Nửa canh giờ sau, Minh Chúc ôm đầu rên rỉ, uể oải chôn mình vào gối mềm, y nói: "Na Liêm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Na Liêm đang khơi cho lửa trong chậu than mạnh hơn, khắp phòng đều ấm áp, hắn nhàn nhạt nói: "Ta không làm gì á, chỉ bảo hắn qua chăm ngươi, có vấn đề chỗ nào chứ?"
Minh Chúc nói: "Chăm sóc? Ngươi là đang ước hắn biết thân phận của ta chứ gì?"
Na Liêm nói: "Ta thấy đứa trẻ này rất trượng nghĩa, có lẽ không phải là loại người biết thân phận của ngươi thì sẽ rời xa ngươi như ngươi nghĩ đâu, ngươi là lo sợ thái quá, tự hù dọa mình rồi."
"Ngừơi Chu Phụ Tuyết thích chỉ là Minh Chúc của năm mươi năm trước thôi," Minh Chúc cụp mặt nhìn chân mình, nói thầm: "Minh Chúc của khi đó thẳng thắng tùy hứng, tuy là tu vi thấp nhưng lại quang minh chính đại sống ở thế gian này, còn ta thì sao…"
Na Liêm lại ném một hòn than vào chậu lửa. Tia lửa bung ra, đốm lửa sáng rực.
"Bất Húy chỉ là một yêu tu âm tình bất định, hành vi gian trá đáng ghét, hắn từng nói ta là quái vật."
Na Liêm nhìn đôi mắt u ám của hắn, nhướng mày, cố ý đáp: "Vậy bây giờ ta sai người đi báo cho hắn đừng qua đây nữa nhé, coi bộ ngươi cũng không mong hắn ở cạnh bên mình."
Minh Chúc sững sờ, không ngờ Na Liêm lại không ra bài theo lẽ thường như vậy, trên mặt hắn có chút mê mang khốn đốn.
Na Liêm cười thầm, miệng vẫn cố ý nói: "Mà hắn ở thành Duyệt Ngọc cũng chẳng có chuyện làm, ta tiện thể cho người đưa hắn về Nhật Chiếu luôn."
Minh Chúc mắc nghẹn: "Cái…"
Na Liêm nói: "Bất Húy, ngươi nói xem được không nha?"
Vẻ mặt Minh Chúc có chút vùng vẫy, hắn nhấc tay áo chuyển qua lại trên đầu ngón tay, bất tri bất giác móc ra sợi chỉ bạc trên y phục sang trọng.
Na Liêm nén cười: "Sao rồi? Nói đi chứ?"
Minh Chúc dù có ngốc cũng nhìn ra Na Liêm đang trêu đùa mình, đồng tử hắn hơi lóe chói màu vàng rực, uể oải nói: "Hề Sở, cắn hắn."
Na Liêm còn chưa kịp phản ứng, từ trong góc đã vụt ra quả cầu tuyết, "á ái" một tiếng cắn ngay vào tai Na Liêm.
Ngay lập tức, Na Liêm kêu: "A a đau đau đau! Mau nhả ra tiểu tổ tông! Tai sắp bị cắn rớt rồi… Bất Húy Bất Bất Bất Húy, ta sai rồi ta sai rồi, ngươi mau kêu nó nhả ra!"
Bấy giờ Minh Chúc vẫy tay chậm như rùa, Hề Sở lập tức giẫm vào mặt Na Liêm, ra sức nhào vào lòng Minh Chúc.
Trên tai Na Liêm còn một dấu răng, mặt cũng bị đạp ra vết móng hình hoa mai, thoạt nhìn có chút thê thảm.
Hắn không dám đùa tổ tông này thêm, chịu thương chịu khó tiếp tục cời lò than, lát sau không biết nghĩ đến gì, đột hắn nhiên nói: "Bất Húy, ngươi đồng ý với ta một việc."
Minh Chúc đang cầm thịt khô đút cho Hề Sở, nghe vậy cũng không ngẩng đầu: "Chuyện gì?"
"Lát đừng cho Hề Sở cắn ta nữa."
Minh Chúc: "..."
Minh Chúc nhìn hắn chỉ có bấy nhiêu tiền đồ, ngạc nhiên gật đầu: "Được."
Dường như Na Liêm đã có tấm bùa hộ mệnh, hắn buông cây cời lửa đang khợi lửa trong chậu, nói: "Mấy ngày ngươi ngất đi, Lục Thanh Không với Chu Phụ Tuyết tới tìm ta nói cần ngọc Linh Lung, ta đưa bọn họ rồi."
"Chút chuyện này à?" Minh Chúc chẳng để ý, "Dù sao ta cần ngọc Linh Lung cũng là để đưa bọn họ, chẳng có gì to tát hết."
Na Liêm tạo dáng tùy thời chạy đi, thấy chết không sờn, nói: "Trước khi đưa bọn họ, ta yêu cầu Chu Phụ Tuyết tự phế tu vi."
Cánh tay cần thịt khô của Minh Chúc khựng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Na Liêm không chút cảm xúc.
Na Liêm nói ra câu cuối: "Y làm theo luôn."
Minh Chúc: "..."
Hắn hít sâu một hơi, khuôn mặt tái nhợt không biến hóa gì nhiều, hỏi ngược lại: "Vì sao?"
Thấy Minh Chúc bình tĩnh như vậy Na Liêm mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngồi đàng hoàng lại, nói: "Trước kia ta nghe ngươi nói chuyện y là kẻ không linh mạch vì vậy lúc gặp mặt có lén thăm dò kinh mạch y, phát hiện chẳng những không phải không có linh mạch mà ngược lại còn là một loại linh mạch thiên phú rất cao."
Lúc này Minh Chúc mới cau mày: "Thiên phú rất cao?"
"Không phải linh mạch bình thường mà là linh căn."
"Linh căn?"
"Ý là nói nếu y chiếu theo phương pháp tu hành dành cho không có linh mạch là sai hết. Tu hành theo cách ấy nhiều lắm cũng chỉ tới Nguyên Anh, mãi dừng ở đó. Chẳng được mấy trăm năm sẽ biến thành một nắm đất vàng, năm đó sở dĩ Minh Chiêu chọn y làm vỏ kiếm Hồng Liên chắc cũng là nhìn ra linh căn của y." Na Liêm tiện tay ném ngọc giản qua, nói: "Tu sĩ có linh căn ngàn dặm mới có một, dùng phương pháp thăm dò linh mạch thì dĩ nhiên là không có linh mạch rồi… Nè, cái này là bộ phương pháp tu luyện linh căn lúc trước ta vô ý cất giữ, ngươi cầm đưa y đi."
"Tu luyện?"
Na Liêm hết nhịn nổi, nhíu mày, nói: "Ta nói chứ ngươi đừng lặp lại lời ta nói có được không?"
Minh Chúc: "..."
Minh Chúc đè ngọc giản trong tay, nhìn tới nhìn lui, nhìn gì cũng không hiểu bèn nói: "Nên là phế tu vi đệ ấy để đệ ấy dùng ngọc giản này tu luyện là có thể hồi phục lại tu vi như ban đầu?"
Na Liêm cười giễu: "Phục hồi đến tu vi Nguyên Anh đồ bỏ đó? Được rồi đó, chút éc tu vi đó có gì hay hồi phục lại. Ý của ta là tu sĩ có linh căn có thể đạt tới cảnh giới không phân cao thấp với yêu tu tu vi tối cao - cũng chính là ngươi."
"Cảnh giới cao nhất của con người ở Ngũ Châu, chậc, ta nói là cao nhất hồi đó, là cảnh giới của Minh Chiêu lúc chưa nhập Quỷ đạo, nhiều nhất cũng không quá mười năm Chu Phụ Tuyết sẽ đạt tới, hơn nữa vẫn còn không gian phát triển."
Minh Chúc cái hiểu cái không, hắn nhìn ngọc giản trong tay cả buổi mới hỏi: "Sao ngươi lại giúp đệ ấy?"
Na Liêm đứng dậy, lười biếng duỗi lưng nói: "Ta không giúp y, ta là đang giúp mình."
Minh Chúc nói: "Cho dù tu vi đăng đỉnh đệ ấy cũng tuyệt đối không vì ngươi làm việc phản lại Ngũ Châu đâu."
Na Liêm cười lên, hắn đi qua chọt trán Minh Chúc, giải thích: "Nếu như y có năng lực ấy ta cũng yên tâm giao ngươi cho y rồi."
Minh Chúc: "..."
Nhất thời Minh Chúc không hiểu ý: "Cái gì?"
Na Liêm không nói nữa, đè vai để hắn nằm lại giường, dặn dò: "Ngủ đi, lát nữa y sẽ qua đây."
Minh Chúc còn định nói gì nữa, Na Liêm đã thong thả quay người rời đi.
Lúc này, Chu Phụ Tuyết cũng đã tới, hắn thu dọn đồ ở khách điểm một chặp, mặt không cảm xúc tới biệt viện Lược Nguyệt Lâu, sắc mặt có chút u ám.
Na Liêm làm như không thấy cả người hắn đều bất mãn, chỉ vào phòng kế bên, nói: "Ngươi ở đó, nếu Bất Húy có gì cần ngươi, bắt buộc gọi đến là phải đến ngay, không được sơ suất."
Chu Phụ Tuyết không nói gì, đẩy cửa đi thẳng vào.
Trong biệt viện Lược Nguyệt Lâu, đồ trang trí cũng độc đáo đẹp đẽ, tốt hơn khách điếm một đêm nghìn tinh thạch không biết bao nhiêu lần. Chu Phụ Tuyết ném nhẫn trữ vật lên bàn, hắn tùy ỳ đánh giá xung quanh một chút, sắc mặt vẫn nứt toác như cũ.
Trên chiếc bàn gỗ tử đàn có để một giá để nến đẹp đẽ, một con rắn nhỏ bằng bạc nhe nanh múa vuốt uốn lượn trên gỗ Trường Sinh, răng nanh còn ngậm một khối ngọc thạch màu trắng to cỡ ngón cái.
Một tờ giấy bị chặn dưới giá nến, Chu Phụ Tuyết liếc nhìn qua.
"Ngọc thạch sáng, tới chỗ Bất Húy ngay lập tức."
Chu Phụ Tuyết cau mày, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng ngọc thạch đó đã sáng lên ngay.
Chu Phụ Tuyết đã đồng ý sẽ tới chăm nom Bất Húy thì sẽ không từ chối hay chậm trễ. Hắn vo mảnh giấy trong tay thành một cục rồi từ từ đi sang phòng cách vách, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng ấm nóng, Minh Chúc đắp chăn gấm thật dày. Y cuộn tròn lại, quay mặt vào tường, trong tay cầm mảnh bạch ngọc hình rắn nhỏ quấn tròn, đầu ngón tay trắng trẻo mảnh dẻ đang chọt trán rắn nhỏ, hình như đang chơi.
Nghe tiếng đẩy cửa, hắn chẳng ngoảnh đầu lại nói: "Hôm nay muốn nghe Thanh Tĩnh Kinh."
Chu Phụ Tuyết ngây ra, y đứng ở cảnh giường một chốc, chẳng cất bước nữa.
Hẳn là có chút kỳ quái, Minh Chúc quay người lại nói: "Na Liêm, sao hôm nay ngươi… a, Chu Chu Chu…"
Thấy Chu Phụ Tuyết đứng cạnh giường, hắn bị dọa tới mức đau bên hông, che miệng thấp giọng ho khục khục.
Hắn ho một lát rồi cuối cùng thuận khí lại, mặt đỏ cả: "Sao ngươi lại ở đây?"
Minh Chúc nhớ ngay chuyện thiếu đạo đức Na Liêm làm khi nãy, có chút đau đầu: "Ta không cần chăm…"
Hằn chưa nói hết đã dừng lại, kéo chăn lên, chỉ chừa lại đôi mắt nhìn Chu Phụ Tuyết. Hắn ho một tiếng, nói nhỏ: "Ngươi rót ly nước giúp ta đi."
Chu Phụ Tuyết "ừm" một tiếng, rót ly nước đặt ở án nhỏ đầu giường rồi tiếp tục đứng đó bày ra vẻ mặt "Còn chuyện khác không?".
Minh Chúc không muốn để hắn đi nhanh đến vậy, nghĩ nghĩ lại nói: "Cắt tim nến giúp ta đi."
Chu Phụ Tuyết làm theo.
"Mở cửa sổ thoáng khí một chút, có hơi ngột ngạt."
Làm theo.
Hình như cái gì có thể kêu Chu Phụ Tuyết làm hắn đều nói ra cả rồi, sau cùng hai người nhìn nhau thô lố, nhìn cả buổi Minh Chúc mới nói: "Giày dưới đất hình như để không đối xứng lắm, ngươi dịch lại giùm ta."
Chu Phụ Tuyết: "..."
Minh Chúc nói xong mới muốn bộp mình một bạt tay, rốt cuộc đang nói vớ vẩn gì thế này?
Chu Phụ Tuyết không nói gì, vậy mà đi dịch giày thật.
Hắn đứng dậy, mặt không đổi sắc, nói: "Còn gì cần sai bảo nữa không?"
Minh Chúc vùi cả mặt trong chăn nhịn xấu hổ đáp vội: "Hết rồi hết rồi, ngươi nhanh về nghỉ ngơi đi."
Lăn lộn một hồi, bên ngoài sớm đã vào canh ba nửa đêm rồi.
Chu Phụ Tuyết không nói gì, quay người đi mất.
Minh Chúc ngột trong chăn cả buổi mới từ tử thò đầu ra thăm dò, hắn nhìn rắn nhỏ bằng ngọc thạch xinh đẹp trong tay, chỉ cần liên tưởng đến mảnh đá truyền tin bên phía Chu Phụ Tuyết là không khống chế được muốn ấn xuống.
"Tu vi đệ ấy vừa bị phế, giờ chính là lúc cần nghỉ dưỡng thật tốt, hơn nữa đã tối thế này rồi, không nên phiền đệ ấy qua nữa." Hắn ra sức an ủi bản thân mình, cố ép mình nhắm mắt đi ngủ.
Lát sau, hắn lại không nhịn được mà mở mắt, lấy đá truyền tin dưới gối ra, bi thương ấn xuống.
Rất nhanh, Chu Phụ Tuyết đầu tóc rối loạn, mặt không cảm xúc đẩy cửa đi vào, hẳn là đang ngủ thì bị quấy cho tỉnh, khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lẽo càng thêm rét căm.
May là Chu Phụ Tuyết hàm dưỡng tốt, đi qua mặt không đổi sắc, nói: "Có gì phân phó sao?"