Đêm đó Minh Chúc nhảy sông quả là người ngã ngựa đổ, hỗn loạn vô cùng. Khi Thương Yên Phùng ôm hắn ra khỏi nước thì cả người ướt đẫm, hắn chạy nhanh qua viện của Thẩm Đệ An. Mới ra tới cổng viện thì suýt nữa đã đâm sầm vào Dịch Phụ Cư.
Dịch Phụ Cư nhìn bộ dạng thê thảm của hai người, kinh ngạc làm một chuỗi động tác tay: Này là sao?
Thương Yên Phùng nói nhanh: "Đại sư huynh nhảy sông."
Dứt lời hắn cũng không giải thích thêm mà chạy đi như bay.
Dịch Phụ Cư bị mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của cuộc so tài tông môn làm choáng đầu hoa mắt, ôm đàn đi tới viện của Yến Tuyết Ngọc, định nhờ người giúp cho.
Yến Tuyết Ngọc nghe vậy cười lạnh rồi nói: "Trên thế gian này, không ai có thể chỉ trỏ đệ làm gì hết, đệ chỉ dựa vào ý nguyện của bản thân mà làm việc, không cần nhiều lời, ý đệ đã quyết."
Dịch Phụ Cư: "..."
Dịch Phụ Cư thấy đỏ mặt giùm, ho hai tiếng mới gảy một chuỗi tiếng đàn.
Yến Tuyết Ngọc chau mày: "Sao lại kêu đệ? Mấy việc này không phải bình thường do Ngũ sư đệ quản à? Sao huynh không đi tìm hắn?"
Dịch Phụ Cư: Nhiều ngày rồi Yên Phùng vẫn luôn trốn tránh sư phụ, mới nãy huynh còn thấy hằn vội vàng bế đại sư huynh cả người ướt đẫm, nói là đại sư huynh nhảy sông.
Yến Tuyết Ngọc đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đối với tiếng đàn cũng chỉ tùy ý mà nghe, không biết Dịch Phụ Cư đầu váng mắt hoa đàn sai hay là Yến Tuyết Ngọc hắn mất tập trung nghe bậy, thành ra hắn hí hửng nghe ngóng lý giải ý nghĩa của tiếng đàn.
"Còn có chuyện như vậy sao?" Đôi mày Yến Tuyết Ngọc nhăn càng chặt, lát sau mới nói: "Vậy được rồi."
Yến Tuyết Ngọc tính tình rất tốt chỉ là có chút cổ quái, thích nói mấy lời làm người ta ngại ngùng nhưng bản thân mình lại không biết, hai mắt hắn bất tiện nhưng làm việc lại không chút sai sót.
Lục Thanh Không cũng bị Dịch Phụ Cư lừa đi giúp, lúc nhàn rỗi nhàm chán hai người nói chuyện phiếm linh tinh.
Yến Tuyết Ngọc: "Đệ nghe chuyện đại sư huynh chưa?"
Lục Thanh Không: "À, hình như đêm qua vô ý rơi xuống sông, chậc, đợi lát nữa xong việc đệ qua đó nhìn thử, sao còn giống gà bệnh hơn cả Thẩm Đệ An kia chứ."
Yến Tuyết Ngọc nghiêm túc nói: "Vừa nãy huynh nghe Nhị sư huynh nói đại sư huynh vì bị sư phụ rạch bị thương mặt, trong lòng mới nghĩ quẩn mà nhảy sông."
Lục Thanh Không: "..."
"Thật luôn hả?!"
Yến Tuyết Ngọc: "Chính Nhị sư huynh nói."
"Nát rồi nát rồi(1)." Lục Thanh Không nhảy dựng khỏi bậc thang, "Sư phụ lại quá đáng vậy, còn ép người khác nhảy sông."
Ai ai cũng biết, nếu có một chuyện để cho Lục Thanh Không biết thì chưa đến nửa ngày, cả núi Nhật Chiếu sẽ biết hết.
Quả nhiên do Lục Thanh Không đi rêu rao khắp phía, cả núi Tây núi Bắc tức thì vọt ra một chuỗi những lời đồn vớ vẩn, càng nói càng không bình thường.
"Nửa đêm đại sư huynh nhảy sông tự vẫn."
"Ê, nghe nói chưa? Đại sư huynh bị chưởng giáo hủy dung, nghĩ quẩn trong lòng nên nhảy thẳng xuống sông đấy, nếu không phải Ngũ sư huynh tới kịp chỉ e là xong rồi."
"Gì? Chưởng giáo vậy mà ép đại sư huynh nhảy sông?"
"Chuyện động trời! Quy Ninh chân nhân vậy mà mơ tưởng đại đệ tử của mình, mưu toan bức bách hắn, đại sư huynh Minh Chúc không chịu được nhục nhã đã nhảy sông tự vẫn! Mất nhân tính! Thảm quá mà! Táng tận lương tâm quá!"
Dịch Phụ Cư bận tới giờ chiều mới có thời gian uống ngụm nước, vô ý nghe câu nói này, cả người hoảng sợ.
"Vậy mà có loại chuyện như này thật á?!"
Quy Ninh chân nhân vừa thoát khỏi suy nghĩ trầm mặc, người chỉ vừa thở nhẹ ra thì cửa phòng đã bị gõ hai cái, Quy Hà bưng nước trà từ ngoài vào.
Quy Ninh chân nhân: "Sao đệ lại tới đây?"
Quy Hà nét mặt kỳ lạ, y để nước trà lên bàn, mặt lộ vẻ do dự, muốn nói lại thôi.
Quy Ninh chân nhân nhướng mày: "Có gì thì nói đi."
Quy Hà do dự một chốc mới ra sức cẩn thận, nói: "Sư huynh à, đệ nghe được mấy lời đồn đại ở bên ngoài."
"Đồn cái gì?"
Giữa "hỏi tới có khi chết" và "không hỏi tới sẽ bị nghẹn chết", Quy Hà chọn cái sau, quyết định để cái chết của mình có chút ý nghĩa.
"Đệ nghe là," Quy Hà nhỏ giọng, "bởi vì sư huynh ngấp nghé nhan sắc của A Chúc, ý đồ… làm chuyện vô sỉ, A Chúc lấy cái chết ra uy hiếp, nó còn làm bị thương mặt mình mới giữ được tấm thân trong sạch, sau chuyện đó… A Chúc không chịu được nhục nhã… nhảy, nhảy sông tự vẫn…"
Quy Ninh chân nhân: "..."
Quy Hà thật cẩn thận gọi: "Sư huynh…"
Quy Ninh chân nhân hít sâu một hơi, giọng nói có chút không ổn: "Đệ… Đệ nghe ở đâu mấy lời bậy bạ này?"
Quy Hà: "Khắp núi Nhật Chiếu đều đồn như vậy."
Quy Ninh chân nhân: "..."
Mà đại sư huynh không chịu được nhục nhã, xấu hổ, tức giận tự vẫn trong lời đồn kia đang nằm trên giường Thẩm Đệ An, mê mang được người đút thuốc, mãi đến khi uống tới thấy đáy chén hắn mới tỉnh táo lại.
Thẩm Đệ An nhẹ nhõm thở ra, nói móc hết sức điêu luyện: "Sư huynh ơi, đúng là liệt nam trinh tiết đó."
Minh Chúc: "?"
Hắn vừa tỉnh lại, thần trí có chút mịt mờ, khó hiểu hỏi: "Cái gì đó?"
Thẩm Đệ An nhịn cười, nói: "Sư phụ đã chạy qua tìm huynh bốn, năm lần, lần nào tới cũng tức xịt khói, đây là lần đầu đệ thấy sư phụ giận đến thế, đại sư huynh, huynh giỏi lắm."
Minh Chúc chống tay lên giường, từ từ ngồi dậy, xoa mi tâm còn đang sưng, nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thương Yên Phùng nghe tin Minh Chúc tỉnh lại đã vội sang, còn chưa vào cửa đã nghe bên trong truyền ra tiếng cười lớn đầy càn quấy, suýt nữa bay cả nóc phòng.
Hắn nhấc tấm rèm vải đẹp đẽ lên thì thấy ngay Minh Chúc đáng ra nên nằm trên giường thì lại nằm dưới đất cười to, toàn thân run rẩy; mà Thẩm Đệ An tớ đỡ hắn cũng ngồi bệt ra đất, cười đến chảy cả nước mắt lẫn nước mũi.
Minh Chúc cười tới chút nữa không còn sức, ôm bụng ui ui da da mấy tiếng.
Mấy lần Thẩm Đệ An định đỡ Minh Chúc dậy nhưng chính hắn cũng cười nhũn cả người, tay không dùng sức được còn nện vào mặt đất hai cái thật mạnh, cười đến phát rồ.
Thương Yên Phùng: "..."
Minh Chúc: "A a a ha ha ha không được, bụng huynh khó chịu quá… Cứu mạng đi, huynh không thể cười nổi nữa… Phụt huynh ha ha ha!"
Nước mắt Thẩm Đệ An ào ào đổ xuống, vừa cười vừa mắng: "Huynh đừng cười, huynh cười làm đệ muốn cười theo… Ha ha ha huynh không thấy vẻ mặt của sư phụ mỗi lần qua đây đâu. Còn nữa, cả người đầy sát khí trừng mắt nhìn huynh, đệ bảo đảm lúc ấy huynh mà tỉnh lại, người chỉ hận không thể bóp chết huynh ngay tại chỗ!"
Minh Chúc lăn qua lại trên đất: "Liên… Liên quan gì huynh? Huynh vào nước tản nhiệt mà thôi… A không xong rồi, huynh cười chết mất."
Thương Yên Phùng vừa nghe là biết đại khái bọn họ đang cười cái gì, lạnh mặt đi tới trước đỡ Minh Chúc cả người nhũn ra dậy để hắn tựa vào giường, lạnh nhạt dặn: "Đừng cười nữa."
Thương Yên Phùng thích nhất là khuôn mặt này của Minh Chúc, mới nãy nhìn hắn lăn qua lại trên mặt đất bèn nắm cằm hắn, cẩn thận quan sát vết thương trên mặt, xác định không có gì mới thả tay ra.
Minh Chúc cười đến ngồi không xong: "Ngũ… Ngũ ca, lát nữa sư phụ mà có lại đây, đệ nhớ rõ phải cứu huynh đó…"
Thương Yên Phùng xụ mặt, nói: "Lấy tôn trưởng ra nói chuyện phiếm, còn cười càn quấy đến vậy, huynh có còn quy cũ hay không… phụt."
Thẩm Đệ An ngồi dưới đất: "Ngũ sư huynh, có phải huynh mới cười hay không?"
Thương Yên Phùng lạnh mặt: "Không có."
Rốt cuộc Minh Chúc cũng nhịn cười được, lau nước mằt nơi khóe mắt, suy yếu nói: "Cũng không biết ai đi đồn thành như vậy, sư phụ mà biết chắc chắn bóp chết hắn."
Đầu sỏ gây tội, Thương Yên Phùng nào biết do mình không nói rõ ràng sự tình mới biến thành không thể cứu vãn như thế này, hắn hùa theo: "Sư phụ tuy là có sai nhưng bị đồn đại như vậy cũng quá đáng lắm, lát nữa đệ đi tìm Nhị sư huynh, Tam sư huynh thương nghị xem thử có bắt được kẻ đầu sỏ gây tội đó không."
Minh Chúc xoa khuôn mắt suýt vì cười mà sưng lên: "Vậy mấy đệ nhanh lên đi, huynh sợ mấy đứa còn chưa tra ra mình đã bị sư phụ diệt khẩu."
Thương Yên Phùng gật đầu: "Tất nhiên."
Hắn đồng ý như lẽ đương nhiên, sau đó cùng với hai kẻ đầu sỏ gây tội khác tra cả ngày vẫn không tra được là ai đi đồn thành như vậy.
"Quá đáng," Yến Tuyết Ngọc vỗ lên bàn, vì mắt mù nên suýt đập vỡ đàn Tiêu Vĩ Dịch Phụ Cư để trên bàn, "bịa đặt sư phụ với sư huynh như vậy, khinh đệ tử nội môn chúng ta là đám sâu mọt, cho ăn phí cơm à?"
Dịch Phụ Cư cũng nhíu mày: "Nói sao đi nữa, sư phụ nghe được lời đồ này tâm tình không tốt được, nếu không tìm ra đầu sỏ gây tội thì chuyện này e là không xong đâu."
Thương Yên Phùng nhớ mặt đại sư huynh không thể bị tàn phá nữa, hắn trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên nói: "Tìm kẻ chết thay đi."
Yến Tuyết Ngọc: "Hửm?"
Thương Yên Phùng: "Kẻ nào có khả năng đi rêu rao chuyện này khắp xứ nhất lại dễ bắt chẹt nhất?"
Ba người trầm mặc với nhau.
Mà ngay lúc đang nói, Lục Thanh Không hớn hở ôm hộp gỗ đi tới, nhìn thấy ba sư huynh đều có mặt lập tức nhào qua, chuẩn bị chia sẻ món đồ tuyệt đẹp mình vừa nghiên cứu ra.
Mắt Thương Yên Phùng và Dịch Phụ Cư đột nhiên lóe sáng bóng, có chút "không có ý tốt" nhìn Lục Thanh Không không biết gì vừa mò tới.
Yến Tuyết Ngọc dù không thấy gì nhưng nghe được tiếng Lục Thanh Không chạy qua, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt, nhìn rất là cầm thú.
Lục Thanh Không còn chưa biết mình rơi vào ổ sói, hắn đặt mông ngồi xuống, khuôn mặt tối tăm lộ ra chút rạng rỡ hiếm có. Hắn chỉ lo khoe thành quả của mình cho bọn họ: "Sư huynh, sư huynh, sư huynh, nghe đệ nói, đệ dựa theo kiểu dáng Hành Diên để thiết kế ra một Hành Diên loại nhỏ, về sau ra ngoài chúng ta không cần mua ngọc lệnh Hành Diên nữa, tới lui như vậy có thể bớt được chút tiền, đệ đang định tìm tiểu sư thúc…"
Hắn còn chưa nói xong, Thương Yên Phùng chặt một chưởng vào gáy hắn, Lục Thanh Không bị đánh bất ngờ không kịp phòng bị, ngất ngay tại chỗ.
Dịch Phụ Cư quạt một ra một chuỗi tiếng đàn, suýt nữa phá âm.
Thương Yên Phùng mặt không cảm xúc vác thân thể gầy yếu của Lục Thanh Không lên vai, nói: "Đi thôi, đi phục mệnh(2) với sư phụ."
Nên mới nói lời đồn đệ tử nội môn Nhật Chiếu không hợp nhau, lời các cụ cấm có sai(3).
Thương Yên Phùng ổn định vững vàng trong lời đồn vì sắc đẹp, chuyện xấu xa gì hắn cũng làm ra được.
Ba người sóng vai đi tới đại điện của Quy Ninh chân nhân, xa xa còn nghe được giọng nói đầy nghi hoặc của Thương Yên Phùng: "Tuy là lần này có lão Cửu gánh tội thay, nhưng chưa biết chừng còn lần sau nữa, các huynh cảm thấy rốt cuộc là ai to gan làm loạn tới vậy?"
Yến Tuyết Ngọc: "Không biết, dù sao lần tới phạm tới tay huynh, huynh nhất định khiến cho kẻ đó sống không bằng chết."
Tiếng đàn đáp lời.
- --
(1) Gốc là Nhật liễu - 日了: Diễn tả tình cảnh gặp phải chuyện làm người sụp đổ
(2) Phục mệnh: Báo cáo lại chuyện được giao phó
(3) Thành bất khi ngã - 诚不欺我: Lời người xưa nói đúng, không hề lừa gạt ta (hám ý cảm thán, ngộ ra điều gì đó)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT