Sau khi Hứa Du Kỳ lấy bảng điểm về nhà, cậu tính toán xong, hẳn là có thể vào một trường đại học tầm trung, giỏi hơn đời trước. Chiều cậu về, Cát Thiệu đều có tiết vào buổi chiều và buổi tối, khuya mới về nhà, chỉ có cậu và một con quỷ mắt to trừng mắt nhỏ.
Liễu Thiên vẫn như vậy, nhàn nhã uống trà, không giống một con quỷ chút nào. Hứa Du Kỳ lười biếng đặt sấp tư liệu về các trường đại học ở thành phố Nhạc Thương, cậu xem đồng hồ, quay đầu hỏi: "Anh có biết nấu cơm không?"
Liễu Thiên không đáp, đặt ly trà xuống vào phòng bếp. Hứa Du Kỳ vào phòng ngủ lấy cuốn lịch, sau đó cũng vào phòng bếp. Liễu Thiên nhìn đồ trên tay cậu, không chờ cậu nói đã hỏi: "Hình như không thể sắp xếp theo ngày tôi chọn đúng không?"
Hứa Du Kỳ nhướng mày.
Liễu Thiên cười nói: "Tôi đã suy nghĩ một chút, người bình thường không giống với các cậu, muốn mở mắt âm dương hình như rất khó?"
"Vô cùng khó." Hứa Du Kỳ đáp: "Gần như không có khả năng. Nhưng mở mắt quỷ thì dễ, hoặc có thể nói đó là mắt âm."
Liễu Thiên hiểu rõ, hỏi: "Vậy vẫn theo ngày tôi chọn được đúng không?"
"Ngày mai?" Hứa Du Kỳ kiểm tra lại lịch, tiếc nuối lắc đầu: "Không được, nhưng vận khí của anh khá tốt, vừa lúc trước Đoan Ngọ. Đoan Ngọ tôi phải về nhà sớm, ba ngày sau mới về đây được."
Liễu Thiên gật đầu, tiếp tục nấu cơm, động tác lưu loát thành thục. Hứa Du Kỳ nghiêng người tựa trên cửa sổ, dù cậu đã sống qua ba đời nhưng vẫn chưa gặp một ai có khí chất sạch sẽ như Liễu Thiên, giống như là dù cậu ấy làm gì cũng không khiến cho người khác chán ghét. Cậu lẳng lặng nhìn một hồi, có chút tò mò hỏi: "Sao những ngày qua anh có thể tránh né được quỷ sai ở thành phố Nhạc Thương?"
"Quỷ sai?" Liễu Thiên nghiêng đầu nhìn cậu: "Trông như thế nào?"
"Anh chưa từng gặp?" Hứa Du Kỳ tức khắc kinh ngạc: "Những người chết oan ức như anh thường sẽ mang theo oán khí và sợ hãi, quỷ sai phải đến thu phục bọn họ, tôi cho rằng khí tức của anh quá sạch sẽ cho nên bị xem nhẹ, chẳng lẽ không phải?"
"Không biết, quỷ sai trông như thế nào? Giống Hắc Bạch Vô Thường?" Liễu Thiên nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Ngày hôm đó chẳng có gì xuất hiện cả, tôi chỉ nhìn thấy vài cái bóng đen, hẳn là linh hồn của những người khác, bọn họ tụ tập lại không biết đi đâu, tôi vẫn ở hiện trường nhìn, cho đến khi xe cứu thương và xe cảnh sát rời khỏi mới mơ mơ màng màng đến đây, vẫn chẳng nhìn thấy ai hay quỷ sai mà cậu nói. Không phải quỷ sai cũng tới thẳng cửa nhà hả?"
"Tiểu Bạch có bày pháp trận ở đây, hơn nữa Bạch Hổ là Tứ Linh, bọn họ không dám lại gần. Nhưng sau khi anh gặp chuyện, qua mấy ngày mà vẫn chưa gặp bọn họ thì quả thật là ngoài ý muốn." Hứa Du Kỳ nhíu mày: "Những quỷ sai đó rốt cuộc đang làm gì?"
"Tôi không biết." Liễu Thiên quay lại việc nấu nướng, ôn hòa nói: "Tôi chỉ biết đến địa phủ như thế nào, ở thành phố này có một chiếc xe bus, không có lộ trình nhất định, thường xuyên di chuyển khắp nơi, mấy ngày nay tôi cũng thấy, chỉ là không đi lên, dù tôi vẫn rất muốn đi lên."
Hứa Du Kỳ nghĩ thầm chiếc xe đó hẳn là xe đến Minh giới, nếu lúc trước người này không ngần ngại bước lên thì Nghiêm Kiệt không thể nghe thấy lời cuối của Liễu Thiên. Theo bản năng, cậu nhớ lại kiếp trước của mình, trước khi chết hình như cũng chưa kịp nói lời nào với Tiểu Bạch, thật là... Cậu không khỏi có chút thất thần, lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng động, cậu kinh ngạc đi ra ngoài phòng khách, cửa phòng đã mở, Cát Thiệu đặt hộp cơm lên bàn trà, mỉm cười nhìn cậu.
Trên đời này có rất nhiều trường hợp những người nhớ nhau sẽ gặp nhau, người này vừa lúc xuất hiện trước mặt cậu.
Hứa Du Kỳ có chút trố mắt nhìn, hỏi: "Không phải tối nay anh có tiết à?"
"Có, nhưng không muốn đi, dù sao cũng là môn tự chọn, đi học hay không cũng không sao." Cát Thiệu cười với thiếu niên: "So với đi học, anh thích ở nhà với em hơn."
Hứa Du Kỳ: "Anh biết câu "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng Thử quân vương bất tảo triều"* không?"
*始是新承恩澤時 / 雲鬢花顏金步: Trích "Trường Hận Ca" (Bạch Cư Dị): Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy / Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa.
Cát Thiệu đi qua, cúi đầu đặt lên môi cậu một nụ hôn: "So sánh với hồng nhan họa thủy thì em còn kém lắm."
"Vậy anh không thích em nữa?"
"So với họa thủy thì em hấp dẫn anh hơn."
Hứa Du Kỳ không khỏi bật cười, ôm lấy cổ hắn rồi hôn lại. Trong nháy mắt, Cát Thiệu trở nên kinh ngạc, chần chờ nửa giây, cuối cùng quyết đoán siết lấy eo cậu, hôn sâu hơn.
"Cậu đi nhanh như vậy làm gì hả... Trời..." Cửa phòng chưa đóng, lúc này có một người vừa đi vào, hiển nhiên không ngờ lại nhìn thấy một màn này, ánh mắt trợn to, âm thanh cuối cùng đã biểu lộ sự than khóc khôn cùng.
Hứa Du Kỳ cũng cứng cả người, run rẩy nhìn qua, người đứng ở cửa không phải anh nhà mình thì còn là ai nữa?! Cậu trừng mắt với Cát Thiệu, người nọ lại tỏ vẻ vô cùng vô tội: "Anh muốn nói với em, nhưng không ngờ hôm nay em lại chủ động như vậy."
"..." Hứa Du Kỳ lại nhìn sang anh trai nhà mình: "Anh à..."
Hứa Du Thiện chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đã vỡ vụn rơi rớt xuống mặt đất, hắn giơ tay vuốt mặt, nhìn con đường mà em trai nhà mình chọn. Hứa Du Kỳ bị ánh mắt của hắn làm cho lạnh run, nắm lấy tay hắn: "Anh à, anh bình tĩnh một chút..."
"Anh không bình tĩnh được..."
Cát Thiệu bất đắc dĩ, kéo Hứa Du Kỳ ra sô pha, hắn nhìn ly trà trên bàn, thuận miệng hỏi: "Liễu Thiên đâu rồi?"
"Hả?" Hứa Du Kỳ chớp mắt: "Còn ở trong bếp."
"Để anh đi xem." Hắn nói đi là đi, nhường không gian cho hai anh em tâm sự.
Hứa Du Kỳ sờ sờ mũi: "Cái đó... Anh à, anh khát nước không? Lại đây uống trà đi."
Hứa Du Thiện nghiêm túc nhìn cậu: "A Kỳ, em suy nghĩ kỹ rồi?"
Hứa Du Kỳ gật đầu, ánh mắt thản nhiên.
Hứa Du Thiện biết tuổi tâm lý của em trai nhỏ còn lớn hơn mình, đã sớm có thể tự đưa ra quyết định, vươn tay xoa đầu cậu: "Hai người định come out?" Hay hai người đang tự đi tìm chết đây?
"Cũng là chuyện sớm hay muộn..." Hứa Du Kỳ thuận miệng đáp, sau đó nhìn biểu tình của anh trai, vội vàng rót một ly trà cho hắn: "Anh à, anh đến đây làm gì vậy?"
"Em thi đại học xong rồi, anh muốn hỏi dự định tiếp theo của em, chuẩn bị vào trường nào vân vân..." Hứa Du Thiện ngồi trên sô pha: "Còn nữa, bây giờ em có thể về nhà rồi, cha đã lâu không gặp em."
Hứa Du Kỳ chớp chớp mắt: "Không phải nói ném em cho người giám hộ hả?'
"Người của hiệp hội đang ở nhà mình, em về cũng không sao. Nếu kết thúc trại hè họ cảm thấy em không có vấn đề gì thì người giám hộ cũng không cần nữa. À, cũng chẳng có nghĩa lý gì, dù sao hai người cũng đã ở bên nhau..."
Hứa Du Kỳ thấy hắn lại muốn quay lại đề tài trước, vội gật đầu: "Được rồi, em về, nhưng mà anh cũng biết mấy người đó..."
Hứa Du Thiện biết: "Em không thích bọn họ."
"Đúng vậy. Dù sao khi có trại hè em cũng phải về, bây giờ ở cũng không tiện, về đó vài ngày lại về đây, ừm..." Hứa Du Kỳ nghĩ nghĩ: "Vậy ngày mai đi, em ở nhà đến khi hết Đoan Ngọ."
Cát Thiệu từ phòng bếp đi ra, nghe xong thì thở dài, từ phía sau ôm ấy thiếu niên: "Ở bao nhiêu ngày?"
"Anh muốn bao lâu?"
"Thôi, em về sớm một chút là được."
Hứa Du Kỳ nghiêng đầu cười, đáy mắt giảo hoạt: "Sao vậy, ở một mình sợ hả? Không phải còn có Liễu Thiên ở đây sao?"
"Anh sợ tối em ngủ không ngon."
Hứa Du Kỳ híp mắt, Cát Thiệu nâng cằm cậu hôn một chút, cười cười kéo cậu đứng dậy: "Đi ăn cơm thôi."
"Liễu Thiên đâu?"
"Anh ấy nấu xong sẽ ra ngay."
Hứa Du Kỳ "ừm" một tiếng, quay đầu lại nói: "Anh ơi, đi ăn cơm."
Hứa Du Thiện đang im lặng quan sát hình thức ở chung của bọn họ, nghe xong thì đứng dậy đi qua, nghĩ rằng sau này cả hai có thể giải quyết được các phiền toái... Cũng không tồi.
Hắn ăn cơm xong thì rời đi, chỉ còn lại hai ngời một quỷ ở trong nhà qua một đêm. Ngày hôm sau, Hứa Du Kỳ dọn dẹp đồ đạc rồi về nhà, thấy cha mình đang ngồi, cha thấy cậu về thì ánh mắt hòa hoãn: "Thi sao rồi?"
"Dạ cũng được. Nhưng chưa biết nên đăng ký vào trường nào. Con muốn học ở đây luôn." Hứa Du Kỳ thuận miệng đáp, tay trái rũ xuống, nếu cha biết viên ngọc lại bị nứt, sợ rằng sẽ giết cậu luôn.
Hứa Hạo Đình "ừm" một tiếng: "Rảnh thì đi thăm ông nội đi."
"Dạ, con biết rồi, lát nữa con đi. Giờ con về phòng cất đồ." Hứa Du Kỳ nói xong thì muốn về phòng, Hứa Hạo Đình bỗng nhiên gọi cậu lại: "Từ từ, đưa vòng tay của con cho cha xem thử."
Hứa Du Kỳ cứng đờ cả người: "Dạ?"
Hứa Hạo Đình chỉ muốn nhìn thử, nhưng thấy phản ứng của cậu thì ánh mắt không khỏi sâu hơn, trực tiếp đứng dậy kéo tay cậu lên xem, nháy mắt kinh ngạc: "Con..."
Hứa Du Kỳ lập tức thanh minh: "Không phải do con, con thề!"
"Khụ... Cái này..." Ánh mắt Hứa Du Kỳ đảo qua đảo lại, sau đó nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, khóc không ra nước mắt: "Anh ơi..."
Chiều nay Hứa Du Thiện không có tiết, hơn nữa mai cũng là cuối tuần nên đã cùng em trai về nhà, lúc này thấy một màn này thì lập tức tiến lên, nhìn gương mặt âm trầm của Hứa Hạo Đình và viên ngọc nứt cũng hiểu được phần nào, vì vậy hắn giữ lấy tay cha mình: "Cha à, chuyện này con biết, con sẽ nói với cha. A Kỳ, em về phòng đi."
Hứa Du Kỳ như nhận được đại xá, vội vàng chạy đi như điên.
Hứa Hạo Đình nhìn con trai lớn của mình: "Con biết?"
Hứa Du Thiện gật đầu, từ từ kể lại, tránh nặng tìm nhẹ, bỏ qua tính hướng của Bạch Hổ, chỗ nào đó tên Thủy Trần cư, Lăng Huyền và một con Cửu Vĩ Hồ một lòng muốn đi tìm anh mình.
Hứa Hạo Đình nghe xong, không thể tin nổi: "Thủy Kỳ Lân có thù oán với A Kỳ?"
"Thủy Kỳ Lân nói như vậy." Hứa Du Thiện nói: "Nhưng đó là chuyện kiếp trước của em ấy, bây giờ em ấy cũng không biết."
"Chuyện ở đỉnh núi lần trước..."
Hứa Du Thiện thở dài: "Là Thủy Kỳ Lân và A Kỳ." Hắn lại kể lại chuyện này.
Hứa Du Kỳ buồn rầu về phòng. Cậu cũng không biết anh trai nói gì với cha, cậu chỉ biết xong việc ánh mắt của cha sẽ nhìn mình vô cùng kỳ quái và... đau lòng. Giống như ông đã trải qua trăm nghìn cay đắng, phí sức chín trâu hai hổ mới cứu sống được con trai mình, nhưng cuối cùng lại bất lực nhìn trời đất xoay chuyển.
Ánh mắt quỷ dị của cha cậu cứ thế trải qua mấy ngày cho đến khi kỳ nghỉ Đoan Ngọ kết thúc, cậu vội vàng về nhà tìm con mèo bự an ủi.
Mấy ngày này Cát Thiệu đã chuẩn bị một cái chai, bỏ vào đó hai cái lá liễu xanh đậm thon dài, làm phép phong ấn ba ngày, hôm nay đã có thể lấy ra.
Hứa Du Kỳ vừa vào cửa đã thấy hắn cầm cái chai, hiểu biết hỏi: "Được rồi?"
Cát Thiệu thấy cậu về thì vô cùng vui vẻ, bỏ cái chai xuống, kéo cậu vào lòng ôm, cười tít mắt. Hứa Du Kỳ nhìn ra ngoài, gần đây trời luôn đầy mây, không khí ẩm ướt, không có ánh mặt trời, cậu trầm ngâm một chút: "Bây giờ để em gọi cho Nghiêm Kiệt, không cần chờ đến 3 giờ sáng đâu, dù đó là giờ có âm khí nặng nhất để mở mắt quỷ, nhưng đối với người thường lại quá nguy hiểm."
"Ừm, đều nghe theo em."
Liễu Thiên vừa ra khỏi phòng ngủ, Hứa Du Kỳ nhìn cậu: "Tôi gọi Nghiêm Kiệt đến đây nhé?"
Liễu Thiên ngẩn ra, không yên tâm hỏi: "Ở chỗ này luôn? Lỡ như sau này anh ấy tìm mấy cậu gây phiền toái..."
"Không sao." Cát Thiệu nói: "Nghỉ hè tôi với Tiểu Kỳ không ở đây, còn hè kết thúc thì..." Hắn cười cười hôn lên má Hứa Du Kỳ: "Phải xem em ấy đăng ký vào trường nào đã, tôi sẽ chuẩn bị một phòng gần trường rồi chúng tôi sẽ đến đó ở."
Liễn Thiên nhìn bọn họ, có chút trố mắt, sau đó che giấu đi ánh mắt hâm mộ, mỉm cười gật đầu: "Vậy được rồi."
Nghiêm Kiệt tới rất nhanh, gần như không hỏi gì, cho dù bọn họ có nói Liễu Thiên ở địa ngục, hắn cũng sẽ đi. Nhưng ngoài ý muốn là sau lưng hắn lại có thêm một người phụ nữ, Hứa Du Kỳ đứng ở ban công nhìn xuống dưới, cười nói: "Em còn đang nghĩ không biết Tiểu Huệ có tới không, không ngờ tới thật. Anh nhìn kìa, cô ấy đẹp thật đó."
Cả người Cát Thiệu cứng lại, cúi đầu cắn lên tai thiếu niên một ngụm, xoay người đi mở cửa. Lực đạo vừa đúng để gãi ngứa, thân thể của Hứa Du Kỳ tê rần, con mèo bự cắn cậu cho hả giận. Cậu chậm chạp đế phòng khách, Nghiêm Kiệt vừa vào cửa, nhìn thấy cậu thì vội vàng chạy tới: "Tiểu Thiên đâu? Em ấy ở đâu?"
"Anh Nghiêm, anh bình tĩnh lại đã." Hứa Du Kỳ nói xong thì Tiểu Huệ cũng vừa vào đến. Cậu dặn Cát Thiệu đóng cửa. Nghiêm Kiệt có lẽ đã quen bị Tiểu Huệ quấn lấy, thấy cô vào cửa cũng không phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Du Kỳ.
Hứa Du Kỳ nhìn Nghiêm Kiệt: "Tôi biết anh sẽ rất khó chấp nhận, nhưng Liễu Thiên quả thật đã chết rồi."
"Không có khả năng!" Nghiêm Kiệt ngay lập tức phản bác: "Lần trước không phải cậu nhìn thấy em ấy sao? Sao lại chết chứ?!"
Hứa Du Kỳ gian nan mở miệng: "Lần trước là tôi nhìn thấy quỷ."
Tiểu Huệ a lên một tiếng, Nghiêm Kiệt chỉ cười lạnh: "Cậu nói khùng nói điên gì vậy."
Hứa Du Kỳ thấy hắn định rời đi, thở dài: "Anh nhìn thử về phía sô pha đi."
Hai người nghe xong thì nhìn theo, trên bàn có một bộ trà cụ, sương trắng lượn lờ. Liễn Thiên ngay từ đầu đã ngồi ở đó nhàn nhạt nhìn, cho đến khi Hứa Du Kỳ nói xong thì bắt đầu pha trà.
Nghiêm Kiệt và Tiểu Huệ nhìn thấy ấm trà và ly trà trống rỗng lơ lửng giữa không trung, Tiểu Huệ la lên, lùi lại một bước, sắc mặt trắng bệch. Nghiêm Kiệt ngơ ngẩn đứng tại chỗ, hô hấp dường như dừng lại, lảo đảo tiến lên: "... Tiểu Thiên?"
Cát Thiệu lấy lá liễu ra, đưa cho họ mỗi người một lá: "Lau lên mắt hoặc dưới mi, hai người sẽ nhìn thấy anh ấy."
Nghiêm Kiệt vội vàng lau lung tung lên mắt, sau đó cả người cứng lại. Liễu Thiên đổ hai ly trà, quay đầu mỉm cười: "Nghiêm Kiệt đã lâu không gặp."
Hốc mắt Nghiêm Kiệt đỏ lên, nhào qua, Liễu Thiên đứng dậy né qua một bên, lùi về sau.
Hứa Du Kỳ thấy Nghiêm Kiệt lại muốn hành động, giải thích: "Đừng đến, dương khí trên người anh quá nặng, anh ấy không chịu nổi đâu."
Nghiêm Kiệt đứng lại: "Không..." Cổ họng hắn phát ra những tiếng nghẹn ngào, hai mắt đều là tơ máu, không thể tin nổi: "Không, không phải sự thật, Tiểu Thiên, em đang đùa anh đúng không, mấy người... Mấy người cùng nhau lừa gạt tôi đúng không?"
Liễu Thiên lắc đầu: "Em có lời muốn nói với anh, nói xong sẽ đến địa phủ."
Nghiêm Kiệt: "Anh không nghe! Anh không cho em đi!"
"Nghiêm Kiệt, đừng như vậy." Liễu Thiên dịu dàng nói: "Kiếp này... Duyên chúng ta đã hết rồi. Khi ở bên anh em rất vui, rất hạnh phúc."
Nước mắt Nghiêm Kiệt lã chã rơi xuống, gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
"Em muốn sau khi rời khỏi thành phố sẽ nhắn cho anh một tin. Nhưng bây giờ chỉ có thể nói ở đây." Liễu Thiên nói: "Nghiêm Kiệt à, từ nay về sau đừng chơi đùa qua đường nữa."
"Em có ý gì?" Nghiêm Kiệt nhìn cậu, vội vàng giải thích: "Anh biết chuyện của Tiểu Huệ anh giấu em là không đúng, nhưng anh thật lòng vơi sem, anh không muốn đùa giỡn em, có phải cô ấy nói gì với em hay không?"
Liễu Thiên thở dài: "Thật ra từ đầu em đã nghĩ anh chỉ muốn chơi đùa một chút, nhưng khi em nhìn thấy những thông báo tìm người..." Cậu dừng một chút, dịu dàng nói: "Bây giờ nói những thứ này cũng vô dụng. Em chỉ muốn nói dù thế nào đi chăng nữa, Tiểu Huệ cũng là vợ của anh, anh phải có trách nhiệm đối với cô ấy, cho nên từ nay về sau hãy chăm sóc cho cô ấy, đừng khiến cho người khác cũng như em, với lại, Tiểu Huệ..."
"Cậu câm miệng ngay!" Tiểu Huệ cuối cùng mở miệng, mặt cắt không còn máu, giọng nói bén nhọn.
Nghiêm Kiệt không thèm quay đầu: "Cô ấy nói gì với em? Sao em lại nhận số tiền kia?"
Liễu Thiên mấp máy môi, nhìn Tiểu Huệ: "Cô ấy mang thai con của anh, nhưng thân thể không tốt..."
Nghiêm Kiệt lúc này mới chịu quay đầu: "Cô mang thai? Sao lại không nói với tôi?"
Tiểu Huệ yếu ớt tựa lưng vào tường: "Bây giờ em nói thì anh có nghe không? Anh tin không? Anh chỉ muốn ly hôn với em, nếu em nói anh chắc chắn anh sẽ bắt em phá thai." Đôi mắt cô lấp loáng ánh nước: "Anh có từng quan tâm đến em chưa? Không nói đến quan hệ vợ chồng, nhưng không phải trước đây nhiều năm chúng ta vẫn có tình cảm với nhau sao? Nhưng dù em làm gì đi chăng nữa anh cũng không quan tâm tới em!"
Nghiêm Kiệt nghẹn lời: "Tôi..."
Tiểu Huệ quay đầu không thèm nhìn hắn.
"Nghiêm Kiệt à..." Giọng nói của Liễu Thiên vang lên: "Tiểu Huệ không thể sinh con."
Liễu Thiên xem như không nhìn thấy sự tức giận của cô: "Cô ấy mắc bệnh di truyền, huyết áp tăng cao khi mang thai, dưỡng tốt một chút thì có thể sinh, còn không... Cả hai mẹ con sẽ..."
Nghiêm Kiệt lại chấn động, Tiểu Huệ đã khóc, nước mắt rơi không ngừng.
"Em muốn anh khuyên nhủ cô ấy, nhưng cô ấy lại không nghe, cô ấy nói đây là đứa con duy nhất cô ấy có thể có với anh." Liễu Thiên lại thở dài: "Là chồng, là cha, Nghiêm Kiệt à anh suy nghĩ lại cho thật kỹ đi, Tiểu Huệ không có lỗi với anh đâu. Những lời em nói đã xong rồi. Bây giờ em phải đi."
Nghiêm Kiệt vẫn chưa hoàn hồn khỏi chấn động vừa rồi, nghe cậu nói xong thì kinh ngạc: "Không, Tiểu Thiên, không được!"
Liễu Thiên vẫn nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt trước sau như một: "Nghiêm Kiệt, hẹn gặp lại."
Nghiêm Kiệt nhào đến muốn túm lấy cậu, nhưng thân thể cậu lại trong suốt, trận pháp trong phòng đã được giải khai, có thể tùy thời ra ngoài, tiếng xe bóp còi vang lên, vì vậy cậu trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống.
Nghiêm Kiệt không chút nghĩ ngợi chạy theo, nhanh chóng xuống lầu, quỷ mắt của hắn chưa biến mất, tất nhiên nhìn thấy được chiếc xe bus kia. Hắn nhìn Liễu Thiên từ từ đi lên, âm thanh vỡ vụn đau đớn: "Đừng lên mà, Tiểu Thiên, anh cầu xin em, đừng lên mà... Không cần lên..."
Tiểu Huệ cũng đã chạy xuống tới nơi, ở phía sau lẳng lặng nhìn. Cô nhìn chồng mình yêu một người đàn ông khác đến mức thất hồn lạc phách, điên điên khùng khùng.
Nghiêm Kiệt đuổi theo, nhìn thấy chiếc xe bus biến mất ở cuối đường, hắn ngã ngồi ra mặt đất, ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng. Tiểu Huệ đi đến bên cạnh hắn, giọng nói nhẹ tênh: "Anh yêu cậu ta như vậy, cậu ấy đi rồi, anh sống một mình làm gì?"
Hứa Du Kỳ thấy hai người kia chạy ra ngoài, sự tình đã định, cậu đến sô pha uống trà, ánh mắt thoáng nhìn thấy ảnh chụp trên bàn, có lẽ là do Nghiêm Kiệt mang đến. Cậu thở dài, cầm bức ảnh đi xuống lầu.
Nghiêm Kiệt gục ngã trên mặt đất, không biết Tiểu Huệ nói gì với hắn mà thân thể hắn chấn động, hoảng hốt đứng dậy, lảo đảo đi trên đường.
Hứa Du Kỳ nhíu mày, sau đó đồng tử co rút lại, vội vàng chạy tới, vươn tay muốn kéo hắn lại, nhưng bỗng nhiên Nghiêm Kiệt lao ra, tay cậu chỉ sượt qua được góc áo của hắn.
Hắn quay đầu, tiếng phanh chói tai đột ngột vang lên, Nghiêm Kiệt bị xe tông bay đi, rơi xuống đất.
Hứa Du Kỳ trừng lớn mắt, đầu óc trống rỗng, cho đến khi tài xế xuống xe điên cuồng gọi điện thoại thì mới tỉnh táo lại, bước đến trước mặt Tiểu Huệ, sắc mặt âm trầm: "Cô đã nói gì?"
"Cậu biết không..." Tiểu Huệ nhẹ nhàng mở miệng: "Lúc trước tôi vẫn luôn ngây thơ cho rằng cho thể vãn hồi trái tim của anh ấy, nhưng từng ngày từng phút trôi qua, tôi nhìn anh ấy điên cuồng làm đủ chuyện mới nhận ra rằng anh ấy sẽ không bao giờ yêu tôi, dù tôi mang thai con anh ấy. Một người đàn ông như vậy ở bên cạnh mình... Có ích gì đâu?"
Cô ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt của Hứa Du Kỳ vẫn không tốt lên chút nào thì bật cười: "Cậu có báo cảnh sát cũng vô dụng, thứ nhất là cậu không có chứng cứ, thứ hai tôi là thai phụ, dù có bị phạt cũng sẽ không ngồi tù, chờ đến khi tôi sinh con... Thì mọi chuyện cũng xong rồi."
Hứa Du Kỳ mấp máy môi.
Tiểu Huệ lấy ảnh chụp trong tay cậu, không thèm quan tâm cậu nữa, từ từ đi đến, cúi đầu nhìn thân thể bị tàn phá của Nghiêm Kiệt. Những tháng năm tươi đẹp nhất của cô đã dành cho người đàn ông này, thậm chí là cả sinh mạng, liệu cô có hối hận không?
Cô ngồi xổm xuống, nhét tấm ảnh chụp Liễu Thiên vào bàn tay đầy máu của hắn: A Kiệt, không chỉ có một mình anh ngốc đâu..." Cô lẩm bẩm, nước mắt rơi ngày một nhiều hơn, cô siết chặt lấy tay hắn, cuối cùng khóc rống lên.
Mây đen quần vũ, mưa ào ào trút xuống, mùa mưa đã bắt đầu ở thành phố Nhạc Thương.
Hứa Du Kỳ đứng im không nhúc nhích, cho đến khi một vòng tay rộng lớn ôm cậu vào lòng.
"Tiểu Bạch à..." Cậu nhìn Tiểu Huệ giữa đám đông hỗn loạn, giọng nói chắc nịch: "Em sẽ không bao giờ để anh phải giống như cô ấy."
Cát Thiệu siết chặt vòng tay, nhẹ giọng đáp: "Ừ, anh cũng vậy."
18.08.22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT