Tối nay trời nhiều mây, ánh trăng mờ ảo nhưng từ chỗ bọn họ vẫn có thể nhìn rõ được thứ kia. Một con Cửu Vĩ Hồ đứng cách họ 5 mét, thân thể có màu trắng như tuyết, ở giữa có màu xanh lam nhạt, mơ hồ như đang phát sáng. Đồng tử dưới ánh trăng hiện ra màu đỏ sẫm, nhìn bọn họ chằm chằm.
Hứa Du Kỳ cảm giác mồ hôi đang rịn ra trán, cậu sờ cổ, thì thầm: "Tao đánh lạc hướng nó, tụi bây chạy đi thật nhanh, ra cổng trường lên taxi gọi cho anh của tao." Cửu Vĩ Hồ có thể hóa hình người, nơi này là trường học, ở đâu cũng có học sinh... Cậu gần như không dám nghĩ tiếp.
Đậu Tử là một người nhát gan, lúc này nhìn thấy một sinh vật lạ kỳ chưa từng nhìn thấy bao giờ, sợ đến mức bịt chặt miệng. Chu Viễn thì là người lý trí, cậu cẩn thận quan sát một chút, thì thào hỏi: "Vừa rồi cậu nói Cửu Vĩ Hồ? Giỡn gì vậy? Sao mà tồn tại thứ đó được?" Cậu sống trên đời này 17 năm, là người theo chủ nghĩa duy vật, chuyện gì cũng có thể lấy khoa học ra giải thích, không giải thích được là vì chưa tìm ra nguyên nhân. Cậu nhìn Hứa Du Kỳ dáng vẻ khẩn trương, an ủi: "Đừng sợ, tôi cảm thấy nó chỉ là một con Samoyed có nhiều hơn vài cái đuôi..."
Cậu chưa nói xong, Cửu Vĩ Hồ lại kêu lên một tiếng, đi về phía trước, mây trên đỉnh đầu tan dần, đến khi ánh trăng soi rọi xuống mặt đất khiến mọi người nhìn thấy thân ảnh nó rõ ràng hơn. Đôi mắt đỏ kia sắc bén dị thường, tỏa ra sát ý nồng đậm. Chu Viễn im lặng, nuốt cụm "chó thôi mà" xuống bụng.
Hứa Du Kỳ hít một hơi thật sâu: "Nghe lời tao, chạy nhanh đi!"
Đậu Tử vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác, Chu Viễn hỏi: "Cậu đối phó?"
Hứa Du Kỳ gật đầu: "Hôm nay tao có biết vài thứ về chuyện này, vì vậy có thể đối phó được, tụi bây chạy mau, đi tìm anh tao!"
Chu Viễn vẫn không yên tâm: "Thật sự?"
Hứa Du Kỳ gật đầu không đáp, nghĩ thầm mình làm sao mà đối phó với nó được! Kế hoạch của cậu là bắt đầu lại cuộc sống mới, nhưng bây giờ cuộc sống ấy lại sắp sửa vụt khỏi tầm tay của cậu rồi. Cậu đau đớn phát hiện nếu bây giờ mà chết đi mình vẫn chỉ là một người truyền tin bình thường mà thôi.
Chu Viễn nghiêng đầu nhìn cậu, thấy A Kỳ quả thật không có sợ hãi, còn có chút gì đó thành thục, vì vậy gật đầu, kéo Đậu Tử chạy đi.
Cửu Vĩ Hồ thấy thế thì chuyển hướng sang bọn họ, hai chân sau lấy đà, chuẩn bị nhào đến thì bị Hứa Du Kỳ chắn trước mặt, tay thủ thế trước ngực. Cậu nghĩ thầm nào, tới đây, cùng lắm thì chết tiếp, kiếp sau làm một pháp sư lợi hại, không còn bị người khác xem thường nữa, cũng không bị gì trói buộc, quan trọng hơn là cậu sẽ không phải chết khi mà còn không biết vì sao mình chết!
Được rồi, cậu an ủi chính mình, bây giờ thì mình có thể biết lí do vì sao mình chết.
Hai chân trước của Cửu Vĩ Hồ căng lên, nháy mắt chuyển động. Hai mắt Hứa Du Kỳ trừng lớn, tốc độ của nó quá nhanh, cậu chưa kịp phản ứng nó đã phóng tới trước mặt cậu, đè cậu ngã xuống đất. Hai chân trước của nó đè lên vai cậu, hàm răng sắc bén kề cận bên cổ, trong phút chốc có thể xé xác cậu ra.
Đầu óc cậu trống rỗng, đầu của Cửu Vĩ Hồ phóng to trước mặt, thậm chí cậu còn cảm nhận được hơi thở nóng rẫy của nó phả lên mặt mình. Đời trước cậu chết trong nháy mắt, lúc đó không có cảm giác gì, bây giờ cậu lại có thể nhìn thấy được cái chết đang ngày một đến gần mình hơn.
Chu Viễn kéo Đậu Tử chạy được 3 mét, không yên tâm quay đầu lại nhìn thì thấy được một màn này, Đậu Tử sợ đến mức hoàn hồn, hai người vội vàng chạy lại: "A Kỳ!"
Hứa Du Kỳ tỉnh táo lại, hai tay tóm lấy chân trước của Cửu Vĩ Hồ, hét lớn: "Đừng tới đây, chạy mau!"
Chu Viễn chửi ầm lên, sao mà đi được thằng khốn này! Cậu chạy bạt mạng đến, nhấc chân đá nó nhưng ai ngờ đâu hàm răng sắc bén của nó trên cổ Hứa Du Kỳ lại cạ cạ lên da cậu, cái mũi ươn ướt ngửi ngửi rồi cọ cọ, động tác vô cùng thân mật. Cậu bị cảnh tượng quái dị này làm cho ngẩn người, chân dừng lại giữa không trung, ngây ngốc nhìn.
Cả người Hứa Du Kỳ cứng đờ nằm trên mặt đất mặc cho nó cọ, chỉ cảm thấy tim đang treo lủng lẳng ngay cổ họng mình, không có chút sức lực nào để cử động. Chuyện gì đang xảy ra vậy hả?
Chu Viễn và Đậu Tử đồng thời hít sâu một hơi, theo bản năng lùi lại, gắt gao trừng mắt nhìn "con chó" kia. Thân thể của nó bỗng sáng lên, ánh sáng tỏa ra rồi mờ dần cho đến khi biến mất hoàn toàn, nó cũng không còn ở đó, thay vào đó là một... người? Là một người đàn ông mặc áo choàng màu lam nhạt với mái tóc dài màu bạc!
Người đàn ông kia ôm chặt lấy thân thể của A Kỳ, sung sướng nói: "Anh ơi! Ra là anh, may mắn là em nhận ra được mùi của anh đó, nếu không là lỡ ăn anh luôn rồi ha ha ha!"
"..."
Đậu Tử hơi hé miệng, một chữ cũng không nói nên lời.
Đồng tử của Chu Viễn co rụt lại, lẩm bẩm: "Đây chắc chắn là mơ. Đúng vậy, thật ra là mình đang nằm mơ..." Cậu bước hai bước lên đằng trước, bỗng chốc xoay người lại gào lên: "Ai con mẹ nó giải thích cho tôi một chút đi, chuyện gì đây hả? Hả?!"
Đồng chí Chu bị cảnh tượng vừa rồi phá nát tam quan 17 năm theo chủ nghĩa vô thần, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Hứa Du Kỳ nằm trên mặt đất cuối cùng cũng cảm giác được chút sức ực, giọng nói run rẩy: "Đừng nói nữa..." Cậu rất muốn nói với nhân vật chưa biết rõ lai lịch là người hay thú đang nằm trên người mình có lẽ là đối phương nhận lầm người rồi, nhưng cậu không dám vì mạng của mình còn nằm trong tay người ta.
Người đàn ông vui vẻ đủ rồi, kéo Hứa Du Kỳ đứng dậy, tủm tỉm cười, nói: "Anh ơi, lát nữa rồi mình nói chuyện nha. Bây giờ em đói bụng quá, anh chờ em chút." Nói xong liền đi lại chỗ của Chu Viễn.
Hứa Du Kỳ trong tích tắc nhớ tới đây là Cửu Vĩ Hồ. Mà Cửu Vĩ Hồ ăn gì? Ăn thịt người! Cậu nhào qua, túm lấy tay đối phương: "Dừng lại!"
"Ơ?" Cửu Vĩ Hồ nhìn cậu: "Sao vậy anh?"
Người đàn ông này rất đẹp, mắt có màu xanh nhạt, vô cùng trong trẻo, mang theo ý vị ngây thơ. Hứa Du Kỳ hơi hơi hé miệng, cuối cùng nói: "Họ là bạn của tôi. Không được ăn họ."
"Ồ." Người đàn ông gật đầu: "Vâng ạ."
Nghe lời như vậy?! Hứa Du Kỳ kinh ngạc, còn chưa mở miệng, người lại đi tiếp. Cậu hỏi tiếp: "Lại đi đâu nữa?"
"Đi ăn người khác."
Hứa Du Kỳ la to: "Không được!"
Người đàn ông lại quay đầu, hoang mang: "Dạ?"
Hứa Du Kỳ ho khan một tiếng: "Này... Gần đây tôi ngã dập đầu nên quên mất nhiều chuyện. Chúng ta quen biết nhau từ khi nào vậy?"
Người đàn ông nghĩ nghĩ: "Hình như mấy trăm năm trước. A, anh à, anh còn nhớ tên em không?"
"..." Hứa Du Kỳ chắc chắn đối phương đã nhận sai người rồi!
Nhưng cậu không thể nói dược, chỉ có thể phối hợp cười trừ hai tiếng: "Cái này... tôi quên rồi. Ha ha, hình như đầu óc tôi có vấn đề hơi nghiêm trọng."
Người đàn ông đau lòng nhìn cậu: "Tên của em là do anh đặt mà."
"Ồ, thật hả?" Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng Hứa Du Kỳ, cậu kinh ngạc hỏi.
"Dạ. Em tên là Hồ Tiểu Cửu."
"..." Hứa Du Kỳ: "Tên đẹp quá!"
"Đúng không?" Hồ Tiểu Cửu vui vẻ: "Em cũng thấy vậy á ha ha ha!"
"..."
Cuối cùng Đậu Tử cũng tìm lại được giọng nói của mình, yếu ớt mở miệng: "A Kỳ, mày... Ưm..."
Chu Viễn thầm mắng một tiếng, bịt miệng cậu ta lại. Tình huống kỳ quái trước mặt cậu có thể hiểu được, A Kỳ đang cố gắng câu thời gian để cho bọn họ chạy đi gọi cứu viện, nhưng tiền đề là không thể để lộ ra tên của A Kỳ, không ngờ thằng ngốc Đậu Đậu này lại nói ra mất rồi!
Trái tim Hứa Du Kỳ lộp độp rơi rụng, tâm hồn một mảnh tro tàn nhìn nhân vật trước mặt. Tiết thứ hai của buổi tự học tối đã bắt đầu rồi, nếu Cửu Vĩ Hồ băng qua bọn họ đi về phía trường học... Trong lớp có nhiều học sinh như vậy nó muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!
"A Kỳ..." Hồ Tiểu Cửu lặp lại, vẫn vui vui vẻ vẻ: "Anh ơi, ra là đời này anh tên A Kỳ hả? Hay ghê á ha ha ha!"
"..." Hứa Du Kỳ và Chu Viễn đều trầm mặc. Cái này, chẳng lẽ gọi là vận cứt chó trong truyền thuyết ư?!
Hồ Tiểu Cửu xoay qua xoay lại trước mặt Hứa Du Kỳ: "Anh ơi, tên đầy đủ của anh ở đời này là gì vậy? Em nhớ rõ là anh chuyển thế, nhưng em không tìm thấy anh, mà ai cũng..."
Cậu dừng một chút, gãi đầu: "Tóm lại là em đã nhận ra được hơi thở của anh, sau đó em cứ chạy theo, em chạy vào một khe nứt không gian, lại chạy tiếp tới đây, em cứ tưởng vẫn phải chạy nữa nhưng mà em nhìn thấy một người ở dưới chân núi, hắn dùng bùa hệ lôi đánh vô đuôi em." Cậu nói xong thì "phốc" một tiếng, giơ đuôi lên. Cái đuôi lông màu xám trắng đổi dần thành màu đỏ lấm tấm máu. Cậu ôm đuôi của mình, tủi thân nói: "Lông em chưa mọc lại, lúc đó em đang tìm đồ ăn mà lại đụng phải hắn ta. May mắn là em chạy nhanh đó."
Hứa Du Kỳ nghĩ thầm người nọ xác suất hơn 50% chính là Cát Thiệu, thế nhưng đây không phải trọng điểm, cậu vội vàng hỏi: "Khe nứt không gian?"
"Đúng vậy." Hồ Tiểu Cửu nói: "Lúc đó hơi thở của anh nồng lắm, nên em nhảy vào luôn." Cậu ngửi ngửi trên người Hứa Du Kỳ, nhíu mày: "Nhưng bây giờ hơi thở của anh lại nhạt đi rồi. Sao vậy chứ?"
Hứa Du Kỳ ngơ ngác lắc đầu, hỏi: "Cậu biết sao không gian lại nứt ra không?"
Hồ Tiểu Cửu kỳ quái nhìn cậu, không đáp mà hỏi ngược lại: "Không phải do anh làm à?"
Hứa Du Kỳ hơi hé miệng: "... Tôi?"
"Chắc là vậy." Hồ Tiểu Cửu gật đầu: "Anh bùng nổ lên thì thật là khủng bố."
Hứa Du Kỳ lại choáng váng, chính mình năng lực như thế nào cậu rõ hơn bất cứ ai. Hồ Tiểu Cửu chắc chắn là nhận lầm người rồi. Nhưng "anh" trong lời của cậu ấy là ai? Chẳng lẽ là người có sức mạnh có thể xé rách không gian ư?
Chu Viên bịt miệng Đậu Tử đứng một bên nghe hai người nói chuyện, nghĩ thầm A Kỳ diễn giống ghê, xem ra trong khoảng thời gian ngắn có thể giữ chân Hồ Tiểu Cửu, bọn họ có cơ hội chuồn đi rồi. Cậu nói: "Hai người tiếp tục hàn huyên nhé. Bây giờ tụi tôi phải đi học."
Hứa Du Kỳ còn chưa kịp mở miệng thì Hồ Tiểu Cửu đã lui về sau một bước, nhìn lên tường bao quanh trường học, đôi mắt lam nhạt bỗng chốc biến về màu đỏ, run giọng nói: "Này... Anh ơi em có việc đi trước, sau này em sẽ tìm anh." Nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của họ, ở giữa không trung hóa về hình Cửu Vĩ Hồ, thân ảnh nhanh chóng biến mất.
Mọi người ngơ ngác nhìn Cửu Vĩ Hồ biến mất, sau đó cứng đờ người nhìn lên bức tường cao. Trên đó có một bóng người. Người nọ nhanh chóng nhảy xuống dưới, từ từ đến chỗ bọn họ.
"Ôi chao, đây không phải Tiểu Kỳ sao?" Người nọ diện mạo anh tuấn, mặc một bộ quần áo giản đơn, chính là Cát Thiệu. Hắn nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Mấy cậu có nhìn thấy thứ gì kì quái không?"
Con trai nhỏ của gia chủ nhà họ Hứa không có phép thuật, không học vấn không nghề nghiệp, trên cơ bản là vô duyên hoàn toàn với nghề pháp sư, chuyện này ai cũng biết.
"Ồ, đúng rồi, vậy Cửu Vĩ Hồ kia đi đâu rồi?" Cát Thiệu quay lại chính sự: "Nó không ăn các cậu?"
"Chuẩn bị ăn, nhưng mà anh đến rồi, nó giống như là nhận ra anh nên chạy đi mất." Hứa Du Kỳ nói, kinh ngạc nhìn hắn: "Không phải anh đi rồi sao, sao bây giờ lại ở đây?"
"Vốn dĩ tôi học đại học ở thành phố này." Cát Thiệu nói: "Vì sao lại ở đây... Vì vấn đề của cậu đã có kết quả rồi, chuyện xảy ra vào buổi sáng quá lớn, nhà họ Túc cũng đã nhận ra nên đã bói một quẻ, hoàn toàn giống với những gì cậu nói, tôi gọi cho Hiệp hội kể lại tình huống lúc đó, bọn họ cũng đã sắp xếp cho cậu..."
Ánh mắt Hứa Du Kỳ sáng lên: "Sao sao?"
"Phái một người giám hộ cho cậu, nhà họ Hứa theo nguyên tắc không thể đảm nhiệm chuyện này.
"Dựa vào đâu mà lại phái người dám hộ? Tôi không phải người xấu mà!" Hứa Du Kỳ khó chịu, nhưng nghĩ lại bây giờ mình vẫn chưa chết thì không tình nguyện hỏi: "Được rồi, người giám hộ là ai?"
Cát Thiệt gật đầu, cười cười: "Là tôi."
"..."
12.07.22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT