"Là ở đây đúng không?" Chu Viễn ngước lên nhìn núi rừng bạt ngàn trước mắt. Đậu Tử gọi cho Cát Thiệu xong vẫn chưa nhận được tin tức gì thêm, cậu biết Cát Thiệu cũng không muốn hai người họ tham gia vào chuyện này. Nhưng A Kỳ là anh em của bọn họ, số phận của A Kỳ không rõ, sao mà họ có thể an tâm mà ngồi yên một chỗ chứ? Vì vậy Chu Viễn và Đậu Tử đã trèo tường ra ngoài, tìm một "máy dò khí" hữu dụng nhất: "đại gia" Hồ Tiểu Cửu.
Hồ Tiểu Cửu đang trong hình dáng của một con Samoyed, ngửa đầu ngửi ngửi: "Đúng vậy. Hàn khí dao động trong không trung tập trung mạnh nhất ở đây, hẳn là bọn họ đang ở trên đỉnh núi." Nó vừa nói vừa đi theo đường núi, hai người nối đuôi đi theo.
"Cao quá..." Đậu Tử ngẩng đầu nhìn: "Chờ khi chúng ta tới nơi chắc cuộc chiến đã kết thúc mất rồi..."
"Có lẽ vậy." Chu Viễn cũng nhìn về phía trước, sau đó thở dài: "Chúng ta cũng đến đây rồi, chắc làm người nhặt xác quá."
Đậu Tử trượt chân, thiếu chút nữa ngã chúi người về trước: "... Mày không thể nói thứ gì may mắn chút à?"
"Tôi cũng muốn vậy lắm." Chu Viễn lại thở dài: "Nhưng cậu có nhớ lúc nãy bọn họ giương cung bạt kiếm, với cái kiểu đó không đánh tới mức ngươi sống ta chết, ta sống ngươi chết thì sao mà kết thúc nổi?"
"Ai biết được."
"Anh nhà ta chắc chắn sẽ không bị gì!" Hồ Tiểu Cửu bên cạnh nói như đinh đóng cột.
Chu Viễn cũng hi vọng A Kỳ không bị gì, nhưng hai chữ "nhà ta" khiến cậu khó chịu, cúi đầu nhìn cục lông trắng: "Chắc chắn như vậy?"
"Đương nhiên rồi." Hồ Tiểu ngửa đầu, cái đuôi mềm lắc qua lắc lại đầy đắc ý: "Anh nhà ta cực mạnh, tên Thủy Kỳ Lân căn bản không phải đối thủ của anh ấy biết không hả, nếu tính theo thời gian thì vết thương trên người hắn đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn đâu, chắc chắn sẽ bị đánh tơi bời."
Đậu Tử hai mắt phát sáng: "Đánh tơi bời luôn? Anh chắc không?"
"Chắc vậy."
Đậu Tử nắm hai tay thành quyền, lệ nóng quanh tròng: "Quá tuyệt vời!"
"..." Chu Viễn yên lặng quay đầu, nhìn đến hai quầng thâm mắt và cái trán tím bầm của cậu: "Rốt cuộc hắn ta đã làm gì cậu vậy?"
Đậu Tử lau nước mắt, nức nở: "Một lời khó nói hết..."
Chu Viễn còn muốn hỏi tiếp, cục lông bên cạnh bỗng nhiên dừng chân, cậu ngạc nhiên nhìn: "Sao thế?"
"Là anh." Hồ Tiểu ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi: "Hơi thở của anh ngày càng nồng..."
"Có ý gì... Này!" Chu Viễn vội vàng gọi, Hồ Tiểu Cửu chưa cần nghe cậu nói xong đã phóng như bay đi, chỉ chốc lát cục lông màu trắng đã biến mất giữa rừng cây. Cậu nhìn chằm chằm theo một lúc lâu, nắm chặt tay: "Tôi tốt xấu gì cũng chăm sóc cẩn thận cho anh ăn uống đầy đủ, sao anh không thèm quan tâm gì tới tôi vậy hả, đúng là đồ vô tâm vô phổi mà..."
"Hả?" Đậu Tử nghe không rõ: "Mày nói gì vậy?"
Chu Viễn quay đầu nhìn cậu, cười vô cùng hiền lành: "Tôi chưa nói gì hết."
Đậu Tử yếu ớt cách xa đối phương một chút: "Được rồi..."
",,," Chu Viễn nhìn cậu, bỗng nhiên cong môi cười bước đến, vỗ vỗ vai đối phương: "Cậu nói đi, chuyện giữa cậu và Thủy Kỳ Lân là sao nào?"
"Cái... Không có chuyện gì hết!" Đậu Tử vội vàng bịt miệng lại, đánh chết cậu cũng không thể nói ra chuyện mất mặt như vậy.
Chu Viên nghiêng đầu, kéo tay anh em tốt nhà mình ra, cười vô hại, sau đó tay lại sờ sờ vết cào trên mặt mình, cười to hơn.
"..." Đậu Tử nói: "Tao tao tao nói..."
"Tốt, rất biết điều." Chu Viễn mỉm cười khoác vai cậu, đang muốn nói gì đó thì nghe thấy tiếng gầm gào từ phía xa truyền đến, uy lực mười phần. Cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn, cảm xúc quay cuồng. Đậu Tử không khỏi mềm nhũn chân, chạy đến ôm một thân cây gần đó: "Vừa rồi là, là, hổ đúng không? Là, là hổ thật đúng không?"
Chu Viễn không đáp, nhíu mày, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là Tiểu Bạch?" Cậu vẫn còn nhớ lời của Hồ Tiểu Cửu, ở thành phố Nhạc Thương này có hơi thở của Tiểu Bạch, chẳng lẽ nó cũng ở trên ngọn núi này?
Đậu Tử run rẩy: "Tiểu Bạch là gì?"
"Bạch Hổ."
"..." Trái tim mong manh của Đậu Tử run lên, vội vàng nhào qua: "Tiểu Xa ơi hay chúng ta đi thôi, đi báo nguy đi, gọi điện cho Hiệp hội Bảo vệ Động vật hoang dã, Viện Bảo tàng gì cũng được, nha, đi thôi? Đi thôi?!"
Chu Viễn đá một chân qua: "Sợ cái gì mà sợ? Cậu ít nhiều gì cũng có phép thuật, tôi chỉ là người bình thường đây này." Nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của đối phương, trực tiếp lôi cậu ta đi tiếp, thuận miệng an ủi: "Đi đi, vừa đi vừa nói phân tán lực chú ý, như vậy sẽ không sợ nữa."
Đậu Tử như cô vợ nhỏ yếu ớt đi theo, nghẹn ngào hỏi: "Nói cái gì?"
"Chà... Tâm sự chuyện của cậu với Thủy Kỳ Lân ấy."
"..."
«««
Hồ Tiểu Cửu băng băng lao về phía trước, vừa rồi nó cũng đã nghe thấy tiếng hồ gầm vang dội kia, trong không trung cũng ngửi thấy hơi thở của anh ngày càng nồng. Cậu không khỏi tăng nhanh tốc độ, đáy lòng cũng thở nhẹ ra một hơi, vì có Tiểu Bạch thì anh sẽ không có chuyện gì nữa. Nó vừa chạy vừa nhìn địa hình xung quanh, nhìn thấy có con đường tắt đi, không cần suy nghĩ nhiều thêm liền đi rẽ sang hướng đó mà chạy tiếp.
«««
Hứa Du Thiện đau đầu nhìn Cát Thiệu nằm trên mặt đất, vài lần muốn gọi điện thoại nhưng cuối cùng đành từ bỏ. Mọi chuyện quá quái dị khiến hắn không tìm được biện pháp giải quyết, quan trọng hơn, hắn cảm thấy Cát Thiệu không thể nào dễ dàng gục ngã như thế này. Hắn cũng không biết ánh sáng trắng vừa nãy là gì. Hứa Du Thiện nhìn lên đỉnh núi, không khỏi nhíu mày, em trai nhỏ nhà mình đang ở trên đó, không biết còn sống hay đã chết, nhưng bây giờ hắn lại bị thi thể này làm vướng chân, thật là... Hay là hắn cứ thế vác xác ông bạn nhà mình lên đó luôn?
Khi hắn đang xuất thần, rừng cây bên cạnh bỗng phát ra tiếng động, hắn vội vàng nhìn qua, thấy một cục lông màu trắng, không khỏi nhăn mặt: "... Một con chó?"
Hồ Tiêu Cửu ngay lập tức xù lông: "Nhà ngươi mới là chó! Đại gia ta là Cửu Vĩ Hồ, đồ nhân loại đần độn, có tin đại gia ta ăn... Ngao!" Nó còn chưa nói xong đã phải nhanh chân nhảy qua một bên, ở chỗ nó đứng vừa nãy đã có một tia chớp bắn đến, sỏi đá bay tứ tung.
"..." Hồ Tiểu Cửu im lặng lùi về sau nửa bước: "Ngươi là pháp sư?"
"Đúng vậy." Hứa Du Thiện cầm bùa trong tay, đánh giá nó từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: "Ngươi thật sự là Cửu Vĩ Hồ chứ không phải chó?"
"Đương nhiên!"
"Không giống, giống chó hơn."
Hồ Tiểu Cửu lại dậm dậm chân, biến về nguyên hình lộ ra chín cái đuôi bông xù: "Thấy chưa? Đại gia ta đâu có lừa ngươi!"
"Được rồi, là Cửu Vĩ Hồ." Hứa Du Thiện nheo mắt: "Cửu Vĩ Hồ, pháp sư bọn ta đã tìm ngươi rất lâu, không ngờ ngươi lại có thể hóa hình."
"..." Hồ Tiểu Cửu nói: "Bây giờ ta có việc, lát nữa đánh với ngươi sau. Ngươi tránh ra."
"Nếu không thì sao?"
Hồ Tiểu Cửu nhe răng: "Đại gia ta cắn chết ngươi!"
"Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ thử xem." Hứa Du Thiện vừa nói vừa lôi Cát Thiệu đi đến một chỗ an toàn, chậm rãi đứng đậy. Hồ Tiểu Cửu gập người về trước, chuẩn bị nhào đến thì nhìn thấy thi thể kia, tức khắc ngẩn ra: "... Cát Thiệu?"
"Đúng vậy. Lúc trước hai bên từng đánh nhau rồi đúng không?"
"Đúng." Hồ Tiểu Cửu thất thần đáp, vẫn nhìn chằm chằm người đang nằm trên mặt đất, nhìn một hồi thì "hửm" một tiếng: "Sao hắn không có hơi thở? A... Chẳng lẽ là Tiểu Bạch?"
Hứa Du Thiện đang muốn phóng bùa ra, nghe xong thì ngơ ngác: "Ngươi biết?"
Hồ Tiểu Cửu không đáp, lẩm bẩm: "Không đúng, chẳng lẽ hắn thật sự là Tiểu Bạch à?" Nó bước đến gần, Hứa Du Thiện nhìn nó đến gần, hơi do dự, cố gắng không ra tay.
Hồ Tiểu Cửu không thèm quan tâm, cúi đầu ngửi ngửi trên người Cát Thiệu: "A, là Tiểu Bạch thật!"
"Vậy thì đúng rồi." Hồ Tiểu Cửu tiếp tục lẩm bẩm: "Bây giờ Tiểu Bạch đã chuyển thế làm người, không thể hóa hình được, chỉ có thể dùng linh thể đi. Khoan, vậy sao lúc trước hơi thở của hắn yếu như vậy?"
Hứa Du Thiện hỏi: "Linh hồn của hắn còn trở về không?"
"Còn." Hồ Tiểu Cửu đáp: "Nhưng mà thời gian linh hồn của hắn rời đi không được lâu lắm, nếu không sẽ gặp chuyện. Bây giờ hẳn là hắn đang đi tìm anh, đúng vậy... Như thế này đi, ngươi chuyển xác của hắn lên lưng ta, ta cõng."
Hứa Du Thiện liếc nó một cái, xác định nó không có ý xấu thì khom lưng vác Cát Thiệu lên, nghĩ một hồi rồi hỏi: "Bây giờ nếu hắn là người thì sao linh thể vẫn hóa thành Bạch Hổ được?"
"Cái này ta cũng không rõ lắm, có lẽ có liên quan đến luân hồi." Hồ Tiểu đi về phía trước: "Ngươi biết ở địa phủ, mỗi khi luân hồi đều được sắp xếp trước và ghi chép cẩn thận đúng không?"
"Biết, sao nữa?"
"Luân hồi của Tiểu Bạch và anh không có trong danh sách trước hay trong ghi chép, bọn họ trực tiếp đến địa phủ sau đó nhảy vào hồ luân hồi. Lúc đó Tiểu Bạch thiếu chút nữa là làm nổ tung luôn địa phủ rồi."
Hứa Du Thiện kinh ngạc: "Tại sao?"
"Vì anh đó."
Hứa Du Thiện luôn chú đến "anh" trong lời của nó, tò mò hỏi: "Anh của ngươi là ai?"
"Là một người rất lợi hại nha." Hồ Tiểu Cửu lại bắt đầu bộ dáng của một người mẹ tự hào vì con nhỏ nên người: "Anh ấy tên là A Kỳ, ngươi có biết không?"
"..." Hứa Du Thiện vô cùng muốn biết em trai nhỏ nhà mình còn giấu mình bao nhiêu chuyện động trời nữa, hỏi: "Nếu vậy thì ngươi cũng biết ân oán giữa A Kỳ và Thủy Kỳ Lân đúng không?"
"Biết."
"Vậy được rồi, ngươi biết gì thì kể cho ta nghe đi."
"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?" Hồ Tiểu Cửu liếc mắt nhìn: "Ngươi có quan hệ gì với anh của ta?"
"Ta là anh nó!"
"A... Ta có nghe Chu Viễn nói kiếp này anh còn có một người anh trai, ra là ngươi hả, trùng hợp thật đó, cái này gọi là... đúng vậy, là nhờ đánh nhau mà quen nhau ha ha ha!"
"..." Hứa Du Thiện bỗng cảm thấy con hồ ly này có chút ngốc.
Hồ Tiểu Cửu khoái chí cười xong thì nói: "Anh trai của anh ta thì cũng là anh ta, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi!"
"..." Hứa Du Thiện nghĩ thầm ngươi không sợ ta lừa ngươi sao? Hắn nói: "Trước mắt thì ta muốn biết chuyện về Thủy Kỳ Lân.
Không khí vẫn lạnh lẽo như cũ. Lăng Huyền gắt gao nắm chặt tay, sức lực lớn đến mức khiến móng tay ghim vào da thịt. Hắn quay đầu lại nhìn, ánh mắt nhìn đến người nọ. Mặt của Hứa Du Kỳ tái nhợt như tờ giấy, hình như rất mệt mỏi, đã nhắm chặt mắt từ trước. Lăng Huyền nhìn không chớp mắt, thở dài, quay đầu về vị trí cũ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Ngạo Lân đã thu hồi lại công kích, lại nhìn vùng đất bị nước cuốn trôi xung quanh, cuối cùng nhìn về bóng đỏ trôi nổi trên nham thạch phía xa. Hắn cắt một lỗ trên bàn tay, dùng mũi kiếm vẽ một cái ấn lên nham thạch.
Hai mắt Ngạo Lân nheo lại, đó là ấn lũ lụt, dùng để chống lũ, thường được vẽ trên một tấm ván gỗ, muốn hoàn thành cũng mất đến sáu ngay, nhưng người này chỉ còn nửa tu vi lại có thể làm xong trong khoảnh khắc. Tay hắn không khỏi di chuyển triệu hồi dòng nước, tùy thời sẽ trút xuống.
Lăng Huyền vẫn như cũ không thèm quan tâm, tiếp tục vẽ ấn.
Ngạo Lân đứng giữa không trung, sau một lúc vẫn chưa động thủ, hắn nhìn Bạch Hổ cách Lăng Huyền không xa, lực đạo trong tay lại giảm vài phần. Hắn có thể không chút lưu tình đánh với hai tên kia, nhưng hắn không thể đánh Bạch Hổ được, vì tiên thảo hắn chữa thương lúc trước là nhờ Bạch Hổ mang đến, Bạch Hổ có ơn đối với hắn. Lăng Huyền cũng biết việc này nên mới không sợ hãi như vậy.
Bạch Hổ đang ngồi xổm trước mặt Hứa Du Kỳ, mấy lần muốn chạm vào thiếu niên nhưng chỉ là hư ảnh nên không thể chạm được gì, cuối cùng chỉ có thể ôm móng vuốt ngồi yên. Hắn khó chịu nhìn một hồi, cúi đầu nhìn viên ngọc trên tay của thiếu niên. Vết nứt gần như đã gần đến điểm cuối, nếu hắn đến muộn thêm một lúc nữa, nó sẽ vỡ hoàn toàn, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Hắn có chút sợ hãi hít vào một hơi, bỗng nhiên cảm nhận được tầm mắt giữa không trung, đứng dậy quay đầu nhìn Ngạo Lân: "Ta biết ngươi muốn tìm em ấy tính sổ, lúc trước đúng là em ấy có lỗi với ngươi, là em ấy nợ ngươi, nhưng lúc trước ta cũng đã cứu ngươi một mạng, lấy ơn đó để thay cho lời xin lỗi không được sao?"
"Tiên thảo là ngươi đưa, không phải hắn." Ngạo Lân đáp.
"Ta nợ ngươi, ta sẽ trả. Nhưng hắn thì vẫn phải chấp nhận trả ân oán đi."
Bạch Hổ thở dài, nhìn gương mặt tái nhợt của Hứa Du Kỳ, quay đầu nói: "Vậy thì hôm nay vì danh dự của ta, ngươi tạm thời đừng động đến em ấy được không?"
Ngạo Lân im lặng một lúc lâu, cuối cùng thu lại hết lực đạo. Hắn muốn đáp xuống đất nhưng bỗng nhớ đến Lăng Huyền, hai mắt không khỏi nheo lại. Ấn đã được vẽ xong trên nham thạch nhưng Lăng Huyền vẫn chưa thu tay lại, hắn lùi về sau dùng máu trên tay vẽ thêm ấn khác trên mặt đất, hoàn toàn không thèm để ý đến đối thoại của hai người họ.
Bạch Hổ cũng nhìn theo, ấn trên mặt đất vô cùng phức tạp, nhất thời không nhìn ra được là ấn gì, một lát sau mới mơ hồ nhìn thấy được là ấn hệ hỏa.
Ngạo Lân nhìn xong, thay đổi sắc mặt: "Ngăn hắn lại, hắn muốn triệu hồi Chúc Long!"
Bạch Hổ chấn động.
Trong "Sơn Hải Kinh" ghi rằng: "Ở biển Tây Bắc, có hình tượng mặt người thân rắn, màu đỏ thẫm, thân cao ngàn dặm, mở mắt là ban ngày, nhắm mắt là ban đêm, hít vào là mùa đông, thở ra là mùa hè, có thể hô mưa gọi gió, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, đó là Chúc Cửu Âm, hay gọi là Chúc Long."
Thứ Lăng Huyền triệu hồi chỉ là một phần linh thể của Chúc Long, tuy nhiên sức mạnh của nó lại không thể xem thường. Trong ngũ hành, Kỳ Lân thuộc hành thổ, nhưng Thủy Kỳ Lân lại mang thuộc tính thủy. Chúc Long mở mắt là ban ngày, khi năng lượng hỏa mạnh nhất, thủy lại vốn khắc hỏa. Sức mạnh của Chúc Long quá lớn, hơn nữa bây giờ Ngạo Lân vết thương chồng chất, pháp lực cũng tiêu hao nhiều, hoàn toàn không có khả năng chống trả. Nói cách khác, triệu hồi Chúc Long chính là án tử mà Lăng Huyền dành cho Ngạo Lân.
Hắn quả thật là điên rồi, biết rõ triệu hồi Chúc Long có thể phá hủy cả thành phố này nhưng vẫn làm. Ngạo Lân lại triệu hồi nước, không chút do dự trút xuống đối phương, nhưng ấn chống lũ đã hoàn thành, công kích này không có ảnh hưởng gì đến Lăng Huyền.
Hai mắt Ngạo Lân nhất thời lạnh đến thấu xương, hóa hình về Thủy Kỳ Lân, điên tiết gào lên phóng xuống đất. Thừa Ảnh trong tay Lăng Huyền có thể đối phó với hắn, Lăng Huyền vừa đánh vừa vẽ ấn.
Bạch Hổ biết mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng, vội vàng quát: "Lăng Huyền, dừng tay lại!"
Lăng Huyền lại đánh trả lại công kích từ Thủy Kỳ Lân, giọng nói nhàn nhạt bình tĩnh: "Tôi đã nói là sẽ tiễn hắn đến địa phủ."
Bạch Hổ không khỏi sững sờ, người đàn ông này vẫn giống hệt trước đây, vĩnh viễn chỉ làm theo lựa chọn của mình.
Ấn hỏa dần hoàn thành, dao động trong không khí ngày một nóng lên. Thủy Kỳ Lân vội vàng cảnh giác quan sát.
Hứa Du Kỳ vì chấn động này mở mắt, lẳng lặng nhìn một hồi, cuối cùng mở miệng: "Sư huynh à, dừng tay đi."
Cả người Lăng Huyền bỗng chốc cứng đờ.
«««
Thương Kiều Hữu Nhất đã dậy từ sớm, ăn mặc chỉnh tề bước xuống lầu. Diệp Minh Cẩm cũng đã chuẩn bị xong, ngẩng đầu hỏi: "Lát nữa tôi phải đi làm, hôm nay cậu tính làm gì?"
"Đi khắp nơi, nếu có cơ hội thì tôi muốn thu phục một thức thần."
"Sao cậu muốn thu phục thức thần quá vậy?"
Thương Kiều Hữu Nhất: "Tôi chỉ có một thức thần cấp thấp thôi, tôi muốn có một thức thần cao cấp."
Diệp Minh Cẩm nhún vai, không hỏi nữa. Tuy hắn không hiểu rõ nhưng cảm thấy có vẻ giống nguyên tắc khi chơi game, trang bị càng tốt đánh quái càng tiện. Họ vừa đi vừa nói, chốc lát đã đến nhà ga. Bây giờ đang là giờ cao điểm, người chờ xe rất nhiều. Diệp Minh Cẩm đút hai tay vào túi quần nhìn quanh, sau đó ánh mắt dừng lại ở một người đàn ông. Người nọ nhìn qua có vẻ khá suy yếu, đáy mắt toàn tơ máu, râu ria xồm xoàm nhưng trên người lại mặc quần áo khá đắt tiền, trong tay còn cầm một xấp ảnh chụp, đi đến đâu sẽ dừng lại hỏi người khác đến đó.
"Xin chào, xin hỏi anh có từng gặp thanh niên này chưa?"
Diệp Minh Cẩm cúi đầu nhìn. Trong tấm ảnh là một thanh niên trẻ tuổi, diện mạo tuy không xuất chúng nhưng có khí chất, trông qua có vẻ là một người dịu dàng. Hắn lắc đầu: "Chưa từng gặp."
Ánh mắt người nọ dần ảm đạn, tiếp tục lướt qua đi hỏi người khác. Lúc này một người phụ nữ sang trọng chạy đến, kéo người nọ: "A Kiệt, bây giờ chúng ta về nhà đi, về nhà... Em..."
"Cô cút ngay!" Người nọ hình như rất ghét người phụ nữ, không đợi cô nói xong đã quát ầm lên: "Cô cút ngay, nếu không phải tại cô thì Tiểu Thiên cũng sẽ không đi, đều là do cô!"
Người phụ nữ mang giày cao gót, bị xô đẩy mà té ngã trên mặt đất, rước đến bao nhiêu ánh nhìn của người khác.
Diệp Minh Cẩm ở ngay bên cạnh nên vội vàng đỡ cô dậy. Người phụ nữ không nói cảm ơn với hắn, vẫn tiếp tục túm lấy cánh tay của người nọ: "Rốt cuộc anh muốn em phải nói bao nhiêu lần nữa? Tiểu Thiên chết rồi! Cậu ta chết rồi! Thi thể cũng đã tìm thấy, anh đã nhìn tận mắt mà còn không tin?"
"Em ấy không chết!" Người đàn ông như bị bới móc nỗi đau trong tim mình, hai mắt đỏ ngầu trừng cô: "Em ấy không chết, chắc chắn là không chết, thi thể kia không phải của em ấy. Tiểu Thiên sẽ không bao giờ để cho bản thân chật vật như vậy. Em ấy còn giận tôi, cho nên mới không chịu về nhà, nhưng em ấy không chết, em ấy yêu tôi như vậy, làm sao mà... làm sao mà bỏ tôi ở lại được. Tôi muốn đi tìm Tiểu Thiên, nói với em ấy rằng tôi yêu em ấy rất nhiều, tôi muốn mãi mãi ở bên cạnh em ấy."
Biểu tình của người phụ nữ thoáng chốc cứng đờ khi nghe đến những lời cuối. Sau đó cô mạnh mẽ điều chỉnh lại cảm xúc, tận tình khuyên bảo: "Cậu ấy thật sự đã chết rồi, anh cũng đừng tra tấn bản thân nữa, chúng ta về nhà đi được không? Được không?"
"Cô câm miệng ngay!" Người nọ lại đẩy người phụ nữ ra. Trạng thái của hắn dường như rất tệ, thở hổn hển, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn: "Em ấy không có chết. Là do tôi sai, cô hiểu không? Dù em ấy có chết tôi cũng sẽ xuống địa ngục kéo em ấy quay về! Cô... Cô cút khỏi tầm mắt của tôi đi, bây giờ tôi không có thời gian đôi co với cô. Tôi muốn đi tìm Tiểu Thiên, chờ tôi tìm được em ấy thì sẽ ly hôn với cô!" Hắn nói xong liền quay đầu rời đi, tiếp tục cầm ảnh tìm người.
Hai mắt của người phụ nữ đỏ hoe, nhưng vẫn kiên cường không khóc. Cô hít sâu vài hơi, tiếp tục đuổi theo người nọ.
"Sao mà... Mới sáng sớm đã có drama..." Diệp Minh Cẩm bất đắc dĩ thở dài, hắn nhìn Thương Kiều Hữu Nhất vẫn còn nhìn về phía người đàn ông kia, hỏi: "Sao vậy?"
Thương Kiều Hữu Nhất từ từ thu hồi tầm mắt, lẩm bẩm: "Tình..."
"Tình chấp." Thương Kiều Hữu Nhất đáp, sau đó nhận ra đối phương không hiểu thì bèn giải thích: "Trong Phật giáo, đây được gọi là "tình chấp". Tình cảm chấp nhất dễ dàng tạo ra nghiệp chướng."
Diệp Minh Cẩm nhướng mày: "Ý cậu là anh ta sẽ phạm tội?"
"Không, nghiệp chướng không nhất định là gây tổn thương cho người khác, nhưng cũng chưa chắc là vị kỉ." Thương Kiều Hữu Nhất nhún vai: "Cái này giải thích dài dòng lắm, hơn nữa tôi cũng không nghiên cứu sâu Phật giáo, chỉ là chấp nhất với thứ gì đó cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam."
"Điểm này thì tôi tán đồng." Diệp Minh Cẩm cười đáp, còn muốn nói thêm thì điện thoại đã đổ chuông. Hắn nhận cuộc gọi: "Alo? Đội trưởng Lưu, sao vậy? Hả, à được..." Hắn cúp máy, nhíu mày: "Ở chỗ các cậu có thứ gì giống kiểu... thích ăn trái tim con người không? Ơ này, sao vậy?"
Thương Kiều Hữu Nhất không nghe rõ lời hắn nói, hai mắt nhìn về phía xa, nhíu mày: "Tôi cảm thấy ở đó có gì đó rất kỳ lạ. Vừa rồi anh có nghe thấy tiếng gì không?"
Diệp Minh Cẩm lắc đầu: "Không. Cậu nghe thấy gì?"
"Là một tiếng gầm..." Thương Kiều Hữu Nhất chưa nói xong đã dừng lại, bỗng nhìn thấy vài bóng người ở phía góc đường: "Hình như là người của Thổ Ngự Môn... A, tôi phải đi đây." Cậu vừa dứt lời đã chạy đi.
"Này!" Diệp Minh Cẩm ở phía sau bất đắc dĩ gọi lại, cuối cùng nhún nhún vai, thấy xe bus đến thì cũng lên xe rời đi.
26.07.22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT