Minh Chúc bước thấp bước cao cõng Dạ Vị Ngải đạp lên đất bùn lầy lội đi về thành trì phía xa, vừa đi vừa lải nhải không ngớt: "Tiểu tử, kiếp trước chắc ta đào mộ tổ nhà ngươi thật, sao mấy chuyện xui xẻo cứ va vào ta vầy nè. Tổ tông, ta kêu ngươi là tổ tông được chưa?"

Tổ tông nằm trên lưng hắn cái gì cũng chẳng nói được đành chớp đôi mắt xám trắng, rụt rè tỏ ý: Ngươi kêu ta là gì cũng được, chỉ cần không quăng ta xuống, ta kêu ngươi là tổ tông.

Minh Chúc nói chuyện với kẻ không nói chuyện được suốt một đường cũng không thấy nhàm chán, cuối cùng trước khi mặt trời lặn cũng tới được thành trì nơi biên thùy.

Thành Thủ An giáp Bắc Cương, thuộc về khu vực "Ba nước không lo" giao nhau của ba nước, dân phong không thể tính là thành thật chất phác, tu sĩ có tu vi hơi cao tí cũng xem thường vùng đất hoang vu này, phù hợp cho đám ác bá chân chẳng đạp tới bậc cửa môn phái tu chân đánh nhau, hai kẻ yếu ớt giao lưu quyền cước(1).

Thành Thủ An không cấm đi lại đêm, dù đêm khuya cổng thành cũng không đóng lại, Minh Chúc cõng Dạ Vị Ngải suốt đường nghiêng ngả vào trong tòa thành dơ bẩn loạn lạc.

Sau khi bọn họ vừa vào thành, đám người lang thang xung quanh nhìn chằm chằm ngay, cơ mà thấy Minh Chúc cả người tàn tạ, cho dù đánh cướp cũng chẳng cướp được gì, ồn ào phun một tiếng, mắng câu "quỷ nghèo" rồi tản ra.

Minh Chúc: "..."

… Có thể khiến cho đám ác bá thiện ác bất phân mất đi ham muốn đánh cướp, Minh Chúc cảm thấy chắc cũng là một loại tài năng.

Nhưng nhờ thế bớt được bao việc. Hắn cõng Dạ Vị Ngải tới khách điếm duy nhất trong thành, đá cửa ra. Một người nữ dáng dấp bao vẻ thướt tha vặn eo bước lên đón, chào hỏi: "Ui trời, vị công tử đây đại giá quang lâm, khách điểm nhỏ bé này quả đúng là "nhà tranh rực sáng", mời vào mời vào."

Bà chủ mở khách điếm ở chốn đầm rồng hang hổ này bao năm, cũng thấy nhiều việc đời, cho dù nhìn thấy dáng vẻ sa cơ của Minh Chúc cũng không chút xem thường mà cười tươi như hoa nghênh đón, dẫn người vào trong, vừa đi vừa nói: "Công tử đây là định ở lại phải không? Chúng ta đây là khách điếm tốt nhất thành Thủ An này đó, muốn gì có đó, cho dù các vị muốn ăn thịt rồng chúng ta cũng dọn lên cho các vị được."

Mặc dù khách điếm này mười phần đẹp đẽ nhưng cả một sảnh đường to như vậy thế mà ngạc nhiên là chẳng có ai, Minh Chúc đưa tay sờ bừa mà tay cũng đầy bụi bặm.

Khóe môi Minh Chúc giật giật, trái phải đánh giá sảnh đường một chút mới nói: "Thịt rồng thì thôi khỏi đi, chỉ cần cho ta chỗ ở là được, không yêu cầu nhiều."

Bà chủ nghe thế thì vẻ tươi cười trên khuôn mặt nhạt đi mấy phần ngay nhưng vẫn còn cười, nói: "Vậy công tử cần gian phòng thượng, trung, hay hạ thế?"

Minh Chúc đáp: "Rẻ nhất là được, càng rẻ càng tốt, tốt nhất là không tốn tiền luôn."

Bà chủ: "..."

Vẻ tươi cười trên khuôn mặt bà chủ lập tức biến mất, bộ dạng đẹp đẽ gượng gạo cười đến mất tự nhiên, "Công tử đang lấy thiếp thân ra làm trò à, ở đâu có chuyện không tiền còn đòi trọ lại?"

Tốc độ trở mặt của người này nhanh ghê, Minh Chúc ngây ra một chút mới nói: "Chuyện là… ta mới trèo lên, trên người chẳng có bao nhiêu tiền."

Lời này cũng không phải là nói quá, cả người hắn quần áo rách nát chẳng đủ che thân, vốn dĩ làm gì có xu nào trên người.

Bà chủ lại cười lạnh một cái, châm chọc một phen: "Công tử chớ nói chuyện đùa với thiếp thân, không tiền ở trọ thì cút ra cho bà, thứ quỷ nghèo."

Minh Chúc: "..." Không phải chứ, dân thành Thủ An mấy người có sở thích chửi người ta là quỷ nghèo à?

Hắn còn định nói gì đó, Dạ Vị Ngải sau lưng bỗng dưng nhúc nhích, Minh Chúc bỗng nhanh trí nhớ ra. Hắn thả Dạ Vị Ngải xuống chiếc ghế cạnh bên ngay, hai tay mò tùm lum trên người nó cuối cùng cũng xốc được một túi tiền căng đầy tinh ngọc.

Bà chủ thấy cả đống tinh ngọc mắt dựng thẳng ngay, nụ cười trên mặt phút chốc quay trở lại, cười duyên: "Ta đã nói công tử đang đùa mà, còn kêu không tiền ở trọ, chỉ một viên tinh ngọc này cũng đủ ngài trọ luôn mười ngày đấy."

Minh Chúc có tiền rồi không khí lại ùa về, y ném luôn cho bà chủ mấy viên tinh ngọc, rất có phong phạm tên phá của: "Hai gian phòng thượng hạng, chuẩn bị thêm mấy thùng nước với đồ bận hàng ngày, cần gấp, ngay và luôn."

Bà chủ cười tít mắt tít mày, vồn vập vứt ánh mắt quyến rũ cho Minh Chúc, nghe vậy bèn lập tức sai người chuẩn bị đồ Minh Chúc cần rồi dẫn hắn lên lầu hai, mở cửa một căn phòng hoa lệ cùng cực, bà ta giới thiệu: "Đây là gian tốt nhất tiểu điếm này, công tử xem còn cần bày biện gì nữa không?"

Minh Chúc đặt Dạ Vị Ngải lên bàn, y tùy tiện xua tay, nói: "Không cần đâu, lui xuống đi."

Rất nhanh, nước ấm đã được hai người đàn ông đưa vào, còn kèm theo mấy bộ đồ giá trị không tầm thường, Minh Chúc tùy ý lựa, ngón tay câu lấy một bộ đồ màu trắng vắt lên bình phong chạm trổ hoa, hắn cởi quần áo ra, nhảy vào nước ấm.

Cả một ngày Dạ Vị Ngải chẳng nhúc nhích được, vào đêm, huyết mạch lại lần nữa bắt đầu chảy xuôi. Chưa đầy một canh giờ, thân thể cứng còng của nó đã cử động lại được, ngay cả đôi đồng tử của kẻ chết cũng biến về bình thường, sóng nước trong đôi mắt nhìn thật đẹp.

Nó ở trong phòng, làm nóng người rồi mới đi sang phòng cách vách.

Đêm đã khuya, ánh nến trong phòng Minh Chúc vẫn sáng như cũ. Dạ Vị Ngải nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong lập tức truyền tới tiếng quát lạnh: "Kẻ nào?!"

Dạ Vị Ngải chưa bao giờ nghe Minh Chúc nói chuyện một cách lạnh lẽo đáng sợ đến vậy, nó nói ngay: "Là ta."

Bên trong yên tĩnh một chốc, kế đó là giọng nói ôn hòa của Minh Chúc lại lần nữa vang lên: "Ồ, vào đi."

Dạ Vị Ngải đẩy cửa vào, ngay lập tức bị cảnh trước mắt làm kinh sợ.

Dã nhân ban ngày cả người bùn dơ, đầu tóc lôi thôi lòa xòa, mặt mày bẩn thỉu đã biến đi đâu mất, thay vào đấy là một người nam nho nhã vận áo trắng.

Hắn ngồi trên bệ cửa sổ, thản nhiên co chân trái lên, cổ tay gác lên đầu gối, lười nhác đến nổi như thể sắp ngủ mất.

Người này dáng vẻ đâu ngoài hai mươi, trên mặt mang theo vẻ trắng bệch bệnh tật, lông mi hơi rủ xuống, tựa như như người ở ở chốn này còn lòng nơi nao mà nhìn tay mình, đầu tóc dài đen nhánh như thác nước rơi tán loạn sau lưng, cũng do dài quá nên rủ cả lên đất, nhìn đẹp đẽ kiểu mị hoặc, thêm vết ửng đỏ nơi góc mắt, dung nạo diễm lệ đến gần như yêu dị.

Dạ Vị Ngải ngây ra tại chỗ thật lâu mới khó nhọc nói: "Tiền bối?"

Minh Chúc lười biếng ngẩng đầu, vẫy tay với nó: "Tổ tông, sang đây."

Khóe môi tổ tông co rút, ban nãy mới bị dung mạo sáng rực của hắn làm kinh sợ chớp đã mắt ổn định lại ngay, nó vui vẻ bước qua đứng trước mặt Minh Chúc, ngoan ngoãn nói: "Tiền bối?"

Giờ đã là cuối thu, dù không quá rét nhưng gió vào đêm vẫn có chút lạnh, Minh Chúc còn chẳng đóng cửa sổ, hắn tùy ý chỉ vào bầu trời đêm đen mịt mờ bên ngoài, nói: "Ngươi nhìn thấy thứ gì?"

Bên ngoài mây đen giăng kín, hẳn là sắp mưa rồi, Dạ Vị Ngải thành thật báo y.

Minh Chúc "chậc" một tiếng, nói: "Ta nói là tinh tượng(2), ngươi thấy cái gì?"

Dạ Vị Ngải: "Tiền bối, đêm nay không có trăng sao."

Minh Chúc chỉ hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn nó, vệt đỏ ngay mắt sống động hẳn. Ánh mắt này chẳng giống trách móc mà giống không biết nói sao cho phải, vừa như giận vừa tức cười: "Nếu sau này gặp huynh trưởng ngươi, ta nhất định sẽ hỏi kĩ coi hắn nuôi con nít kiểu gì, sao lại nuôi nấng ngươi thành cái dạng chẳng hiểu chuyện đời thế này… Nhìn cho kỹ, dù đêm nay có mây đen, đèn đuốc bên ngoài đã tắt cả nhưng còn chút ánh sáng trắng u ám, theo đó mà nói là lúc này có tinh tượng nhật nguyệt đồng thiên."

Dạ Vị Ngải: "Ồ?"

"Nhật nguyệt đồng thiên, bản thân nó là điềm không lành, chỗ xa nhất, đó, cái đó." Minh Chúc đưa tay chỉ về phía màn trời mang theo chút màu đỏ rực phía xa, "Đó là tâm túc tam liên, âm dương va chạm, trời có dị tượng ắt là thế gian đại loạn, quá không may mắn đó."

Mấy cái này Dạ Vị Ngải không hiểu lắm, nhưng nghe Minh Chúc nói quá không may mắn, sắc mặt còn thay đổi, chau mày nói: "Mấy cái này nói lên điều gì ạ?"

Minh Chúc lười biếng dựa lại, chẳng chút để ý nói: "Nói là thời gian này ngươi có kiếp nạn sinh tử, một chốc không cẩn thận là mất mạng như chơi."

Cả khuôn mặt của Dạ Vị Ngải là sự nghi hoặc: "Không phải người nói đó là tinh tượng của thế gian à? Sao lại kéo tới người ta rồi?"

Minh Chúc lười biếng liếc hắn, đáp: "Ta có nói ngươi có kiếp nạn sinh tử là nhìn ra từ thiên tượng đâu, ngươi bị ngốc à?"

"..." Dạ Vị Ngải kiềm nén cả buổi mới đỏ mặt nói: "Có phải tiền bối lại đùa giỡn ta không?"

Minh Chúc buồn cười nhìn thiếu niên trước mặt, càng đùa càng thấy vui, hắn co một chân, chân trần đạp lên giường mềm: "Nói đi, khuya vậy còn tới tìm ta là có chuyện gì?"

Bấy giờ Dạ Vị Ngải mới nhớ tới chính sự: "Tiền bối, có liên quan tới chuyện ban ngày cơ thể ta không thể cử động…"

Nó còn chưa nói xong, Minh Chúc đã cười cười: "Thiếu niên, lúc ban ngày chỉ e không đơn giản là cơ thể ngươi không thể cử động nhỉ, mạch tượng của ngươi là của kẻ đã chết, nếu không phải thấy mắt ngươi còn chớp được chắc ta đào cái hố chôn ngươi luôn rồi đấy."

Dạ Vị Ngải: "..."

Nó hết sức cẩn thận nhìn Minh Chúc, nói nhỏ: "Huynh trưởng ta nói đây chỉ là một chứng bệnh, mỗi lần như vậy chỉ cần huynh trưởng chải chuốt, sắp xếp lại kinh mạch cho, ta sẽ nhanh chóng khỏe lại, tiền bối, đó... đó không phải là mạch tượng của người chết."

"Ngươi nói thế ta thật muốn gặp huynh trưởng ngươi đấy, rốt cuộc thuốc thang gì mà có thể lấy lại sự sống." Minh Chúc đưa tay cốc trán Dạ Vị Ngải, cười mắng: "Đồ ngốc."

Dạ Vị Ngải che kín trán, nhịn cả buổi mới nói: "Huynh trưởng ta không có lừa ta đâu."

Minh Chúc chả có ý kiến gì về câu nói trẻ con đó, dư quang liếc ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt hỏi: "Thân thể ngươi sao rồi?"

Dạ Vị Ngải không hiểu gì cả, nghi hoặc nói: "Vẫn… Vẫn ổn á…"

Lời vừa nói xong Minh Chúc đã vọt lên trước, một tay ấn đầu Dạ Vị Ngải vùi vào lòng mình, tay kia như gió lớn chụp lấy mũi tên rít gào bắn tới.

Dạ Vị Ngải chỉ cảm giác mùi thuốc nhàn nhạt xông vào mặt, tới chừng nó phản ứng lại, Minh Chúc đã ôm nó đạp lên bệ cửa sổ, nó ngoái đầu nhìn thấy một màn độc châm như vũ bão bay đến trước mặt.

Đầu mũi kim lóe ra ánh sáng tím, con ngươi nó co mạnh, nhưng ngay giây sau, Minh Chúc lôi từ bên hông ra một thanh sắt cũ nát, chỉ nghe chuỗi âm thanh binh khí va chạm nhau vang đến, thanh sắt giữa không trung tách ra thành hai nửa từ chính giữa, một đầu nhanh chóng tách ra thành những thanh mỏng, ánh sáng đỏ lóe lên, một chiếc ô sắt rất nhanh đã được hợp thành từ đó, cán ô vừa xoay đã ngăn chặn số độc châm đó lại.

Một cây kim độc sót qua bị Minh Chúc nhẹ nhàng bắt lấy, kim nằm trên ngón tay hắn còn hơi lóe ánh độc.

Dạ Vị Ngải bị biến cố này dọa cho ngu người, nó run rẩy nói: "Tiền bối?!"

Minh Chúc "chậc, chậc" hai tiếng, nói: "Quả nhiên, ngươi là do ông trời phát tới trừng phạt ta."

Hắn nói xong, kim độc bị hắn nhẹ nhàng bắt được xoay chuyển, bay nhanh bắn ra ngoài cửa.

Kim độc xuyên qua khe giấy dán cửa, bắn thẳng vào một người nam bên ngoài, chỉ nghe một tiếng rên rỉ khó chịu, người đó chắc ngã ra đất, xui xẻo chết bởi độc châm của chính mình rồi.

Một tay Minh Chúc ôm Dạ Vị Ngải, đầu tóc đen theo gió nhảy múa, dáng vẻ hệt như yêu ma dưới trăng, kỳ dị mà đẹp đẽ.

"Ngũ Châu bây giờ kẻ này so với kẻ kia càng giống phế vật hơn, chỉ có chút linh lực vậy mà còn dám lãnh chuyện ám sát." Đôi mắt Minh Chúc gợn lên một làn sóng nước, quay sang ngoài cửa, nhàn nhạt hỏi: "Các người tới là vì ai?"

- --

(1) Gốc là Thải điểu hỗ hổ trác - 菜鸟互啄: hai kẻ yếu ớt đánh nhau

(2) Tinh tượng: dựa theo độ sáng, vị trí của các vì sao mà suy đoán sự việc, số mệnh của các đối tượng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play