Ở Ngự hoa viên trong Hoàng thành, Hoàng thượng ngồi ở trong đình, lần lượt ném thức ăn xuống hồ nước.
Hai ngày này hắn y phiền, không phải phiền bình thường, từ khi Hạc Quy đạo trưởng tới Kinh thành, không phải nói là từ khi đám người Khâm Thiên Giám nhảy ra, y liền không còn vui vẻ nữa. Bây giờ ở tỉnh Phụng Thiên có tuyết rơi dày đặc và mưa đá, các quan viên bên dưới lại bắt đầu dâng một đợt chiết tử đủ các loại lên, mà lần này mũi nhọn nhắm thẳng vào Cố Thành Chi... Thật sự là không thể càng phiền!
Bây giờ, Hạc Quy đạo trưởng còn ở trong Hoàng thành, Hoàng thượng cũng không dám thả ông ta đi ra ngoài, chỉ đành mỗi ngày phái người đến năm sáu lần uy hiếp dụ dỗ, chì còn kém phái quan viên tàn ác đi nghiêm hình bức cung nhưng vẫn như vậy, vị Hạc Quy đạo trưởng kia vẫn như cũ thủ vững trận địa, chết không thay đổi lời... Hoàng thượng trong lòng rất ngột ngạt...
Chờ uy đến cá trong hồ đều sắp lật úp bụng, Hoàng thượng rốt cục vỗ tay đứng lên, Trần công công liền bước lên phía trước đưa khăn tử, nhìn Hoàng thượng lau tay xong, mới thật cẩn thận hỏi: "Hoàng thượng là về Càn Thanh cung?"
Hoàng thượng nhìn hắn một cái, lại đưa ánh mắt hướng về trong nước, đợi trong chốc lát mới nói: "Đi Từ Ninh cung."
"Vâng" Trần công công cúi đầu xác nhận, liền lui xuống đi an bài.
Đối với việc Hoàng thượng đến, Thái hậu tự nhiên là rất cao hứng, mấy ngày nay bận việc triều chính, bà đã rất nhiều ngày không có gặp nhi tử. Hiện tại thấy được người liền lôi kéo y nhìn trước nhìn sau đều nhìn một lần, không béo cũng không ốm, chỉ là vẻ cáu kỉnh ở mi tâm kia có thế nào cũng đều che dấu không được.
Thái hậu rất là lo lắng hỏi: "Trên triều có việc khó làm gì sao? Nhìn Hoàng thượng đã gầy một vòng!" Đối Thái hậu mà nói, Hoàng thượng chỉ cần là buồn phiền lo lắng đau đầu chính là không ốm cũng gầy.
"Mẫu hậu quá lo lắng, trẫm chính là... Ai..." Hoàng thượng cuối cùng vẫn là nhịn không được thở dài.
Nhìn nhi tử thở dài, Thái hậu cũng là ngồi không yên, vội vàng lôi kéo tay Hoàng thượng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Con cũng không nên gạt mẫu hậu!"
"Thật sự không..." Hoàng thượng vừa định nói không có việc gì, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Thái hậu kia, lại có chút nói không nên lời, cuối cùng vẫn là nói: "Là bởi vì chuyện của Cố Thành Chi, đám đại thần lại bắt đầu dâng chiết tử, lần này... Ai, dù sao tình huống không tốt lắm, Hạc Quy đạo trưởng cũng không chịu sửa lời..."
Thái hậu nghe được Hoàng thượng nói như vậy thì cũng không nói gì. Từ lúc quẻ tượng mới truyền đến, bà cũng từng nói qua để cho bọn họ thành thân, kết quả Hoàng thượng, Thái tử thay phiên tới khuyên, hiện tại bà cũng không thích nói đến nữa. Nhưng nhìn Hoàng thượng nhíu chặt mi, Thái hậu trong lòng vẫn có chút đau lòng, nhịn không được hỏi: "Không thể từ hôn sao?"
Hoàng thượng lắc đầu nói: "Hai nhà Sở Cố nhất định là sẽ không từ, từ chính là tự vỗ mặt mình, hơn nữa việc này... Trẫm nhúng tay vào không tốt, hiện ở bên ngoài tin đồn cái gì cũng có, lúc này mặc kệ làm gì đều coi như làm chuyện thừa."
"Vậy, vậy để cho họ thành thân đi?" Thái hậu lại nói.
Sắc mặt Hoàng thượng lại chìm vài phần, theo sau thở hắt ra nói: "Có thế nào! Nếu thật sự thành thân, vậy tương lại của Thành Chi làm sao bây giờ?! Mỗi ngày đều đứng ở hậu viện... Việc này không thể nào!" Mấy câu cha dạy con linh tinh y nói không nên lời, y cũng sẽ không để cho Cố Thành Chi rơi vào tình trạng này.
"Cho dù thành thân cũng không nhất định liền phải đứng ở hậu viện nha, Thành Chi là nam tử, sao có thể đứng ở hậu viện chứ! Chỉ thành thân mà thôi, ta còn chưa nghe nói qua có ai thành thân liền không thể thi khoa cử, không thể làm quan, không thể mang binh đánh giặc! Sau khi Thành Chi thành thân cứ theo con đường trước đó mà đi, không phải còn có con đó sao! Con nói hắn có thể thi khoa cử thì liền có thể thi khoa cử, con nói hắn có thể làm quan, hắn liền có thể làm quan! Vô luận là lễ pháp hay luật pháp, bên trong đều không có nói qua nam tử cùng nam tử thành thân là có tội, liền không thể vào triều làm quan!" Thái hậu không hiểu lắm vì sao bọn họ đều cảm thấy được thành thân liền không thể thi khoa cử, với bà thành thân chính là thành gia mà thôi, cũng không ảnh hưởng cái gì.
Hoàng thượng nghe xong lời Thái hậu nói, trực tiếp liền sửng sốt, y thật đúng là cho tới bây giờ không nghĩ như vậy...
Sĩ phu*, có lẽ nên nói rằng người trong thiên hạ đều coi trọng luân thường đạo lý mà người trái với luận thường đạo lý đó là ly kinh bạn đạo (rời xa, phản bội lại những gì kinh sách dạy, đạo nghĩa), điểm này ở trong mắt Sĩ phu cực kỳ quan trọng.
Sĩ đại phu (tiếng Trung: 士大夫; bính âm: shì dàfū), đôi khi còn gọi là văn nhân hoặc sĩ phu, là những chính khách và quan chức triều đình được bổ nhiệm bởi các vị Hoàng đế Trung Hoa nhằm thi hành các công việc chính sự hàng ngày, bắt đầu từ triều đại nhà Hán cho đến thời điểm kết thúc triều đại nhà Thanh năm 1912, tức triều đại phong kiến cuối cùng trong lịch sử Trung Quốc.
Cũng giống như những gì Thái hậu nói, vô luận là lễ pháp hay luật pháp đều không có đề cập qua nam tử cùng nam tử không thể thành hôn hay được phép thành hôn, về sau không thể vào triều làm quan. Y chẳng qua là nhất thời nghĩ sai, chuyện này y cứ nghĩ theo luận thường đạo lý, cho nên mới khiến bản thân phát sầu như vậy.
Nếu là Cố Thành Chi thật sự thành thân, vẫn có thể thi khoa cử làm quan, chuyện này đều không có quy chế rõ ràng, chỉ là không có người làm qua mà thôi. Chỉ cần Cố Thành Chi đủ năng lực liền có thể chặn được miệng của thế nhân, vậy thành thân với ai cũng sẽ không ảnh hưởng hắn.
Hơn nữa giống như Thái hậu nói, còn có mình đứng phía sau Cố Thành Chi, chỉ cần mình đứng ra bênh vực Cố Thành Chi, đám quan viên trong triều này cũng sẽ không vì một vụ việc không thể giải quyết mà làm khó.
Suy nghĩ thông suốt mọi việc, tâm bệnh của Hoàng thượng cũng được trừ bỏ hơn phân nửa, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. Bất quá biện pháp đã có, còn phải xem Cố Thành Chi có đồng ý hay khing6, nếu là không muốn...
Hoàng thượng thở dài một tiếng, đảo mắt chỉ thấy Thái hậu vẫn lo lắng nhìn y như cũ, "Mẫu hậu không cần lo lắng, nhi tử... Nhi tử đã biết nên làm như thế nào."
Thái hậu thấy mi gian ưu sầu của y là tan không ít, liền cũng tin, chỉ lôi kéo y nói chuyện trong nhà.
Hoàng thượng kiên nhẫn lắng nghe Thái hậu nói, trong lòng đã có chút cảm khái, ở trong hậu cung không nên có người quá đơn giản. Bởi vì lòng người hay thay đổi, trong cung dễ sinh ra dục vọng, khiến người ta thay đổi khác trước đây, nhưng Thái hậu vẫn luôn duy trì sự thẳng thắn đó cho đến tận bây giờ.
Trước khi thành thân, tính tình Thái hậu như vậy, Hoàng hậu lúc đó rất là thích, một đạo thánh chỉ liền chỉ hôn cho Thái tử lúc đó, cũng chính là tiên đế.
Tiên đế cũng rất thích Thái hậu, hết sức bảo vệ quyền lực địa vị của bà, sau khi Hoàng thượng trưởng thành, cũng có năng lực bảo hộ Thái hậu. Cho nên một đường này, Thái hậu cũng không trải qua thăng trầm gì để đi lên làm Thái tử phi, Hoàng hậu.
Hiện tại mỗi ngày bà chỉ nghĩ ăn cái gì, chơi cái gì, nếu không phải bị quẻ tượng của Hạc Quy đạo trưởng đưa tới, bà cũng sẽ không mở miệng nói những lời này.
Có lẽ, chỉ có nhân tài như vậy mới cảm thấy được ly kinh bạn đạo không phải việc kinh thiên động địa gì cả.
Sau khi Hoàng thượng trở lại Càn Thanh cung, đã qua chính ngọ, y ngây ngốc trong một lát, trong lòng suy nghĩ xoay chuyển vô số vòng, cuối cùng thở dài nói: "Trần Cương."
"Có nô tài." Trần công công cúi đầu đáp.
Hoàng thượng do dự một lát vẫn là nói: "Tuyên Cố Thành Chi tiến cung."
"Vâng!" Trần công công tự mình đi xuống truyền lời, hắn biết Hoàng thượng đã có quyết định.
Cố Thành Chi đã ở trong Cố phủ, sau khi Chu công công đến gọi y tiến cung, y đột nhiên có loại cảm giác sắp trần ai lạc định (mọi việc kết thúc).
Y đã rất hài lòng vì Hoàng đế có thể chống cho mình hai ngày này. Mối hôn sự này chắc chắn sẽ diễn ra, nhưng nếu Hoàng thượng không gật đầu, Sở gia và Cố gia cũng không dám hành động hấp tấp, không phải còn có vết xe Cố đại loã gia chói lọi trước mặt đó sao.
Mà hiện tại, Hoàng thượng tuyên mình tiến cung hẳn là đã thỏa hiệp, muốn hỏi một chút suy nghĩ của mình. Mình còn có thể suy nghĩ như thế nào đây, việc này trừ bỏ đáp ứng bản thân cũng không có còn đường khác có thể đi.
Những người kia trăm phương nghìn kế muốn buộc y đi tìm cái chết, bản thân vô luận rơi xuống tình trạng nào cũng sẽ không để cho bọn họ như nguyện, muốn y thống khổ tuyệt vọng, đần độn trải qua cả đời... Nằm mơ! Y sẽ sống sót, sống tốt hơn bất cứ ai khác! Một ngày nào đó, y sẽ đem những người đó từng người từng người đều dẫm dưới chân, để bọn họ mang theo tuyệt vọng đi sám hối những việc d8a4 làm trước kia!
Mà hiện tại, chuyện y cần làm chính là không để cho Hoàng thượng khó xử.
Hoàng thượng bởi vì chuyện Cố nhị lão gia vẫn luôn muốn bồi thường cho y, nhưng bản thân bị hai nhà Sở Cố liên thủ hãm hại, Hoàng thượng rất tức giận còn đối với y có chút áy náy.
Cố gia về sau sẽ không thể trợ giúp gì nữa, mà người y có thể dựa vào chỉ có Hoàng thượng, cho nên nói, bản thân không thể để cho tình cảm Hoàng thượng đối với mình bị xoá sạch sẽ. Thành thân với ai cũng vậy, mình chỉ cần trực tiếp đồng ý là được rồi.
Cố Thành Chi theo Chu công công đang tiến cung, hai người trong lòng đều biết rõ lần này tiến cung này là vì chuyện gì, cho nên dọc đường này đi có chút trầm mặc.
Khi gần đến Càn Thanh cung, Chu công công vẫn nhịn không được nhẹ giọng nói: "Tam gia, đường rồi vẫn sẽ tìm ra, phía trước còn một chặng đường dài để đi."
Nghe được lơi an ủi của Chu công công, Cố Thành Chi hơi hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: "Đúng vậy, phía trước còn một chặng đường dài để đi, ai dám nói lão thiên gia sẽ mãi đứng ở bên kia."
Y dừng một chút lại nói: "Đa tạ Chu đại nhân."
"Tam gia khách khí." Chu công công cười nói.
Sau khi Cố Thành Chi nhìn thấy Hoàng thượng, hắn đang ngồi ở trước bàn cờ, tự mình cùng mình hạ cờ.
Nhìn thấy Cố Thành Chi muốn quỳ xuống hành lễ, Hoàng thượng trực tiếp nói: "Lại đây cùng trẫm chơi một ván."
Cố Thành Chi vừa muốn quỳ xuống dừng lại động, y hơi nhắm hai mắt, vẫn là thẳng đứng lên, sau đó đi đến chỗ đối diện Hoàng thượng.
Ván cờ trên bàn đã đi được nửa chặng đường, hai bên đen trắng mới đầu đều có chút liều lĩnh, cục diện cũng không quá tốt. Cho dù sau đó tình thế thay đổi, bước đi vững vàng nhẹ nhàng, cũng không cách nào hoàn toàn thay đổi cục diện.
"Ngồi, cùng trẫm đánh một ván cờ này đi." Hoàng thượng vốn cũng muốn trực tiếp nói rõ với ý đồ với y, nhưng lại cảm thấy được có chút nói không nên lời, chợt nhìn thấy ván cờ buổi sáng đánh này, đột nhiên muốn hoàn thành nó, sau đó sẽ đợi người.
"Dạ" Cố Thành Chi lên tiếng, liền ngồi xuống.
Bàn cờ này lúc bắt đầu cũng không tốt, cho dù lúc sau có biện pháp khắc phục cũng không có tác dụng nhiều. Chẳng qua hao bên trắng đen đều tồn tại vấn đề, bàn vở này vẫn coi như là công bằng.
Lúc mới bắt đầu, Cố Thành Chi cũng dọc theo bước trước đó ổn định mà đi, nhưng dần dần tiến công bắt đầu trở nên mãnh liệt hơn, tới bước cuối cùng chính là một nước đi vội vàng, hận không thể cùng đối phương đồng quy vu tận.
Hoàng thượng cũng nhìn ra sự thay đổi này trong thế cờ, nhưng cũng không nhắc nhở y, chỉ là từng bước bố trí. Đợi cho thời điểm Cố Thành Chi không chịu nổi nữa bắt đầu nóng vội, hắn vẫn như cũ bình tĩnh mà hạ cờ, sau khi lấy được ưu thế rõ ràng, tựa như cùng mãnh hổ xuống núi lộ ra hung mãnh nanh vuốt.
"Thua..." Cố Thành Chi thở dài, nhìn thấy cục diện quân cờ của mình gần như bị bắt* hết, y nhịn không được cười khổ nói.
*một quân cờ sẽ được loại bỏ khỏi bàn cờ khi "bị bắt".
"Lòng của ngươi loạn." Hoàng thượng sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn.
"Vâng.. Lòng của thần rối loạn..." Cố Thành Chi cúi đầu, lòng y đã sớm rối loạn.
Hoàng thượng trong lòng đột nhiên mềm nhũn, hắn có thể hiểu được Cố Thành Chi hiện tại rất thống khổ, rất khổ sở. Đứa bé này là hắn từ nhỏ nhìn lớn lên, hắn vốn muốn để cho y sau đó đi phụ tá Thái tử, tựa như Cố nhị lão gia phụ tá hắn.
Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên không muốn đi quản các thần tử kia sẽ nói cái gì, Cố Thành Chi là hắn người coi trọng, hắn chính là không muốn để cho y chịu uỷ khuất!
Cho dù sau khi thành thân có thể thi khoa cử lại thế nào! Cho dù sau khi thành có thể làm quan lại thế nào! Vì quẻ tượng đó liền phải đi chịu khổ, chịu tội, dựa vào cái gì?!
"Mối hôn sự của ngươi kia đừng quản, trẫm sẽ giúp ngươi..." Hoàng thượng muốn nói với y, mối hôn sự kia hắn sẽ giúp y giải trừ, bảo y không cần lo lắng.
"Hoàng thượng nghĩ lại!" Cố Thành Chi nhìn đến vẻ mặt của Hoàng thượng, không cần nghe Hoàng thượng nói hết lời, tự nhiên cũng là hiểu được Hoàng thượng muốn làm cái gì, y liền đứng dậy quỳ xuống, "Việc hôn nhân của Thành Chi xin Hoàng thượng đừng nhúng tay vào! Hoàng thượng yêu thương Thành Chi, phần tâm ý đó Thành Chi đều biết. Bởi vậy, Thành Chi trăm triệu lần không thể để cho Hoàng thượng thay thần giải quyết việc này!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT