"Tỉnh rồi!"

Minh Chúc mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, vẻ mặt sợ hãi nhìn người trên đỉnh đầu, nhất thời có chút không phản ứng kịp.

Chu Phụ Tuyết đỡ hắn ngồi dậy dựa vào gối mềm, lòng hãy còn khiếp sợ, nói: "Sư huynh, cuối cùng huynh cũng tỉnh lại, huynh hôn mê hai ngày rồi đó."

Minh Chúc ngây ngốc nhìn hắn, không biết nghĩ tới cái gì, giãy giụa muốn xuống giường.

Nhưng hắn hôn mê quá lâu, cả người chẳng có sức, suýt nữa ngã khỏi giường, Chu Phụ Tuyết luống cuống tay chân đỡ hắn lại, nói: "Sư huynh, huynh tính làm gì?"

Đôi mắt Minh Chúc không có tinh thần, ngây ngẩn nhìn hắn, thầm thì: "Huynh phải đi tìm Hồng Xuyên."

Chu Phụ Tuyết sững sờ, sắc mặt có chút xấu đi.

Minh Chúc chẳng hay đến, nắm tay áo hắn lắc lắc, van nài: "Hồng Xuyên… Hồng Xuyên ở vách Tế Nhật, đệ ấy bị thương rồi."

Chu Phụ Tuyết đè bờ vai đang vùng vẫy của hắn, đôi mắt lộ vẻ đau đớn, tàn nhẫn nói: "Sư huynh, Thất sư huynh đã chết rồi."

Minh Chúc ngây người, cánh tay nắm Chu Phụ Tuyết của hắn chán chường buông thõng xuống, ngơ ngác hỏi: "Chết rồi ư?"

"Phải."

Minh Chúc ngẩn ngơ "ồ" một tiếng, cứng đờ ở đấy, mắt cũng không chớp nữa.

Chu Phụ Tuyết thử đưa tay ôm lấy hắn, thấy người không còn phản kháng như trước, cánh tay mới hơi dùng sức, ôm trọn người hắn vào, chở che trong lòng.

Lục Thanh Không nghe tiếng động, vội vã đẩy cửa vào, nhìn thấy tình cảnh này thì ngây ra.

Chu Phụ Tuyết nói: "Nhỏ tiếng chút."

Lục Thanh Không cẩn thận bước lên, nhìn dáng vẻ hai mắt Minh Chúc thất thần cuộn tròn rúc vào lòng Chu Phụ Tuyết, có chút đau lòng: "Huynh ấy sao vậy?"

Chu Phụ Tuyết nói: "Gặp ác mộng thôi, không sao, chốc nữa là ổn."

Lục Thanh Không gật đầu, đáp: "Chúng ta đã đi qua rừng Khô Mộc rồi, rất nhanh sẽ đáp xuống Nhật Chiếu."

Không biết có phải hai chữ Nhật Chiếu gọi Minh Chúc tỉnh lại hay không, đồng tử không còn tiêu cự của hắn dần dần động đậy, kế đó hắn ngồi dậy khỏi lòng Chu Phụ Tuyết, thì thầm: "Nhật Chiếu."

Lục Thanh Không thấy hắn tỉnh táo bèn nói ngay: "Phải đó đại sư huynh, chúng ta về nhà á, sư phụ biết nhất định sẽ rất vui, Bất Tri Nhã của huynh mấy năm nay vẫn để không, sư phụ không cho ai vào ở hết, chắc chắn biết huynh còn chưa chết, đợi huynh về đó."

Lục Thanh Không vui mừng hớn hở.

Lúc này Minh Chúc mới muộn màng phát hiện bọn họ đang ở trên một Hành Diên, bên ngoài cửa sổ, mây mù trôi nổi lướt qua, không biết đã là sáng sớm ngày thứ mấy nữa.

Bên ngoài truyền tới tiếng hoan hô của Du Nữ: "Cửu sư huynh! Muội đã báo với sư tỷ tin đại sư huynh còn chưa chết á, đáp xuống là có thể gặp bọn họ rồi!"

,

Lục Thanh Không cất giọng đáp: "Được." Sau đó lại quay đầu, nói với Minh Chúc: "Đại sư huynh, huynh ngất cũng nhanh quá, tiểu sư thúc còn chưa nói xong huynh đã bất tỉnh nhân sự dọa bọn đệ gần chết, mặc dù đèn Trường Sinh trong điện Trường Sinh của Ngũ sư huynh với Tam sư huynh tắt rồi nhưng chưa rơi xuống, sư phụ đoán là có thể Na Liêm bắt bọn họ vào tiểu thế giới nên mới chặt đứt liên hệ với đèn Trường Sinh, không có nghĩa là bỏ mạng rồi."

Minh Chúc cười gượng, nói: "Huynh chỉ hơi không thoải mái thôi."

Lục Thanh Không cũng nhìn ra thân thể hắn bây giờ còn yếu hơn trước, y không nói gì nữa, dặn dò Chu Phụ Tuyết mấy câu rồi chạy ra ngoài.

Cũng không biết có phải gần quê nên bồi hồi(1) hay không, lúc Minh Chúc ra khỏi phòng trên Hành Diên, cảm giác trái tim không tự chủ nhảy lên khiến hắn hít thở có chút không thông.

Nhưng hắn không lộ ra, chẳng dấu vết che ngực lại, đi tới chỗ lan can trên Hành Diên, cúi đầu nhìn rừng núi Nhật Chiếu xanh um tốt tươi ngay dưới chân mình.

Minh Chúc khoác tấm áo choàng đen, tóc đen trong gió bay bay, hắn đứng ngay rìa Hành Diên nhìn xuống dưới, trong mắt là hơi nước, mây khói mịt mờ tựa như sương mù đỉnh núi, hễ thổi là tan.

Chu Phụ Tuyết nhìn đôi mắt mông lung của Minh Chúc, dự cảm không lành ùa lên đầu tim hắn nhưng hắn lại chẳng nói được chỗ nào không ổn, chỉ đành nhẹ nhàng vỗ vai sư huynh mình.

Minh Chúc nghiêng đầu nhìn sang.

Chu Phụ Tuyết dịu dàng nói: "Sư huynh, không cần sợ."

Minh Chúc gật gật đầu.

Rất nhanh, Lục Thanh Không đã điều khiển Hành Diên dừng lại nơi khoảng đất trống ngoài sơn môn. Sau khi Hành Diên dừng lại ổn định rồi, Lục Thanh Không với Du Nữ chả ngồi yên được, lập tức nhảy xuống dưới vui vẻ đi tìm người.

Minh Chúc với Chu Phụ Tuyết sóng vai nhau bước xuống, nhìn núi Nhật Chiếu chẳng thay đổi mấy lại như cách mấy đời.

Năm mươi năm như cát chảy nơi kẽ tay, nhanh chóng vụt qua.

Minh Chúc giẫm từng bước lên bậc thang đệ tử, nhìn tháp Linh Lung như xưa cạnh bên, không biết nghĩ tới gì, hắn nhếch môi cười lên.

Gốc hoa lê hoa nở đầy cành tựa như cảnh tuyết.

Minh Chúc giẫm lên bậc thang đệ tử, ngay khi định đi về phía đại điện Nhật Chiếu bỗng dưng đụng phải kết giới hư vô, cú đụng này khiến hắn loạng choạng, suýt ngã khỏi bậc thang đệ tử.

Chu Phụ Tuyết cuống quýt vịn hắn lại.

Minh Chúc nhìn kết giới Nhật Chiếu trước mặt, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào hư không mới tin là mình đã bị kết giới Nhật Chiếu ngăn cản ở bên ngoài.

Chu Phụ Tuyết cũng nhìn ra, vội nói: "Chắc là sư phụ còn chưa biết chuyện của huynh, đệ, bây giờ đệ đi tìm người để người triệt bỏ kết giới."

Minh Chúc gật đầu, Chu Phụ Tuyết nhìn kỹ thấy hắn hình như chẳng có gì bất ổn mới vội vã rời đi, chỉ còn lại một mình Minh Chúc đứng dưới gốc hoa lê rũ mắt, xuất thần nhìn cánh hoa lê trắng muốt trên đầu ngón tay.

Từ khi nào mà chính mình ở núi Nhật Chiếu cũng bị kết giới cản lại bên ngoài?

Minh Chúc đứng trên bậc thang, trong mắt toàn là hơi nước.

Gió xuân như cũ mang theo chút rét lạnh, chưa được bao lâu, mưa phùn rơi nghiêng, phủ một tầng hơi nước mong manh lên quần áo và mái tóc dài của hắn.

Hắn chẳng dùng linh lực che lại cơn mưa rơi ngày một to lại còn hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, hạt mưa rơi trên khuôn mặt hắn, nương theo gương mặt tái nhợt ấy kết thành hạt nước rơi xuống, thoạt nhìn hệt như hắn đang rơi lệ vậy.

Chỉ có Minh Chúc biết, thân thể này của hắn dù cho đau khổ cũng tuyệt đối không thể rơi lệ.

Hắn nhớ lại câu đánh giá "quái vật làm người ta buồn nôn" lúc trước của Dạ Vị Ương, đột nhiên tự cười nhạo mình.

Chu Phụ Tuyết còn chưa đi tới đại điện Nhật Chiếu, mưa đã rơi rả rích. Hắn chẳng kịp lo gì khác, cũng chẳng kịp thưa gửi đã vô cùng lo lắng đẩy cửa, vọt vào đại điện.

Quy Ninh chân nhân ngồi ở vị trí đầu, người vận áo trắng như tuyết, hơi nhắm mắt như đang tu luyện.

Chu Phụ Tuyết vọt tới trước: "Sư phụ! Đại sư huynh trở về rồi, phiền người mở kết giới Nhật Chiếu ra cho huynh ấy vào."

Mắt Quy Ninh còn chưa hé đã lạnh giọng nói: "Người bị kết giới Nhật Chiếu chặn lại bên ngoài thì không phải người của Nhật Chiếu ta, bảo hắn về đi."

Chu Phụ Tuyết kinh ngạc. Hắn không cách nào tin Quy Ninh chân nhân lại phản ứng như vậy, lúng túng nói: "Nhưng đó là đại sư huynh mà, không phải người vẫn luôn thương huynh ấy nhất sao? Bây giờ huynh ấy trở về, còn sống khỏe mạnh nữa."

Quy Ninh hỏi: "Hắn là Minh Chúc sao?"

Chu Phụ Tuyết không rõ vì sao Quy Ninh lại hỏi tới vấn đề này, nói: "Đương nhiên rồi, chỉ cần sư phụ gặp huynh ấy một lần thì nhất định sẽ nhận ra, bao năm qua sư huynh chẳng chút đổi thay, người…"

"Câm miệng." Quy Ninh đột ngột mở bừng mắt, gần như lạnh lẽo nhìn hắn, nói: "Đồ nhi ta năm mươi năm trước đã chết ở vách Tế Nhật, cho dù kẻ kia giống như thế nào cũng tuyệt đối không phải là Minh Chúc. Kẻ đã chết chẳng chút đổi thay quay lại thế gian? Có ra sao ta cũng không tin, ngươi khiến hắn nhanh rời khỏi Nhật Chiếu đi, nếu không thì đừng trách ta vô tình."

Chu Phụ Tuyết có chút sốt ruột: "Sư phụ! Huynh ấy thật sự là sư huynh, Phụ Tuyết xin thề…"

"Ngươi thề thốt thì có ích gì?" Quy Ninh chân nhân nghiêm giọng: "Bây giờ chuyện ở thành Thủ An ngươi cũng rõ mà, vô số yêu tu bò lên từ vách núi Tế Nhật, xâm chiếm thành trì, tàn sát bừa bãi tu sĩ đại năng, Na Liêm loan tin sẽ nghiền xương thành tro tất cả những kẻ năm đó tham gia vây công Quỷ Phương, ngươi không sợ kẻ đó là yêu tu Na Liêm phái tới, giả trang thành bộ dáng của Minh Chúc lừa các ngươi sao? Ngươi thật sự muốn vì chút lòng riêng mà mà đẩy bao nhiêu đệ tử núi Nhật Chiếu vào chỗ nguy hiểm sao?"

Chu Phụ Tuyết ngây ra đó, không dám tin mà nhìn người.

"Lùi một bước mà nói, cứ cho đó là Minh Chúc đi, hắn trở về quá không hợp lúc, vậy mà cùng lúc nhập thế với yêu tu, lẽ nào người không thấy có gì không đúng sao?"

Mỗi chữ của Quy Ninh chân nhân như kim châm, tàn độc đâm vào lòng Chu Phụ Tuyết, thậm chí hắn còn có chút thấy sợ, may mà…

May mà còn chưa dẫn Minh Chúc tới đây khiến huynh ấy phải chính tai nghe những lời này, bằng không huynh ấy sẽ đau đớn đến nhường nào đây?

Chu Phụ Tuyết ngơ ngác nhìn Quy Ninh chân nhân, y chẳng nói thêm một câu quay người bỏ đi.

Minh Chúc ở cửa sơn môn Nhật Chiếu trong cơn ngẩn ngơ như cảm giác được gì, hắn nhìn về phía đại điện Nhật Chiếu một cái, nghiêng nghiêng đầu.

Minh Chúc không biết rốt cuộc trong lòng mình có cảm thụ gì, hết thảy vui buồn mừng giận của hắn như bị một tầng sương xám che lại, khiến cả người hắn có chút mê mang ngơ dại.

"Gặp sư phụ rồi mình nên bày ra vẻ mặt nào mới tốt nhỉ?" Minh Chúc nghi hoặc tự hỏi, "Hành lễ trước? Hay là nhào vào lòng người khóc lóc?"

Hắn nhớ lại bộ dáng hồi ấy thường thường không biết xấu hổ mà nhào vào lòng Quy Ninh làm nũng bừa bãi thì cả người sởn gai ốc ngay, có chút câm nín, cũng có chút thẹn thùng, không biết rốt cuộc năm ấy mình ôm tâm thái nào mà có thể làm ra bộ dạng làm nũng ấy.

Mưa ngày một lớn, hắn cũng không đi tránh, hơi cúi đầu như đang ra sức suy nghĩ. Rất nhanh, nơi lối vào Nhật Chiếu vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Minh Chúc nhìn về hướng của âm thanh thì thấy ngay Minh Phù Hoa người vận áo trắng, toàn thân là nước đang đi về đây.

Minh Chúc sững sờ nhìn Minh Phù Hoa đi về phía mình, dường như ngây ra một chốc, kế đó, màn sương mù như bị một bàn tay chầm chậm vén ra một mảng, cảm tình bị hắn vùi chôn mấy mươi năm từ chỗ ấy từ từ chảy ra, gần như đông hắn thành khối băng, hun thành cơn đau.

Tay Minh Chúc rũ xuống, nước mưa lã chã.

Minh Phù Hoa bước đi thật nhanh, gần như chớp mắt đã tới dưới bậc đệ tử, nàng ta ngây ngẩn nhìn hắn, trên khuôn mặt lạnh như băng tuyết có chút khác thường.

Minh Chúc bị những tình cảm đột nhiên đến ấy làm cho cả người không ổn, không nhìn ra vẻ khác thường của nàng ấy, cả người hắn run lên, hai chân cũng run run bước xuống bậc thang đệ tử.

Mười hai bậc thang đệ tử như tốn hết sức lực đời này của hắn, lúc bước tới bậc thứ sáu, Minh Phù Hoa phía dưới bỗng hít hơi lạnh, nàng nhấc tay lên, một thanh trường cung đã ở trong tay.

Chiếc cung này là năm đó Minh Chúc phí hết ngàn cay vạn khổ tìm về, lúc tặng cho Minh Phù Hoa còn đổi về được nụ cười hiếm hoi của nàng.

Đồng tử của Minh Chúc hơi mở to, cơn chua chát ùa về đầu quả tim, giọng hắn có chút nghẹn ngào. Một tiếng Phù Hoa hắn còn chưa gọi ra đã bị đứa em gái mình nâng niu như châu bảo nhẹ nhàng kéo cung, chẳng chớp mắt bắn một mũi tên về phía mình.

Minh Chúc gần như ngơ ra, chốc sau mới muộn màng cúi đầu nhìn mũi tên đuôi đính lông vũ trên ngực mình, chậm chạp chẳng phản ứng.

Rất nhanh, Minh Phù Hoa chẳng buồn chớp mắt bắn qua mấy mũi tên nữa, ngực, vai, bụng đều bị bắn xuyên, máu từ từ chảy xuống, hòa tan với nước mưa dưới đất.

Minh Chúc cảm nhận được từng luồng đau đớn ùa vào đầu quả tim mình, ép nước mắt hắn trào ra. Hắn sợ hãi nhìn dung mạo tuyệt mỹ của Minh Phù Hoa, ngỡ ngàng nói: "Phù Hoa?"

Minh Phù Hoa hạ cung xuống, đôi mắt như băng, lạnh lùng nhìn hắn. Nàng ta hé môi mỏng nói: "Ngươi…"

Cả người Minh Chúc lung lay.

Minh Phù Hoa nói: "Ngươi, thứ yêu vật…"

- --

(1) Gốc là Cận hương tình khiếp - 近乡情怯: Xa quê đã nhiều năm, không liên lạc gì, nay về đến quê, không biết quê nhà thay đổi ra sao, càng đến gần càng hồi hộp, bồi hồi, bồn chồn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play