Một nữ tử đang đứng trong viện, chải tóc theo kiểu cô nương, nhưng mặc một bộ y phục hồng nhạt của mấy bà cô, khi nhìn thấy Sở Quân Dật thì hai mắt cô ả toả sáng, chậm rãi đi tới, ưu nhã cúi đầu, "Nô tỳ Thược Dược, bái kiến Lục gia."

Giọng Thược Dược mềm mại, trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa lộ ra một tầng ửng đỏ.

Nhìn thấy cô ả trong lòng Sở Quân Dật dâng lên một cỗ hàn ý, toàn thân lạnh cóng từ đầu đến chân, cảm giác sự lạnh lẽo đang từ từ thấm vào trong xương, gần như muốn đóng băng cả cơ thể.

Cố Thành Chi nhìn thấy nữ nhân này thì sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt như mũi tên bắn về phía tên hạ nhân đang đứng bên cạnh.

Thân thể hạ nhân không khỏi run rẩy một chút, khi nhìn thấy ánh mắt giống như muốn giết người của Cố Thành Chi, gã run rẩy nói: "Thược Dược cô nương do lão thái thái phái người đưa tới, nói rằng để nàng ta làm thông phòng cho Lục gia..." Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, lời nói sau đó gã không nói tiếp được nữa, gã luôn cảm thấy nếu như bản thân còn nói nữa Cố Thành Chi sẽ một chưởng đánh chết gã.

"Là ai cho nàng ta vào?!" Sở Quân Dật nghe vậy trực tiếp giận dữ hỏi.

Thược Dược có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn ôn nhu đáp: "Do Trần ma ma bên cạnh lão thái thái đưa nô tỳ tới."

"Trần ma ma đưa ngươi tới đây, ngươi liền dám đi vào trong viện luôn?!" Sở Quân Dật hơi nghiêng đầu liếc xéo Thược Dược một cái, quay đầu lại lớn tiếng quát mắng đám hạ nhân đang đứng trong viện: "Là ai đã cho các ngươi lá gan, để các ngươi dám tự ý thả cho người lạ mặt vào viện tử như thế hả?"

Cố Thành Chi quay qua nhìn Sở Quân Dật, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái, đây là lần đầu tiên hắn thấy Sở Quân Dật phát hỏa lớn như vậy.

Đừng nói Cố Thành Chi lần đầu tiên thấy, ngay cả hạ nhân trong viện cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy.

Sở Quân Dật ở Sở gia còn trong suốt hơn cả thứ xuất của Ngũ phòng, bọn họ đều cho rằng Sở Quân Dật thuộc kiểu người ôn hòa. Kết quả bây giờ trông thấy bộ dạng giận dữ của y, trong lòng bọn họ đều cảm thấy run rẩy.

"Là lão thái thái, là lão thái thái... " Đám hạ nhân đồng loạt quỳ xuống, mới vừa nói hai câu đã trông thấy ánh mắt Sở Quân Dật càng thêm bất thiện, sửa lời nói: "Do Trần ma ma, do Trần ma ma truyền lời."

"Vậy nên các ngươi để nàng ta vào?!" Sở Quân Dật nghiến răng rít từng chữ qua kẽ răng.

"Lục gia bớt giận, lão thái thái cũng vì muốn tốt cho ngài, mong Lục gia đừng phụ lòng lão thái thái." Thược Dược nhíu mày, quỳ trên mặt đất nửa cúi đầu.

"Ngươi muốn lấy tổ mẫu ra áp chế ta?!" Ánh mắt Sở Quân Dật như lưỡi dao sắc bén cắt ngang qua.

"Thược Dược không dám, chỉ là trưởng bối ban thưởng không thể từ chối, mong Lục gia chớ làm lão thái thái đau lòng." Thược Dược thần sắc không đổi, thái độ không sưu nịnh cũng không hống hách, tựa hồ như đang khuyên giải lại như đang chỉ trích.

Ánh mắt Sở Quân Dật âm lãnh, nghe thấy cô ả nói "Trưởng bối ban thưởng không thể từ chối" thì đột nhiên cười lạnh lùng một tiếng, "Ngươi thật sự cho rằng ta không dám động vào ngươi sao?! Ta cũng muốn xem thử, nếu như ta giết ngươi thì tổ mẫu có vì ngươi mà ra tay với đứa cháu trai này hay không!"

Thược Dược kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc này Sở Quân Dật không phải nên thuận theo bậc thang ả đưa ra bước xuống sao?!

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Sở Quân Dật, trong lòng cô ả không tự giác bắt đầu phát run, giờ khắc này cô ả đã cảm nhận được Sở Quân Dật thật sự muốn lấy mạng ả!

"Ngươi bình tĩnh một chút!" Cố Thành Chi vội vàng ngăn người lại.

Hắn không ngốc cũng không mù, hiển nhiên có thể phát hiện Sở Quân Dật có chỗ nào đó không đúng lắm, Cố Thành Chi nắm lấy tay của y rõ ràng cảm nhận được thân thể Sở Quân Dật đang khẽ run lên.

Sở Quân Dật bị Cố Thành Chi kéo như vậy, lý trí đã hơi hồi phục chút xíu, nhưng y vẫn có chút không khống chế được cảm xúc.

"Tự mình đến chỗ quản sự nhận phạt đi." Cố Thành Chi dùng ánh mắt đảo qua một vòng những người đang quỳ trên mặt đất.

Đám hạ nhân vội vàng gật đầu.

"Về phần ngươi." Ánh mắt Cố Thành Chi rơi xuống người Thược Dược, lạnh lùng nói: "Chuyển tới Liễu viện đi."

Thược Dược không phục muốn phản bác nhưng khi chạm phải ánh mắt của Sở Quân Dật, cô ả đành cắn răng ngậm miệng lại.

Liễu viện là một tiểu viện gần với đường Tây, cách viện tử của Tam phòng hơi xa, nghe nói mấy năm trước đã cấp cho Tam phòng.

Cố Thành Chi không có ý định ở chung viện với nữ nhân này, bèn phất tay gọi hạ nhân tới, chỉ vào Thược Dược ý bảo nhanh chóng đưa người này ra ngoài.

Làm xong tất cả những chuyện này, Cố Thành Chi kéo Sở Quân Dật đi trở về chính phòng.

Vào trong chính phòng, trong lòng Sở Quân Dật mới coi như nhẹ nhõm, y phục trên người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, ngay cả sắc mặt đã có hơi tái nhợt.

"Tại sao Lão thái thái cứ muốn đưa người tới làm thông phòng cho ngươi?" Sau khi vào nhà Cố Thành Chi buông tay Sở Quân Dật ra, mặt không chút thay đổi đứng ở trước mặt Sở Quân Dật hỏi.

Sở Quân Dật ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt, "Xem ra việc ta thi đậu, coi như đã thay tổ mẫu tát cho Ngũ ca một bạt tai, vì vậy tổ mẫu đang rất vui sướng."

"Ngươi đã biết trước rồi?" Cố Thành Chi nhìn y không chớp mắt.

Sở Quân Dật nhìn thẳng vào mắt của hắn, nói rõ ràng từng chữ một: "Ta chỉ đoán được tổ mẫu sẽ rất vui vẻ, nhưng ta chưa từng nghĩ đến tổ mẫu vì vậy mà đưa người tới làm thông phòng cho ta."

Cố Thành Chi hai mắt rũ xuống, gật gật đầu, hắn không hề hoài nghi Sở Quân Dật nhưng vẫn muốn chính tai nghe y nói ra.

Khi nãy Sở Quân Dật đã phát hoả một trận ở trong viện, vì thế bây giờ y cảm thấy thể xác và tinh thần đều kiệt quệ. Lúc này đang ở trong phòng, y chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.

"Ta đến thư phòng đọc sách, ngươi nghỉ ngơi đi." Cố Thành Chi thấy hạ nhân bên ngoài đều rời đi cả rồi, hắn không tính ở lại trong phòng lâu hơn, nói một tiếng với Sở Quân Dật liền xoay người đi ra cửa.

Biểu cảm Sở Quân Dật trở nên cứng nhắc, y cứ đứng im tại chỗ nhìn Cố Thành Chi rời đi.

Mùa đông đang tới gần, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, cửa chính phòng mở toang từng cơn gió lạnh cũng theo đó thổi vào.

Sở Quân Dật không biết bản thân đã đứng bao lâu, chờ đến khi y lấy lại tinh thần thì hai chân đã tê cứng, lảo đảo đi hai bước đến bên cạnh bàn, vịn vào mặt bàn ngồi xuống, sự không cam lòng trên mặt cũng dần dần nhạt đi, hờ hững nhìn thư phòng trước mặt.

Cố Thành Chi ngồi trong thư phòng lại không hề có tâm tư đọc sách, sự tình hôm nay cứ lảng vảng ở trong đầu hắn, lửa giận không thể khống chế không ngừng bốc lên.

Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng Cố Thành Chi không thích điều đó. Trước đây, khi Cố lão thái thái bắt ép Cố nhị lão gia lập di nương, từ tận sâu đáy lòng hắn đã ghét cay ghét đắng việc lập thiếp thu thông phòng thế này.

Bình thường hắn đối với việc thông phòng thiếp thất chẳng có cảm xúc gì, thế nhưng không hiểu tại sao hôm nay nhìn thấy cô ả Thược Dược kia liền cảm thấy ghê tởm, lúc nhìn thấy cô ả đứng trong viện tử Cố Thành Chi càng cảm thấy tởm lợm hơn cả việc nuốt phải ruồi bọ.

Cố Thành Chi luôn biết thái độ của Sở lão thái thái đối với Sở Quân Dật ra sao, hắn không có ý trách cứ Sở Quân Dật chuyện hôm nay, nhưng bây giờ Cố Thành Chi cũng không dám ở riêng một mình với Sở Quân Dật nữa, vì sợ rằng bản thân lỡ miệng nói ra những lời cay nghiệt làm tổn thương y.

Hơn nữa, hôm nay tâm tình Sở Quân Dật có chút không đúng lắm, trong lòng Cố Thành Chi thấy hơi lo lắng. Thế nhưng, hắn sợ bản thân trở về lại không khống chế được chất vấn Sở Quân Dật.

Suy đi nghĩ lại Cố Thành Chi liền kéo dài tận khi trời đã tối, mới đứng dậy không nhanh không chậm đi trở về chính phòng, nhưng khi hắn vừa đi ra khỏi thư phòng bước chân liền từ từ tăng nhanh hơn khi trông thấy cửa chính phòng đang mở toang. Thế nhưng khi Cố Thành Chi đứng trước cửa nhìn thấy Sở Quân Dật đang cúi đầu ngồi ở trên ghế, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngó thấy y không sao cả, Cố Thành Chi yên tâm hơn nhiều, bước chân cũng chậm lại chút xíu.

Sở Quân Dật đang thất thần nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy là Cố Thành Chi, nhẹ giọng nói: "Ngươi trở lại rồi."

Cố Thành Chi do dự một lát mới đi đến bên cạnh Sở Quân Dật, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"Không sao cả." Sở Quân Dật lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng vẻ mặt của y lại có chút lãnh đạm.

Cố Thành Chi trầm mặc một lát mới nói: "Vậy chúng ta ăn cơm thôi."

Sở Quân Dật im lặng gật đầu.

Bữa cơm này ăn rất nhạt nhẽo vô vị, ăn xong Cố Thành Chi không đi thư phòng nữa, hai người yên lặng mỗi người một bên ngồi trong phòng, chỉ có điều bầu không khí trong phòng lại ngột ngạt đến mức chưa từng thấy.

Sở Quân Dật chịu không nổi nữa, chỉ là khi quay qua nhìn Cố Thành Chi thì lại không biết nên nói cái gì.

Thông phòng kia không phải do Sở Quân Dật cầu xin mà được đưa đến, y chưa từng nghĩ tới muốn nạp thiếp, những điều này Cố Thành Chi đều biết hết, vậy tại sao bây giờ hắn lại có bộ dạng thế này?!

"Ngươi buồn ngủ chưa?" Tâm tư Cố Thành Chi không đặt ở trên sách, nghe thấy Sở Quân Dật ở bên cạnh có chút động tĩnh liền vội vàng ngẩng đầu lên.

Sở Quân Dật không hề do dự gật đầu, trong lòng rối bời một mảnh.

Cố Thành Chi đặt sách trong tay xuống, trực tiếp kéo người vào phòng ngủ.

Sau khi hai người thay phiên nhau rửa mặt, cả hai tắt đèn nằm xuống giường, nhưng bầu không khí làm cho người ta không thoải mái lại xuất hiện lần nữa.

Lòng Sở Quân Dật nặng nề đến mức, y không hề cảm thấy buồn ngủ.

Cố Thành Chi tất nhiên phát hiện ra sự khác thường của y, thật ra trong lòng hắn cũng không dễ chịu mấy, Cố Thành Chi nhẫn nhịn một hồi thì không nhịn được nữa đưa tay qua nắm lấy tay Sở Quân Dật, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."

Hai bàn tay đan vào nhau đặt cùng một chỗ, đôi bên đều có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, nỗi lòng của hai người đã chậm rãi bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ cũng dâng lên.

Sáng sớm hôm sau, Cố Thành Chi đang mặc quần áo đột nhiên nói: "Ta có việc phải rời khỏi vài ngày."

"Rời khỏi..." Sở Quân Dật nghe đến câu này, sắc mặt nhất thời trở nên ảm đạm, "Ngươi muốn đi đâu?"

"Chỗ Thái tử, trước đó ta cũng tính đi một chuyến rồi." Cố Thành Chi cúi đầu sửa sang lại quần áo, không có nhìn thấy vẻ mặt của Sở Quân Dật.

"A, vậy ngươi đi đi." Sở Quân Dật chậm rãi dừng lại động tác, nhẹ giọng nói.

Thật ra Cố Thành Chi đã định đi tìm Thái tử từ lâu rồi, chẳng qua hắn tính mấy ngày nữa mới đi, hơn nữa chỉ cần đi về trong ngày là được.

Cố Thành Chi thu dọn quần áo, nhìn về phía Sở Quân Dật, vô thức nói thêm một câu: "Vài ngày nữa ta sẽ trở về."

Sở Quân Dật mỉm cười gật đầu.

Thấy Sở Quân Dật như vậy, Cố Thành Chi càng phiền muộn hơn, hắn cũng không biết bản thân đang mong chờ cái gì. Cố Thành Chi nói muốn đi tìm Tấn Dung chỉ là cái cớ để bản thân có thời gian được yên tĩnh suy nghĩ rõ thấu đáo mọi chuyện và điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân tốt hơn.

Nhưng bây giờ nó dường như phản tác dụng, càng khiến cho hắn thấy rối rắm hơn.

"Đi đi, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta đâu phải con nít chứ." Trên mặt Sở Quân Dật lộ ra nụ cười nhạt.

Cố Thành Chi muốn đi gặp Tấn Dung, về tình về lý Sở Quân Dật nào có tư cách không cho hắn đi, chứ đừng nói đến việc ngăn cản Cố Thành Chi, ngoại trừ mỉm cười tiễn hắn ra cửa thì Sở Quân Dật thật sự không biết bản thân có thể làm gì được nữa.

Cố Thành Chi hít sâu một hơi, trước khi ra cửa vẫn nhịn không được xoa đầu Sở Quân Dật một cái, kế đó hắn cũng không đợi y có phản ứng liền đi ra cửa.

Hiện tại, hắn cần nghĩ một lý do để ứng phó với Tấn Dung mới được, lại không thể nói Sở lão thái thái đưa một a hoàn tới làm thông phòng vì bản thân thấy buồn nôn cho nên không muốn về nhà!

Nghĩ tới đây, Cố Thành Chi chợt dừng bước, sau đó lại khôi phục bình thường.

Từ khi nào hắn đã coi Sở gia là nhà chứ?!

Thần sắc Cố Thành Chi càng lạnh lùng hơn, hắn chưa bao giờ coi Sở gia là nhà, cũng chưa từng coi người Sở gia là người thân.

Khi nghĩ đến Sở gia, Cố Thành Chi luôn không tự giác nghĩ tới Sở Quân Dật.

Mà khi nghĩ đến Sở Quân Dật, ánh mắt Cố Thành Chi liền trở nên ấm áp hơn, ngay cả vẻ mặt đóng băng đã dần dần tan chảy.

Người Sở gia không được coi là người thân, thế nhưng trong đó không bao gồm Sở Quân Dật.

Sở Quân Dật chậm rãi đứng dậy tiễn Cố Thành Chi rời đi, sau khi hắn đi thì y lại chậm rãi ngồi xuống, mà lần này Sở Quân Dật ngồi chính là cả ngày.

Nửa đêm, trong phòng lại không thắp đèn, Sở Quân Dật một mình ngồi ở nơi đó gần như hoà vào trong bóng tối.

Thật ra, trước đây Sở Quân Dật vẫn hay ngồi như vậy, khi chưa thành thân y vừa ngồi liền có thể ngồi cả một ngày, lúc đó Sở Quân Dật không có việc gì làm, hầu như ngồi như thế để cho qua thời gian.

Về sau thanh thân, nếu Cố Thành Chi trông thấy nhất định sẽ kéo Sở Quân Dật đến thư phòng, đọc sách cũng được, viết chữ cũng được, dù sao vẫn tốt hơn lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh như vậy.

Sở Quân Dật thở dài, giơ tay lên che hai mắt.

Chúc Ninh nói đúng, hơn một năm nay bản thân xác thực đã thay đổi rất nhiều, ngay cả thói quen mấy năm cũng dần thay đổi, tất cả những việc này chỉ bởi vì một người...

Sở Quân Dật sớm đã biết rồi sẽ có một ngày như vậy, quan hệ của hai người trở nên lạnh nhạt, mỗi người tự trở về quỹ đạo của bản thân.

Nhưng y không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.

Cố Thành Chi muốn thi khoa cử, muốn vào triều làm quan, hắn có lý tưởng hoài bão của riêng mình, hắn sẽ không ở lại Sở gia cả đời.

Hoàng thượng sẽ không cho phép, Thái tử càng không đồng ý, ngay cả chính hắn... cũng đang chuẩn bị rời khỏi Sở gia.

Bọn họ thành thân đã hơn một năm, cố thêm một năm nữa cũng nên hoà ly.

Nghĩ như vậy, Sở Quân Dật cảm thấy lồng ngực giống như bị thứ gì đó đè ép khiến y thấy rất khó thở.

Lần mò đi vào phòng ngủ, cởi áo ngoài ra Sở Quân Dật liền chui vào trong chăn.

Thế nhưng, Sở Quân Dật không hề thấy buồn ngủ, vì sao chỉ thiếu một người bản thân lại cảm thấy căn phòng vắng vẻ đến đáng sợ thế chứ?!

Rõ ràng mấy năm nay y đã quen với sự vắng vẻ này, rõ ràng chỉ có một mình y vẫn sống rất tốt, tại sao bây giờ lại cảm thấy khó chịu như vậy?!

Sở Quân Dật cắn môi, ép bản thân không được nghĩ đến nữa, trùm chăn phủ kín đầu, buộc chính mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Một đêm ngủ như không ngủ, Sở Quân Dật mệt mỏi như thể thức suốt một đêm.

Ngồi ở trên giường ngây ngốc nhìn chỗ trống bên cạnh, Sở Quân Dật cảm thấy, bản thân vẫn nên nhanh chóng làm quen với ngày tháng không có Cố Thành Chi bên cạnh đi thôi, bằng không về sau bản thân càng khổ sở hơn......

Sở Quân Dật cũng coi như đã được nếm trải hết cảm giác đau khổ qua năm tháng, nhưng y chưa từng nghĩ tới cuộc sống chỉ vì thiếu một người lại khổ sở thành như vậy.

Cố Thành Chi đi ba ngày, y lại cảm thấy giống như đã ba năm.

Sở lão thái thái cực kỳ không hài lòng với việc Sở Quân Dật không thu nhận a hoàn thông phòng do bà cụ đưa đến. Sai người gọi Sở Quân Dật đến mắng mỏ một trận, hơn nữa còn bảo y mang a hoàn thông phòng trở về.

Nhưng Sở Quân Dật không đồng ý, khi nhìn thấy Thược Dược y thật sự chỉ muốn cô ả nhanh chóng biến mất ngay lập tức, vì vậy Sở Quân Dật phớt lờ lời lời của Sở lão thái thái.

Ba hôm nay, số lần Sở Quân Dật gặp Sở lão thái thái còn nhiều hơn mấy năm nay cộng lại. Sở Quân Dật biết Sở lão thái thái không phải vì một a hoàn thông phòng nên tức giận, bà cụ tức giận chỉ vì cảm thấy tôn nghiêm của bản thân đã bị tôn tử xúc phạm.

Với cả những khi Sở lão thái thái không vui, nhất định phải lôi người khác vào chịu cùng.

Dù sao việc này cũng khá gay go, Sở Quân Dật không sợ bị mắng, mỗi ngày đi qua để Sở lão thái thái mắng hơn nửa canh giờ không tính là chuyện gì lớn lao hết.

Mỗi lần bị mắng trở về, ngó thấy trong viện vắng vẻ, Sở Quân Dật luôn nhớ tới Cố Thành Chi, cũng không có ý gì khác chỉ là muốn gặp hắn.

Sở Quân Dật biết như vậy là không đúng, nhưng bản thân thật sự không khống chế được.

Có lẽ y vẫn nên đừng ỷ lại vào Cố Thành Chi thêm nữa, không thấy hắn đã chạy trốn đến chỗ Thái tử...

Trở về, không biết sẽ là tình huống gì...

Trước kỳ Thu vi, lúc Sở Quân Dật xem xét sổ sách phát hiện có mấy quyển chưa từng thấy qua, sau kỳ Thu vi, y liền bắt đầu đọc và kiểm tra lại một cách cẩn thận.

Đây là Sở Tam lão gia khi còn sống lưu lại, nhưng không biết vì lý do gì mà trước đó không được đưa tới cùng với các cửa hàng và điền trang khác, Sở Quân Dật phải mất khá nhiều thời gian mới có thể kiểm tra hết sổ sách này, mãi đến trước khi kết quả kỳ Thu vi được công bố y cũng chưa tra xong.

Đợi đến sau khi công bố lại xảy ra chuyện Sở lão thái thái đưa a hoàn thông phòng tới, kế đó Cố Thành Chi rời đi vì vậy Sở Quân Dật lại càng không có tâm tư đi xem.

Sáng nay sau khi nghe mắng xong, Sở Quân Dật không muốn trở về viện liền đi đến thư phòng ở tiền viện, dù sao chỉ có một mình ở nơi nào cũng giống nhau cả.

Tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất, Sở Quân Dật xem cho tới tận khi trời sập tối mới ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện trời đã tối đen như mực.

Bỏ sổ sách trong tay xuống, Sở Quân Dật ngồi trong chốc lát mới đứng dậy rời đi.

Viện tử tam phòng vắng tanh, cổng viện không có khóa, hẳn là biết Sở Quân Dật còn chưa trở về nên cố ý để cửa cho y.

Chính phòng tối om, nhưng Sở Quân Dật đã sớm quen với chuyện này cho nên không đi thắp đèn, chỉ mò đến bên cạnh bàn rót cho mình chung nước.

Ấm trà lạnh lẽo, không ai ở trong phòng chờ y, không ai cố ý chuẩn bị nước ấm cho y.

Sở Quân Dật rũ hai mắt im lặng đứng đó, chợt nâng tay cầm chung lên, uống một hơi cạn sạch nước trong ly, sau đó nhíu mày, tại sao nước buổi sáng đến buổi tối đã thay đổi hương vị thế này.

Đặt cái chung lại trên bàn, Sở Quân Dật thở dài, xoay người vào phòng ngủ.

Mới ba ngày!

Đứng ở trước giường đang định cởi quần áo thì thân thể Sở Quân Dật đột nhiên run lên một cái, sau đó vội vàng đưa tay đỡ lấy thành giường.

Trong phòng có người! Trong phòng này có người!

Sở Quân Dật cố nén cảm giác khó chịu trong người, nhích một bước ngồi vào trên mép giường, quay đầu ra sau nhìn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng đồng tử lại co rụt một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play