Lâm Thiến mê man nằm trên giường đến nửa đêm thì bị cơn đau ở ngực cùng cảm giác khó thở ép đến tỉnh dậy.
Gần đây cô phát bệnh liên tục, bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận được mình có thể sẽ đau đến chết đi. Cổ họng ngứa ngáy một trận sau đó thì ở trên giường ho khan kịch liệt, máu thấm cả ra khăn giấy đang cầm trên tay.
Có lẽ chuyện này đối với Lâm Thiến đã quen thuộc, ngoài dáng vẻ yếu ớt ra, cô bình tĩnh đưa tay lau qua loa tia máu dính bên khóe miệng, đeo vào dép trong nhà, vừa ôm ngực vừa bước xuống bếp. Cầm cốc nước lọc trên bàn uống cố gắng xua đi vị tanh tưởi của máu tươi, nước lạnh từ bên ngoài truyền vào khoang miệng khiến cô đau rát.
Đặt lại chiếc cốc thủy tinh xuống, xuyên qua lớp kính trên mặt bàn Lâm Thiến có thể nhìn thấy một người có dung nhan nhợt nhạt không sức sống, đến xương gò má cũng bị nhô cả lên, trông thật xấu xí.
Cô gái khỏe khoắn nhuộm màu thanh xuân năm nào vốn đã bị vùi dập sau cuộc hôn nhân ngắn ngủi.
Lại ngẩng đầu nhìn tấm ảnh cưới ngoài phòng khách, Lâm Thiến lúc đó trong bộ váy cô dâu màu trắng muốt tựa như một thiên thần nhỏ đang chìm đắm trong sự hạnh phúc do bản thân tự vẽ ra mà không biết phía trước là hố sâu vạn trượng chỉ có bước vào chứ không thể bước ra.
Người đàn ông bên cạnh vô cùng tuấn tú, đường nét khuôn mặt rõ ràng, sống mũi cao thẳng cùng đôi mắt sáng ngời lúc nào cũng nhìn cô lạnh nhạt.
Hình như là anh chưa bao giờ trao cho cô chút dịu dàng cùng ôn nhu. Nghĩ đến đây, Lâm Thiến một trận tổn thương, nước mắt không biết từ bao giờ đột nhiên chảy xuống thấm ướt gò má gầy guộc.
Đã bao lâu rồi cô không khóc...
Còn tưởng nước mắt đã khô, lòng đã hóa đá.
Nơi lồng ngực lại truyền đến từng trận rồi từng trận đau đớn, Lâm Thiến vô lực ngã xuống chiếc ghế ở phòng bếp bất giác co rụt người lại, cả gương mặt vùi trong chiếc khăn trắng tinh dần dần nhuộm lên màu máu đỏ.
...
Có một ngày, người đàn ông cô thương về nhà trong buổi tối muộn. Nhìn anh rất mệt mỏi, cô tự ý thức được mình không nên làm phiền anh, khó khăn nhịn xuống từng cơn ho khan. Cô đứng một bên yên lặng nhìn anh tắm xong, yên lặng nhìn anh chìm vào giấc ngủ.
Lâm Thiến bước nhẹ vào phòng anh thu lại quần áo bị anh vứt linh tinh đem xuống nhà tự tay giặt. Dù đã biết cơ thể tàn tạ này của mình vốn chẳng thể làm được việc nặng. Cô cẩn thận đến từng động tác, lúc vò quần áo cũng thật tỉ mỉ, những gì thuộc về anh cô đều quý trọng.
Lớp son môi trên áo cứ như vô tình bị lộ ra theo cử động, Lâm Thiến nháy mắt lặng người, trái tim co rút kịch liệt, người như bị ngàn vết dao cứa, gương mặt nhỏ nhắn đã trắng lại càng trắng hơn.
Cô nhìn chằm chằm vào lớp son môi đó lí trí bình tĩnh lại, cô biết trái tim mình giờ đã yếu ớt đến chừng nào tuyệt đối không thể làm nó tổn thương thêm nữa, ngón tay mảnh khảnh trắng ngần run rẩy đặt trên vết son đỏ nơi cổ áo người đàn ông cô thương đến moi tim móc phổi.
Lâm Thiến kín đáo thở dài.
Cái này thì có là gì đâu chứ, mấy ngày trước cô còn nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đó.
Nhưng tất cả vẫn tự dối lòng.
Cô tự nói mình không nhìn thấy anh ôm người ta.
Tự nói mình không ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người anh... Cũng không nhìn thấy chút dấu vết ân ái trên tấm lưng rộng lớn của anh mỗi khi vô tình nhìn thấy anh cởi áo.
Vậy thì vết son này có là gì đâu cơ chứ?
Cúi đầu vuốt ve nhẹ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, nhìn giọt nước mắt trong suốt khẽ rơi...
Đã tổn thương đến vậy tại sao lại không rời xa anh ta đi?
Có người từng hỏi cô một câu như vậy, vào thời khắc ấy thiếu nữ chỉ mỉm cười, trên mặt không chút hối hận nào thật lòng nói:
- Tại vì tôi yêu anh ấy, rất yêu... Yêu đến cam tâm tình nguyện không cần người ấy hồi đáp nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT