Thẩm Thanh Yến tuy rằng đưa ngọc bội cho Nghiêm Tu, nhưng y suy tư nửa ngày, vẫn quyết định trả lại.

Thẩm gia chịu thu nhận y, cho y một chỗ an thân, đã là đại ân, huống chi, nghĩa phụ còn đối tốt với mình như vậy, những mánh khóe của Thanh Yến, Nghiêm Tu cũng chưa bao giờ thật sự để ở trong lòng.

Hôm nay y đến thư phòng tìm Thẩm Thư Nghiên, nghĩ nếu Thẩm Thanh Yến không nhận, vậy trả lại cho nghĩa phụ cũng được. Còn chưa vào thư phòng, liền nghe được vài tiếng ho nhẹ, tiếp theo là giọng của Dư thúc, “Lão gia, hôm nay Đoàn tổng quản đưa tới sổ sách của bốn cửa hàng tơ lụa, đang chờ ở thiên sảnh…”

Nghiêm Tu đi tới, đã thấy Dư thúc nhận lấy bát thuốc Thẩm Thư Nghiên vừa uống xong.

Trong lòng y trầm xuống, thân thể nghĩa phụ vẫn luôn không tốt, sau khi vào đông… thuốc gần như uống càng nhiều.

“Khụ khụ… Ta biết.” Trong tay Thẩm Thư Nghiễn còn cầm mấy sổ sách đang mở, sắc mặt có chút mệt mỏi, “Ngươi cứ cầm sổ sách lên trước, ta sẽ xem sau.”

Dư thúc gật gật đầu, lui xuống.

“Nghĩa phụ…” Nghiêm Tu lên tiếng gọi.

Thẩm Thư Nghiên gật gật đầu, bảo y vào.

“Nghĩa phụ, miếng ngọc này, con vẫn cảm thấy quá quý trọng.” Nghiêm Tu lấy ra miếng ngọc Thẩm Thanh Yến đưa kia, vẫn muốn trả lại.

“Miếng ngọc này…” Thẩm Thư Nghiên cầm lấy nhìn một chút, sau đó nâng tay lên, để Nghiêm Tu ngồi xuống bên cạnh mình, tiếp theo ông cúi đầu, buộc miếng ngọc bội kia vào đai lưng Nghiêm Tu, “Nghĩa phụ cảm thấy, miếng ngọc này, ngược lại rất hợp với con.”

Thẩm Thư Nghiên cười tán thưởng.

“Con…”

“Nếu Thanh Yến tặng nó cho con, con cứ nhận đi.” Thẩm Thư Nghiên ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Tu, “Con và Thanh Yến, vi phụ đều coi trọng như nhau, Thanh Yến xứng, con đương nhiên cũng rất xứng… Khụ khụ.” Nói xong sờ sờ đầu y.

“Nghĩa phụ…” Nhìn dáng vẻ Thẩm Thư Nghiên, Nghiêm Tu cũng không nở từ chối, “Con đã biết, nghĩa phụ nghỉ một lát trước đi.”

Thẩm Thư Nghiên vẫy vẫy tay, “Cuối năm nhiều việc, sao mà nghỉ ngơi được đây.”

“Vậy… con xem với nghĩa phụ nhé?”

“Tu nhi còn hiểu những thứ này?” Thẩm Thư Nghiên có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu.

“Trước kia… Cha đã dạy cho con một chút.” Đâu chỉ là một chút, Nghiêm Tu bảy tuổi thì được Nghiêm phụ mang theo bên cạnh, đến mười tuổi đã có thể hiểu được sổ sách, về sau thỉnh thoảng còn theo Nghiêm phụ ra ngoài rèn luyện, y tuy chỉ mới mười ba tuổi, nhưng sớm đã bắt đầu đi theo phụ thân xử lý việc làm ăn trong nhà, nếu không phải… Nghiêm Tu rũ mắt xuống, từ bên tay Thẩm Thư Nghiên cầm mấy quyển sổ sách, “Những thứ này, hẳn là nghĩa phụ đã xem qua rồi ạ, con xem lại lần nữa, có chỗ sai sót sẽ đối chiếu cùng nghĩa phụ, được không?”

Thẩm Thư Nghiên nhìn dáng vẻ y nghiêm túc, cười cười, nói, “Vậy, vất vả cho Tu nhi.”

Nghiêm Tu gật gật đầu, cầm lấy sổ sách đi qua một bên ngồi xuống bắt đầu xem. Y cũng không sửa chữa đánh dấu ngay trên ghi chép, thấy chỗ nào khác thường hoặc có nghi vấn liền dùng giấy bút ghi lại. Y hiện giờ chỉ có thể dùng tay trái, thế nên chỉ đơn giản viết số trang, đợi viết xong thì nói lại với Thẩm Thư Nghiên, tính ra cũng không chậm, sau hai canh giờ đã xem hết ba quyển.

Thẩm Thư Nghiên lấy qua xem một lượt, cũng hơi kinh ngạc, mấy chỗ Nghiêm Tu viết cơ bản giống với những nơi mình từng dặn phải kiểm tra đối chiếu lại lần nữa, “Nơi này…” Ông chỉ chỉ, “Lúc trước có một trận mưa thu, một số vật liệu đặt ở trong kho hàng bị ngập nước mới có khoản lỗ này.” Nghiêm Tu gật gật đầu, nhấc bút rạch chỗ kia.

Sau đó Thẩm Thư Nghiễn lại giải thích mấy chỗ đáng nghi khác, Nghiêm Tu đều lắng tai ghi nhớ.

“Tu nhi cũng giỏi thật.” Thẩm Thư Nghiên vỗ vỗ vai y, mắt thấy sắc trời không còn sớm, liền nói, “Thật sự là giúp được nghĩa phụ, hai chúng ta đi ăn cơm thôi, ngày mai con cũng tới giúp vi phụ xem sổ sách được không?”

Nghiêm Tu gật gật đầu.

“Nghĩa phụ trước kia không biết, Tu nhi con còn biết mấy thứ này đấy?” Thẩm Thư Nghiên nắm tay y ra ngoài, lại hỏi.

“Chỉ là học qua sơ sơ thôi ạ.” Nghiêm Tu thấp giọng đáp.

“Cái này mà học sơ sơ, đã sắp vượt qua nghĩa phụ rồi.” Thẩm Thư Nghiên nắm lấy tay y vỗ vỗ, ông dường như nghĩ tới cái gì, thở dài, “Nghiêm đại ca… Dạy dỗ con thật tốt.”

“Y dụng tâm dạy con như vậy, nói thế cũng hy vọng về sau con có thể thành tựu, con… Nếu có hứng thú với những chuyện làm ăn này, ngày sau cũng theo nghĩa phụ học, có được không?” Thẩm Thư Nghiên dừng bước, cúi đầu nhìn y.

Thiếu niên vóc người khó khăn tới ngực ông, sống lưng đơn bạc mà thẳng thắn, khóe miệng nhấp chặt, gật gật đầu, “Đa tạ nghĩa phụ.”

Y đi theo Thẩm Thư Nghiên vài bước, lại nói, “Hài nhi cảm thấy, Thanh Yến cũng nên học những thứ này.”

“Thanh Yến đứa nhỏ đó… Vi phụ ngược lại nghĩ.” Thẩm Thư Nghiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Chẳng qua nó thấy mấy sổ sách này đã ngủ gà ngủ gật, ngồi cũng ngồi không yên, thật sự là…” Thẩm Thư Nghiên thở dài, “Thôi, đi ăn cơm trước, đúng rồi… Yến nhi đã về chưa?”

“Hồi lão gia, hôm nay thư viện phái người tới truyền tin, nói là tiểu thiếu gia và công tử Trần gia đánh nhau, hai người đều bị bắt ở lại chép bài, phải về muộn hai cái canh giờ ạ.” Hạ nhân đi theo phía sau cúi đầu đáp.

“Đứa nhỏ này…” Thẩm Thư Nghiên đã quen việc hắn ba ngày thì hai đầu đã gây họa, chỉ thở dài, lại quay đầu lại nói với Nghiêm Tu, “Ta đã nói nó ngồi không yên mà, bỏ đi, chờ nó trở về hỏi chuyện gì xảy ra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play