Không khí căng thẳng, những người Nhật Bản có thể hiểu được tiếng Trung, nghe thấy lời nói của Hứa Du Kỳ thì gật gật đầu, phát âm có chút cứng ngắc: "Đúng, là Izuminokami Kanesada."
Đó là một người đàn ông trung niên đứng ở giữa nhóm người Nhật Bản, địa vị có lẽ không hề thấp, Hứa Du Kỳ nhìn đối phương, không muốn nói nhiều lời với họ, lại nhìn về phía Ngạo Lân, cánh tay của hắn bị thương nhưng dù sao cũng là thần thú thuộc hệ thủy, có thể sử dụng máu làm vũ khí, lực sát thương cũng cao hơn bình thường, trong lúc nhất thời cũng không thể thất bại.
Hứa Du Kỳ đảo mắt, bắt đầu đánh giá xung quanh. Pháp trận này không dùng đá, cây cối hay bút pháp cố định mà lấy Ngạo Lân làm trung tâm, họa ra một ngôi sao sáu cánh có sáu người đứng ở mỗi đỉnh chóp, trong tay mỗi người cầm một quyển trục. Cậu hơi híp mắt, trên quyển trục có pháp ấn vẽ bằng máu, những người này đổ linh lực vào trong, tạo thành pháp trận, trên pháp ấn còn có ánh sáng đỏ, nhìn qua không hề bình thường.
Người trung niên lên tiếng bị Hứa Du Kỳ ngó lơ thì không khỏi bất ngờ, thấy cậu nhìn về quyển trục thì lạnh lùng nói: "Ở đâu cũng có quy củ, chúng tôi chỉ đang thu phục thức thần." Ngụ ý không được xen vào.
Giọng điệu của đối phương còn mang theo sự khinh miệt – linh lực trên người Hứa Du Kỳ quá yếu, hoàn toàn không chịu nổi một kích, người đàn ông còn lại tuy không yếu nhưng cũng không vượt qua ngưỡng bình thường, đối phó cũng dễ dàng, vì vậy ông ta tất nhiên sẽ cảm thấy chỉ là hai tên nhãi vô dụng.
Hứa Du Kỳ cuối cùng cũng nhìn về phía đối phương: "Tôi nghe nói tôn chỉ của mấy người chỉ cần vật vô chủ thì dù ở đâu cũng có thể thu phục để sử dụng?"
"Đúng thế." Người nọ gật đầu, nhấn mạnh: "Không có phân biệt quốc gia."
Hứa Du Kỳ ồ lên, vỗ vỗ Cát Thiệu, tiếp tục nghiêm túc nghiên cứu quyển trục. Cát Thiệu nhận được ám chỉ, lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra, từ tốn nói: "Thủy Kỳ Lân là thành viên của đội đặc nhiệm xử lý các sự kiện đặc biệt trực thuộc Bộ Quốc phòng Trung Quốc, các ông không có quyền thu phục anh ta làm thức thần, giải trừ trận pháp ngay."
Người nọ lộ vẻ khiếp sự trong mắt, sau đó nhanh chóng che lấp đi. Những người ở phía sau cũng có thể nghe hiểu.
Đội đặc nhiệm xử lý các sự kiện đặc biệt rất có tiếng tăm trong giới âm dương sư Nhật Bản, những thế hệ đi trước của họ cũng đã nhiều lần tranh chấp và cũng gặp thất bại nhiều lần. Lần này họ đến Trung Quốc cũng không muốn xảy ra tranh chấp với tổ đội này.
Những người nghe hiểu tiếng Trung liền bày vẻ kinh ngạc không thôi, Thủy Kỳ Lân là thành viên của đội đặc nhiệm! Như vậy thì vị chủ nhiệm có thể chiêu mộ Thủy Kỳ Lân vào đội rốt cuộc có sức mạnh kinh khủng như thế nào?!
Người đàn ông trung niên cố gắng trấn định, đánh giá Cát Thiệu một lần nữa, vẫn cảm thấy người này không có gì đặc biệt, nếu đây là thực lực của đội đặc nhiệm đặc biệt thì quả là đáng thất vọng. Ông là người mạnh nhất trong gia tộc, cũng đã đuổi kịp và vượt qua thế hệ trước, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thua ai, luôn sống trong sự cao ngạo thắng thế nên ông rất khinh thường hai thằng nhóc này.
Người ở phía sau ông tiến lên thấp giọng nói vài câu, có vẻ đang khuyên bảo, ông khẽ nhíu mày, dùng tiếng Nhật đáp lại, người nọ rùng mình, lại lui xuống.
Cát Thiệu lặng im đứng nhìn, chỉ nghe thấy ông nói: "Đội đặc nhiệm? Tôi chưa từng nghe nói qua, nếu cậu có nghi vấn gì với hành động của chúng tôi thì cứ đi tìm đại sứ quán, bọn họ sẽ ra mặt giải quyết, nếu cuối cùng đây chỉ là hiểu lầm thì chúng tôi sẽ trả lại."
"Còn trả lại?" Hứa Du Kỳ chú ý, cười lạnh một tiếng: "Chờ đến khi mấy người giết chết Thủy Kỳ Lân, biến anh ta thành hồn thể sau đó trả lại cho chúng tôi một thức thần hắc ám tràn ngập oán khí hả?"
Cát Thiệu nghe vậy thì nhìn về phía Ngạo Lân, máu vẫn tuôn ra từ vết thương trên cánh tay hắn, hơn nữa lại có thêm vết thương mới, người Nhật Bản có vóc dáng thấp bé kia nhìn qua có chút chật vật nhưng tinh thần vẫn như cũ, tốc độ cũng nhanh, quan trọng nhất là đối phương đang dần chiếm thế thượng phong vì không biết vì sao mà Ngạo Lân không thể sử dụng máu được nữa, trên mặt cũng lộ một lớp vảy màu xanh nhạt, hiển nhiên là bị tiêu hao quá nhiều linh lực, không thể khống chế được hình người.
Đậu Tử vẫn đứng ở bên ngoài nhìn, túm lấy cánh tay Hứa Du Kỳ đầy căng thẳng, vô cùng lo lắng.
Cảm xúc trong mắt người trung niên kia lóa lên: "Sẽ không, chúng tôi chỉ muốn bắt sống."
"Đừng nói dễ nghe như thế." Hứa Du Kỳ lạnh mặt nhìn: "Dù là như vậy cũng cần một quá trình xác nhận, mà quá trình đó cực kỳ tàn nhẫn, huống hồ từ ban đầu mấy người cũng không hề có ý định bắt sống. Thủy Kỳ Lân là người trong đội đặc nhiệm của chúng tôi, không thể để yên cho mấy người tra tấn như vậy được, giải khai trận pháp, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
Người nọ kinh ngạc: "Cậu cũng là người của đội đặc nhiệm?" Sự khinh miệt trong lòng ông lại tăng lên, đội đặc nhiệm này quả nhiên là hữu danh vô thực, truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, dù có hưng thịnh thì cũng sẽ có ngày suy tàn.
"Đúng vậy." Hứa Du Kỳ đáp: "Đừng câu thời gian nữa, pháp ấn này dùng máu để họa thành, cần linh lực hòa cùng máu, mấy người chuẩn bị kéo dài thời gian để khiến anh ta suy yếu rồi giết chết, làm anh ta gần chết giữ lại oán khí, như vậy thì sau khi biến thành hồn thể thì sức mạnh càng lớn, ông cho rằng tôi là thằng ngu à?"
Người nọ kinh ngạc: "Cậu có thể hiểu trận pháp này?"
Hứa Du Kỳ không đáp, ngón tay vẽ một đạo ấn giữa không trung, mọi người không rõ cậu muốn làm gì – bọn họ chưa từng thấy ai kết ấn mà không dùng bùa để phá giải trận pháp, nhất thời có chút khó hiểu.
"Phá!"
Tiếng quát vừa dứt, một đường sáng xé toạc không trung bắn về phía quyển trục gần Hứa Du Kỳ nhất, chém quyển trục làm đôi, người cầm quyển trục bị xung lượng đánh ngã ra mặt đất, biểu tình chấn động nhưng dù sao cũng đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc, đối phương vội vàng đứng dậy lấy một quyển trục khác, triển khai trận pháp, linh lực tiêu hao quá độ khiến gương mặt gần như không còn huyết sắc.
Trận pháp bị phá vỡ trong nháy mắt giúp Ngạo Lân thi triển được linh lực, lân văn trên mặt lan rộng, kiếm máu trong tay tỏa ra luồng khí lạnh lẽo đẩy lùi người ở trong trận. Người nọ kêu lên một tiếng, lùi về sau vài bước ra khỏi trận pháp, ngón tay buông lỏng, Izuminokami Kanesada rơi xuống đất, những người xung quanh thấy thế chạy đến dìu đối phương, thấy người nọ run tay, vết thương sâu hoắm thấy được cả xương trắng bên trong, bên ngoài lại phủ một lớp băng, chỉ sợ rằng chỉ có thể phế cánh tay này đi.
Sau khi tấn công, Ngạo Lân cũng không tiếp tục chiến đấu, hắn xoay người rời khỏi trận pháp nhưng lổ hổng trận pháp lại bị bịt kín, sức mạnh vừa trở về lại tiếp tục bị rút cạn, hắn lại bị vây khốn ở giữa.
Mọi người thấy hắn còn bị giam trong trận cũng không thả lỏng tinh thần mà đều nhìn về phìa Hứa Du Kỳ với vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí có người còn cảm thấy chuyện vừa nãy chỉ là ảo giác. Sao người này có thể làm được điều đó? Quan trọng hơn là người này gần như không có linh lực!
"Cậu..." Người đàn ông trung niên kinh ngạc tột độ, sự khinh miệt cũng đã vơi bớt.
Bây giờ, ở trên núi cao, Lăng Huyền cầm chén trà trong tay hơi khựng lại một chút, hắn nhíu mày đứng dậy, theo đường núi mà đi xuống, nhìn thấy mọi người ăn cơm trưa đứng ở trên đường sôi nổi với nhau: "Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?"
"Cậu cũng nghe thấy hả? Tôi cũng nghe thấy, hình như quen lắm."
"Đúng rồi, đúng là rất quen..."
Mọi người yên lặng một giây, sau đó kêu lên: "Là cậu Cát! Lần trước bắt hoa yêu của là âm thanh này!"
"Đúng rồi, đi thôi, đi đến xem thử!"
"Đúng đúng, lần trước chưa kịp nhìn, bây giờ phải tận mắt xem mở mang đầu óc."
Bọn họ nhanh chân rời đi, người của Hiệp hội quát lên "Quay về ăn cơm!", không ngờ người đầu tiên vừa mở cửa lớn ra lại gặp phải ngài Chu Tước, bọn họ ngẩn ra: "Ngài Chu Tước."
"Ừm." Nam Phụng vẫn nở một nụ cười trên mặt: "Dưới chân núi đang đánh nhau, có náo nhiệt, mấy người muốn đi à?"
Đây là lần đầu điên ngài Chu Tước hỏi ý kiến của bọn họ, mọi người kích động thiếu chút nữa lệ nóng quanh tròng, rưng rưng gật đầu: "Dạ!"
Xong, người của Hiệp hội nghe thấy vậy cũng biết cản cũng vô dụng, hơn nữa bọn họ cũng tò mò về pháp trận lần trước của Cát Thiệu nên cũng đi theo.
Hứa Du Thiện và Hứa Hạo Đình liếc nhau, sắc mặt ngưng trọng, bọn họ biết đó là A Kỳ, cũng biết A Kỳ không thể dùng nhiều linh lực, vì vậy vội vàng theo xuống núi.
Hứa Du Kỳ không quan tâm đến phản ứng của mọi người, nhíu mày nhìn về quyển trục mới, suy nghĩ một chút, ngón tay lại cong lên, tiếp tục vẽ một ấn pháp mới, trong không trung hiện rõ những đường ấn màu đỏ vô cùng phức tạp.
Những người nọ vẫn không biết cậu muốn làm gì nhưng vì đã có vết xe đổ lúc trước nên lần này cẩn thận hơn, người đàn ông trung niên vội vàng dùng tiếng Nhật quát khẽ một câu, quỷ khuyển biến lớn, trong chớp mắt vùng lên trước mặt, hàm răng sắc bén phát ra ánh sáng âm lãnh khiến người khác không khỏi rét run.
Đậu Tử "a" lên một tiếng ngắn ngủi, động tác của Hứa Du Kỳ vẫn không ngừng lại, kéo cậu lùi về sau một bước, Cát Thiểu ở bên cạnh cũng ngầm hiểu, tiến lên chắn trước mặt bọn họ, gọi hồn Bạch Hổ trong cơ thể ra, khí thế sát phạt trong chốc lát tràn ngập khắp nơi.
Quỷ khuyển nhạy bén nhận thấy được nguy hiểm, động tác ngừng lại, lùi về sau theo bản năng, móng cào xuống đất, trong cổ họng gầm gừ kêu, khí thế đã hạ thấp xuống.
Mọi người không khỏi biến sắc, kinh ngạc nhìn Cát Thiệu, còn chưa kịp phản ứng lại thì lại thấy một đường sáng mới. Hứa Du Kỳ đã kết ấn xong, bước lên nửa bước, hạ pháp ấn trong tay xuống mặt đất, quát: "Khai!"
Tiếng quát vừa dứt, pháp ấn màu đỏ nổi lên trên mặt đất, ánh lửa ngùn ngụt bốc lên xông thẳng vào trung tâm pháp trận. Sáu người kia như bị sét đánh trúng, bị một luồng sức mạnh đánh bật ra sau.
Người này lại có thể mở một thông đạo ở bên ngoài để Thủy Kỳ Lân thoát ra khỏi trận pháp! Phải biết rằng muốn làm được như vậy thì tiền đề là cần dùng linh lực phá phòng tuyến linh lực của họ ở bên ngoài để đánh sâu vào trong, hơn nữa linh lực của bọn họ cũng cần không ngừng được cung cấp thêm. Đây là trận pháp dùng để bắt thần thú thượng cổ, đương nhiên năng lượng dùng không thể khinh thường, bọn họ còn là những người mạnh nhất, thực lực tất nhiên không cần phải bàn, vậy mà người này lại... lại...
Người này lấy một địch sáu, còn chiếm thế thượng phong!
Cát Thiệu thấy thế thì biến sắc, vì phải canh chừng quỷ khuyển ở một bên như hổ rình mồi nên không thể quay đầu, chỉ có thể lo lắng nói: "Kỳ!"
Pháp ấn này chắc chắn là bản lĩnh năm xưa của em ấy khi chiến đấu với thần tộc, nhưng bây giờ em ấy không thể sử dụng quá nhiều linh lực, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Hứa Du Kỳ hít sâu một hơi: "Em không sao."
Ngạo Lân quay đầu nhìn Hứa Du Kỳ, cảm xúc trong mắt hơi dao động.
Người này – đã hại hắn phải tịnh dưỡng hơn 300 năm vẫn chưa khỏe hẳn, bây giờ lại dám mạo hiểm mở đường thoát cho hắn, nhược điểm hoàn toàn bị bại lộ, chỉ cần hắn hơi động tay một chút là có thể nhẹ nhàng giết chết người mà hắn ghét nhất trên đời này rồi.
Sắc mặt của Hứa Du Kỳ dần trắng bệch, ngẩng đầu đối diện với Ngạo Lên, đôi mắt sáng ngời: "Ra ngoài đi!"
Đậu Tử cũng lo lắng nhìn theo: "Ngạo Lân, anh nhanh ra ngoài đi!"
Ngạo Lân không phải người không biết phân biệt nặng nhẹ, hắn chỉ suy nghĩ nửa giây đã nhanh chóng ra khỏi pháp trận, cúi đầu nhìn Hứa Du Kỳ đang muốn thu trận, trầm giọng nói: "Ta sẽ không nhận ân tình của cậu."
Hứa Du Kỳ thu hồi linh lực, nhỏ giọng nói: "Tôi cứu người yêu của Đậu Đậu nhà tôi, không liên quan đến anh."
Ngạo Lên không tỏ ý kiến, ánh mắt dời về phía nhóm người kia.
Cát Thiệu thấy Ngạo Lân đã quay lại thì không giằng co với quỷ khuyển nữa, vội vàng xoay người đến bên cạnh Hứa Du Kỳ, túm lấy cổ tay cậu, dùng linh lực từ đầu ngón tay chế trụ viên ngọc đã có chút dao động, thấp giọng nói: "Em đúng là làm bậy!"
Hứa Du Kỳ cười đáp: "Có anh ở đây chẳng lẽ em lại xảy ra chuyện gì được à?"
Cát Thiệu trầm mặt, nhìn cậu thu hồi trận pháp xong thì kéo cậu đứng dậy, Hứa Du Kỳ vỗ vỗ tay hắn: "Được rồi mà, sau này em sẽ không làm như vậy nữa, nào, Tiểu Bạch, cười với em một cái đi."
"..." Cát Thiệu bất đắc dĩ nhìn cậu, đang muốn mở miệng nói lại nghe thấy động tĩnh từ phía trước, hai người vội vàng ngẩng đùa, sau khi nhìn rõ được trạng huống trước mắt thì ngẩn ra, gần như đều đồng tâm mà nghĩ một câu – nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, gió xuân thổi đến lại tiếp tục sinh sôi nảy nở.
Dưỡng hổ di họa* là gì? Chính là cái này!
养虎遗患: Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau, ý chỉ giúp đỡ, nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa cho tương lai
02.12.22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT