Lục Thanh Không đem chuyện tiểu sư đệ dụ dỗ đại huynh ra sao kể lại một lượt, còn thêm mắm dặm muối vào, giọng điệu tình cảm phong phú, người khác ai ai cũng thấy kẻ này không đi viết truyện thật đáng tiếc, cái miệng hắn có thể điên đảo trắng đen, gì cũng nói được.

Sau khi Thương Yên Phùng nghe xong vẫn không nói gì.

Lục Thanh Không đẩy Chu Phụ Tuyết đang cúi đầu, nói khẽ: "Có phải Ngũ sư huynh bị sự đại nghịch bất đạo của đệ dọa ngu người rồi không?"

Chu Phụ Tuyết: "..."

Vốn dĩ Chu Phụ Tuyết cảm thấy chột dạ, nhìn bộ dạng này của Thương Yên Phùng, nghĩ ngợi rồi đứng ra, nói: "Ngũ sư huynh, đệ thật lòng với đại sư huynh."

Hắn không nói còn đỡ, vừa nói xong, mặt Thương Yên Phùng xanh lét.

Thương Yên Phùng hít sâu một hơi, không buồn nhìn Chu Phụ Tuyết mà nhìn chằm chằm Minh Chúc, nói: "Đại sư huynh?"

Minh Chúc "ừm" một tiếng, ngờ vực ngẩng đầu nhìn hắn, không biết sao lại nghĩ tới câu lúc trước Lục Thanh Không nói là tìm Thương Yên Phùng tới làm chủ cho mình, đầu óc không biết bị giật chỗ nào bỗng hỏi: "Đệ sẽ làm chủ cho huynh với Thập Tam hả?"

Thương Yên Phùng: "..."

Vẻ mặt của Ngũ sư huynh mới vừa nghe nghe Chu Phụ Tuyết đại nghịch bất đạo khi nãy vẫn trấn định tự nhiên cuối cùng cũng thay đổi, nghe cả giọng nói cũng run run: "Làm chủ… Làm chủ cái gì?"

Minh Chúc có hơi ngài ngại: "Huynh còn tưởng là đệ sẽ làm chủ cho huynh với Thập Tam hợp tịch".

Thương Yên Phùng suýt xỉu ngang.

Hợp hợp hợp…

Đại sư huynh mỹ mạo như hoa của mình về chưa được bao lâu phải hợp tịch với kẻ khác rồi?

Hơi thở của Thương Yên Phùng mỏng manh như sợi tơ: "Chuyện này… để sau rồi nói, trước… trước tiên chúng ta…"

Hắn chẳng nói ra được trước tiên phải làm gì, thanh âm cứ tách ra.

Kể từ khi Chu Phụ Tuyết nghe được Minh Chúc nói chuyện hợp tịch thì cả người sung sướng lâng lâng, khuôn mặt lạnh lẽo cũng khó được lần hiện ra sự ấm áp, ngập tràn dịu dàng mà nhìn khuôn mặt của Minh Chúc, làm sao cũng không dời đi chỗ khác.

Thương Yên Phùng liếc qua khóe mắt, cảm thấy cả người đau đớn. Hắn hít sâu, nói: "Chu Phụ Tuyết, đi mua ít rượu về. Đại sư huynh, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, không cùng nhau uống rượu rồi, đêm nay không say không về."

Lục Thanh Không với Thẩm Đệ An tránh xa một bên, sợ cổng thành cháy vạ lây tới cá là mình, nói khẽ: "Trước đây Ngũ sư huynh toàn gọi Phụ Tuyết cơ, lần này tức thật rồi, gọi cả tên lẫn họ luôn, ối giời ơi, lần này tiểu sư đệ thảm rồi, đáng lắm!"

Chu Phụ Tuyết không muốn rời xa Minh Chúc nữa, to gan nói: "Chúng ta về khách điếm, khách điếm có rượu."

Đôi mắt Thương Yên Phùng rét căm, lạnh lùng nói: "Kêu đệ đi thì đệ đi đi, phí lời làm gì?"

Chu Phụ Tuyết im ngay như ve sầu mùa đông.

Thương Yên Phùng chẳng thèm quan tâm hắn, quay người kéo Minh Chúc còn đang muốn nói lại thôi đi mất, thoạt nhìn tức không ít đâu.

Minh Chúc cố sức nhìn lại phía sau: "Yên Phùng, ài, Phụ Tuyết đệ ấy…"

Thương Yên Phùng đưa tay ôm vai hắn lại, không cho ngoái nhìn về sau nữa, cố gắng duy trì sự trấn định, nói: "Phụ Tuyết đi mua rượu, chúng ta tìm tửu lâu trước rồi chờ đệ ấy, yên tâm đi, đệ ấy có thể tìm được mà."

Minh Chúc bán tín bán nghi, bị Thương Yên Phùng cưỡng chế lôi đi.

Mặc dù Thương Yên Phùng nói Chu Phụ Tuyết có thể tìm tới nhưng hắn dẫn Minh Chúc tới nhã gian một tửu lâu ở nơi xa xôi khó tìm, mấy người đi vào rồi Thương Yên Phùng bèn đóng cửa, qua một hồi nghĩ ngợi, thấy không đảm bảo nên giăng thêm mấy tầng cấm chế lên cửa, hạ quyết tâm không cho Chu Phụ Tuyết tìm được.

Minh Chúc đang bận nghe Thẩm Đệ An kể chuyện của Lục Thanh Không với Du Nữ, bận cười ngặt nghẽo, trong chốc lát không để ý mấy động tác vặt vãnh của Thương Yên Phùng

Cả buổi sau, mọi người đã ăn hòm hòm thức ăn trên bàn rồi mà Chu Phụ Tuyết còn chưa tới, Minh Chúc ngờ vực nói: "Đệ ấy mua rượu sao đi lâu vậy?"

Thương Yên Phùng nghe tới Chu Phụ Tuyết là đau đầu, lạnh mặt hỏi: "Sư huynh muốn uống rượu à?"

Minh Chúc tự biết mình dính tới rượu sẽ thành ra cái nết gì, đang định phất tay từ chối, Thương Yên Phùng đã đẩy cửa ra ngoài, rất nhanh đã mang về mấy vò rượu, nói: "Không chờ đệ ấy nữa, chúng ta tự uống đi."

Minh Chúc chỉ đành cười gượng.

Thương Yên Phùng không cho là đúng, đổ đầu ly rượu đưa cho Minh Chúc, nói: "Đệ kính sư huynh."

Minh Chúc cầm ly rượu lên, cau mày. Hắn ngẩng đầu, cẩn thận hỏi: "Phụ Tuyết lâu rồi còn chưa trở lại, liệu có xảy ra chuyện gì không? Bây giờ đệ ấy không còn tu vi, nếu gặp nguy hiểm…"

Nghe Minh Chúc lại nhắc tới tên nhãi kia, mặt Thương Yên Phùng cứng đờ, hắn khó khăn nở nụ cười, nói: "Không sao, không chết đâu."

Minh Chúc: "Gì cơ?"

Thương Yên Phùng ho khan một tiếng, nói: "Yên tâm đi, đệ ấy có thể tìm tới mà, chúng ta cứ uống trước đi."

Rất lâu rồi Minh Chúc chưa uống rượu của thế giới bên ngoài, hắn dùng đầu lưỡi liếm bên mép ly thám thính, vị cay trong tưởng tượng cũng không mạnh lắm, bấy giờ mới thả lỏng, cụng ly với Thương Yên Phùng, uống cạn hết.

Lục Thanh Không ở kế bên uống hai ly đã nằm ra đó, bao nhiêu năm rồi hắn cũng không chút tiến bộ, hễ uống là say, say là thích kéo người ta nói linh tinh.

"Du Nữ…" hai tay Lục Thanh Không treo trên cổ Thẩm Đệ An. Hắn say khướt còn quát: "Còn ra thể thống gì? Muội còn ra thể thống gì không hả?"

Thẩm Đệ An ra sức đẩy hắn: "Cửu sư huynh, đừng nói với đệ huynh thường ôm Du Nữ làm nũng vầy nha!"

Lục Thanh Không vẫn nức nở, không biết đang nói cái gì.

Thương Yên Phùng sớm đã quen rồi, mặt không đổi sắc mà rót rượu cho Minh Chúc, hắn hờ hững nói: "Kệ bọn nó đi, lúc nào cũng là trẻ nít không lớn, không biết tới bao giờ mới gánh vác một bề đây… sư huynh?"

Minh Chúc cầm ly, yên lặng nhìn hắn, nói rành rọt: "Sư huynh."

Thương Yên Phùng: "..."

Thương Yên Phùng thử thăm dò: "Sư huynh, huynh say rồi à?"

Minh Chúc nói: "Yên Phùng."

Bấy giờ Thương Yên Phùng nới thở phào một hơi, lúc trước tửu lượng Minh Chúc xứng với ngàn ly không say, không đến mức mấy mươi năm chưa tới mà biến thành một ly là gục.

Nhưng hơi này hắn chưa kịp phào ra hết đã nghe Minh Chúc lại nói: "Lại bế quan à."

Thương Yên Phùng ngây ra.

Minh Chúc như không bình thường lắm, tiếp tục gọi tên người khác: "Tuyết Ngọc." Mặt hắn chẳng tỏ vẻ gì, "Kẻ mù, bề ngoài còn được, đừng có nói mấy lời làm người ta đỏ mặt nữa à."

"Phụ Cư, người câm, chém huynh một đao, hức hức đau quá à, đợi huynh nói hết chứ."

Thương Yên Phùng: "..."

Thương Yên Phùng bị bộ dạng tự nói một mình của Minh Chúc làm cho sững sờ, hắn đè vai Minh Chúc lại, lắc nhè nhẹ: "Sư huynh? Huynh không sao chứ?"

Minh Chúc chẳng thèm nhìn hắn, ánh mắt thất thần mơ màng như con rối gỗ ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không, thầm thì: "Phụ Tuyết, hôn mình một cái, a, mình cáo trạng với sư phụ, bảo sư phụ trục xuất đệ ấy, ha ha trục xuất khỏi sư môn, mình giỏi quá mà."

Thương Yên Phùng: "..."

Uống say thật rồi.

Thương Yên Phùng mặt đỏ không cảm xúc, hắn không ngờ tửu lượng Minh Chúc lại biến tệ đến vậy, vốn còn định thừa lúc người uống nhiều mơ mơ màng màng rồi sẽ hỏi mấy vấn đề liên quan đến Chu Phụ Tuyết, không mờ một ly rượu vào bụng đã biến thành bộ dạng quỷ quái này.

Minh Chúc dựa vào lòng hắn, miệng vẫn thì thầm: "Mình không ức hiếp kẻ khác kẻ khác lại cứ phải ức hiếp mình, không công bằng chút nào, mình cũng…"

Hắn dựa trong lòng Thương Yên Phùng, hai tay sờ soạng eo, thì thà thì thầm: "Mình cũng phải làm người xấu, không cho kẻ khác ức hiếp mình, a! Không cho bắt nạt sư đệ của ta… không cho!"

Thương Yên Phùng vỗ vỗ đầu hắn, bất đắc dĩ dỗ dành: "Rồi rồi rồi, không bắt nạt."

Hắn thuận mắt liếc nhìn, hốt nhiên thấy mái tóc được búi bằng một chiếc trâm của Minh Chúc từng chút một biến thành màu trắng bạc quỷ dị, trong lúc người giãy giụa, chiếc trâm lệch sang bên, tóc trắng như trút xuống, trải đầy trên thân thể hai người.

Thương Yên Phùng sững sờ, vén mái tóc lạnh băng lên, còn chưa nhìn kĩ đã thấy tay Minh Chúc có hơi kỳ quái, hắn đột ngột nắm lấy, vô cùng kinh ngạc phát hiện trên cổ tay trắng bệch của Minh Chúc vậy mà có một tầng vảy trắng bạc phủ lên.

Thương Yên Phùng cả kinh, cúi đầu nhìn Minh Chúc thì phát hiện không biết hắn đã mở mắt từ khi nào, co rúc trong lòng ngực mịt mờ nhìn mình, đôi đồng tử vàng rực rỡ dựng thẳng lên mang theo dã tính và lạnh lẽo của loài thú.

"Yên Phùng," Minh Chúc hốt hoảng nói: "bọn họ đều nói huynh… là thứ yêu vật, quái vật."

Thương Yên Phùng không dám tin mà nhìn hắn.

Minh Chúc run rẩy chỉnh lại đầu tóc: "Là như vậy à?"

Thương Yên Phùng mấp máy môi, lâu sau mới khàn giọng đáp: "Không phải."

Minh Chúc uống say dễ dỗ vô cùng, nghĩ nghĩ rồi lại vén vạt áo ra, chỉ vào chân mình nói: "Huynh có đuôi, cũng không phải là quái vật sao?"

Dường như Thương Yên Phùng đã nhận ra gì đó nhưng vẫn gắng gượng đè nén cơn đau lòng, nhỏ giọng dỗ dành: "Sư huynh vĩnh viễn là sư huynh, không phải quái vật gì hết, sau này nếu có kẻ nào nói như vậy, huynh cứ bảo với đệ, đệ giúp huynh dạy dỗ kẻ đó."

Minh Chúc nghiêng đầu nhìn hắn, dường như muốn xác nhận nấy câu đó là thật hay giả, nhưng rất nhanh sau đó, đầu óc say mơ màng của hắn quên mất chuyện này, hắn chống tay bò dậy, nói không rõ lắm: "Tìm…. Tìm Phụ Tuyết, Phụ Tuyết bị dã thú tha đi á."

Nhất thời Thương Yên Phùng không biết nên khóc hay nên cười, vội vã đưa tay đỡ hắn.

Chính ngay lúc đó, cửa nhã gian bị người ta đẩy ra. Thương Yên Phùng ngẩng đầu nhìn, thấy Quy Ninh chân nhân với Minh Phù Hoa không biết làm sao tìm đến nơi này, sau lưng có cả Chu Phụ Tuyết xách theo mấy vò rượu.

Thương Yên Phùng còn chưa kịp nói gì, Minh Chúc ngồi trên đất hình như chịu kinh sợ, đột ngột nhảy dậy, quay người vùi đầu vào lòng Thương Yên Phùng, chỉ vào người phía sau, ồn ào kêu: "A dã thú tới rồi! Dã thú sắp tha huynh rồi, hức hức, huynh không muốn bị cắn đâu, đau lắm à…"

Chu Phụ Tuyết thấy cảnh này thì xanh mặt, sao mới có một chốc không gặp Minh Chúc đã biến thành dáng vẻ này?

Quy Ninh chân nhân với Minh Phù Hoa bị Minh Chúc nhận nhầm thành dã thú sắc mặt khó coi vô cùng.

Chu Phụ Tuyết bước lên trước, kéo Minh Chúc từ trong lòng Thương Yên Phùng sang, nhỏ giọng vỗ lên lưng hắn an ủi: "Sư huynh, ta quay lại rồi."

Minh Chúc đầy sợ hãi nhìn Chu Phụ Tuyết, hai tay bám vào vai hắn, làu bàu: "Đệ… đệ bị bọn họ tha đi rồi, sao còn quay về được?"

Chu Phụ Tuyết ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người Minh Chúc, đoán chắc hắn uống nhiều rồi bèn dịu dàng dỗ dành: "Ta không sao."

Minh Chúc không tin hắn, nhìn tới nhìn lui để nhận rõ bộ dáng hắn nhưng đầu óc nóng chẳng nhận được lắm, Minh Chúc nhìn cả buổi cũng không nhìn ra, sốt ruột sắp khóc rồi: "Đệ là Thập Tam à?"

Chu Phụ Tuyết vội vã nói: "Là đệ."

Minh Chúc muốn khóc lại khóc không xong mà nhìn hắn: "Vậy sao đệ không hôn ta?"

Chu Phụ Tuyết: "..."

Tất cả mọi người - bao gồm cả Quy Ninh chân nhân, mặt mày đều tái xanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play