Chu Phụ Tuyết mang vẻ mặt u ám trầm lặng cùng theo ra ngoài, nhìn dáng vẻ thì coi bộ là đang tính toán dĩ hạ phạm thượng, đánh sư huynh mình một trận.
Chẳng bao lâu sau, cách đó không xa truyền tới tiếng hét thảm thiết của Lục Thanh Không.
Minh Chúc cũng không để ý đến, hắn lo đá đống đồ lặt vặt trong tịch cư ở phòng ngoài sang một bên, miễn cưỡng bày biện ra ba chỗ có thể dành cho khách, đưa tay kêu bọn họ ngồi.
Mấy sư đệ của hắn đứa này còn ưa sạch sẽ hơn đứa kia nhưng cũng không muốn làm mất mặt mũi của Minh Chúc, cau mày ngồi xuống.
Minh Chúc nghĩ ngợi một chút, cảm thấy hình như đạo đãi khách của mình có chút không giống ai, lại nói: "Uống trà nha?"
Thương Yên Phùng: "Ồ…"
Thẩm Hồng Xuyên vội nói: "Không uống không uống, không phiền sư huynh nhọc lòng."
Minh Chúc cảm thấy không thể phí phạm cơ hội thể hiện trà nghệ của mình, cũng kệ Thẩm Hồng Xuyên ra sức can ngăn, hớn hở lật tủ tìm lá trà.
Hắn vừa lật đống đồ linh tinh lộn xộn trong tủ đến kêu loảng xoảng, vỡ thành từng mảnh, miệng vẫn không để tâm nói: "Sao nào? Có chuyện gì tìm huynh à?"
Thương Yên Phùng nói: "Ba ngày sau chúng ta lên đường đến Hàng Lâu Quốc rồi, tới chừng đó Hồng Xuyên sẽ theo chúng ta cùng đi."
Minh Chúc tiện tay ném một món đồ ra, suýt ném lên đầu Thẩm Hồng Xuyên làm hắn bất đắc dĩ phải né sang bên.
"À, là vậy." Không biết Minh Chúc có nghe không nữa, cả người như chui luôn vào tủ, còn lẩm bẩm: "Mấy hôm trước mình còn tìm thấy mà, lại bị mình để đi đâu rồi? Ồ… cái này? Uầy, xí, không phải, khục, khục, cái này là thứ gì đây?"
Trong tiếng ầm ĩ, Thẩm Hồng Xuyên không đổi sắc, nói: "Tối qua huynh biến mất không thấy đâu, bọn đệ rất lo lắng, sư huynh, hay huynh đừng tìm nữa, thật ra bọn đệ cũng không khát đâu."
Minh Chúc "ừa ừa à à" lấy lệ, tìm hết cả buổi cuối cùng cũng thấy là trà không biết để bao nhiêu năm rồi, hai tay hắn ôm hộp, mắt liếc qua mớ trà cụ để lung tung trên bàn, thấy mình không còn tay rảnh nên dứt khoát để chân lên bàn, mũi chân ra sức đá từng trà cụ rải rác về phía Thẩm Hồng Xuyên.
Thẩm Hồng Xuyên mắt nhanh tay lẹ vụt ra bắt từng món, trên mặt có chút khó nói: "Sư huynh, huynh có nghe đệ nói gì không?"
"Nghe rồi á!" Minh Chúc hơi dùng sức mở hộp trà ra, giao phó: "Đệ ra suối nguồn sau hậu viện lấy ít nước tới đây, Yên Phùng, đệ cũng đừng ở không, giúp huynh đem bếp lò nhỏ ở cửa sau vào đây, đánh lửa lên chờ huynh."
Thẩm Hồng Xuyên: "..." Quả nhiên không nghe gì.
Nhưng nhìn Minh Chúc nhảy nhót tung tăng như vậy bọn họ cũng không tiện dội cho gáo nước lạnh, vội vã theo lời hắn sai bảo mà đi làm.
Một khắc sau, Thương Yên Phùng và Thẩm Hồng Xuyên cùng cầm nửa ly lá trà, im lặng không còn lời nào cả.
Đại để thì Thẩm Hồng Xuyên hồi trước ở chung chỗ với hắn, bị hắn đầu độc bằng trà quen rồi, dù đau khổ nhưng mặt không đổi sắc mà uống ly trà đen trước mặt từng hớp một, che kín lương tâm khen ngợi: "Trà nghệ của sư huynh càng ngày càng cao siêu."
Thương Yên Phùng không tin được mà nhìn hắn, hoài nghi trà mình với hắn uống không phải cùng một thứ.
Minh Chúc cười cong cả mắt, nâng ly trà uống mấy ngụm, chả hề cảm thấy bỏ hơi nhiều lá trà.
Chẳng những thế, Thương Yên Phùng còn nghe hắn thì thầm: "Bỏ hơi ít lá trà, lần sau cho thêm chút nữa."
Thương Yên Phùng: "..."
Thương Yên Phùng bắt đầu hoài nghi không chỉ cảm giác đau của đại sư huynh mà mình bị Hồng Liên linh mạch ngăn cách mà ngay cả khứu giác cũng mất tiêu rồi.
Minh Chúc uống trà xong mới nói: "Hôm qua huynh nhất thời điên rồ, có làm đau đệ không?"
Thẩm Hồng Xuyên lắc đầu, vốn còn chưa chạm đến nói gì đánh đau.
"Vậy thì tốt rồi." Minh Chúc nghĩ một chút, lại nói: "Có thể nói với sư phụ khởi hành sớm một ngày hay không?"
Thương Yên Phùng nói: "Vì sao?"
Minh Chúc chuyền ly sứ trắng qua lại bằng ngón tay dài, vờ chẳng chút quan tâm, nói: "Đương nhiên đi ra ngoài, huynh tất sẽ hy vọng sớm ngày nào hay ngày đấy, làm gì có cái gì mà vì cái gì chứ."
Minh Chúc xưa nay nghĩ gì muốn đó, Thương Yên Phùng biết tính cách này của hắn, trầm ngâm một chốc rồi nói: "Đệ đi hỏi sư phụ một chút."
Minh Chúc không dấu vết liếc nhìn Thẩm Hồng Xuyên, lại nhắc thêm: "Tốt nhất là càng nhanh càng tốt."
Thương Yên Phùng gật đầu.
Ngay lúc đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, ba người quay đầu nhìn ra thì thấy Chu Phụ Tuyết vẻ mặt nghiêm nghị bước lên bậc thang, y đứng ngoài cửa, hơi gật đầu, thấp giọng: "Sư phụ triệu chúng ta sang đại điện gấp."
Mấy người vội vã chạy tới đại điện, Dịch Phụ Cư với Dạ Vị Ương cũng đã ở đó rồi.
Minh Chúc bước lên trước hành lễ, nói: "Bái kiến sư phụ, đã xảy ra chuyện gì?"
Dạ Vị Ương đứng kế làm như vô tình liếc Thẩm Hồng Xuyên một cái mới thu hồi ánh nhìn, cười như không cười, nói: "Vị sư đệ này của người vận khí thật tốt."
Minh Chúc nhăn mi: "Là sao?"
Dạ Vị Ương hờ hững nói: "Không sao hết."
Minh Chúc vừa nhìn thấy bộ dạng của hắn đã khó chịu, bản năng muốn bước lên đánh một trận lại nghe Quy Ninh chân nhân ngồi trên lạnh lùng nói: "Chuẩn bị một chút đi, chúng ta lập xuất xuất phát."
Mọi người cả kinh.
Đương nhiên Minh Chúc hi vọng càng nhanh càng tốt nhưng nghe vậy lại chau mày: "Sư phụ người cũng đi ạ?"
Quy Ninh chân nhân lạnh nhạt liếc hắn một cái, "hừ" một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Mọi người chẳng hiểu sao, vẫn là Dạ Vị Ương không mặn không nhạt mở miệng nói: "Ban nãy Văn Phong Lâu đưa ngọc lệnh đến, vách núi Tế Nhật Hàng Lâu Quốc có tin tức của yêu tu, đại năng có tiếng khắp Ngũ Châu đều tới cả, ngay Chu Minh trọng cũng vòng về, đương nhiên sư phụ ngươi cũng đi cùng."
"Vách núi Tế Nhật, yêu tu?" Minh Chúc thì thầm.
Thương Yên Phùng biết chuyện quan trọng ra sao lập tức phân phó: "Tất cả quay về sắp xếp đồ đạc, một canh giờ sau xuất phát."
"Vâng."
Mọi người quay người đi, Minh Chúc bỗng nói: "Yên Phùng, lần này đệ đừng đi nữa."
Thương Yên Phùng quay đầu, nhìn hắn một cách kì lạ.
Minh Chúc nói: "Núi Nhật Chiếu chỉ có mình tiểu sư thúc ở lại e là không thỏa đáng lắm, có đệ huynh cũng yên tâm hơn."
Thương Yên Phùng nhíu mày: "Bên ngoài Nhật Chiếu địa hình hiểm trở, lại có kết giới ngăn cản, cho dù là đại năng lánh đời cũng không thể tùy tiện xông vào, sư huynh nói vậy là sao?"
Minh Chúc cũng chỉ là làm việc theo bản năng, hắn quay qua cười với Thương Yên Phùng, nói: "Ngoan, huynh bảo đệ đừng đi, đệ cứ ngoan ngoãn nghe lời đi, huynh sẽ đem đồ ăn ngon về cho đệ."
Thương Yên Phùng có chút bất đắc dĩ, nhưng tính hắn cũng không tranh giành đi ra ngoài, thời gian đi này còn không đáng bằng hắn đi bế quan tu luyện, hắn gật đầu, quay người rời đi.
Minh Chúc còn chẳng quay đầu đã cảm nhận được Dạ Vị Ương ở phía sau lạnh lùng nhìn mình, mười phần giận dữ.
Minh Chúc nhìn hắn đầy khó hiểu: "Ngươi lại làm sao thế? Sao mà càng ngày tính tình càng thất thường(2) vậy, cũng mỗi Vị Ngải chịu đựng được tính này của ngươi."
Dạ Vị Ương nói: "Sao ngươi kêu Yên Phùng ở lại? Ngươi lại… biết cái gì rồi phải không?"
Hình như bọn họ ai cũng thích hỏi Minh Chúc vấn đề này, cơ mà lần này hắn cũng hoang mang lắm: "Ta nên biết cái gì? Ta chỉ không muốn không ai bảo vệ núi Nhật Chiếu, mặc dù tiểu sư thúc bối phận cao nhưng linh lực yếu ớt, ta để lại một người phòng ngừa lỡ như, ta làm sai gì nữa à?"
Dạ Vị Ương thấy hắn thật sự không biết bèn ngậm mồm lại, chỉ e nói nhiều sai nhiều.
Ánh mắt Minh Chúc lay chuyển, sau đó cười tủm tỉm bá cổ, nửa người dính vào Dạ Vị Ương: "Vị Ương, Vị Ương, ngươi thương ta nhất, nhanh nói ta nghe yêu tu kia rốt cuộc lại lịch thế nào? Không phải nói yêu tu sớm bị tiêu diệt từ mấy trăm năm trước rồi à? Chuyến này chúng ta đi thế rốt cuộc đi xem trò hay hay đi tìm đường chết thế?"
Dạ Vị Ương mặt không cảm xúc gì, đẩy khuôn mặt đang ráng sức sáp vào cổ mình ra, không dao động, khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn: "Ngươi bớt đi, ta không thương ngươi chút nào hết, ta cũng không biết gì hết."
Minh Chúc đẩy hắn ra ngay, ghét bỏ mà phủi quần áo cứ như trên đó dính thứ gì dơ bẩn vậy, nói thầm: "Xì! Phí phạm tình cảm."
Dạ Vị Ương: "..." Tên ranh mất nết!
Một canh giờ sau, ở ngoài sơn môn.
Lục Thanh Không đặt Hành Diên cỡ bàn tay lên mặt đất, âm thầm niệm quyết, nháy mắt trong không trung vang lên một tiếng gào rít sắc bén, một con Hành Diên to lớn hiện lên ngay đấy, bởi vì con Hành Diên này còn sống, đôi cánh dang ra còn đang vẫy vùng nhưng bị Lục Thanh Không khắc phù chú chằng chịt lên trên nên không được tự do.
Sau khi Lục Thanh Không thả Hành Diên ra, Du Nữ đứng kế lập tức nhào lại, đeo lên cổ hắn lắc qua lắc lại, vui vẻ nói: "Cửu sư huynh! Cửu sư huynh giỏi quá! Quá giỏi luôn! Du Nữ thích Cửu sư huynh nhất!"
Vốn Lục Thanh Không còn đang dương dương tự đắc, trên mặt lập tức hiện ra một tia thẹn thùng, tai ửng đỏ luôn, tựa như muốn vứt Du Nữ xuống nhưng lại thấy tiếc chỉ đành lạnh lùng nói: "Xuống, xuống đi! Không có lễ nghĩa giáo dưỡng gì hết, còn ra thể thống gì?!"
Chính Lục Thanh Không hắn làm gì có giáo dưỡng, nhưng không biết lấy đâu ra tự tin, thường xuyên mắng người khác là không giáo dưỡng.
Đã nhiều năm như vậy, Du Nữ cũng quen tính hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, nghe thế chẳng những không tụt xuống mà còn cười tươi tắn sáp tới, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Lục Thanh Không: "..."
Hắn ngay ra đó trong chốc lát, mặt đỏ lên hết, đến khi hồi phục tinh thần thì vội ném Du Nữ ra rồi cắm đầu chạy lên Hành Diên, chọn bừa một gian phòng rồi đóng cửa lại, không định ra gặp ai nữa.
Du Nữ ở bên cười khanh khách.
Minh Phù Hoa mặt không tỏ vẻ gì, đè nhẹ búi tóc Du Nữ xuống, nhẹ giọng nói: "Đừng trêu hắn."
Du Nữ chớp mắt, nói: "Đại sư tỷ, muội không trêu huynh ấy, muội thích huynh ấy."
Cứ như thế một chốc, mọi người đến cả, nhìn thấy Hành Diên to lớn tọa lạc trên mặt đất thì ầm ĩ tán thưởng.
Hành Diên của Lục Thanh Không là mô phỏng theo hình dạng Hành Diên của Hàng Lâu Quốc, trên tấm lưng to rộng dựng lên hai dãy phòng, tuy không thể so xa hoa với cái của Hàng Lâu Quốc nhưng cũng rất đẹp, vừa nhìn đã thấy tốn không ít sức.
Mọi người giẫm lên chiếc cánh nằm trên đất bước lên, tự chọn phòng cho mình rồi ném đồ vào.
Giữa hai gian phòng có một tịch cư rộng rãi, có thể chứa mười mấy người ngồi vào.
Sau khi Minh Chúc để hành lý vào phòng thì ung dung tự tại ra ngoài đảo quanh, thấy Thẩm Hồng Xuyên, Dịch Phụ Cư với Chu Phụ Tuyết ngồi trong tịch cư, nhìn như đang trò chuyện phiếm, hắn đi tới hỏi: "Lão Cửu đâu rồi?"
Thẩm Hồng Xuyên nói: "Căn phòng cuối cùng ấy, đệ kêu cả buổi, đệ ấy nói kiểu gì cũng không ra. Bỏ đi, đừng quan tâm đệ ấy, không phải sư huynh sợ độ cao à, sao nhìn tâm trạng lại không tệ tí nào?"
Minh Chúc cong mắt, cười nói: "Bởi vì có sư phụ ở đây."
Chỉ cần có Quy Ninh chân nhân ở đây, bất kể là chỗ cao hay rắn lớn hắn cũng không sợ chút nào bởi vì hắn có sự tin tưởng và sùng bái một cách mù quáng đối với Quy Ninh chân nhân, cảm thấy chỉ cần người ở đây mình chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lát sau, hơi nóng trên mặt Lục Thanh Không cũng vơi đi, hắn không tỏ vẻ gì ra khỏi phòng, lên boong Hành Diên thôi động trận pháp. Rất nhanh, Trường Diên rít lên một tiếng, bỗng chốc bay vọt lên trời, từ từ biến mất ở nơi xa.
Thương Yên Phùng với Quy Hà đứng ở lối vào núi, ngửa đầu nhìn Hành Diên to đùng kia ngày một nhỏ lại. Không biết tại sao, ngay khi Hành Diên biến mất hoàn toàn, Thương Yên Phùng bỗng cảm nhận được nhịp tim đập nhanh đầy xa lạ, suýt nữa khiến hắn thở không ra hơi, phải lát sau mới ổn lại.
Quy Hà hỏi: "Yên Phùng, sao vậy?"
Thương Yên Phùng đè ngực, cảm thấy cơn đau âm ỉ còn đó, hắn hơi cau mày, nói: "Không có gì."
- --
(1) Gốc là Âm tình bất định: hai mặt đối lập của một sự vật hiện tượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT