Có Chu Phụ Tuyết bên cạnh, Minh Chúc trở lại cuộc sống của sâu gạo ăn no chờ chết, cho dù một đường lắc lư, bôn ba tới núi Nhật Chiếu Tích Mộc cũng vẫn thoải mái như cũ.
Chỗ không tốt duy nhất đó là mỗi lúc tới chỗ dừng chân, Chu Phụ Tuyết vẫn gồng lên khuôn mặt chính nhân quân tử sẽ biến hình thành sói, kệ Minh Chúc phản đối, hắn chỉ cần một gian phòng, mưu toan ăn đại sư huynh lần nữa.
Minh Chúc lại không xuống tay đập hắn thật nặng được, chỉ có thể giảng đạo lý với hắn, từ chuyện người phải có liêm sỉ giảng tới thiên đạo luân lý, ngoài mặt Chu Phụ Tuyết đã đồng ý, nửa đêm vẫn kéo Minh Chúc đang ngủ ngon lành ôm vào trong lòng, muốn phiền thế nào là phiền thế ấy ngay.
Minh Chúc tức tới mức đẩy nhanh hành trình, chưa tới một tháng đã đến núi Nhật Chiếu.
Vùng vẫy bao nhiêu tháng, lúc này trời đã vào hạ, đường núi yên tĩnh trong trẻo trải dài lên trên, cây cối tốt tươi che kín trời.
Minh Chúc nhìn ba nghìn bậc thang, sâu kín thở dài nói: "Huynh phải tới Bách Kiếm Sơn một chuyến."
Chu Phụ Tuyết kinh hãi: "Huynh không đi với ta sao?"
Minh Chúc không nói gì, Chu Phụ Tuyết lập tức nói: "Vậy ta đi Bách Kiếm Sơn với huynh."
Minh Chúc không từ chối, hai người không nói gì đi từ rừng Khô Mộc tới Bách Kiếm Sơn; năm mươi năm trước Minh Chúc hãy còn là bao cỏ nổi tiếng nhất Nhật Chiếu, đi Bách Kiếm Sơn bị dọa cho phải nấp sau lưng Minh Phù Hoa không dám ló ra mà giờ đây hắn chỉ thuận tay vung lên, sương mù xương khô che kín mặt trời chớp mắt tản ra, tránh thành một đường kéo dài tới Bách Kiếm Sơn.
Cả đường thông suốt không bị cản ngăn.
Minh Chúc vẫn không nói gì, Chu Phụ Tuyết cũng chẳng mở miệng.
Hai người yên lặng đi tới Bách Kiếm Sơn, không vào Kiếm Trủng mà ngược lại nhảy từ đỉnh núi xuống, vào thẳng trong Phế Kiếm Trủng.
Vốn dĩ Chu Phụ Tuyết muốn theo vào nhưng Minh Chúc ngăn lại, để người đợi ở ngoài lối vào Bách Kiếm Sơn.
Chu Phụ Tuyết đợi tầm khoảng nửa canh giờ Minh Chúc mới đi ra, tay vẫn trống không chẳng có gì như cũ, chỉ là đuôi mắt có chút đỏ.
Chu Phụ Tuyết hỏi nhỏ: "Sư huynh?"
Minh Chúc lắc đầu, nói: "Đi thôi."
Bộ dáng hắn như vầy, hẳn nhiên là không tìm thấy Khoa Ngọc, Chu Phụ Tuyết cũng không mở miệng làm phiền hắn chỉ cúi đầu theo người về đến núi Nhật Chiếu.
Có lẽ Minh Chúc nghĩ thoáng rồi, lần này về lại Nhật Chiếu cũng không sợ hãi hoảng loạn như lần trước, mặt không đổi sắc đạp bước lên ba nghìn bậc thang.
Hai người bị tới bậc thang đệ tử, Minh Chúc lần nữa bị kết giới ngăn lại bên ngoài.
Chu Phụ Tuyết có chút không tự nhiên mở lời: "Ta đã nói Ngũ sư huynh mở kết giới núi Nhật Chiếu ra rồi, đợi một lát chúng ta..."
Minh Chúc đưa tay ra cản lại, mặt không cảm xúc bước lên trước, hắn nhấc tay đè nhẹ lên kết giới trong suốt kia, kế đó móng tay vọt ra nửa đốt tay. Hắn bấm móng tay, dùng sức, kết giới sờ sờ ra đấy bị xé ra một lối vào.
Chu Phụ Tuyết: "..."
Minh Chúc cất bước đi vào như vào chỗ không người sau đó còn thuận tay dùng linh lực sửa lại kết giới bị hắn xé khi nãy. Hắn ngoái đầu, ngờ vực nhìn Chu Phụ Tuyết, giục y: "Sao vậy? Đi nè."
Nhất thời Chu Phụ Tuyết không còn gì để đáp lại, vội vã đi theo.
Kết giới Nhật Chiếu bị xé rách, dường như cả Nhật Chiếu đều biết chuyện này rồi, mọi người vội vàng chạy tới sơn môn vây xem, vừa nhìn đã thấy Minh Chúc đầu bạc lập tức ngây ra đó.
Đại sư huynh không coi mình là người ngoài, tiện tay vẫy vẫy, nói: "Buổi sáng tốt lành nha, đi lớp buổi sáng à?"
Mọi người đang vây xem không phân được ngay đây là người hay quỷ, nhưng thấy Chu Phụ Tuyết bên cạnh thì an tâm không ít, ngây dại vẫy tay với Minh Chúc.
"Đúng, đúng vậy."
Minh Chúc cười đáp: "Đi đi."
Đám đệ tử lại vội chạy không ngừng.
Minh Chúc nhìn dáng vẻ chạy nhảy của đám đệ tử không biết có phải nghĩ đến hồi trẻ của mình không, sâu kín thở ra một hơi.
Chốc sau, Thương Yên Phùng vội vàng chạy đến: "Đại sư huynh, cuối cùng huynh cũng về rồi."
Minh Chúc thấy vạt áo hắn hãy còn thấm chút mực, cười hỏi: "Đệ đang bận à?"
Thương Yên Phùng cau mày: "Mấy ngày trước sư phụ với tiểu sư thúc bế quan rồi, Tam sư huynh lại vào hàn đàm ngủ say, bây giờ chuyện vụn vặt ở núi Nhật Chiếu do đệ xử lý cả. Sao mọi người đi đường lâu tới vậy? Chu Phụ Tuyết, đệ lại làm ra chuyện hỗn xược gì phải không?"
Chu Phụ Tuyết cúi vai rũ mắt, nói: "Phụ Tuyết không dám."
Thương Yên Phùng mắng: "Huynh thấy đệ không phải không dám mà là không được như ý, cái thứ vô sỉ, cút đi bế quan cho huynh."
Minh Chúc tới rồi, làm sao Chu Phụ Tuyết chịu ngoan ngoãn đi bế quan, hắn đang định phản bác thì Minh Chúc bỗng hỏi: "Vừa nãy đệ nói gì cơ? Tuyết Ngọc đệ ấy..."
Sắc mặt Minh Chúc có hơi tái nhợt, môi khẽ mấp máy.
Thương Yên Phùng có chút nghi hoặc, hắn nói: "Sau khi trở về từ Lược Nguyệt Lâu, Tam sư huynh nói phải đi bế quan, nhưng là đi tới đáy hàn đàm, giấc này không biết phải ngủ bao lâu mới tỉnh dậy, sao vậy? Huynh tìm huynh ấy có việc à?"
Minh Chúc hít sâu một hơi, nhẹ nhắm lại mắt.
Na Liêm...
Dù cho giấc ngủ này của Yến Tuyết Ngọc có thể sẽ không tỉnh lại nhưng tốt xấu gì Na Liêm... cũng để lại cho hắn chút suy nghĩ, không bắt hắn phải chịu nỗi đau mất đi sư đệ thân thiết lần nữa.
Minh Chúc hé môi cười, âm thanh có chút không ổn định: "Không... Không có việc gì."
Hắn khựng hồi lâu, bỗng nhiên hỏi: "Bây giờ Dịch Phụ Cư ở đâu vậy, huynh phải đi gặp đệ ấy."
Chu Phụ Tuyết với Thương Yên Phùng im lặng cả.
Lá sau, mưa bụi lướt qua rơi xuống, một mình Minh Chúc cầm ô đi qua chiếc cầu dây giữa hai ngọn núi, đi thẳng tới núi Tây Nhật Chiếu.
Lúc này toàn bộ đệ tử núi Tây đều đang ở Vô Cữu Đường lên lớp sớm, cả núi chẳng có một ai.
Minh Chúc quen nẻo bước xuyên qua rừng cây, dừng lại bên ngoài biệt viện.
Là biệt viện của Minh Phù Hoa.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, chẳng mấy chốc sau, cửa mở ra làm hiện lên khuôn mặt lạnh lùng như băng sương của Minh Phù Hoa.
Có lẽ Minh Phù Hoa không nghĩ là hắn, nàng khựng lại, kế có có chút phòng bị mà nhìn người trước mặt.
Minh Chúc hơi gật đầu với nàng, nói: "Minh cô nương, ta tìm Dịch Phụ Cư, phiền cô nương mời hắn đến ôn chuyện xưa."
Cánh tay đặt trên cửa của Minh Phù Hoa hơi dùng sức, để lại cả dấu ngón tay.
Minh Chúc cũng chẳng hối thúc, đứng nguyên ở đấy, vẻ mặt mang theo nụ cười mà nhìn nàng ta.
Minh Phù Hoa hơi cúi đầu, sau khi hai người im lặng một lúc thì Minh Phù Hoa mới cất giọng khàn khàn: "Ngươi thật sự là... anh trai của ta sao?"
Minh Chúc dịu dàng nói: "Đương nhiên là không. Cái này không phải do cô nương tự mình nói hay sao?"
Minh Phù Hoa sững sờ.
Sau khi Minh Chúc nói xong, dường như không biết mình đã nói ra điều gì làm tổn thương người ta, hắn cong mắt: "Có thể để ta gặp đệ ấy không?"
Minh Phù Hoa cắn chặt răng, lát sau mới mở cửa ra mời Minh Chúc đi vào.
Sân viện của Minh Phù Hoa hệt như người nàng, trong trẻo lạnh lùng cực kỳ, cả một sân viện lớn như vậy mà trừ một cái đình nhỏ, còn thì đều là trồng mai trắng, bởi vì linh mạch nàng thiên về lạnh nên dù là đầu hạ hoa mai cũng nở khắp.
Sau khi Minh Chúc đi vào, hắn nhìn thấy đầu tiên không phải là hoa mai tranh nhau nở rộ mà là người ngồi trong lương đình.
Dịch Phụ Cư vận áo trắng ngồi trong đình, trước mặt còn để ấm trà, khói trắng lượn lờ như thể che đi khuôn mặt y.
Minh Chúc bước từng bước về trước, mấy bước này dường như thật lâu.
Người mà năm ấy khi rơi xuống vách Tế Nhật, hắn có đưa tay thế nào cũng chẳng chạm tới đang ngồi đó thật yên tĩnh, năm mươi năm qua chẳng chút đổi thay.
Nghe thấy tiếng bước chân, Dịch Phụ Cư "mi mục như họa(1)" quay lại nhìn về phía hắn, lúc nhìn thấy Minh Chúc, trên khuôn mặt tuấn mỹ, ôn hòa hiện ra tia cười, dung mạo như cơn gió trong lành(2).
"Minh Chúc, huynh tới rồi."
Minh Chúc bước tới ngồi đối diện với Dịch Phụ Cư, không chớp mắt mà nhìn hắn: "Ta đến rồi."
Minh Chúc biết, Dịch Phụ Cư vốn không hề nhận ra mình.
Năm mươi năm trước, từ sau khi y tỉnh lại, bởi vì Bế Khẩu Thiền mà bị trọng thương, tu vi mấy mươi năm mất đi thì vẫn luôn là dáng vẻ thần trí không rõ ràng này, mặc dù chuyện vặt hàng ngày chẳng có gì khác biệt nhưng chẳng hề nhận ra ai.
Có thể nói, trừ Minh Phù Hoa ra, ai đứng trước mặt y, y cũng nhận thành Minh Chúc cả.
Hai người ngồi đối diện nhau chẳng nói gì.
Dịch Phụ Cư đưa tay rót ly trà cho Minh Chúc, hắn cầm lấy nhấp thử rồi để lộ ra nụ cười đầu tiên: "Trà đệ pha mùi vị vẫn như trước."
Dịch Phụ Cư cong mắt cười lên, chẳng nói gì thêm.
Hai người cứ thế, từng ly một thưởng thức hết bình trà mà chẳng nói câu nào.
Mãi đến khi uống hết rồi Minh Chúc mới buông ly(3) xuống, phát ra tiếng "cạch" khẽ khàng, hắn đứng lên, nói: "Huynh đi rồi."
Dịch Phụ Cư có chút mờ mịt nhìn hắn: "Đi... à?"
"Ừ."
Dịch Phụ Cư lại nói: "Đi tới chỗ nào?"
Minh Chúc không nói, xoay người rời đi.
Lát sau cả người hắn cứng đờ, dừng lại ngay đấy.
... Dịch Phụ Cư vậy mà lại vươn tay nắm lấy cổ tay trái của hắn, dùng sức thật mạnh.
Hốc mắt trên khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Minh Chúc bỗng đỏ lên.
Dịch Phụ Cư mờ mịt nhìn tay hai người, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng dưng y thầm thì: "Đệ nắm được huynh rồi."
Tay Minh Chúc run nhẹ.
Dịch Phụ Cư nắm thật chặt, ngẩng đầu, có chút mong đợi mà nhìn hắn nói: "Đệ bắt được tay huynh rồi, phải không?"
Minh Chúc đưa tay nhè nhẹ che lại hốc mắt, lát sau mới hít thật sâu, ngoảnh đầu lại cười với Dịch Phụ Cư, hốc mắt hơi đỏ.
"Ừ."
Một tiếng "ừ" này xóa hết thảy tiếc hận và oán hận năm mươi năm qua giữa hai người.
Dịch Phụ Cư ngây dại nhìn hắn, lát sau mới cười lên, nụ cười khiến người ta bình tĩnh lại hệt như lúc xưa.
Thời niên thiếu rất dễ để lại "hận", nhưng rơi vào hồng trần khó khăn sợ hãi, lần nữa nhìn lại, cũng chẳng thấy những oán hận và hối hận kia có bao nhiêu nặng sâu.
Minh Chúc không ở lại lâu thêm, trước khi rời khỏi viện, Minh Phù Hoa vẫn luôn tránh hắn như tránh loài rắn rết bỗng dưng đuổi theo.
Đối với đứa em gái trước kia mình thương yêu đến tận tâm can, Minh Chúc vẫn là không chịu được khi đối xử với nàng như với người lạ, nhưng chỉ là chẳng còn niềm nở như trước kia mà thôi.
Minh Chúc đợi một lúc, Minh Phù Hoa vẫn là một chữ cũng chẳng nói ra, nhất thời Minh Chúc hắn có hơi mất kiên nhẫn, hắn cau mày quay người định rời đi.
Minh Phù Hoa cắn môi, nói khẽ: "Năm đó bởi vì ta cứ truy hỏi huynh ấy, huynh ấy mới biến thành như vậy."
Minh Chúc có hơi không hiểu: "Thì sao?"
Minh Phù Hoa có hơi ngỡ ngàng, đôi mắt mang theo ánh nước nhìn hắn: "Nếu ca ca của ta còn sống, vậy bao năm qua ta oán hận huynh ấy... thì tính là gì?"
Con ngươi của Minh Chúc hơi run lên.
"Huynh ấy nói ca ca của ta đã rơi xuống đáy Tế Nhật rồi, ta muốn đi tìm nhưng mỗi một người đều ngăn ta lại." Minh Phù Hoa cũng không biết mình đang nói cái gì. Nàng đau khổ nhiều năm như vậy nhưng lại không biết phải nói cùng ai, "Huynh ấy vẫn luôn nói huynh chết rồi, sau đó tất cả mọi người đều nói huynh chết rồi, ta oán hận huynh ấy như vậy, nói với huynh ấy bao nhiêu lời quá đáng..."
Dịch Phụ Cư bị ép thành bộ dạng như bây giờ còn nàng đau khổ tự trách nhiều năm như vậy, rồi lại có người nói với nàng là Minh Chúc còn chưa chết, hắn vẫn còn sống như cũ.
Chuyện nực cười xiết bao.
Cuối cùng Minh Phù Hoa chẳng nhịn được nữa, nước mắt nàng tuôn rơi, nghẹn ngào nói: "Mấy năm qua của ta rốt cuộc là gì đây?"
Minh Chúc nhìn nàng ta khóc tới nghẹn ngào, hắn vẫn đứng nguyên đấy yên tĩnh nhìn người đối diện.
Mãi tới khi nàng ta che mặt ngồi xuống, không dừng được thút thít, Minh Chúc mới mở miệng nhẹ tênh: "Muội yêu đệ ấy phải không?"
Minh Phù Hoa cứng đờ người, mờ mịt nhìn hắn.
Minh Chúc lại hỏi: "Muội hận đệ ấy không?"
Minh Phù Hoa không nói nên lời.
Minh Chúc nói: "Nếu muội là vì cái chết của Minh Chúc mà hận đệ ấy như vậy thì đã chẳng chăm sóc đệ ấy nhiều năm như vậy."
Minh Phù Hoa bỗng dưng quỳ xuống, cả người mềm oặt.
"Minh Chúc chết rồi, muội vẫn yêu đệ ấy như cũ; Minh Chúc còn sống, muội chìm trong mê mang khổ đau như vậy..." giọng của Minh Chúc vừa mềm mại vừa dịu dàng, mang theo chút quyết tuyệt hững hờ, "... Nếu có thể khiến muội không còn đau đớn mọi bề, vậy muội cứ xem như ta không phải là Minh Chúc đi."
Minh Phù Hoa ngơ ngác nhìn hắn.
Minh Chúc nói xong mấy lời này thì chẳng ở lại thêm, gật đầu với nàng rồi thong thả rời đi, chỉ để lại một mình Minh Phù Hoa ngồi tê dại dưới đất.
Thật lâu sau, từ trong cổ họng nàng phát ra âm thanh nức nở bị đè xuống.
Minh Chúc chẳng lo nữa, nếu đã quyết định sống thật tốt thì sẽ không sống vì người khác nữa.
Hắn đi về theo đường cũ, mưa mỗi lúc một lớn hơn, ô thì bị hắn bỏ quên trong sân viện của Minh Phù Hoa, thế là hắn dứt khoát kệ luôn, chậm rì rì thưởng thức phong cảnh ven đường.
Lúc đạp lên cầu dây, thế mưa càng lớn, Minh Chúc cũng không dùng linh lực tránh mưa. Chưa bao lâu sau, cả người hắn toàn là nước mưa, tóc mai trên trán cũng bết cả vào mặt.
Xa xa hình như có tán ô trúc lướt đến, kế đó một người trong màn mưa vội bước tới, người đó nhìn thấy cả người Minh Chúc ướt đẫm nước mưa thì lập tức lên đón.
Không biết do đâu Minh Chúc bỗng thở phào một hơi.
Sắc mặt Chu Phụ Tuyết xấu vô cùng, hắn bước tới đón người, đưa tay phủi nước mưa trên khuôn mặt Minh Chúc, quở trách: "Không phải có mang ô theo sao? Sao còn ướt thành thế này?"
Minh Chúc chẳng cử động, mặc cho Chu Phụ Tuyết lau vết nước trên mặt mình, nói: "Để quên bên chỗ Nhị ca rồi."
Tay Chu Phụ Tuyết khựng lại, sau đó không được tự nhiên mà kéo hắn vào lòng, ôm người đi về phía Bất Tri Nhã.
"Cửu sư huynh với Thập sư huynh đã sắp xếp lại Bất Tri Nhã rồi, có thể vào ở luôn," Chu Phụ Tuyết vừa đi vừa nói, "chúng ta ở đó một thời gian, nếu thấy không ổn có thể theo ta về Hàng Lâu ở."
Minh Chúc bị Chu Phụ Tuyết kéo về trước, hắn hơi nghiêng đầu nhìn y, càng nhìn càng thấy ngứa ngáy. Không biết Minh Chúc giở tật gì, hắn bất ngờ dừng chân lại, đưa tay vòng qua cổ Chu Phụ Tuyết phủ môi hôn lên.
Chu Phụ Tuyết: "..."
Chiếc ô trúc trong tay Chu Phụ Tuyết rơi xuống, nước mưa rơi lã chã lên người bọn họ.
Minh Chúc hôn hắn nhẹ như chuồn chuồn giỡn nước, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của y thì cười lên, nói: "Cầm ô."
Nghe thế Chu Phụ Tuyết luống cuống tay chân giương ô lên, lần nữa che trên đỉnh đầu hai người, tai đỏ cả.
Minh Chúc quả là không biết phải làm gì với Chu Phụ Tuyết, cả đường đi tới Nhật Chiếu y đều nghĩ làm sau tập kích ban đêm, sao bây giờ hôn có một cái lại trong sáng đến vậy?
Minh Chúc nhìn bộ dạng đỏ mặt của Chu Phụ Tuyết, càng nhìn càng thấy thích, hắn vươn tay kéo tay Chu Phụ Tuyết, móc ngoéo vào ngón út của y, chọt chọt vào đồng tâm kết trên tay hai người, nói: "Chúng ta bây giờ có tính là đạo lữ không?"
Chu Phụ Tuyết ngây người.
Minh Chúc không vui hỏi dồn: "Tính không?"
Chu Phụ Tuyết lập tức đáp: "Tính!"
Minh Chúc nhìn dáng vẻ não dừng chạy(4) của y, không nhịn được cười lên, đưa tay ôm lấy y lần nữa.
Mây mù trong núi dày đặc, bóng dáng hai người bị phủ kín.
Ái mộ nhớ nhưng thời niên thiếu, lòng có vọng tâm, cuối cùng cũng có kết cục rồi.
Ngũ Châu thanh bình.
Chính văn: Hoàn
- --
(1) Mi mục như họa - 眉目如画: Dung mạo đoan chính, đẹp đẽ, thanh thoát
(2) Gốc là Mục như thanh phong - 穆如清风
(3) Gốc ở đây là tấm chăn, mình nghĩ là do nhầm lẫn, vì Ly và Chăn đều có pinyin là beizi (khác thanh)
(4) Gốc là Lăng đầu thanh - 愣头青: làm việc không suy nghĩ, suy nghĩ không nhanh nhạy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT