"Bóng đỏ..." Hứa Du Kỳ lẩm bẩm, sau đó thở dài: "Tao nghe Lăng Huyền kể rồi, tao muốn biết hình dạng của nó như thế nào, mày không nhìn thấy rõ hả?"
Đậu Tử đã sớm tỉnh dậy trên xe cứu thương, bây giờ đang nằm trong phòng bệnh truyền nước biển. Cậu lắc đầu: "Không thấy, tao chỉ thấy như lửa đỏ cả một vùng, sau đó không biết gì nữa, chắc là Lăng Huyền cứu tao? Những người khác đâu rồi? Có bị sao không?
"Cậu ta về nhà rồi." Hứa Du Kỳ nói: "Sắc mặt cậu ta không tốt lắm, tao bảo đi bệnh viện đi nhưng mà không chịu, nhưng mà tao thấy cậu ta tự xử lý được nên thôi, cũng không ép làm gì."
"Chà, không sao là tốt rồi. Thứ hai đi học mời cậu ta đi ăn một bữa."
Hứa Du Kỳ gật đầu, ngồi xuống bên mép giường, bình tĩnh nhìn đối phương trong chốc lát, nghiêm túc hỏi: "Vẫn còn muốn cùng tao đi đại sát thiên hạ không?" Chuyện này cậu đã suy nghĩ ở trên xe. Là do cậu nghĩ không chu toàn, làm pháp sư chỉ số rủi ro quá cao, đôi khi nhàn hạ nhưng cũng lắm lúc gặp chuyện trắc trở. Hôm nay nếu không có Lăng Huyền ở bên cạnh, không biết Đậu Tử sẽ gặp chuyện gì nữa. Cuộc đời của cậu ta căn bản không dính líu gì đến con đường này, cậu không thể vì tình cảm ích kỉ mà kéo người ta đi cùng mình được.
Đậu Tử ngẩn ra: "Muốn chứ. Vất vả lắm mới tìm được một chuyện để làm, tất nhiên là muốn rồi."
Hứa Du Kỳ nhịn không được nhắc nhỏ: "Mày phải suy nghĩ kĩ, chuyện hôm nay mày cũng thấy rồi đó, không cẩn thận một chút là bỏ mạng luôn rồi, mày không sợ à?"
Hứa Du Kỳ vỗ đầu đối phương: "Vậy mày vẫn muốn đi cùng tao không?"
Đậu Tử "oái" giơ tay lên che đầu, mặt đầy ủy khuất: "Thì mày dạy tao lợi hại lên là được rồi mà? Tao chẳng biết làm gì hết thì đương nhiên là sợ rồi..."
Hứa Du Kỳ nghĩ thầm đúng nhỉ, nhưng vẫn không yên tâm hỏi thêm: "Mày mạnh lên rồi thì không sợ nữa?"
Hứa Du Kỳ lại giơ tay lên, Đậu Tử vội vã nói: "Nhưng tao có thể cố gắng rèn luyện ý chí, sớm muốn gì cũng sẽ có ngày dũng cảm hơn. Đúng rồi, A Kỳ, vậy mày có sợ không?"
Hứa Du Kỳ chợt nhớ đến khoảnh khắc bị tinh phách bo bo đánh, im lặng buông tay xuống, cậy mạnh nói: "Tao đương nhiên là không sợ!"
Đậu Tử tin tưởng không nghi ngờ, lấy lòng cọ cọ lại: "Mày là hậu nhân của nhà họ Hứa, từ nhỏ đã tiếp xúc nhiều rồi, tao cảm thấy rằng tao tiếp xúc từ từ thì sẽ không sợ nữa, đúng không?"
Hứa Du Kỳ vô cùng hài lòng với hai vế trước, khụ một tiếng, đáp: "Mày có ý chí là được."
"Thật mà." Đậu Tử dùng tay không cắm dây truyền nước biển nắm lấy tay đối phương, nghiêm túc nói: "Chúng ta từ nhỏ đã là anh em, khi tao bị khi dễ mày là người duy nhất xông lên giúp tao. Tao đã sớm nghĩ kĩ rồi, sau này mày đi đâu thì tao đi theo đó, sung sướng thì cùng nhau cơm ngon rượu say, đói khổ thì cùng nhau màn thầu dưa muối, lỡ mày có giết người phóng hỏa thì tao sẽ giúp mày gánh."
Hứa Du Kỳ nhìn người anh em qua hai đời này của mình, thật lâu cũng không nói nên lời. Đây là gì? Chính là anh em!
"Đậu Đậu ơi!" Cậu nhào tới, cảm động khôn cùng. Anh em như thể tay chân, phụ nữ cũng chỉ là quần áo mặc lên người mà thôi, quần áo có thể đổi, nhưng anh em mất rồi thì sao mà đi được nữa. "Mày yên tâm!" Cậu lau lau nước mắt: "Tao nhất định sẽ dạy mày thật tốt, sẽ không để mày bị yêu quái bắt nạt!"
Đậu Tử bị cậu ôm nằm ra giường, ngửa đầu nhìn trần nhà, tưởng tượng ra cảnh tượng kia, kích động đến mức nắm tay thành nắm đấm: "Đúng vậy! Đến lúc đó chúng ta đại sát thiên hạ, uy chấn tứ phương, không biết bao nhiêu là mỹ nữ tìm đến cửa, đuổi cũng không đi ha ha ha!"
"..." Tấm lòng dạt dào cảm xúc của Hứa Du Kỳ như bị dội một gáo nước lạnh, trong lúc nhất thời cả cơ thể cứng ngắc lại. Cậu cảm thấy mình như bị đùa giỡn, lại nghe Đậu Tử tiếp tục ha hả cười nói: "Mỹ nữ kiểu nào cũng có, muốn đổi ai thì đổi. Đúng rồi A Kỳ, sau này nếu thật sự gặp nguy hiểm mày nhớ cứu tao nha, chúng ta là anh em, mày là hậu nhân của nhà họ Hứa, có nghĩa vụ nên cứu vớt mấy đứa tay trói gà không chặt như tao á."
Thân thể của Hứa Du Kỳ cứng đờ, giọng điệu run run: "Đậu Đậu..."
Lúc này cửa phòng bệnh bật mở, cha mẹ của Đậu Tử nghe tin đã đến nơi, thanh âm run rẩy khi truyền đến tai. Bọn họ ngẩng đầu, chỉ thấy anh em tốt của con trai nhà mình đang ôm nó, phần lưng cứng ngắc, giọng điệu run run, bả vai cũng run run, cảnh tượng này... còn ở trong phòng bệnh. Hai chân mẹ của Đậu Tử xụi lơ xuống, hai mắt nhắm lại thiếu chút nữa ngất xỉu. Con trai vàng con trai bạc của bọn họ có mệnh hệ gì sao mà bà sống nổi đây!
Cha Đậu Tử kịp thời đỡ lấy vợ mình, gắt gao nhìn về phía giường bệnh, môi lúc đóng lúc mở, một chữ không cũng không nói nên lời.
Cát Thiệu đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn, nhìn thấy phản ứng của bọn họ thì không khỏi nhớ tới quá khứ của người nào đó: "Tiểu Kỳ à, ngồi dậy đi."
"Không, tôi hôm nay một hai phải... Ưm..." Cậu nói chưa xong đã bị Cát Thiệu bịt miệng lại, trực tiếp kéo vào trong ngực lôi qua một bên đứng.
Hứa Du Kỳ muốn xù lông, bỗng nhiên nhìn thấy hai người khác ở trong phòng thì lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Đậu Tử nhìn thấy cha mẹ mình, cười nói: "Cha mẹ ơi, cha mẹ tới rồi. Con không sao."
Cha mẹ Đậu Tử nhìn thấy con trai mình vẫn còn sung sức nhảy nhót lung tung như thể có cảm giác từ địa ngục nhảy lên thiên đường. Cảm xúc thay đổi đột ngột, mẹ Đậu Tử không khống chế nổi cảm xúc, rơi nước mắt ôm lấy con trai: "Con ơi là con, con làm mẹ sợ muốn chết! Bác sĩ nói sao, hay là chúng ta làm kiểm tra toàn diện lại một lần nhé?"
Đậu Tử bật cười: "Con không sao ạ. Chính là... À, do gần đây học tập cường độ lớn, não dùng quá độ nên mệt mỏi kiệt sức thôi. Thật đó."
"Ôi, xem con kìa." Mẹ Đậu Tử nắn nắn mặt cậu: "Gầy quá. Hôm nay về nhà đi, mẹ nấu cơm ngon cho ăn, bồi bổ thân thể."
Đậu Tử định nói mình vừa tăng 1 kí, thế nhưng vẫn gật đầu: "Dạ vâng ạ." Cậu quay đầu nhìn hai bạn cùng nhà: "Hôm nay tôi không về nha, cả hai tận hưởng thế giới hai người đi."
Hứa Du Kỳ híp mắt, nghĩ thầm dù sao về sau cũng còn nhiều cơ hội cho cậu tính sổ lắm nên nói chuyện với cha mẹ Đậu Tử vài câu thì rời đi. Cát Thiệu cười cười đi theo phía sau, tưởng tượng về thế giới hai người. Tuy rằng chỉ là một câu nói đùa nhưng nếu Hứa Du Thiện biết, phỏng chừng sẽ phát điên lên, thế nên hắn sẽ không nói, tránh rước phiền toái.
"Anh nghĩ sao về chuyện này?" Hứa Du Kỳ đứng dưới lầu bệnh viện, quay đầu hỏi.
Cát Thiệu bung dù ra, giơ lên che chắn cho cả hai, cùng nhau từ từ đi ra ngoài cổng: "Không biết. Bóng đỏ có thể là nhiều thứ, tôi không dám khẳng định nó là gì.
"Thôi được rồi, về sau còn đụng phải nó thì tính."
Cát Thiệu "ừm" một tiếng, nhìn đồng hồ: "Trưa rồi, chúng ta ăn cơm ở đâu?"
"Đâu cũng được."
"Thích ăn đồ ăn Trung Quốc hay ăn thức ăn nhanh, hay là muốn ăn đồ tôi làm?"
Hứa Du Kỳ đơn giản nghĩ: "Anh làm."
"Được thôi. Quần áo trên người cậu ướt nhẹp hết rồi, về nhà nhớ tắm nước nóng. Không, trên tay bị thương không thể dính nước, về lau người bằng nước ấm rồi thay quần áo. Trong tủ lạnh không có thức ăn, đồ lần trước mua ăn hết rồi... À quên, hôm nay, cậu có sợ không?"
"Có." Đề tài chuyển biến quá nhanh, Hứa Du Kỳ không chút phòng bị đáp, hai giây sau mới nhận ra có gì đó không đúng. Cậu trầm mặc, sao nội dung trò chuyện lại chuyển hướng sang đề tài này vậy?
Cát Thiệu cười cười xoa đầu cậu: "Sau này khi nào sợ hãi thì cứ nói ra."
"..." Hứa Du Kỳ nói: "Ý tôi là tôi đồng ý tạm thời không nên tắm rửa, vừa rồi không phải trả lời câu hỏi cuối cùng của anh."
"Ồ." Cát Thiệu không để ý, thu tay lại, tiếp tục đi, cũng không biết là có tin không. Hứa Du Kỳ nghiên đầu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Người này quá thông minh, còn hiểu cậu nữa, đã quá nhiều lần cậu chưa kịp nói gì thì người nọ đã hiểu ý cậu, thật là... Làm sao mà cậu trốn được đây? Cậu cảm thấy bản thân ở trước mặt người này không còn chút hình tượng nào nữa rồi.
"Được rồi, tôi sợ thật. Mấy người từ nhỏ đã gặp mấy thứ đó nên không có phản ứng gì, tôi không giống anh, anh cũng phải cho tôi chút thời gian để thích ứng chứ." Nói dối thì người ta cũng biết tỏng rồi, thôi kệ.
"..." Bỗng nhiên Hứa Du Kỳ muốn đấm hắn. Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ không thể chấp nhặt một thằng nhóc con được, im lặng nuốt ngược cục tức xuống. Cậu nhìn người này một chốc rồi hỏi: "Lần đầu tiên anh gặp mấy thứ đó anh có sợ không?"
"Có lẽ có..." Cát Thiệu nghĩ nghĩ: "Chuyện cũng lâu rồi, nhớ không rõ lắm. Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi." Hứa Du Kỳ nói xong thì kéo gần khoảng cách. Một biến hóa nhỏ này khiến cho Cát Thiệu kinh ngạc, hắn vẫn nhớ rõ thiếu niên này chán ghét mình.
Hứa Du Kỳ ôn hòa cười: "Tôi cảm thấy, nếu chúng ta cùng nhau sống chung thì quan hệ phải cải thiện một chút, đúng không?"
Cát Thiệu gật đầu, ý bảo cậu tiếp tục.
"Hơn nữa chúng ta đều là pháp sư, sau này không chừng sau này còn cùng nhau hành động, là chuyện sống còn đó, cho nên chúng ta phải kết thân tình hữu nghị, đúng không?"
"Rất có đạo lý." Cát Thiệu đáp, không khỏi bật cười. Con mèo nhỏ này muốn làm gì đây, biết người biết ta trăm trận trăm thắng à?
"Đúng vậy, thế nên từ nay về sau chúng ta là anh em!" Hứa Du Kỳ vừa nói vừa khoác vai hắn. Cậu thấp hơn đối phương nửa cái đầu nhưng vẫn cố gắng rướn người lên. Cậu cũng không để tâm, tiếp tục khoác vai đi về phía trước: "Đến giờ tôi vẫn chưa biết anh học gì, học tập như thế nào, à, đại học được tự do yêu đương, chắc cũng chẳng ai nghiêm túc học tập thật. Đúng rồi, anh có bạn gái chưa?"
Cát Thiệu bị cậu bá vai đi, khuôn mặt kề cận nhau giữa cây dù, mỉm cười lắc đầu.
"Chưa có hả? Được được, vậy anh thích người như thế nào nói cho tôi đi, tôi sẽ giúp anh để ý." Hứa Du Kỳ không khỏi híp mắt lại, cậu muốn chờ thời cơ chín muồi. Họ Cát à, chờ tôi bắt được nhược điểm của anh rồi, về sau chỉnh chết anh!
"Người như thế nào hả?" Cát Thiệu mỉm cười nhìn cậu: "Giống cậu đấy."
"..." Hứa Du Kỳ đáp: "Tôi là đàn ông."
"Cũng giống vậy."
Hứa Du Kỳ ngơ ngác gật đầu, không khỏi tưởng tưởng bản thân mình đội tóc giả mặc đầm, ngay lập tức rét tun. Ý cười trong mắt Cát Thiệu tăng lên: "Sao vậy?"
"Chà, không có gì. " Hứa Du Kỳ cười gượng: "Tôi đang nghĩ khẩu vị của anh thật... thật độc đáo."
"Cảm ơn đã khen."
"..."
Còi hụ của xe cảnh sát vang vọng khắp nơi. Xe nhanh chóng dừng lại trên một con đường trên núi. Cửa xe mở ra, một người bước xuống.
Người nọ nói: "Là ở đây. Tôi bị một con hổ có cánh đuổi đến đây, sau đó tôi gặp một người. Tôi không dám dừng lại nên chạy tiếp, không biết người nọ sao rồi.
Vài vị cảnh sát từ trên xe bước xuống, bắt đầu xem xét khắp nơi: "Cái gì cũng không có..."
Người nọ nóng nảy: "Tôi nói thật!"
"Này, lại đây xem." Một cảnh sát đang xem xét giữa những cái cây, vẫy vẫy tay: "Lại đây. Mọi người nhìn dấu chân trên mặt đất kìa, giống hổ, lá cây bên cạnh còn có vết máu."
Người nọ nói: "Đó, tôi nói thật mà."
Cảnh sát tiếp tục tác nghiệp, bỗng nhiên nói: "Sao ở đây lại có dấu chân người? Hơn nữa phương hướng giống như là muốn đi sâu vào rừng vậy." Anh ta quay đầu: "Là của anh hả?"
Người nọ lắc đầu: "Sao mà được, tôi vẫn luôn cố gắng chạy ra ngoài, không dám vòng lại. Có lẽ là của người mà tôi tình cờ gặp. Nhìn cậu ta như sinh viên vậy, sao mà lá gan lớn thế không biết?"
Vị cảnh sát kia phân phó: "Gọi điện cho cục, bổ sung lực lượng, lục soát kĩ hơn!"
"Rõ!"
Cát Thiệu đang dùng bữa với người anh em vừa nhận. Hắn nhấp một ngụm rượu, kiên nhẫn trả lời vô số vấn đề của cậu, không khí vô cùng hòa hợp. Thế nhưng nếu người nào đó có thể thay bộ quần áo khác chứ không phải khoác đại lên người một cái áo tắm ngồi đối diện hắn thế này, hắn sẽ vui vẻ hơn nhiều. Hơn nữa người đó còn không ngừng cười lấy lòng gắp đồ ăn cho hắn. Hắn cảm thấy nếu đây không phải là ở chung cư mà là ở quán bar, hắn có thể khẳng định đối phương đang câu dẫn mình.
Hắn bất đắc dĩ ăn xong bữa cơm, đang tự hỏi buổi chiều có nên đi một chuyến đến phố cổ phía nam không thì điện thoại reng lên. Hắn nhìn ba chữ "Diệp Minh Cẩm", cười: "Có việc gì?"
"Có chuyện rồi. Tôi nhớ rõ cậu từng nói cậu có một người bạn mất tích đúng không? Có phải người đó tên là Triệu Phong không?"