôn cảm thấy Tần Duyệt cười với mình, bị tiếng cười của người kia làm cho ngây người, trong tiềm thức nhìn về phía con mèo đen nằm —— không thấy gì hết.

Mèo đâu!?

Bả vai cảm giác được ngón tay Tần Duyệt đè xuống, sau đó cái tay kia đưa lên chỉ vào bức tường thấp đối diện.

Theo ngón tay Tần Duyệt chỉ, tầm mắt Đoạn Thố vừa vặn thấy con mèo trên vách tường thấp. ——Con mèo đen ‘đã chết’ vừa nãy đang ưỡn cao cái mông, đầu đặt lên hai chân nhìn chằm chằm Đoạn Thố như đang thưởng thức một tên ngốc.

Đoạn Thố đặt tấm ván gỗ xuống.

Dù là con mèo đen trước mặt hay Tần Duyệt sau lưng, rõ ràng là đã nhìn cậu hì hụi đào hố cả buổi.

Cậu chợt nghe thấy tiếng cười khẽ sau lưng. Âm thanh phát ra từ khoang mũi, bị chèn ép ngay khi vừa cất lên.

Cậu ngồi xổm ở đó hồi tưởng lại âm thanh này, con mèo ngồi trên tường thấy cậu không còn đào nữa, liền đổi sang tư thế thoải mái trên tường, hạ lỗ tai và nheo mắt lười biếng.

Bữa sáng, Tần Duyệt dẫn cậu đi ăn bánh dứa kẹp thịt gà.

Bánh hơi mặn nhưng trà sữa ngon bất ngờ.

Đoạn Thố thừa nhận một phần nguyên nhân khiến cậu nghĩ trà sữa ngon là do tay Tần Duyệt.

Cậu chợt hiểu ra tại sao lại có nhiều hành động châm rót trà lạ lùng như vậy trong quán trà.

Một bàn tay xinh xắn múc một thìa phomai lớn vào ly, tay kia từ từ cho trà vào, tay cầm chiếc thìa nhỏ khuấy vòng, hình ảnh này rất bắt mắt.

Hành động chăm chú nhìn vào tay người khác đã sớm bị chủ nhân của đôi bàn tay phát hiện.

Tần Duyệt đẩy ly trà sữa thứ hai đến trước mặt cậu, hơi nhướng mắt, như muốn hỏi cậu “nhìn cái gì”.

Mắt Đoạn Thố vô tình chạm vào cổ áo của Tần Duyệt, cậu lại nhìn thấy mặt dây chuyền, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh bộ xương người in màu trên một trang nào đó của sách giáo khoa sinh học —— cảm thấy hình dạng của mặt dây chuyền rất giống với một đoạn đốt tay.

“Tay của anh thật đẹp.” Đoạn Thố hào phóng khen ngợi.

Tần Duyệt vẫn như không nghe thấy gì, Đoạn Thố đã chấp nhận bất cứ điều gì cậu nói với hắn đều sẽ rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.

Chín giờ sáng, vẫn không có taxi trên đường.

Đoạn Thố bắt đầu nghi ngờ tất cả taxi ở đây đều chờ ở cổng sân bay, chở xong khách đi sẽ lén lút trốn, nếu không tại sao trong khu đô thị lại không bắt được một chiếc nào.

Cậu cùng Tần Duyệt đi tới nhà ga, xem người soát vé viết gì trên tờ giấy hình vuông, sau đó xé hai tấm vé đưa qua. Tấm vé được viết tay bằng tiếng Myanmar giống nòng nọc, có đóng dấu đỏ trên đó.

Tối hôm qua Đoạn Thố còn ngủ ngoài lề đường, thấy hai tờ vé viết tay này cũng không quá ngạc nhiên.

Bất ngờ Tần Duyệt nắm lấy cánh tay cậu kéo về, còn chưa kịp định thần lại, một chiếc xe máy ở đường ngang lao qua người cậu, cuốn lên nửa mét tro bụi. Đoạn Thố ho khan hai tiếng, nghe thấy Tần Duyệt nói: “Qua đường chờ xe buýt đến. “

Lối đi qua đường này khá dài, Đoạn Thố chú ý tới ngã tư đường hầu như đều có đèn giao thông, có chút kinh ngạc hỏi: “Không có xe, sao lại có nhiều đèn giao thông như vậy?”

“Dân cư ở đây trước đây khá đông, mấy tháng trước mới từ từ chuyển đi.”

“Tại sao?” Đoạn Thố hỏi xong, liền đoán được, bởi vì hiện tại tình hình không ổn định linh ta linh tinh.

Sau khi băng qua đường, Đoạn Thố đột nhiên nhìn thấy một cây ATM bên đường. Cậu nhìn chằm chằm nó một lúc, Tần Duyệt ở bên cạnh hỏi: “Sao thế?”

Chỉ vào cây ATM, Đoạn Thố nói: “Lúc mới rời sân bay tôi đã bị một cây ATM nhìn như thế này nuốt tiền. Sợ Tần Duyệt hiểu lầm, câu nhấn mạnh, “Không phải nuốt thẻ, có nghĩa là báo đã rút tiền thành công nhưng máy không phun ra một đồng nào.”

“Bình thường,” Tần Duyệt nói, “Vì các cuộc nội chiến thường nổ ra, người dân địa phương đổi tiền lấy vàng, hiếm khi gửi vào ngân hàng.”

Hôm qua trời nhiều mây mưa, Đoạn Thố không thấy nóng, hôm nay nắng đột ngột, chỉ cần đứng ở ven đường chừng mười phút, da thịt trên người liền nóng như lửa đốt.

Trời nóng, nóng đến mức đen cả mắt, xung quanh chẳng có cây cối nào che bớt. Cũng may chuyến xe buýt đến sân bay không khiến cậu phải chờ đợi quá lâu. Nhưng dù tấm vé viết tay không làm Đoạn Thố ngạc nhiên, chiếc xe buýt vẫn khiến cậu ngạc nhiên.

Kích thước và hình dáng của xe tương tự như xe buýt nội địa. – ngoại trừ việc cửa trước và sau không hề có cánh cửa.

Vị trí cửa mở như vậy, bên trong đã có rất nhiều người, đường lại gập ghềnh, từ xa Đoạn Thố có thể nhìn thấy hành khách bên trong lắc lư từ bên này sang bên kia, chỉ nhìn thôi đã lo người ta bị rớt ra khỏi cửa rồi.

Nghĩ đến lát nữa mình cũng phải chen vô giữa đám người này, đầu Đoạn Thố bắt đầu nhói lên đau đớn.

Xe dừng ở trước mặt, Tần Duyệt nắm lấy cánh tay kéo cậu lùi lại một bước.

Một cảnh tượng khiến cậu vô cùng ngạc nhiên đã xảy ra, hầu như tất cả người trong xe đều ùn ùn đi xuống.

Khi Đoạn Thố cùng Tần Duyệt lên xe, trên xe chỉ có mấy người, chỗ nào cũng có ghế trống.

Da trên ghế bị nứt từng mảng một, trông như vỏ cây, không thể nhìn thấy màu da chút nào, chỉ có một lớp dầu mỡ bóng lưỡng.

Đoạn Thố quyết định đứng ngay khi nhìn thấy lớp dầu mỡ.

Lúc xe khởi động lại, xóc nảy còn hơn cả dự đoán của cậu, trọng lực như không tồn tại trong chiếc xe này, cậu tưng lên tưng xuống như một quả bóng. Cậu nhìn thấy Tần Duyệt đang ngồi ở băng ghế sau, tưởng rằng người này có thể đưa tay ra để cho mình vịn, ai ngờ đâu hắn rút hết cả tay chân về, như rất sợ bị cậu chạm vào.

Sau một đoạn đường dài điên đảo, cậu quay lại tìm Tần Duyệt, Tần Duyệt ngồi ở ghế sau, chiếc áo khoác quân đội hắn luôn vắt trên tay giờ đã trải ra phủ trên mặt ghế kế bên hắn.

Người ta đã trải áo lót cho ngồi rồi, bây giờ không ngồi nữa thì ra vẻ quá, thùng xe dưới chân lại bắt đầu xóc nảy, cậu quyết định ngồi lên luôn.

Cũng quay đầu cười với Tần Duyệt: “Cám ơn.”

Tần Duyệt xòe tay ra trước mặt cậu.

“A, suýt nữa quên mất.” Đoạn Thố lấy thẻ căn cước của hắn trong ba lô ra, trả lại cho đối phương, sau đó hỏi lại câu hỏi lần trước hắn không trả lời, “Anh làm gì trong quân đội?” Vốn cũng không chờ người này trả lời nên chỉ dừng lại một hai giây, cậu lại tiếp tục nói: “Myanmar hỗn loạn quá, anh có định về Trung Quốc phát triển sự nghiệp không?”

“Ý tôi là…. Điều kiện kinh tế gia đình chúng tôi tạm ổn, tôi…. À cô tôi đang thiếu vệ sĩ riêng, có thể đãi ngộ anh với mức tiêu chuẩn cao nhất so với giá thị trường.”

Nói tới đây, cậu thấy Tần Duyệt hơi nhướng khóe mắt lên, đôi mắt đó có chút mở to liếc qua đây —— cậu tưởng Tần Duyệt có hứng thú, tiếp tục hỏi: “Ở đây có yêu cầu nghĩa vụ quân sự không? Xuất ngũ có được không? Nếu không dễ tôi có thể giúp anh liên hệ bộ ngoại giao… “

Cậu chưa kịp nói xong thì xe rung chuyển dữ dội, qua cửa sổ, cậu nhìn thấy một đám khói đen bốc lên trên những ngọn tháp nhọn xây phỏng theo các chùa miếu của sân bay.

Một hành khách ngồi trên ghế trước thở hổn hển, sặc sụa như không còn thở được nữa.

Tài xế trả lời một cuộc điện thoại ngắn gọn, sau đó đứng dậy khỏi ghế lái, gân cổ hét lên câu gì đó với hành khách.

Đoạn Thố không hiểu ra sao, nhưng từ tình huống này gần như có thể đoán được.

Trong lòng cậu vẫn còn hy vọng, chờ Tần Duyệt phiên dịch lời nói của tài xế và tình hình hiện tại với cậu.

Một giây trở nên cực kỳ dài.

Cậu nghe thấy Tần Duyệt khẽ thở dài: “Không đi được nữa. Có một vụ nổ ở sân bay số 1.”

./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play