“Vậy nên đệ đánh hắn?” Nghiêm Tu quả thực không thể tưởng tượng nổi. Vừa nhận được tin Nghiêm Tu liền chạy tới Túy Tiên Cư, cũng may hai người đã được người hầu của mình giữ lại, tuy rằng da thịt đều bị thương một chút, nhưng không nghiêm trọng lắm. Nghiêm Tu xin lỗi Nại Đề Kim, lại an bài chỗ ở cho hắn ta, sau đó trở lại đưa Thẩm Thanh Yến về Thẩm gia.
Trên mặt Thẩm Thanh Yến bầm tím, quần áo cũng rách nát, nhưng lửa giận cùng vẻ mặt u ám và ánh mắt lạnh lẽo làm cho hắn thoạt nhìn tràn ngập lệ khí, tản ra khí thế bức người, “Ta thật hối hận không đánh chết hắn.” Thẩm Thanh Yến lạnh lùng nói.
“Quả thực càn quấy, hiện tại bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm gia, bất luận hắn nói cái gì, đệ cũng không thể động thủ với hắn.” Nghiêm Tu chỉ coi hắn lại giận dỗi, phương pháp xử lý tình huống như vậy có rất nhiều, hoàn toàn không cần phải quậy đến mức này.
“Nghiêm Tu, huynh muốn đi cùng hắn sao?” Thẩm Thanh Yến bỗng dưng ngẩng đầu nhìn y. Trong khoảnh khắc, đáy mắt nam nhân này hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu, âm thanh của hắn hơi khàn khàn, tuy rằng cố ra vẻ như không có gì mà hỏi vấn đề này, nhưng mấy chữ kia lăn qua lăn lại ở cổ họng, vẫn mang theo chút ý tứ chua xót.
“Ta…” Nghiêm Tu hình như cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hiếm khi thấy gương mặt y nháy mắt ngơ ngác, nhưng mà biểu cảm này rất nhanh liền biến mất, y cúi đầu, thấp giọng nói, “Nếu như đệ cần ta làm như vậy…” Sau đó nháy mắt y đã bị Thẩm Thanh Yến đẩy té ngã lên giường, Thẩm Thanh Yến trừng mắt nhìn y, bởi vì phẫn nộ mà đôi mắt đỏ bừng, túm cổ áo y nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta không cần, huynh còn không rõ à? Huynh quan trọng hơn những thứ này, nặng hơn tất cả mọi người!” Lời nói lao ra khỏi miệng, mới chợt ý thức được, đây chính là suy nghĩ chân chính trong nội tâm mình, hắn nhớ tới lời Nại Đề Kim nói, hắn dường như chưa từng nói với Nghiêm Tu những điều này, đối xử với y vĩnh viễn chỉ có tùy hứng, kiêu căng, cùng với gây khó dễ vô tận. Thẩm Thanh Yến thở dài, thấp giọng nói, “Nghiêm Tu, ta thích huynh, huynh không biết sao?”
Nghiêm Tu im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Thẩm Thanh Yến cho rằng y sẽ không đáp lại, mới nghe y nói, “Thanh Yến, nếu là bởi vì Nại Đề Kim, kỳ thật cũng không cần. Đệ biết không, vì Thẩm gia ta có thể làm bất cứ chuyện gì.”
Trong mắt Nghiêm Tu, những lời nói của Nại Đề Kim kích thích Thẩm Thanh Yến, khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp, hắn sợ Nghiêm Tu đồng ý yêu cầu của Nại Đề Kim, tựa như đứa trẻ sợ đồ chơi của mình bị cướp đi, cho nên sớm tuyên bố chủ quyền, muốn đem đồ vật thuộc về mình nắm chắc trong tay.
“Ta là nghiêm túc!” Thẩm Thanh Yến quả thực rất tức giận, nhưng trong ánh mắt bình tĩnh của Nghiêm Tu, tính tình của hắn giống như câm nín, chỉ có thể nói tiếp, “Trừ huynh ra, ta chưa từng thích người khác, cũng chưa từng vì bất cứ kẻ nào mà động tâm, ta không muốn giao huynh cho bất kì kẻ nào, cho nên sớm nắm chặt huynh trong lòng bàn tay, huynh là người của ta, huynh không đi đâu được cả.” Làm tiểu thiếu gia Thẩm gia, chuyện hắn muốn làm, người hắn muốn có, chưa bao giờ cần giải thích, nhưng mà đối mặt với Nghiêm Tu, hắn mới biết được những lời tưởng như nhẹ nhàng này nặng nề cỡ nào, “Mấy năm nay trừ huynh ra, bên cạnh ta còn có ai khác sao?”
“Ta… Nhưng đệ cũng không quá thân thiết với ta, cũng không muốn nhận ta làm huynh trưởng…”
“Ta làm sao không thân thiết với huynh?” Thẩm Thanh Yến cúi đầu, hôn lên môi y một cái, “Như vậy còn chưa đủ thân hả? Ta mới không muốn làm đệ đệ huynh… Đệ đệ có thể như vậy sao?” Đầu gối của hắn thoáng cái đẩy hai chân Nghiêm Tu ra, đôi mắt không chớp nhìn y. Ánh mắt như thế… hàm chứa thâm tình cùng dục vọng. Sau đó Thẩm Thanh Yến híp mắt lại, oán hận nói, “Cho nên ta tuyệt đối sẽ không để huynh đi theo hắn, cho dù… cho dù hắn nói huynh ở đây cũng không vui vẻ… Ta có thể, ta về sau nỗ lực làm huynh vui vẻ! Dù sao cũng không cho phép huynh đi cùng người kia!”
Lời này thật sự là bá đạo mà mất liêm sỉ, Nghiêm Tu lại hiểu được ý của hắn, Nghiêm Tu đưa tay vuốt ve gáy hắn, loại tư thế thân mật dung túng này, là thái độ trước sau như một của Nghiêm Tu đối với hắn, “Nếu như đệ cần ta, ta đương nhiên sẽ không đi.”
Nghiêm Tu luôn giỏi ngụy trang, có đôi khi sẽ làm cho người ta cảm thấy y có thể thật sự không có tình cảm, không có suy nghĩ, cũng… sẽ không bị thương tổn, nhưng thực ra, đâu phải như vậy. Thẩm Thanh Yến nhìn y, “Ta cũng sẽ không cho phép huynh rời đi, nhưng mà… mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng con công hoa hòe đó cũng nói đúng một phần, ta có thể cảm giác được, huynh ở đây… cũng không phải quá vui vẻ. Cha nói, huynh hẳn là đại thiếu gia Thầm phủ, nhưng cũng không phải vậy… Huynh luôn giấu mình.” Hắn chỉ có thể vụng về ép buộc Nghiêm Tu, hoặc là làm tổn thương y. Cho tới bây giờ cũng không hiểu Nghiêm Tu rốt cuộc muốn cái gì, Nghiêm Tu có vui vẻ hay không, ỷ vào Nghiêm Tu nuông chiều và dung túng hắn vô hạn, không kiêng nể gì làm loạn.
“…Nghĩa phụ tuy nói như vậy, nhưng ta không thể… đệ mới là con của nghĩa phụ, ta có thể ở lại Thẩm phủ, cũng đã rất thỏa mãn rồi.” Nghiêm Tu dời đi tầm mắt, ánh mắt của y rơi vào một điểm nào đó trong hư không, một lúc lâu mới chậm rãi nói, “Ta rất cố gắng làm những việc này… lấy lòng đệ… Nhưng dường như vẫn không được.”
“Huynh không cần lấy lòng ta!” Thẩm Thanh Yến nắm cằm y khiến Nghiêm Tu hoàn hồn nhìn hắn,”Ta không cho phép huynh nghĩ như vậy! Huynh không biết thôi, cha đã từng đưa cho ta một bức thư, cha nói, nếu có một ngày huynh phải rời khỏi Thẩm phủ, có thể đem một nửa tài sản của Thẩm gia đi. Huynh và ta không khác nhau, ta bởi vì không muốn huynh đi, cho nên vẫn chưa nói cho huynh biết chuyện này.” Thẩm Thanh Yến lấy bức thư kia ra đặt lên tay Nghiêm Tu, “Bức thư này ta đưa cho huynh, huynh có thể công bố nó bất cứ lúc nào, thậm chí nửa tài sản kia huynh cũng có thể lấy đi, những thứ này ta cũng không quan tâm.” Thẩm Thanh Yến nhìn y, bình tĩnh nói, “Ta quan tâm, chỉ có huynh.”
Đầu tiên là không được phép rời đi, hiện tại ngay cả ý nghĩ cũng phải khống chế, nam nhân này quả thực bá đạo vô lý gây sự. Nhưng nó không làm cho người ta cảm thấy phản cảm, ngược lại kỳ lạ, có một cảm giác ấm áp… Những năm gần đây, y tuy rằng được Thẩm Thư Nghiên yêu thương, tận tâm tận lực đối đãi Thẩm Thanh Yến, trước sau lại không dám coi nơi này là nhà của mình, y luôn sợ hãi, lỡ như một ngày nào đó Thẩm Thanh Yến buông tay, y sẽ mất đi chỗ có thể đứng vững này, nhưng thì ra, nghĩa phụ đã sớm cho y một chốn dung thân, mà Thẩm Thanh Yến, cũng vẫn coi y là người thân thiết nhất, y cho rằng mình sớm đã không còn nơi để về, nhưng thì ra… y đã sớm có được. Những sợ hãi vẫn luôn quấy nhiễu y, những đêm khuya trằn trọc mỏi mệt khó ngủ, giống như trong khoảnh khắc biến mất, lữ khách lạc đường có thể tìm được phương hướng, y vượt ngàn dặm, cuối cùng trở lại bờ sông, loại thả lỏng này đến mức làm cho y nhẹ nhàng nhếch khóe môi, “Hóa ra, nghĩa phụ nói là thật… ta có thể làm con của ông, cũng không phải không có nhà… Ta có thể, tin tưởng đệ không?” Nghiêm Tu mở miệng hỏi, lại hình như là đang hỏi mình, y từng có chờ mong, từng có ảo tưởng giả dối, khát vọng qua những thứ không thuộc về y, y biết cảm giác hy vọng tan vỡ, cho nên không dám mơ xa vời nữa.
“Tại sao không thể tin ta? Huynh chỉ có thể tin ta thôi!” Y cười rất nhỏ, Thẩm Thanh Yến không chớp mắt nhìn chằm chằm y, đem biểu cảm này phản chiếu thật sâu trong lòng. Hắn vốn tưởng rằng Nghiêm Tu không quan tâm những thứ đó, nhưng kỳ thật không phải, trong khoảnh khắc này hắn đột nhiên hiểu được, người này ngụy trang trầm mặc, bình tĩnh, hoặc là nói là vô tình, đều xuất phát từ nỗi sợ hãi của y, mà hiện giờ mình mới chú ý tới, Thẩm Thanh Yến nắm tay y, như không nỡ buông ra.
“Vậy gần đây vì sao đệ để ta ở trong phủ? Chuyện gì cũng…”
“Ta nói rồi, ta muốn khóa huynh ở bên cạnh ta, ta không muốn huynh gặp nguy hiểm.” Xem ra Nghiêm Tu cũng không để lời nói của hắn ở trong lòng, cho nên Thẩm Thanh Yến lại nhấn mạnh một lần nữa, “Nếu như chỉ có thể dùng phương thức này bảo đảm an toàn cho huynh, ta thật sự sẽ khóa huynh lại.”
Hắn không bao giờ muốn trải qua loại chuyện này nữa, cũng không muốn để cho người khác có cơ hội cầm đao chĩa về phía Nghiêm Tu.
Đây cũng là lần đầu tiên Nghiêm Tu ý thức được, Thẩm Thanh Yến quan tâm y đến mức nào, chẳng qua hắn không nên dùng thủ đoạn cực đoan như vậy, Nghiêm Tu khó có được đưa tay vỗ vỗ vai hắn, “Xin lỗi… Ta không suy xét đến cảm xúc của đệ.”
“Vậy… huynh có thích ta không? Huynh còn chưa đáp lại ta.” Thẩm Thanh Yến nhíu mày, dáng vẻ có chút bất mãn.
“…Ta…” Thẩm Thanh Yến không chớp mắt nhìn y, đây có thể là lần đầu tiên Nghiêm Tu biểu đạt sở thích của mình, hay là đối mặt với lời thổ lộ của người trong lòng, đúng vậy… người trong lòng. Nghiêm Tu rũ mắt xuống, nhưng một chút ý cười kia vẫn chưa tản đi, y vẫn sợ Thẩm Thanh Yến vứt bỏ y, bởi vì y biết nếu Thẩm Thanh Yến không cần y, y tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại nơi đây, mặt khác lại sợ phần tình cảm này sẽ khiến Thẩm Thanh Yến xem thường, cho nên chỉ có thể một bên ngụy trang thành vô tình, một bên trầm mặc đón ý nói hùa. Y không hiểu biểu đạt, mà Thẩm Thanh Yến lại không thèm biểu đạt, bọn họ đặt đối phương trong lòng, lại chưa từng nói ra miệng, tình cảm mạch lạc lôi kéo quấn quanh, cuối cùng đem chân tâm của nhau niêm phong. Nhưng thực ra đôi khi, tất cả những gì cần là một lời thật lòng.
Cho nên, trong ánh mắt chăm chú của Thẩm Thanh Yến, Nghiêm Tu chậm rãi gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT