Phía sau Tống Viễn Xuân đã dần nhả chất lỏng ra, một lúc sau mới hơi hơi tỉnh táo lại, anh muốn đi tắm nhưng Giang Thậm không cho, đè anh xuống giường một lần nữa, cắn vai anh, bắn hết vào trong cơ thể anh. Tống Viễn Xuân không kêu nổi, cả người run rẩy như bị điện giật, cảm giác thân thể mình như loài thú cái khiến anh xấu hổ bực bội: "Nếu anh muốn làm nữa thì lật em lại."
Giang Thậm cười thấp một tiếng: "Bao giờ em phát tình? Không trả lời thì đừng hòng."
"Làm sao?" – Tống Viễn Xuân hết giận, vươn người châm điếu thuốc, khóe miệng cong lên: "Anh muốn khi nào cũng được."
"Đừng không tin." – Tống Viễn Xuân chống giường, thứ của Giang Thậm ở bên trong trượt ra ngoài "póc" một tiếng. Anh lục lọi túi hành lý, ném cho Giang Thậm một ống thuốc chích đóng gói kín mít. Giang Thậm giơ tay đỡ được, đọc tên thuốc ngoài vỏ: "Thuốc trợ giúp phát tình".
Tống Viễn Xuân chỉ chỉ tuyến thể sau cổ mình: "Khi nào anh muốn, tiêm vào đây, không đến một giờ sẽ động dục."
Anh miêu tả quá chi tiết, trong lòng Giang Thậm bốc lên đố kỵ. Kỳ phát tình của Omega là kỳ sinh lý bình thường, Tống Viễn Xuân thường xuyên ở ngoài chắc chắn không thể không giải quyết nó. Nhưng mà, mỗi lần là ai làm cùng anh, là ai bắn vào trong anh. Năm năm này, Giang Thậm không ở bên anh.
"Đừng dùng thuốc nữa." – Giang Thậm nhẹ nhàng đặt ống thuốc lên tủ đầu giường, hắn biết thuốc này đắt đỏ mà có tác dụng rất tốt, có lẽ Tống Viễn Xuân đã dùng nhiều rồi: "Em ở Thành Đô thêm mấy ngày đi... Ngày mai về nhà cũ cùng anh, đừng ở đây nữa, có thể anh không đến được."
Tống Viễn Xuân nghe xong, quyết định không cãi lời, anh hút một hơi thật mạnh rồi dập tắt điếu thuốc.
Phòng 3218 không nhỏ, trong phòng ngủ có một chiếc giường lớn, chính là chiếc giường đã bị dịch thể làm cho hỗn loạn, không thể làm tiếp được nữa. Tống Viễn Xuân khoác áo tắm chui vào chăn, Giang Thậm cũng nằm vào, hai người nằm đối diện nhau, đều không nhắm mắt.
Tống Viễn Xuân bị bệnh quáng gà, ăn rất nhiều cà rốt gan heo cũng không có tác dụng, bây giờ nhờ ánh đèn bên ngoài anh mới thấy được Giang Thậm: "Sao anh không về nhà cũ?"
"Không muốn về." - Giang Thậm nói: "Cho anh ngủ ở đây một đêm.'
Tống Viễn Xuân không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Giang Thậm. Một lúc lâu sau, Giang Thậm hỏi: "Vết thương trên người em, có đau không?"
Lúc đấy chắc chắn rất đau. Tống Viễn Xuân nhớ rõ khi đó mình bò đến sườn núi khá cao, giơ camera định chụp một bức vùng quê từ trên cao, không ngờ anh quên mất thấu kính phản quang, một con chim ưng từ trên trời lập tức lao vụt xuống! Móng vuốt sắc bén của nó cào lên mặt anh, điều đầu tiên Tống Viễn Xuân nghĩ đến là, cũng may có hai con mắt, nếu mất một vẫn còn một con. Đêm đó, anh vác gương mặt đầy máu về lều trại, lau hết máu đi chỉ còn gương mặt tái nhợt cực kỳ làm đồng đội đi cùng ai cũng sợ hãi.
Anh nói: "Không đau, cũng không để lại di chứng gì."
Giang Thậm gật gật đầu, lại hỏi: "Có mệt không?"
Tống Viễn Xuân hỏi lại: "Anh mệt không?"
Hàng mi dày của Giang Thậm khẽ rung, lông mày hắn nhíu chặt để lại dấu vết mờ mờ không rõ. Tống Viễn Xuân không nhìn rõ, hơi nhích người về phía hắn, hai người gần đến mức chỉ cần duỗi tay là ôm được người kia. Giang Thậm ôm lấy Tống Viễn Xuân, giữ anh thật chặt trong ngực mình, nói: "Sau này đừng tự làm mình khổ nữa. Đừng làm thế nữa."
Hắn đang nói đến thuốc trợ giúp phát tình, nhưng cũng không chỉ là thuốc trợ giúp phát tình. Hai mắt Tống Viễn Xuân hơi ướt, anh vùi đầu vào ngực Giang Thậm.
Giang Thậm bây giờ không giống ngày xưa. Một công tử xuất thân cao quý được người người chiều chuộng yêu thương, mái tóc hơi dài, thân hình cao ráo thon gọn. Hắn có khí chất cao quý không phải ai cũng có được, không ai nghĩ rằng giờ đây hắn lại là người thế này.
Bây giờ, Giang Thậm mạnh mẽ cứng rắn, thủ đoạn tàn nhẫn dứt khoát. Mấy năm trước nhà họ Giang có nguy cơ phá sản trong thị trường chứng khoán, nghiêng ngả lảo đảo mãi rồi lại trở thành đế quốc mới.