Thời gian bình tĩnh sau cơn sóng tình dài đằng đẵng như đã qua mấy tiếng đồng hồ, Tống Viễn Xuân mặt đầy nước mắt rúc trong góc giường, liên tục cắn đốt ngón tay mình. Anh cắn rất mạnh, để lại dấu răng rướm máu. Giang Thậm đau lòng vô cùng, thử tiến đến ôm anh vào lòng.
Omega bị Alpha từ chối sẽ có cảm giác bị vứt bỏ và không an toàn sâu sắc. Tống Viễn Xuân là người cực kỳ có tự tôn, để nói được những lời này đã chẳng dễ dàng gì, bị Giang Thâm từ chối cũng khiến anh chịu đả kích không thể tưởng tượng nổi.
Tống Viễn Xuân lau nước mắt, nói: "Không cần xin lỗi...... Anh làm, đúng lắm, làm đúng...... Người sai là em, xin lỗi, tại em quá ích kỷ, biết anh bận rộn còn cố ý làm phiền anh mấy ngày này, còn cố ý dùng kỳ phát tình để kéo anh xuống nước, ép anh đánh dấu em... Phiền anh mua vé máy bay ba ngày sau cho em... Cùng lắm, em chỉ làm phiền anh thêm ba ngày thôi."
"Suỵt. Đừng nói nữa, đừng nói nữa, Viễn Xuân. Anh không trách em." - Giạng Thậm nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mảnh khảnh của Tống Viễn Xuân, nơi này cũng không hề bằng phẳng, có rất nhiều vết vẹo dài ngắn nông sâu: "Không phải anh không cần em, anh không trách em. Xuân Xuân, nhìn anh đi, nghe anh nói."
"Em đã chuẩn bị thuốc tránh thai chưa?" - Giọng Giang Thậm dịu dàng hiếm thấy, không có nửa phần trách cứ hay nghi ngờ: "Em đã sẵn sàng làm ba chưa?"
Tống Viễn Xuân sửng sốt. Omega đang trong kỳ phát tình có tỷ lệ thụ thai rất cao, hơn nữa nếu đã làm xong sẽ không có cách nào tránh thai được nữa. Nói cách khác, nếu vừa nãy hắn đánh dấu, chỉ vài ngày nữa thôi Tống Viễn Xuân sẽ có thai.
Giang Thậm nghĩ, hắn không bao giờ muốn dùng một sinh mệnh để trói chặt Tống Viễn Xuân.
"Anh biết tuần sau em chắc chắn sẽ đi chụp ảnh, mang thai mệt lắm." - Giang Thậm ôm chặt lấy anh: "Anh gọi bác sĩ đưa thuốc đến rồi, đừng vội. Em muốn gì anh cũng cho."
Mấy phút sau, hai tay không chỗ nắm của Tống Viễn Xuân dần thả lỏng, anh ôm chặt lấy Giang Thậm, hưởng thụ hơi ấm của hắn.
Sáng sớm hôm sau, quản gia gửi tin nhắn nói rằng khách khứa đã đi hết, chỉ có hai mẹ con Giang Thư hơi kỳ lạ, đêm hôm qua hai mẹ con gấp rút lái xe chạy trốn, chỉ để lại một câu: Chúc Nam Nam hạnh phúc.
Hạnh phúc? Giang Thậm nhìn người đang nằm trong ngực mình. Không biết vì sao, nhiệt độ cơ thể Tống Viễn Xuân hơi thấp, chỉ muốn dán sát vào người Giang Thậm. Hắn đột nhiên có vài ý tưởng kỳ quái, hắn chậm rãi nhích ra xa Tống Viễn Xuân mấy centimet, Omega cau mày vô thức lại gần hắn, Giang Thậm lại nhích ra, Tống Viễn Xuân lại đuổi kịp.
Nhớ lại năm ấy học đại học, trong trường có một hồ nước rất đẹp, nằm trên đường chính mà sinh viên nào cũng phải đi qua. Hôm ấy, Tống Viễn Xuân —— tùm —— rớt vào hồ. Giang Thậm là người đứng gần nhất, hắn lập tức nhảy vào hồ nước chỉ cao một, hai mét vớt người lên.
Câu đầu tiên Tống Viễn Xuân nói với hắn là: "Tớ đứng lên nước còn chưa đến ngực."
Giang Thậm: "......"
Lúc đó hắn không biết hồ nước nông đến thế. Nếu không, chắc chắn hắn sẽ không đến mức tảo xanh bám đầy đầu còn bị người được cứu cười nhạo.
Đáng tiếc, camera cũng bị rơi xuống nước, Tống Viễn Xuân không còn uy phong, không lo lắng mình đang chật vật mà nhảy xuống vớt camera. Vội vàng không ăn được đậu hũ nóng, Tống Viễn Xuân lại trượt ngay chỗ mình vừa trượt, lỡ chân đá luôn Giang Thậm vừa đứng dậy vào hồ nước.
Giang Thậm: "......"
Từ hôm đó, Giang Thậm và Tống Viễn Xuân dính nhau như bánh mật, gỡ kiểu gì cũng không ra. Tống Viễn Xuân lập chí theo đuổi nghề nhiếp ảnh, bất hạnh thay không có người mẫu, Giang Thậm lại rất phù hợp: Ngoại hình không tồi, không có áp lực học tập, quan trọng là người nhiệt tình tốt tính.
Biểu hiện cụ thể ở: "Tớ đá cậu ấy xuống nước mà cậu ấy cũng không giận!" - Tống Viễn Xuân nói.
Vì thế, Giang Thậm trở thành đối tượng được Tống Viễn Xuân quay chụp trong thời gian dài, Tống Viễn Xuân tự đồng ý thay hắn.
Một thiếu niên ngây ngô mặc chiếc sơ mi trắng, cắt kiểu tóc đơn giản, ôm camera đi đến đâu chụp đến đó.
Chiếc camera bị rơi xuống nước không thể cứu vãn được nữa, Tống Viễn Xuân than ngắn thở dài, cắn răng dùng tiền sinh hoạt hai tháng mua chiếc mới, ngày nào cũng theo chủ nghĩa ăn chay, chỉ hận không thể ăn thêm một chiếc màn thầu dưa muối, Giang Thậm thừa tốt tính không cho phép anh bỏ bữa, bữa nào cũng ném cho anh một hộp cơm đầy đủ rau thịt. Tống Viễn Xuân nước mắt lưng tròng muốn lấy thân báo đáp, Giang Thậm cau mày bỏ đi.
..
Khổng Tử từng nói, thực sắc tính dã (chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người).Nếu Giang Thậm thông minh hơn một chút hẳn là sẽ hiểu, đến thực hắn còn có thể không cần thì nói gì đến sắc. Bac tình bạc nghĩa, chẳng thứ gì có thể đòi mạng hắn được như người thường chụp vài bức ảnh kia.
Ngày nào Tống Viễn Xuân cũng chạy sau mông Giang Thậm chụp tới chụp lui, Giang Thậm thấy phiền, nhưng nếu cho vệ sĩ đuổi Tống Viễn Xuân đi - Giang Thậm càng thấy phiền. Sao lại có nhiều chuyện phiền phức đến thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT