Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Kể từ khi Daw Phyu tìm thấy bức ảnh của người đàn ông trông giống như Đoạn Thố, gã không đặt chiếc hộp sắt trở lại gầm giường nữa.

Gã xem đi xem lại những bức ảnh cũ đó rất nhiều lần, luôn mong tìm được thêm manh mối.

Lão Bạch đến báo rằng những thuộc hạ của gã đến lúc này vẫn không thấy vàng thật bạc trắng, phàn nàn rất nhiều.

Daw Phyu cuối cùng cũng rời mắt khỏi bức ảnh trong tay, ngẩng đầu nhìn Lão Bạch, lắc lắc cái chân vắt chéo tỏ vẻ không bằng lòng: “Không phải bọn họ phàn nàn, cha tôi đột ngột qua đời, tôi thực sự không biết tài khoản ông ấy giấu tiền ở đâu. Họ muốn thì đợi, không muốn đợi thì đi, cùng lắm thì tôi về nhà trồng trầu”.

Lão Bạch cau mày làm khuôn mặt bị dao kéo mức càng méo mó và cứng đờ, Daw Phyu vốn tưởng rằng y không hài lòng nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện Lão Bạch đang ngẩn người nhìn bức ảnh, cũng cúi đầu xuống lẩm bẩm: “Anh đang nhìn gì vậy …”

Giọng nói đột ngột dừng lại.

——Trong bức ảnh đó, có một chàng trai đứng phía sau, vô tình bị máy ảnh chụp được, chỉ có một bên mặt, miệng ngậm nửa mẩu thuốc lá, ngước nhìn cây phượng đang nở hoa.

Đó rõ ràng là khuôn mặt của Tần Duyệt.

“Người giống nhau quá nhiều, đừng ngày nào cũng nhìn chằm chằm những tấm ảnh này, làm chuyện nghiêm túc đi.” Lão Bạch nói.

Daw Phyu bỏ hai chân đang vắt chéo xuống, nghiêng thân trên về phía trước, như thể bị mê hoặc, đôi mắt gã gần như dán vào tấm ảnh chụp, giọng cũng trở nên khàn khàn: “Hướng dẫn viên du lịch nói Tần Duyệt có mối quan hệ không bình thường với người này đúng không?”

“Bây giờ tôi đang có một ý tưởng điên rồ, có lẽ không cần phải về nhà trồng trầu.”

Lão Bạch mấp máy môi, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời.

Daw Phyu cầm tờ tạp chí lật ngược lên, chỉ vào phía trên trang bìa có Đoạn Thố: “Người thừa kế này, cậu ta có họ hàng gì không?”



Phong cách trang trí văn phòng của nhà thôi miên rất phù hợp với thẩm mỹ của Đoạn Thố.

Các bức tường được sơn màu xanh xám, ghế sofa, bàn và ghế phù hợp cũng có cùng hệ thống màu sắc không bão hòa. Màu sắc này mang lại cho toàn bộ căn phòng một bầu không khí thanh bình.

Ngoài ra, diện tích trong nhà chỉ có 40 mét vuông, về cơ bản có thể nhìn thoáng qua tất cả đồ đạc trong văn phòng, không có bất kỳ góc khuất nào làm người bất an.

Tần Duyệt không đi cùng nhưng đợi cậu ở phòng chờ bên ngoài.

Họ từng về chủ đề này trước đây, chính Tần Duyệt đã chủ động nhắc đến, hỏi cậu có muốn nhớ lại tất cả quá khứ của mình không.

Tần Duyệt miệng kín như bưng không tiết lộ bất cứ điều gì về quá khứ, Đoạn Thố vốn nghĩ cậu không cho hắn đủ thời gian, người này vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho bản thân xong.

Đối mặt với đề nghị của Tần Duyệt, cậu ngẩn ra một lúc, suy nghĩ nửa phút rồi cuối cùng đồng ý.

Tần Duyệt bảo cậu dành một chút thời gian để ra ngoài, hắn muốn đưa cậu đến gặp một nhà thôi miên để thử.

Vấn đề là Đoạn Thố đi đã một tuần, không nhớ lại được gì thì thôi, cả nằm mơ cũng không nằm được nữa.

Nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn vô dụng —— ban ngày cậu thường xuyên thất thần, lúc thất thần, trong đầu sẽ hiện lên mảnh vỡ hình ảnh, muốn bắt lại bắt không được, lần nào cũng để vuột.

Rõ ràng là có cái gì đó, chỉ là cậu không nhớ ra, điều này làm cho cậu không tự chủ được mà phát cáu.

Sự không tự chủ đã chèn ép cậu, cậu chưa bao giờ để lộ tính xấu trong giờ làm việc, tính tình thất thường của cậu hoàn toàn là do Tần Duyệt.

Đoạn Thố biết tuần này mình khá cáu kỉnh.

Thủy cung xảy ra sự cố, Marshmallow đã tóm lấy chân một du khách và kéo anh ta xuống nước.

Rất may, du khách không bị thương mà chỉ bị sặc một ít nước.

Lúc cậu nói chuyện này với Tần Duyệt, Tần Duyệt lại nhắc đến vấn đề Marshmallow có tính công kích.

Câu nói này đánh trúng điểm yếu của Đoạn Thố, cậu không muốn Tần Duyệt nói tiếp, không kiềm chế được mà hét vào mặt đối phương.

Marshmallow hoàn toàn không được sinh ra trong điều kiện nuôi nhốt.

Nó được sinh ra ở Iceland.

Đó là một món quà từ cha mẹ anh khi cậu lên năm tuổi.

Marshmallow là chú cá voi trắng nhỏ tò mò nhất, bị thu hút bởi quả bom dưới nước chuyên dùng để thu hút chúng, và đã chui vào lưới đánh bắt cá voi.

Sợi dây đã xé rách vây ngực của nó khi nó vùng vẫy, chỗ đó vẫn còn một vài vết sẹo mờ mờ.

Nó được nhốt vào trong hộp vận chuyển trên máy bay, và sau hơn mười giờ đồng hồ nó đã đến bên cạnh cậu.

Những năm gần đây, vô số người yêu động vật biển đã lên án thủy cung, yêu cầu họ thả con cá voi trắng vốn thuộc về biển kia.

Đoạn Thố biết rõ, nhưng thừa nhận điều này cũng là buộc cậu phải thừa nhận rằng Marshmallow không thuộc về nơi này.

Cổ họng đau rát, cậu hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Tần Duyệt mang một ly nước đến, cậu uống hết, vừa đặt cái ly rỗng suông,người bên kia đứng dậy hôn cậu.

Tần Duyệt lần nào cũng dùng cách này để trấn an cậu, nhưng lần này có vẻ không hiệu quả.

—— Cậu lại nhìn thấy những mảnh vỡ trong tâm trí mình, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chúng một cách rõ ràng.

Vô số người xa lạ nhìn cậu, tay chân đều bị những người xa lạ kia giữ chặt, một bàn tay túm lấy tóc cậu, da đầu bị kéo rất đau. Khuôn mặt của Tần Duyệt phóng to ra trước mắt, thật khác với Tần Duyệt cậu quen thuộc. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, tràn đầy sự căm hận mà cậu không thể hiểu được, rồi hắn tách hai chân cậu ra trước mặt những người đó và thâm nhập vào cậu.

Đau như bị cưa xương xẻ thịt, không có bất kỳ tình yêu dịu dàng nào, càng giống như tra tấn và trả thù.

Cậu đẩy người đàn ông trước mặt ra.

Tần Duyệt ngẩn ra một chút, cũng không tiến lên mà lùi về vài bước, nhìn thấy Đoạn Thố ngồi xổm trên thảm, trán dựa vào tủ.

Hắn nửa quỳ trước mặt cậu, muốn vươn tay xoa mái tóc sáng màu của Đoạn Thố, màu này khiến Đoạn Thố trông rất nhẹ nhàng, giống như bất kỳ một cơn gió nào cũng có thể cuốn cậu đi.

Nghĩ rằng Đoạn Thố vẫn còn vì cá voi trắng, hắn an ủi: “Không ai có thể ép buộc Marshmallow đi, nó sẽ luôn ở bên cạnh cậu”.

Đoạn Thố buông thõng tay nhìn hắn, như sợ quấy rầy cái gì, thấp giọng hỏi: “Anh cũng sẽ như vậy sao?”

“Ừ.”

Hắn nhìn đôi mắt Đoạn Thố từ từ dời khỏi gương mặt mình, vẻ mặt có chút cô đơn: “Gần đây tôi không còn mơ thấy kiếp trước.”

“Anh không muốn tôi nhớ lại.” Cậu lặng lẽ nói, “Tôi sẽ tiếp tục gặp nhà thôi miên như anh mong muốn.”

Nói xong, Đoạn Thố chậm rãi đưa tay ra, dừng ở giữa không trung, nắm lấy ngón tay hắn nhéo nhéo, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tần Duyệt vẫn duy trì tư thế nửa quỳ trên thảm, một lúc lâu sau, mới nhắm mắt cúi đầu.

—— Đoạn Thố biết hắn lừa cậu.

Sau khi hoàn thành các thủ tục tại sở cảnh sát, hắn trên danh nghĩa được chuyển đến một công việc dân sự ở một thành phố gần đó, và kỳ nghỉ của hắn chính thức bắt đầu.

Đoạn Thố bận công việc nên hắn lặng lẽ đi theo, rất nhiều nhân viên khách sạn coi hắn như vệ sĩ riêng mới của Đoạn Thố.

Hắn còn khá thoải mái với thân phận này.

Tổng cục thi thoảng gọi điện tới, phần lớn là hỏi hắn về chi tiết những nhiệm vụ hắn đã xử lý trước đây — giải quyết hậu quả không bao giờ là việc có thể hoàn thành ngay lập tức, mỗi khi gió thổi lớp đất phủ trên mặt đất bay đi, lại cần phải phủ thêm một lớp đất mới.

Hai tháng trôi qua không có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều tính tình của Đoạn Thố vẫn chưa được ổn định lại.

Hai tháng sau, vào một buổi sáng chủ nhật nào đó, Tần Duyệt nhận được một cuộc gọi hơi khác từ Tổng cục.

Giọng nói của người liên lạc vẫn như cũ: “Về làm việc.”

“Xung quanh đấy không có ai ngoài cậu, giúp một chút.”

“Được.” Sau khi cậu đồng ý, đầu dây bên kia đột nhiên nói “Chờ một chút”.

Tần Duyệt cầm điện thoại không cúp, đầu bên kia do dự một chút, nhắc nhở: “Là một đồng nghiệp cũ giả chết 20 năm trước, lúc đó chúng tôi còn tưởng rằng anh ấy chết thật rồi. Nếu anh ấy đang sống bình yên vô sự thì chỉ cần theo dõi, đừng làm phiền cuộc sống bình thường của anh ấy.”

Con người nhất định phải thay đổi.

Cũng được chú định rằng không đáng tin cậy, không thể tin tưởng 100%.

Có lẽ nhược điểm lớn nhất của công việc này là không có thời gian nghỉ hưu thực sự.

Nhiều đồng nghiệp đã hy sinh đơn độc trong công việc, có người được đưa vào viện dưỡng lão sớm do tàn tật không thể tự chăm sóc bản thân.

Cũng có một số người may mắn sống sót đến tuổi suy giảm chức năng cơ thể và trở thành huấn luyện viên, tìm kiếm lứa trẻ không nhà để về tiếp theo.

Khi huấn luyện viên của hắn tới tìm hắn, ông ấy nói rằng rất thích đôi mắt của hắn, chúng trông giống như đôi mắt của một người đã sống lâu năm.

Thật ra đúng là hắn đã sống rất lâu, sống hết cả một đời.

Hắn có tốc độ phản ứng và thể chất tốt nhất trong số những đứa trẻ được Tổng cục lựa chọn.

Nếu nhiệm vụ thất bại, hắn sẽ một mình gánh vác mọi trách nhiệm theo yêu cầu, tự sát và không ai biết hắn đang làm gì. Có lẽ vẫn sẽ được dán nhãn là một kẻ khủng bố giống như kiếp trước của mình.

Nó cũng phù hợp hơn với cái chết của hắn.

Hắn không nghĩ rằng điều này có thể bù đắp cho những gì hắn đã làm, cũng vui vẻ nhận thức dù có khả năng cũng không bù đắp nổi.

Chỉ là lúc này, hắn gặp lại Đoạn Thố.

Hắn vốn đã quyết định rằng Đoạn Thố là người mà hắn sẽ không có quan hệ gì.

Lòng tham vô cớ sinh sôi nảy nở trong lòng như dây leo, trùm kín mạch máu, mỗi lần hít một hơi, hắn lại thỉnh thoảng mong mình được sống yên ổn cho đến ngày cơ năng suy kiệt, già yếu đến mức không thể tiếp tục công việc này.

Đoạn Thố còn rất trẻ khi chết dưới mũi súng bắn tỉa.

Hắn chưa từng thấy qua Đoạn Thố tóc bạc trắng —— thằng nhóc kia hứng lên đi nhuộm tóc không tính.

Đến nhà đồng nghiệp cũ kia mất ba giờ lái xe.

Đi đi về về nhanh nhất cũng phải mất sáu, bảy tiếng đồng hồ.

Trên đường đi, hắn gọi điện cho nhà thôi miên của Đoạn Thố.

Người đàn ông nói sau hai tuần củng cố lại, cậu sẽ không còn gặp rắc rối với những giấc mơ này nữa.

Hắn cảm ơn rồi cúp máy. Hắn dừng lại một lúc rồi gọi cho Đoạn Thố, nhưng không ai trả lời.

Chắc vẫn đang họp.

Vì vậy hắn chuyển sang nhắn tin cho Đoạn Thố, nói rằng mình có việc phải làm, sẽ trở lại vào buổi tối.

Khi mặt trời chói chang, môi hắn mím thành một đường: lần này Đoạn Thố không có bất cứ tổn thương nào, và hắn không cho phép những cơn ác mộng ám ảnh mình hằng đêm tìm đến Đoạn Thố.

Naida, Myanmar.

Lúc này vừa đúng mùa mưa, hạt mưa đùng đùng nện xuống, dưới chân Daw Phyu ngẫu nhiên xuất hiện một vũng nước lớn rộng hơn một mét, lờ mờ phản chiếu khuôn mặt của người phụ nữ bên cạnh gã.

Cô ta đeo kính râm dưới mưa, từ mép kính râm nhìn ra vết bùn trên váy, nói: “Cái nơi này cả sân bay cũng không có đường xi măng?”

“Hồi trước thì có, nhưng hai năm trước đã xảy ra một vụ nổ ở sân bay, đến giờ vẫn không ai trả tiền sửa chữa đường đến cổng.” Daw Phyu chẳng ra gì gật đầu với người phụ nữ “Để cô Lâm chế giễu rồi.”

Lâm Tư Uyển lạnh lùng cong lên khóe miệng, im lặng khoảng mười phút, rốt cuộc không nhịn được chủ động hỏi: “Tôi có thể biết lý do các anh muốn thằng bé không?”

“Cô hỏi chuyện của tôi làm gì?” Daw Phyu chậm rãi nói: “Cô Lâm, tôi đã mất rất nhiều thời gian để tìm hiểu việc cô thuê người giết cậu ta hai năm trước đấy, bây giờ tôi có thể hỏi tại sao cô lại muốn giết đứa trẻ cô nuôi lớn lên không?”

Lâm Tư Uyển dù sao cũng chỉ là một thương nhân, không quen với việc đánh giết, nghe câu hỏi của Daw Phyu, cô ta không khỏi hơi cứng người, để che giấu sự khó chịu của mình, cô ta giơ cổ tay lên nhìn mặt đồng hồ đeo tay nạm kim cương của mình, nói: “Chỉ cần đảm bảo rằng nó không bao giờ có thể quay trở lại Trung Quốc, anh muốn làm gì cũng được. Được rồi, sắp đến giờ rồi, anh quay lại xe đi.”

./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play