Xúc cảm ấm áp cùng hơi thở nóng rực trên môi truyền đến làm cho trong đầu Sở Quân Dật trong nháy mắt trống rỗng, lập tức mở mắt ra, khuôn mặt Cố Thành Chi phản chiếu vào trong đôi mắt của y, làm cho cả người y đều choáng váng.

Cố Thành Chi nhìn ra Sở Quân Dật đang thất thần, hơi bất mãn ở trên môi của y cắn một cái.

Đau đớn rất nhỏ lại gọi về thần trí Sở Quân Dật, cũng làm cho mặt và lỗ tai của y trong nháy mắt bị phủ đầy một màu đỏ, trái tim thiếu chút nữa muốn nhảy ra ngoài.

Khi đôi môi tách ra, Cố Thành Chi lại cắn y một cái, sau đó chống người lên, đưa tay vuốt ve gương mặt của y, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi của y.

Tong đầu Sở Quân Dật sớm đã loạn thành một nồi cháo, bị ngón tay của hắn đụng vào bờ môi thoáng có chút ngứa, còn mang theo đau đớn rất nhỏ, trên mặt nóng bừng, một cmả giác ngứa ngấy đánh úp tới, tựa như có dòng điện thật nhỏ chạy tới chạy lui trong thân thể, khiến cho thân thể của y dần dần nóng lên.

Cố Thành Chi liếm liếm môi, cảm thấy cảm giác vừa rồi tốt ngoài ý muốn, còn tốt hơn lần trước đút thuốc rất nhiều, chỗ trống trong lòng giống như là bị thứ gì đó nhét đầy, loại cảm giác thỏa mãn này hoàn toàn thay thế một tia do dự cuối cùng trong lòng hắn.

Sau khi đưa ra lựa chọn này, bản thân Cố thành Chi cũng không biết liệu nước đi này sẽ có một kết thúc có hậu hay cả bàn đều thua.

Chẳng qua hắn biết rằng có bỏ mới có được, thà đi theo trái tim mình chọn một con đường mà mình tin tưởng còn hơn cứ chần chừ mãi.

Kết quả này cũng coi như thành công, chí ít tại thời khắc này, hắn không hề thấy hối hận.

Sở Quân Dật cảm thấy mình sắp điên rồi, nếu như không phải mình điên, đó chính là Cố Thành Chi điên, dù sao một trong hai người bọn họ khẳng định có một người có vấn đề, nếu không vừa rồi sao lại thế...

Dùng sức đẩy người phía trên ra, Sở Quân Dật luống cuống tay chân bò dậy, khi hai mắt quét đến chỗ Cố Thành Chi, loại cảm xúc luống cuống kia càng thêm mãnh liệt, tựa như có vô số đem chùy nhỏ không ngừng gõ gõ gõ ở trong đầu y, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Sở Quân Dật dựa vào vách tường, trong mắt cảm xúc hỗn loạn, muốn hỏi hắn vừa rồi hôn mình là có ý gì, nhưng lại không dám mở miệng hỏi.

Cố Thành Chi nhìn Sở Quân Dật hồi lâu nhưng không thấy y mở miệng, cánh tay duỗi ra liền kéo lại cánh tay Sở Quân Dật, dùng sức một chút liền đem người ôm vào lòng.

"Không có gì muốn hỏi sao?" Tay Cố Thành Chi rơi xuống cổ của y, nhẹ nhàng vuốt ve.

Sở Quân Dật bị hắn làm cho lông tơ toàn thân dựng đứng, hai tay nắm lại đã sắp vặn thành bánh quai chèo.

"Muốn hỏi gì, thì cứ hỏi đi." Cố Thành Chi tiến đến bên tai của y, thấp giọng thì thầm.

Giọng nói trầm ấm êm tai thổi qua màng nhĩ, cảm giác tê dại truyền từ trên xuống dưới, Sở Quân Dật không khỏi run rẩy một cái, thân thể lập tức mềm nhũn.

Cố Thành Chi cũng không vội, dùng nhẹ tay khẽ vuốt ve lương của y, từ chỗ cổ dọc theo xương sống từng tấc từng tấc trượt xuống.

Mặt Sở Quân Dật càng đỏ hơn, hơi quay người đè lại con kia quấy rối tay, hơi xoay người đè lại bàn tay quấy rối kia, cố lấy dũng khí mở miệng, chỉ là âm thanh lại càng ngày càng nhỏ, "Ngươi vừa rồi... là ý gì..." Âm thanh mấy chữ cuối cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Cố Thành Chi trong lòng thở dài, nắm lấy cằm của Sở Quân Dật hơi nâng lên, thời điểm bốn mắt chạm vào nhau, liền nói ra rõ ràng từng chữ từng chữ một: "Ngươi cảm thấy ta là có ý gì?" (*lưu manh >.<)

Sở Quân Dật mở to hai mắt nhìn hắn, mình cảm thấy... là hắn nghĩ như vậy sao?!

Cố Thành Chi cúi đầu xuống, hôn một cái vào môi của y, hỏi: "Ngươi cảm thấy ta là có ý gì?"

Sở Quân Dật: "..." Mặt đều sắp nổ tung rồi!

"Ngươi... Ngươi không chuẩn bị... Cưới vợ sao?" Sở Quân Dật có chút gian nan mà hỏi.

"Ừm." Cố Thành Chi nhéo nhéo lỗ tai của y. "Nếu ta đã quyết định muốn ở bên ngươi thì sẽ từ bỏ ý định hòa ly, tất nhiên cũng sẽ không cưới vợ."

"Con thì sao?!" Sở Quân Dật kiềm chế bất an trong lòng, vẫn hỏi ra.

Có thể tử hay không có thể sẽ không coi trong, nhưng con nối dõi lại là cái vấn đề lớn, chỉ cần nhìn Sở gia liền có thể biết thái độ của người ở thế giới này đối việc có con nói dõi như thế nào.

"Vậy còn ngươi, không muốn có con sao?" Cố Thành Chi cúi đầu nhìn y.

Sở Quân Dật cười khổ, bản thân không thể chạm vào nữ nhân, chuyện con cái thì bản thân đã sớm không nghĩ đến nữa.

"Bây giờ nói cái này vẫn còn sớm, đợi thêm vài năm nữa..." Cố Thành Chi ôm người vào lòng, thấp giọng nói: "Đợi thêm vài năm nữa, bên đại ca có nhiều con cái, ta nhận một đứa làm con thừa tự lá được."

Sở Quân Dật nắm thật chặt y phục của hắn, cắn răng hỏi: "Nếu như Cố đại gia không đồng ý thì sao?"

Cố Thành Chi khẽ cười một tiếng, "Vị đại ca này ta hiểu rất rõ, chỉ cần chúng ta cho đủ lợi ích, chỉ có một đứa con trai mà thôi, cũng không phải muốn tuyệt nồi giống của đại ca, sao lại đại ca không nỡ chứ."

Cố Thành Chi sẽ không cho phép Cố Gia nhận nhi tử để thay hắn làm con thừa tự của Nhị phòng, đó là vị trí của hắn, không một ai được phép nhúng tay vào.

Về phần cho nhi tử để hắn nhận làm con thừa tự, không nói đến những người khác ở Cố Gia, hơn phân nửa là Cố đại gia sẽ nguyện ý.

"Nếu như Cố đại gia chỉ có một đứa con trai thì sao?" Đôi mắt Sở Quân Dật dần dần mơ hồ.

"Ta còn có cái Tứ đệ, luôn có thể tìm tìm được người thích hợp." Cố Thành Chi vỗ vỗ lưng của y.

Sở Quân Dật vòng tay ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào trong ngực của hắn, cho đến lúc này Cố Thành Chi cũng không hề nói muốn tìm nữ nhân sinh nhi tử, y đã thỏa mãn lắm rồi.

Cố Thành Chi vén chăn lên, ôm lấy Sở Quân Dật lăn vào, ôm chặt người, hôn lên trán của y, "Ngủ đi."

"Ừm..." Âm thanh của Sở Quân Dật có chút nghẹn ngào.

Đợi sau khi Sở Quân Dật chìm vào giấc ngủ, Cố Thành Chi mới thở phào một cái.

Sở Quân Dật có thể hỏi ra mấy vấn đề kia,ít nhất nói rõ trong lòng y vẫn nhớ thương hắn.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, lông mi Sở Quân Dật khẽ động, chậm rãi mở mắt ra.

Người thường ngày vẫn luôn dậy sớm hôm nay vẫn còn nằm ở bên cạnh y, hai má Sở Quân Dật hơi ửng đỏ lên.

Bầu trời vẫn như ngày thường, người vẫn là người ấy, nhưng trong tâm trí của Sở Quân dật lại cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên đầy màu sắc.

"Nhìn lén đủ rchưa?" Cố Thành Chi hai mắt nhắm đột nhiên hỏi.

Bị bắt quả tang Sở Quân Dật sửng sốt một chút, sau đó làm bộ tức giận nói: "Ngươi giả vờ ngủ!"

Khóe miệng Cố Thành Chi hơi cong lên, hắn mở mắt ra, trong đôi mắt tràn đầy ý cười.

Sở Quân Dật bị hắn thấy có chút không được tự nhiên, vì vậy y đã dời tầm mắt ra chỗ khác.

Ôm chặt người vào tròng lòng hơn, Cố Thành Chi nắm lấy cằm của Sở Quân Dật, trực tiếp hôn lên.

Không giống với nụ hôn cạn vào tối hôm qua,nụ hôn lần này tuyệt đối có thể coi là cực kỳ nóng bỏng.

Cố Thành Chi quả thật không hề có kinh nghiệm thực tế, nhưng chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, lại càng không cần phải nói bên cạnh còn có Tấn Luật cùng Trương Tứ gia, coi như là ở biên quan, hắn cũng từng nghe qua không ít câu đùa tục t*u trong quân doanh.

So sánh với Cố Thành Chi chỉ có lý luận tri thức không có kinh nghiệm thao tác thực tế mà nói, Sở Quân Dật chính là gà mờ trong gà mờ, mờ đến không ai bì kịp.

Kiếp trước cho đến trước khi chết, y còn chưa từng được khai sáng lần nào, đợi đến chuyển thế thì tránh nữ nhân như hồng thủy mãnh thú*, nam nhân liền lại càng chưa từng nghĩ tới.

*Hồng thủy mãnh thú 洪水猛兽 (dịch là: con mãnh thú và dòng nước lũ) thường ví von với tai hoạ ghê gớm.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Sở Quân Dật bị hôn đến hai mắt mơ hồ, chỉ lo thở dốc.

Cố Thành Chi khẽ cười, điều chỉnh hô hấp một chút,, lại ôm y vào lòng xoa xoa.

"Đừng chọc!" Sở Quân Dật bị làm cho mặt đỏ tới mang tai, nắm lấy tay Cố Thành Chi đây sang bên cạnh.

"Được, ta không chọc ngươi nữa." Cố Thành Chi tiến tới hôn một cái lên môi của y, sau đó buông tay ra, đứng dậy mặc quần áo.

Sở Quân Dật chui lại trong chăn chỉ lộ đầu ra, nhìn thấy Cố Thành Chi đem từng cái quần từng cái áo mặc vào, thế mà lại khiến y có một loại xúc động muốn tự tay cởi sạch hết quần áo của hắn.

Đưa tay che mắt, Sở Quân Dật thở dài một tiếng, mình thật sự xong rồi.

Cố Thành Chi thay quần áo xong liền ngồi xuống bên giường, đưa tay nắm lấy tay y, mười ngón tay đan xen vào nhau, cúi đầu hôn lên môi của y. (*nửa đêm ăn cơm chó của 2 bé, thật mệt mỏi quá đi ahhhhh)

Một nụ hôn tinh tế kéo dài khiến hơi thở của hai người trở nên gấp gáp hơn, nhưng cả hai lại không nỡ tách ra, hơi thở quyện vào nhau, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Đợi đến khi Sở Quân Dật cũng đứng dậy thay quần áo xong, vết đỏ trên má và tai y vẫn chưa phai.

Ánh mắt hai người thỉnh thoảng sẽ chạm vào nhau, nhưng rất nhanh lại tách ra.

Dùng xong bữa sáng, Cố Thành Chi vừa đi đến trước cửa nói: "Lát nữa ngươi đi chính viện. Hôm nay Thái tử hồi cung."

"Được." Sở Quân Dật cười đáp.

Cố Thành Chi đi đến chỗ của Tấn Dung, Sở Quân Dật ở trong phòng một lúc mới đi chính viện.

Đại sảnh chính viện đã có một số người đến, Sở Quân Dật đi vào đại sảnh liền chọn một nơi khá hẻo lánh ngồi xuống.

Sở đại gia và Sở Nhị Gia đều có mặt, nhưng chỉ nhìn thoáng qua Sở Quân Dật, sau đó liền giả bộ không nhìn thấy.

Chúc Ninh vốn cũng nhận được thiếp mời, đáng tiếc trước khi đến chỗ hẹn lại bị nhiễm phong hàn, Chúc lão thái thái chết sống không chịu cho Chúc Ninh đi, cho nên lúc này Sở Quân Dật ngay cả người nói chuyện cũng không có.

Chờ không bao lâu, người đều đến đông đủ, mà Tấn Dung cũng vào đại sảnh, còn có bốn vị Hoàng tử đi theo phía sau.

Hầu hết người trong hoàng thất đều có ngoại hình ưa nhìn, mặc dù gen của họ vốn không tốt, nhưng qua nhiều năm, được kết hợp với các mỹ nhân đã khiến cho họ có ngoại hình tốt hơn mức trung bình.

Khí chất Nhị hoàng tử tương đối u ám một chút, Tam hoàng tử lại là bộ dáng của phiên phiên giai công tử*.

*Phiên phiên gia công tử được lấy từ câu Trọc thế phiên phiên giai công tử 浊世翩翩佳公子: ý chỉ một công tử phong thái nhẹ nhàng có tài năng trong loạn thế.

1) phiên phiên: Diễn tả phong thái ung dung tự tại (chủ yếu chỉ nam thanh niên)

2) trọc thế: Chỉ trần thế, thời đại hỗn loạn.

3) giai công tử: một người con trong gia đình quyền quý có tài năng xuất chúng.

Xuất từ Tư Mã Thiên ( sử ký) cuốn bảy mươi sáu ( bình nguyên quân ngu khanh liệt truyện)

Nguyên văn: Thái sử công viết: Bình nguyên quân, phiên phiên thời đại hỗn loạn đen tối chi giai công tử vậy, nhưng không thấy cơ bản. Bỉ ngữ viết "Thấy lợi tối mắt", bình nguyên quân tham phùng đình tà thuyết, khiến Triệu hãm Trường Bình binh bốn mươi dư vạn chúng, Hàm Đan mấy vong.

Ý tứ: Thái sử công nói: Bình Nguyên Quân, là một công tử phong thái nhẹ nhàng có tài năng trong loạn thế, nhưng không thể biết đại cục. Tục ngữ nói: "Tham tư lợi liền đánh mất lý trí", Bình Nguyên Quân tin tưởng tà thuyết của Phùng Đình, tham thượng đảng hắn dâng ra, khiến Triệu quốc binh bại Trường Bình, Triệu quân hơn bốn mươi vạn người bị hãm hại, Triệu quốc gần như diệt vong.

Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử là song bào thai, tướng mạo giống nhua đến tám chín phần, chẳng qua Tứ hoàng tử hơi béo một chút, mà Ngũ hoàng tử lại là dáng người cao gầy.

Bốn vị hoàng tử có ngoại hình hơi giống Tấn Dung, nhưng khí chất, khí thế, khí độ, khí tràng lại kém nhau rất xa.

Nếu nói Tấn Dung bỏ bọn họ đến tám con phố quả thật chút khoa trương, nhưng bốn năm con phố vẫn có.

Tấn Dung lnói ngắn gọn vài lời về những gì đã xảy ra ngày hôm qua, sau đó vội vã rời đi.

Thái tử bị người hành thích là đại sự, lúc này khẳng định là muốn về cung gặp mặt Hoàng thượng.

Mà chính chủ đã đi, những người còn lại cũng không có tâm lưu lại nữa, đợi đến khi bọn thị vệ bảo hộ Tấn Dung rời đi, người được mời tới cũng đều tốp năm tốp ba rời đi.

Sở Quân Dật trở về phòng cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, bọn họ mang đến đồ đạc không nhiều lắm, rất nhanh liền thu dọn xong xuôi.

Nhìn bao quần áo trên bàn, Sở Quân Dật lại đột nhiên nở nụ cười.

Chỉ mới mấy ngày, tâm tình đều đã thay đổi rất nhiều.

Giống như là đang nằm mơ vậy, thật sự chỉ có ở trong mộng y mới nghĩ tới sẽ bên nhau với Cố Thành Chi, không nghĩ tới có một ngày mộng đẹp thành thật.

Bên này có người cảm thán mộng cảnh trở thành sự thật, mà bên kia lại có người hoài nghi bản thân đang nằm mơ.

"Chờ một chút đã!" Mã tam gia móc móc lỗ tai, khiêm tốn lại hỏi lại lần nữa: "Ngươi vừa rồi nói ngươi không có ý định hòa ly... Có phải là ta nghe lầm rồi hay không?!"

Trương tứ gia cũng xoa xoa mi tâm, "Nếu là ngươi nghe lầm, đoán chừng ta cũng không có tốt hơn chút nào."

"Ngươi xuống tay cũng nhanh đấy, hôm qua chúng ta còn nói chuyện này, kết quả chỉ qua một đêm ngươi đã giải quyết xong xuôi rồi." Tấn Luật vừa cười vừa nói.

Hạng đại gia vẻ mặt đờ đẫn cũng không nói lời nào, chỉ là dùng ánh mắt biểu thị hắn rất kinh ngạc.

Cố Thành Chi bưng lên chung trà hớp một ngụm, lúc nghĩ đến Sở Quân Dật lại nhịn không được cười nói: "Các ngươi không nghe lầm, đúng là như các ngươi nghĩ."

Thấy trên mặt Cố Thành Chi tràn đầy ý cười, ngay cả Tấn Luật cũng không còn gì để nói nữa, bọn họ chưa từng thấy người này còn có lúc ngốc như vậy.

"Được rồi, nếu đã như vậy ngươi thích nữ nhân thế nào, ta chọn giúp ngươi một người." Tấn Luật xoa xoa mặt.

"Không cần nữ nhân." Cố Thành Chi liếc mắt nhìn Tấn Luật.

"Lão tam, ngươi đây là có ý gì?!" Trương Tứ gia kinh ngạc hỏi.

"Chính là nói ta không cần nữ nhân." Cố Thành Chi đặt chung trà xuống, gõ nhẹ một cái lên bàn, "Không cần thông phòng, không cần thiếp thất."

"Ngươi điên rồi?!" Mã tam gia trực tiếp nhảy khỏi ghế,

"Ngươi chơi thì chơi, cũng không thể ngay cả hài tử cũng không cần nha!"

"Đúng rồi đúng rồi, nuôi một nữ nhân cũng không ảnh hưởng gì đến ngươi, có nhi tử rồi ngươi muốn chơi thế nào cũng được." Tấn Luật cũng không đồng ý, ngẫm nghĩ một chút lại bồi thêm một câu: "Giống như ta nè."

Hậu viện Thế tử Giản thân vương phủ vô cùng sạch sẽ, Tấn Luật thích nam nhân, cưới Thế tử phi cũng chỉ vì nhi tử. Hiện tại hắn ta có hai nhi tử, người nối dõi đã không thành vấn đề, mặc kệ là Giản thân vương hay Giản thân vương phi đều không có ý kiến với chuyện hắn ta chơi nam nhân.

Về phần Thế tử phi có hai đứa con bên cạnh, Tấn Luật lại không có Trắc phi hay thiếp thất, chỉ là chơi nam nhân cũng không sinh được hài tử gì, cho nên Thế tử phi rất hài lòng với chuyện Tấn Luật chơi nam nhân mà không phải tìm nữ nhân.

Cố Thành Chi lắc đầu, "Ta không thích có người ngoài xen vào, hơn nữa Quân Dật cũng sẽ không có thông phòng hay thiếp thất gì."

Khi nhìn thấy Thược Dược cùng Mạt Lỵ, Cố Thành Chi thật sự hận không thể làm thịt các nàng, hắn không thể chịu được khi thấy Sở Quân Dật dchạm vào nữ nhân, suy bụng ta ra bụng người, hắn cũng sẽ không chạm vào một nữ nhân nào cả, cho dù là vì con nối dõi... Hắn không nỡ để Sở Quân Dật chịu khổ sở.

"Lão tam, ngươi điên rồi?!" Tấn Luật thần tình khó có thể tin, thích nam nhân trong mắt hắn ta không là gì cả, nhưng ngay cả hài tử cũng không cần vậy thì không bình thường.

"Sở lục gia rốt cuộc tốt ở chỗ nào mà khiến ngươi thành ra thế này?!" Mã tam gia tức giận hỏi.

"Nói một cách chính xác quả thật không có chỗ nào tốt." Cố Thành Chi nói đến đây đột nhiên mỉm cười, am thanh cũng ôn nhu hơn rất nhiều, "Nhưng mà ta thích."

Sở Quân Dật có nhiều ưu điểm nhưng khuyết điểm càng nhiều hơn, nhưng Cố Thành Chi chính là thích, không có lý do gì, ngả cả bản thân hắn cũng không hiểu rõ.

Nhưng hắn chính là thích, vậy còn có biện pháp nào nữa.

Thấy Cố Thành Chi đã nói đến như vậy, những người khác cũng đều không nói thêm lời nào nữa.

Ngàn vàng khó mua hỏa tâm, huống chi là một người đang sống sờ sờ.

"Nếu như ngươi không có con cái, kvậy Nhị phòng của Cố gia sẽ tuyệt hậu." Trương tứ gia vô lực nói: "Ngươi định làm như thế nào?"

"Nhận con thừa tự." Cố Thành Chi thu liễm nụ cười.

"Với quan hệ của ngươi và Cố Gia, bọn họ sẽ đồng ý để ngươi nhận làm con thừa tự?!" Tấn Luật giễu cợt nói.

"Đại ca ta sẽ đồng ý, chỉ cần hắn ta đồng ý, thì sẽ có cách thuyết phục những người khác." Ngữ khí Cố Thành Chi thản nhiên.

"Vì Sở lục gia ngươi đúng là cái gì cũng không để ý!" Tấn Luật hừ lạnh một tiếng.

Cố Thành Chi rủ hai mắt xuống, suy tư một lát mới nói: "Cũng không phải cái gì cũng không để ý, nếu chỉ là con cái nối dỗi, ta cảm thấy như vậy cũng đáng rồi."

Người trong cuộc đều cảm thấy đáng giá, người bên ngoài còn có thể nói gì nữa.

"Mau mau cút đi! Đi tìm thân ái của ngươi đi, trông thấy ngươi liền phiền!" Tấn Luật nhíu mày không kiên nhẫn hạ lệnh đuổi khách.

Cố Thành Chi nhún vai, đứng dậy lập tức rời đi.

"Hắn đi thật kìa?!" Tấn Luật hơi trợn mắt há hốc mồm, hắn ta chỉ nói đùa thôi mà.

"Đoán chừng là đi tìm Sở lục gia rồi." Trương tứ gia bất đắc dĩ nói: "Ta nghĩ hắn đã muốn trở về từ lâu rồi."

Mã Tam gia vô cùng rối rắm, bản thân chỉ rời đi mấy năm, sao thế đạo lại thay đổi đến vậy.

Cố Thành Chi thong thả đi trở về, phản ứng của đám Tấn Luật hắn đều đoán được, nhưng hắn cũng biết bọn họ sẽ không vì vậy mà xa lánh hắn.

Trở về phòng liền thấy Sở Quân Dật ngồi ở bên cạnh bàn, thấy hắn đi vào liền đứng dậy nghênh đón, trên mặt còn mang theo nụ cười hạnh phúc.

Cố Thành Chi lần nữa nghe thấy đáy lòng phát ra âm thanh thỏa mãn, nói hắn điên cũng được, ma chướng cũng được, có thể cùng Sở Quân Dật sống hết đời này, hắn đã cảm thấy rất đáng giá rồi.

"Ngươi đây là muốn làm gì?" Cố Thành Chi thấy trên bàn đặt một bao y phục liền hỏi.

"Thái tử hồi cung, chúng ta không phải cũng nên rời đi sao?" Sở Quân Dật thành thật đáp.

Cố Thành Chi lôi kéo Sở Quân Dật đi đến bên giường, "Chúng ta vẫn có thể lại ở lại thêm hai ngày nữa, dù sao trở về cũng không có việc gì để làm cả."

"Vậy chúng ta ỡ lại làm gì?" Sở Quân Dật nghi ngoặc hỏi.

"Ngươi nói xem?" Cố Thành Chi khẽ cười một tiếng, ôm lấy Sở Quân Dật lăn lên giường.

Mặt Sở Quân Dật nháy mắt liền đỏ bừng.

"Ta đã nói với bọn họ rồi." Cố Thành Chi hôn trán của y một cái.

"Cái gì?" Sở Quân Dật lỗ tai cũng đỏ ửng lên.

"Ta đã nói chuyện của hai ta với đám Tấn Luật biết rồi." Cố Thành Chi khẽ cười nói.

Sở Quân Dật sững sốt, y không ngờ Cố Thành Chi lại nhanh chóng nói ra chuyện của cả hai cho người ngoài biết như vậy.

"Dù sao sớm muộn gì bọn họ cũng đều biết." Cố Thành Chi dừng một chút nói: "Chúng ta ở lại thêm mấy ngày đi."

"Ngươi không muốn trở về sao?" Sở Quân Dật nhẹ giọng hỏi.

"Bây giờ đi về quá phiền phức." Cố Thành Chi thở dài, "Thái tử phi mang thai."

"Cái gì?!" Sở Quân Dật kinh ngạc một chút, sau đó vội vàng hỏi: "Thái tử phi mang thai là chuyện tốt... Thái tử, những thích khách kia... Là ai làm?"

"Không biết." Cố Thành Chi cũng không gạt y, "Chẳng qua đoán chừng là mấy người kia."

"Là..." Sở Quân Dật đưa tay chỉ về hướng của viện tử Hoàng tử.

"Khó mà nói." Cố Thành Chi lắc đầu.

Nếu Tấn Dung không con, rất có thể sau này hắn ta sẽ nhận con thừa tự, mấy vị Hoàng tử đều có hiềm nghi. Tuy nhiên, chuyện Thái tử phi mang thai còn chưa truyền tới sơn trang, thị vệ đã bị người giết tráo đổi thành thích khác, mà hành động còn cực kì kín đáo, nếu không phải đúng lúc hắn đi theo bên cạnh Tấn Dung, có lẽ Tấn Dung đã chết thật rồi.

Vừa nghĩ như thế lại cảm thấy mấy vị Hoàng tử kia không có cơ hội cũng như thủ đoạn, chỉ nói những tên thích khách kia thôi đã không phải người nào cũng có thể tùy tiện nuôi ra được.

Sở Quân Dật đưa tay vuốt vuốt mi tâm của hắn, ôn nhu nói: "Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa."

"Ngươi nói đúng, không nên nghĩ nữa." Cố Thành Chi cười đắc ý một tiếng, kéo tay y qua đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn xuống một cái.

Giống như là bị bỏng nước sôi vậy, Sở Quân Dật liền vội vàng rút tay trở về. Chương‎ 𝓶ới‎ nhất‎ tại‎ ﹟‎ T𝙍u𝗠T𝙍𝗨𝑌E‎ N.VN‎ ﹟

Cố Thành Chi cũng không giận, mỉm cười cúi cúi người ngậm lấy môi y.

Sở Quân Dật đưa tay vòng qua cổ của hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Chờ đến khi hơi thở trở nên bất thường thì hai người mới tách ra.

"Đợi thêm một chút nữa được không?" Cố Thành Chi liếm liếm môi, dịu dàng hỏi: "Chuyện viên phòng, chờ thêm thời gian nữa được chứ?"

Vài lời cùa editor: vì giờ mình bị khách hú đi sửa bài cho nên chương này do mình beta hơi vội có lẽ vài ngày nữa mình sẽ beta lại nên nếu sai sót gì mong mọi người thông cảm nha, chúc mọi người có buổi tối vui vẻ nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play