Với tính cách của Dạ Huyên, nếu người này muốn xây dựng tổ đội ở thành phố Nhạc Thương thì chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ tài nguyên nào, ví dụ như hắn biết gút mắt giữa Chu Tước và Phong Kỳ cho nên muốn chiêu mộ Chu Tước thì cố ý thả cái tên "Phong Kỳ" ra, thành công dụ dỗ vị thần thú này.
Lại ví dụ như hắn biết sự hiện diện của Thủy Kỳ Lân từ khe nứt không gian, ôm một bụng đen thui tủm tỉm cười đến trước cửa nhà nhưng lại bị Ngạo Lân thẳng thừng từ chối vì không có hứng thú với đội đặc nhiệm.
Dạ Huyên không hề dao động, chỉ cần liếc mắt đã thấy một thiếu niên nho nhỏ đang tò mò nhìn mình: "Trên người toàn là mùi của cậu, bạn đời của cậu à?"
Ngạo Lân không muốn nói chuyện với đối phương: "Ngươi có thể đi rồi."
"Chà, trong đội đặc nhiệm cũng không bận rộn lắm đâu." Dạ Huyên cười đáp: "Sau khi cậu vào thì phần lớn thời gian vẫn sẽ như cũ, chỉ có một số tình huống đặc thù cần cậu ra mặt xử lý thôi, với năng lực của cậu thì lại quá dễ giải quyết, cậu vẫn có thể tiếp tục ở với vợ của mình, muốn ở bao lâu thì ở, ngồi ở trong nhà chờ tiền đưa tới cửa là được, tốt mà, đúng không?"
Ngạo Lân lạnh mặt nhìn: "Ngươi có thể đi rồi."
Dạ Huyên lười biếng dựa lưng vào sau cửa, từ tốn hỏi: "Cậu ấy là người, một ngày nào đó sẽ già nua rồi chết đi, cậu cam tâm à? Chà, có lẽ cậu sẽ nói cậu có biện pháp, vậy thì chúng ta thử đổi góc độ đi, bây giờ cậu muốn ở đây với cậu ấy, muốn thích ứng cuộc sống của nhân loại, cũng cần phải ăn, mặc, ở đúng không? Chẳng lẽ cậu chỉ muốn ăn bám nhà người ta à? Hay là cậu muốn bị người khác nói cậu là đồ ăn bám?"
Dạ Huyên chân thành nói: "A, cậu có biết ăn bám nghĩa là gì không?"
"..." Ngạo Lân đã được tôi luyện trong thời gian dài, hiển nhiên không xa lạ gì với từ này.
Dạ Huyên vô hại tủm tỉm cười, Đậu Tử cũng trợn trừng mắt với hắn.
"..." Ngạo Lân không khỏi trầm mặc.
Vì vậy Dạ Huyên nở nụ cười thắng lợi, đứng dậy về nhà của thỏ nhỏ cọ ăn cọ uống cọ ở, thuận tiện trò chuyện với Lăng Huyền vài câu. Với tính cách của người này, chỉ cần nói có Hứa Du Kỳ là sẽ dễ dàng nhận được sự đồng ý của đối phương, huống hồ còn có Bạch Hổ, Chu Tước và Thủy Kỳ Lân luôn muốn đòi mạng Hứa Du Kỳ thì mời gọi Lăng Huyền chẳng tốn một chút công sức nào.
Chỉ cần dùng một buổi tối đã giải quyết được bộ phận nhân viên ở thành phố Nhạc Thương, hắn cảm thấy mỹ mãn mà dựa lưng trên bộ sô pha đắt tiền nhà con thỏ, cảm khái nói: "Thỏ nhỏ à, đúng là tôi là người lợi hại nhất."
Con thỏ mặt không cảm xúc: "Tiền của tôi đâu?"
Dạ Huyên chỉ chỉ vào bàn trà, con thỏ vui vẻ nhảy tới, lại nghe đối phương từ từ nói: "Thỏ nhỏ à, lấy dưa hấu cho tôi, tôi muốn ăn."
"..." Con thỏ liền xù lông: "Bây giờ anh đang công tác ở Bộ Quốc phòng, những tên lãnh đạo kia cả ngày cung phụng xem anh như thần, một sợi tóc nhà anh cũng đủ để người khác ăn sung mặc sướng nửa đời người, tiền của anh đâu? Tiền đâu hả?"
"Cậu cũng nói bọn họ chỉ cung phụng tôi thôi mà, tôi làm gì có tiền?" Dạ Huyên lười nhác nói, sau đó thì ngẩn ra: "A, đúng là ở đây tôi có rất nhiều tiền."
Con thỏ hai mắt sáng lấp lánh, Dạ Huyên nghiêm túc nói: "Nhưng tiền đó là tiền tôi để dành cho vợ mình."
"..."
Dạ Huyên liếc mắt con thỏ: "Đừng có nhìn tôi như tế, chẳng lẽ tôi không thể cưới vợ à?"
"..." Con thỏ nói: "Trừ khi người đó kiếp trước tạo nghiệp quá nhiều nên đời này mới có thể ở với anh, bị anh tính kế cả đời."
Những lời quá đỗi quen thuộc khiến Dạ huyên không khỏi thất thần trong giây lát, ngay sau đó hắn hoàn hồn, cười nói: "Được rồi, chỉ là tiền thôi mà, thành phố Nhạc Thương ở ven biển, thỏ nhỏ, cậu muốn cho tôi..."
Con nhỏ liền tròn xoa mắt tỏ vẻ vô tội, bộ dạng hoàn toàn vô hại thiện lương.
"Cậu ta là đồ đệ của Nguyên Phong, tôi sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện, ừm, tôi nghĩ lại rồi." Dạ Huyên trầm ngâm một lát: "Thôi được rồi, thành giao."
Con thỏ hài lòng, quay đầu đi ngủ.
Dạ Huyên nhìn bóng dáng của đối phương, khẽ lắc đầu, thật là...
Hắn đứng dậy duỗi người, chuẩn bị đánh chén một giấc ngon lành, sáng hôm sau dậy sớm xem kịch hay.
Người của Hiệp hội Pháp sư nhìn ba người ở phía trên, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp trực tiếp những nhân vật trong đội đặc nhiệm, cũng là lần đầu tiên có thời gian để quan sát những người này.
Chủ nhiệm thì không cần phải nói, khi còn trẻ, người này vẫn có bộ dạng giống như thế này, năm tháng không để lại dấu vết gì trên gương mặt của hắn, nếu không phải tu vị cực cao cũng không thể đạt được đến trình độ này, cho nên bọn họ cũng tự hiểu vị chủ nhiệm này đã sớm vượt qua phạm trù của nhân loại, vì vậy đối với hắn là kính ngưỡng vạn phần.
Bọn họ nhìn hai người còn lại, người tóc ngắn có gương mặt lạnh lùng, tuy mặc một bộ hưu nhàn đơn giản nhưng không che giấu được khí chất vương giả trên người; người còn lại có mái tóc dài, đôi mắt phượng tỏa sáng rạng ngời, trên người mặc một bộ quần áo trắng tinh cùng một chiếc áo choàng mềm mại, cổ tay áo và vạt áo được thêu kim sắc hỏa văn, ngoài ra không còn họa tiết trang trí nào nữa nhưng vẫn có thể khiến người khác có cảm giác xa hoa phú quý.
Nhưng những điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là khí tức trên người của bọn họ quá đối lập, một lạnh một nóng, hoàn toàn không phải người tu đạo bình thường, có lẽ thân phận không hề đơn giản.
Hứa Hạo Đình còn để ý hơn so với những người khác, vì người đứng ở bên cạnh vị tóc ngắn là Đậu Tử, bạn của con trai nhỏ của ông, mà con trai ông đã trải qua những chuyện không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, trên người của vị tóc ngắn tỏa ra hàn khí bức người khiến ông không khỏi nghĩ rằng vị này là... Thủy Kỳ Lân.
Dạ Huyên thu phản ứng của mọi người vào đáy mắt, cười nói: "Không cần đoán, đây là Thủy Kỳ Lân, đây là Chu Tước."
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều chấn động, tuy bọn họ cũng đã suy đoán nhưng không ngờ thân phận của hai người này lại ghê gớm đến như vậy. Dạ Huyên hoàn toàn không quan tâm đến biểu tình cứng đờ trên mặt của những người khác, một tay chống cằm, cười tủm tỉm nói: "Sau này mọi người hòa thuận với nhau nhé."
Mọi người hít sâu một hơi, sôi nổi nhìn về phía hắn, có thể mời hai nhân vật khủng bố này vào đội thì thân phận của vị chủ nhiệm này là gì? Chủ nhiệm của bọn họ đúng là lợi hại nhất!
Nam Phụng cười, hai mắt cong cong, cảm thấy nếu những người này biết vị chủ nhiệm mà bọn họ luôn tôn thờ thực chất là một tên ma đầu giáng thế thì không biết họ sẽ có phản ứng gì.
— đúng là nghĩ lại liền cảm thấy thú vị.
Hắn nhướng mày với Dạ Huyên, đôi mắt phượng đầy ý vị châm chọc hài hước.
Dạ Huyên tất nhiên biết đối phương nghĩ gì, vừa muốn dùng mắt đáp lời thì cửa lớn lại mở ra, hắn dời tầm mắt, cười tủm tỉm bắt đầu xem kịch hay.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người vừa mới tới, thấy Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu thì kinh ngạc, người của đội đặc nhiệm có sức mạnh khủng bố như thế, sao chủ nhiệm lại muốn mời hai thằng nhóc miệng còn hôi sữa này vào làm gì? Bọn họ âm thầm suy đoán, chỉ nghe thấy ngài Chu Tước luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, còn vươn tay lên với con trai út của gia chủ nhà họ Hứa: "Kỳ, lại đây."
Mọi người không khỏi dáo dát nhìn quanh, chẳng lẽ hai người này quen biết nhau? Hứa Hạo Đình không khỏi căng thẳng trong lòng, ông đã nghe chuyện kiếp trước của A Kỳ nhờ A Thiện, vậy Chu Tước... Chẳng lẽ cũng có thù oán với con trai ông?
Hứa Du Kỳ nhìn Nam Phụng, Nam Phụng lặp lại: "Lại đây."
Hứa Du Kỳ giật giật khóe môi, trầm mặc một chút, rối rắm một chút, giãy giụa một chút, cuối cùng nhớ lại lời răn dạy lúc trước của ông nội thì im lặng bước lên, đứng ở trước mặt người nào đó, trong lòng không khỏi thở dài nhưng không vươn tay ra.
Nam Phụng cũng không để ý, mỉm cười thu tay lại nhìn cậu, tướng mạo của người này có chút thay đổi so với kiếp trước nhưng đôi mắt ẩn chứa linh khí và sự giảo hoạt lại vẫn còn đó, dù gặp chuyện gì vẫn như cũ, đúng là hấp dẫn chết người, nhưng mà đáng tiếc, đáng tiếc quá.
Đôi mắt phượng híp lại: "Kỳ, em không quên phải đáp ứng chuyện của tôi đâu nhỉ?"
Hứa Du Kỳ gật đầu: "Ừm."
"Chà..." Nam Phụng ngoắc ngoắc tay với cậu, lại chỉ chỉ vào mình, nở nụ cười rạng rỡ: "Em biết nên làm thế nào rồi đúng không?"
Mọi người ồn ào bàn tán, cảm thấy thật khó hiểu, Hứa Du Kỳ biết người này muốn cậu ở trước mặt mọi người phải đến bên cạnh hắn, thật là... Tính cách phong lưu vẫn không thay đổi, cậu ai oán thở dài: "Tha cho tôi đi."
"Kỳ, là người thì nói phải giữ lời."
"..." Hứa Du Kỳ cảm thấy những lời này thật quen, hình như con mèo bự nhà cậu cũng dùng câu này để đối phó với cậu rồi.
Nam Phụng nhìn bộ dạng của cậu: "Không muốn? Thôi được, tôi luôn theo em, nếu em không muốn vậy thì để tôi đến."
Hắn nói xong liền muốn đứng dậy, Hứa Du Kỳ cả kinh, còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một nguồn linh lực cường đại bùng lên. Mọi người đã không hiểu chuyện gì, lúc này thì biến sắc ngay, ai nấy đều quay sang nhìn Cát Thiệu, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên, hình như người này là... con trai nhà họ Cát?
Người nhà họ Cát cũng không thể tin nổi, nguồn linh lực trên người Tiểu Thiệu là từ đâu mà ra?
Nam Phụng cuối cùng cũng nhìn về phía đối phương, Cát Thiệu hơi híp mắt, khóe miệng nở một nụ cười thân thiện nhưng khí tức sát phạt kia lại khiến cho người khác phát lạnh trong lòng.
Nam Phụng lại nhìn Hứa Du Kỳ, thanh âm kéo dài: "Kỳ ——"
Đầu Hứa Du Kỳ không ngừng nhảy số, không quá hy vọng hỏi: "Gần đây anh rảnh rỗi như vậy, cứ phải tìm tôi chơi làm gì?"
Vị Chu Tước này có sở thích thay đổi không ngừng, hoàn toàn dựa vào trực giác mà phán đoán, chỉ cần hắn thấy ai thuận mắt đều trở thành tầm ngắm để hắn đùa giỡn, hắn chưa từng thổ lộ tình cảm với ai, thật lòng đối đãi lại càng hiếm, lúc trước Hứa Du Kỳ hứa hẹn đúng là thật lòng nhưng cũng không ôm hy vọng người này sẽ để tâm đến lời của mình, không ngờ đã qua 300 năm mà đối phương vẫn còn nhớ rõ như vậy.
Phản ứng đầu tiên của cậu là chẳng lẽ người này động lòng thật? Nhưng khi nhớ lại, sau lần từ biệt kia thì người này cũng không hề đi tìm cậu, vì vậy cậu áp chế suy nghĩ này xuống, nhưng suy nghĩ này vẫn đôi khi xuất hiện quấy phá cậu, khiến cho cuộc sống ngày thường của cậu luôn bứt rứt, bất an.
Mà hôm nay, cuối cùng cũng chân chính gặp Nam Phụng, thấy người này vẫn là bộ dáng như năm xưa, âm thầm thở phào – Nếu trong thời gian này Chu Tước tìm cậu thì chứng tỏ hắn cũng chỉ tìm người để chơi thôi.
"Em nói gì vậy?" Nam Phụng phản bác: "Kỳ, khắp thiên hạ này chỉ có một mình em nhận được lông vũ của tôi, em cảm thấy tôi chỉ chơi thôi à?" Hắn thẳng tắp nhìn thiếu niên, ánh mắt thâm thúy: "Tôi rất nghiêm túc đó."
Lời vừa nói ra đều khiến mọi người chấn động, Chu Tước đã tặng lông vũ cho quái thai nhà họ Hứa? Khi nào? Vì sao lại tặng? Bây giờ sợi lông vũ kia đang ở đâu?
Hứa Du Đình tái mặt, đúng là hai người này đã quen nhau từ kiếp trước, nói như vậy thì... A Kỳ cũng đã có ký ức của kiếp trước rồi?
Hứa Du Kỳ đối diện với hắn, bỗng nhiên nhớ đến một câu nói lưu truyền ở tam giới vào ba trăm năm trước – khi Chu Tước thật lòng với ai thì không một ai có thể nghi ngờ.
Chỉ cần hắn nguyện ý thì hắn sẽ trở thành người thâm tình nhất, chỉ yêu một người duy nhất. Nhưng bản tính phong lưu, hắn thậm chí còn có thể tán tỉnh Nhị công chúa đã có hôn ước ở trước mặt mọi người trong bữa tiệc của Vương Mẫu, hơn nữa vị hôn phu còn ngồi ngay bên cạnh. Hắn luôn tùy hứng như vậy, có lẽ đúng như lời hắn nói, hắn chỉ tặng lông vũ cho một mình Hứa Du Kỳ, cũng có lẽ là thật lòng với Hứa Du Kỳ trong giờ phút đó, nhưng trong đó có bao nhiêu chân tình bao nhiêu giả ý thì chỉ có một mình hắn là rõ ràng nhất.
Nam Phụng cố chấp nhìn cậu: "Kỳ, em không tin tôi sao?"
Hứa Du Kỳ âm thầm kêu khổ, nghĩ thầm ngài đây là muốn đùa chết tôi rồi, cậu lại thở dài, đang muốn nói thì cửa lại mở ra. Cậu nghiêng đầu, nháy mắt hóa đá tại chỗ. Người vừa đến có sắc mặt hơi trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng, trên người lại tỏa ra khí tức trầm lặng, đúng là Lăng Huyền.
Người mới người cũ đều tề tụ, cha và ông nội nhà cậu cũng đang ở đây, Hứa Du Kỳ muốn rống to, Dạ Huyên, ông muốn hù chết tôi đúng không?!
Nam Phụng hừ lạnh một tiếng: "Em đào hết tim gan ra cũng không thể làm hắn..."
Hứa Du Kỳ nhíu mày, thấp giọng ngắt lời: "Nam Phụng."
Nam Phụng liếc mắt, nhún nhún vai, tự động dừng lại.
Cát Thiệu vẫn đứng cách đó không xa mà quan sát, hắn cũng có thể đoán được nguyên nhân vì sao Lăng Huyền đến đây, nhanh chóng quay đầu nhìn người ngồi ở giữa, đối phương vẫn dửng dưng cười, hoàn toàn không quan tâm.
Dạ Huyên âm thầm tán thưởng, đến bây giờ vẫn còn cười được thì đúng là Bạch Hổ tôi luyện được sức nhẫn nại đến không tưởng, người như thế này thì không nên đắc tội rồi. Hắn mỉm cười đứng dậy: "Đây cũng là thành viên của đội đặc nhiệm, được rồi, người đã có mặt đầy đủ, chúng ra ra ngoài thôi."
Hắn nói xong thì dẫn đầu đi trước, mọi người chỉ có thể nhanh chân đuổi theo với hàng loạt đấu chấm hỏi trên đầu. Bọn họ đi theo vị trí từ cao đến thấp, đầu tiên là Dạ Huyên, sau đó là Ngạo Lân và Nam Phụng, tiếp theo là nhóm Hứa Du Kỳ. Khi bọn họ đi trên đường đá, những người trẻ tuổi tham gia trại huấn luyện đều chia làm hai hàng, đứng thẳng tắp ở hai bên đường.
Nhà họ Hứa xây ở trên núi, đôi khi sẽ có gió núi thổi đến. Hứa Du Kỳ ở phía sau nhìn Nam Phụng, cảm khái: "Đúng là chẳng thay đổi gì cả."
Trường bào mà Nam Phụng dùng có thêu một con phượng hoàng bằng chỉ vàng, còn có hoa văn kéo dài ra phía trước, lúc này lại biến hóa thành họa tiết lửa. Hứa Du Kỳ từng nhìn thấy người này duỗi thẳng hai tay, gió thổi qua ống tay áo, phượng hoàng sau lưng sống động dường như muốn bay lên.
Nam Phụng mơ hồ nghe được lời cậu nói, quay đầu ngay lập tức, chớp chớp mắt đầy quyến rũ, khóe miệng Hứa Du Kỳ lại giật giật, mệt mỏi mà xoa xoa trán. Cát Thiệu cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ nhưng vẫn không quên vươn tay xoa xoa đầu cậu an ủi, Hứa Du Kỳ mỉm cười với hắn.
Nam Phụng hừ lạnh một tiếng, ở trước mặt bao người mà nói: "Kỳ, tôi khát."
"..." Vì vậy, trong những lời bán tán của đám người xung quanh "Quả nhiên nó chỉ có thể làm người hầu thôi.", "Phế vật mãi mãi là phế vật.", im lặng quay đầu đi lấy nước. Cậu âm thầm thề, nếu một ngày nào đó Dạ Huyên đi công tác, cậu nhất định phải lấy danh nghĩa trừ yêu hàng ma, liên thủ cùng Tiểu Bạch để giết hắn.
"..." Cát Thiệu thấy vợ của mình phải đi hầu hạ người khác, âm thầm siết tay, có cùng chung suy nghĩ với cậu.
27.11.22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT