Đã hơn một tuần kể từ khi Trần Thanh Ngọc sinh con, cô cũng khỏe hơn trước, cũng nên xuất viện về nhà.
Tối hôm trước, cô đã đề nghị với anh về chuyện này, anh cũng đồng ý.

Dù sao thì cô cũng khỏe hơn trước, vả lại con anh cũng không có vấn đề gì về sức khỏe.
Hôm sau, 9h sáng, khi phòng giao ban của bệnh viện bắt đầu làm việc.

Vương Kiên qua xin giấy xuất viện cho cô, đồng thời họ cũng hẹn anh một tuần sau đến để thanh toán viện phí.
Vương Kiên cầm lấy nó rồi đi về phòng, anh thắc mắc rằng tại sao không thanh toán luôn mà phải hẹn tuần sau đến thanh toán.
Vương Kiên vừa sắp xếp đồ đạc vào túi vừa hỏi Trần Thanh Ngọc.
- “ Vợ ơi, tại sao bệnh viện không cho thanh toán luôn mà phải đợi một tuần sau quay lại thanh toán.


- “ Đó là nội quy của bệnh viện mà anh, em không làm việc ở bộ phận kế toán nên cũng không rõ.

Người ta yêu cầu như thế thì mình cứ làm như thế đi.

” Trần Thanh Ngọc ngồi gấp quần áo, cô đáp
Vương Kiên gật đầu, anh phải nhớ để còn quay lại bệnh viện lần nữa.

Hôm nay xuất viện, anh cũng có báo với hai gia đình, hai mẹ cũng sắp đến đây.

Những người khác đợi khi nào mẹ con Trần Thanh Ngọc về nhà, khi ấy đến thăm vẫn thoải mái hơn.
Chu Thanh Nga và Hứa Giai Kỳ trên tay mỗi người bế một đứa trẻ, Vương Kiên dắt tay Trần Thanh Ngọc đi theo sau.

Đồ đạc anh đã gọi người mang về Vương Trạch Đông.
Đến nơi, tất cả cùng bước vào.

Việc em bé mới sinh về nhà không cần trải qua nghi lễ như ở Việt Nam, chỉ cần bước vào nhà là xong.
Quản gia và người giúp việc đứng thành hàng, giọng đều đều, cung kính cúi chào.
- “ Mừng Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân, Tiểu Thiếu Gia và Tiểu Thư trở về.


- “ Hoàng Phu Nhân, Trần Phu Nhân.


Chu Thanh Nga cảm thấy người của Vương Kiên hơi quá lời, bà đâu phải là phu nhân cao quý, gọi bằng danh xưng này thật sự không đúng.

Bà đây chẳng phải là mẹ quý nhờ con sao?
- “ Tất cả giải tán, mau đi làm việc của mình đi.

” Vương Kiên
Tất cả người giúp việc liền hiểu, họ mau chóng lui ra khỏi phòng khách.
Vương Kiên đưa Trần Thanh Ngọc lên phòng, Hứa Giai Kỳ và Chu Thanh Nga cũng đi theo.

Mọi vật dụng của trẻ sơ sinh đã được bày trí gọn gàng, ngăn nắp.
Trần Thanh Ngọc đặt hai con vào trong nôi, anh và cô cũng định đến thăm Lâm Doãn Khanh.
- “ Mẹ, mẹ ở đây trông cháu giúp con.

Con khỏe rồi, anh với anh ấy định là đến thăm mẹ chồng con.

” Trần Thanh Ngọc nói
- “ Được rồi, hai đứa đi đi.

Hai đứa bé cứ để mẹ và bà ấy.

”.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài: Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm |||||
Hứa Giai Kỳ nói, Chu Thanh Nga cũng gật đầu theo.
- “ Chúng con xin phép ” Vương Kiên, Trần Thanh Ngọc đồng thanh rồi đi ra khỏi phòng
.....
Trên đường đi, tiết trời mùa thu, lá vàng rơi đầy xuống những con đường, trong lòng Trần Thanh Ngọc lại nhớ về mùa thu năm ấy, khung cảnh cũng như thế này.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi, hai vợ chồng ghé vào tiệm hoa gần đó mua một bó hoa cúc trắng rồi đi bộ vào ngôi mộ của Lâm Doãn Khanh.
Trần Thanh Ngọc ngồi xuống cắm hoa, Vương Kiên ngồi xuống lấy giấy lau qua phần mộ bám bụi, xung quanh những bụi cỏ mọc xanh mướt.
- “ Mẹ, vợ chồng con đến thăm mẹ rồi đây.

Mẹ ở dưới đó có lẽ rất hạnh phúc, mẹ được tự do rồi mà.

Hai con của con chào đời bình an rồi, mẹ vui không? Ước gì mẹ còn sống nhỉ, những sự việc năm đó vốn dĩ không ai muốn nó xảy ra cả.

Phải chăng bé gái đó đã quay lại với con một lần nữa.

Những chuyện không may mắn đó, con sớm đã quên, không còn nhớ trong lòng nữa.

Chúng ta chưa từng một ngày gọi nhau bằng hai chữ mẹ con, mẹ cũng vì quá oán hận nên mới như vậy.

Mẹ an nghỉ nhé, nơi này rất bình yên.

” Trần Thanh Ngọc ngẹn ngào nói

- “ Mẹ, sau này nhất định khi hai đứa nó lớn lên, con sẽ đưa chúng đến đây thăm mẹ.

Khánh Linh lại giống như mẹ rồi, 18 tuổi đã kết hôn nhưng con nghĩ con bé sẽ rất hạnh phúc.

Mẹ chồng không tốt nhưng gia đình của Lê Thanh Quốc Khánh cũng không tồi, con vô cùng yên tâm.

Mẹ chọn ra đi cũng là một sự giải thoát, bà nội con cũng như vậy nhưng không đau khổ như mẹ.

Mẹ đi rồi, ba buồn lắm nhưng không ai biết.

Có lẽ ba cũng có lý do, giờ đây mẹ không còn, ba sống cũng không vui vẻ gì.

Con nói những lời này cũng không còn tác dụng gì, mẹ ở dưới đó hãy an nghỉ, không còn điều gì phải lo nghĩ nữa.

Con sẽ không giống như ba, làm người cha thật tốt, anh hai đã tha thứ cho con rồi nhưng con biết anh ấy vì mẹ nên mới làm như vậy.

” Vương Kiên
Mùi nhang khói lan tỏa khắp không gian, những cơn gió mùa thu bắt đầu thổi lên, Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc cảm tưởng Lâm Doãn Khanh đang hiện diện xung quanh họ.
Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, trời hửng nắng nhẹ, hai người mau chóng trở về nhà..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play