Nghe thấy Lâm Tuấn Trì nói sẽ ăn luôn phần của mình, khuôn mặt Lâm Hữu Kỳ liền trở nên u ám, giống như là sắp nổi cơn thịnh nộ.

Anh siết chặt bàn tay, nhìn chằm chằm vào mặt lâm Tuấn Trì như muốn đe dọa: Anh mà dám ăn thịt viên thì tôi đánh chết anh!
Thế nhưng, Lâm Tuấn Trì lại không nhìn thấy biểu cảm dọa người của Lâm Hữu Kỳ nên rất hồn nhiên, gắp một lúc mấy miếng thịt vào bát.
Lâm Hữu Kỳ đương nhiên tức giận.

Nhưng may sao, khi anh suýt nữa bùng lửa giận thì Lâm Hiểu Ninh đã ngăn Lâm Tuấn Trì lại: “Anh đừng có ăn cả phần của Hữu Kỳ chứ! Hữu Kỳ đang tuổi ăn tuổi học, phải bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng.

Còn anh suốt ngày đi ăn nhà hàng với bạn gái rồi, đừng có giành đồ ăn với cậu ấy!”
Lâm Tuấn Trì nghe thấy vậy thì tự nhiên lại phì cười, nói: “Hiểu Ninh à… Rõ ràng là em và Hữu Kỳ bằng tuổi, thậm chí Hữu Kỳ còn sinh ra trước em mấy tháng.

Nếu nói về vai vế trong nhà, Hữu Kỳ còn là anh trai em đấy! Vậy mà sao anh lại thấy em đối xử với nó như là em trai của mình thế nhỉ? … Haha… Không biết là vì em trưởng thành hay là vì Hữu Kỳ trẻ con đây…”
Lâm Hữu Kỳ nghe đến đây thì sắc mặt liền trở nên tệ đến nỗi không thể tệ hơn.
Lâm Hiểu Ninh nhìn thấy biểu cảm này của Lâm Hữu Kỳ thì cảm thấy nguy hiểm.

Nhưng cũng đúng thôi! Đâu có người con trai nào lại không khó chịu khi bị nói là trẻ con chứ? Hơn nữa xét về vai vế, Lâm Hữu Kỳ là anh.

Cho nên bị nói giống như em trai của Lâm Hiểu Ninh thì anh không vui là đúng rồi.
Thế là để Lâm Hữu Kỳ nguôi giận, Lâm Hiểu Ninh bèn nói: “Hữu Kỳ đâu có trẻ con đâu! Cậu ấy rất trưởng thành, chín chắn.

Đối với em, cậu ấy không chỉ là một người bạn, mà còn là một người anh trai rất đáng tin nữa.”
Lâm Hiểu Ninh vừa nói như vậy vừa thầm nghĩ Lâm Hữu Kỳ nhất định đã bớt giận rồi.

Ai ngờ, khi quay lại nhìn anh thì cô lại thấy mặt anh vẫn xám xịt lại.
Mà lúc này, Lâm Hữu Kỳ đang cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Lâm Hiểu Ninh nói đối với cô, Lâm Hữu Kỳ một người anh trai đáng tin cậy.
Một người anh trai đáng tin cậy.
Một người anh trai!
Lâm Hữu Kỳ không hiểu tại sao mà mình lại không thể nào vui nổi khi nghe thấy hai chữ “anh trai” này.

Mặc dù so với bị coi là em trai thì bị coi là anh trai còn đỡ hơn một chút.

Thế nhưng…
Lâm Hữu Kỳ vẫn cực kỳ khó chịu!
Trong lúc đó, Lâm Tuấn Trì lại tiếp tục gắp thịt viên vào bát.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì bực mình, liền lớn tiếng: “Sao anh không ăn mấy món khác mà cứ nhắm vào thịt viên vậy?”
“Thì anh ăn luôn phần của Hữu Kỳ mà!”
“Anh là anh mà sao lại giành đồ ăn với Hữu Kỳ thế?”
“Nhưng mà Hữu Kỳ đã nói là không thích ăn mà.”
“Ai nói cậu ấy không thích chứ?” Lâm Hiểu Ninh vừa nói vừa vội vàng gắp thịt viên trong đĩa vào bát Lâm Hữu Kỳ rồi bảo: “Cậu ăn đi! Đừng để cho anh Tuấn Trì ăn phần của cậu.”
Lâm Hữu Kỳ được Lâm Hiểu Ninh gắp thức ăn cho thì tâm tình mới dịu lại một chút.

Còn Lâm Mộng Na thấy mấy đứa con của mình tranh giành đồ ăn thì vừa cười vừa lắc đầu.

Lâm Thế Lăng thấy các em giành nhau món thịt viên thì cũng thầm nghĩ: Người ngoài không biết khéo còn nghĩ mấy đứa trẻ này lần đầu tiên được ăn thịt cho mà xem.
Đến lúc gần ăn tối xong.
Lâm Mộng Na hỏi Lâm Hiểu Ninh: “Ngày mai là đến kỳ thi tháng rồi, con chuẩn bị tốt chưa?”
“Dạ, con chuẩn bị tốt rồi ạ.” Lâm Hiểu Ninh vui vẻ nói, “Dạo này đều nhờ Hữu Kỳ cùng con học tập nên con đã tiến bộ nhiều rồi.”
Lâm Mộng Na nghe vậy thì mỉm cười vui mừng.

Lâm Hữu Kỳ lại nói: “Ngay từ đầu cậu đã học rất tốt.

Dù không học cùng tôi thì cậu cũng có thể dễ dàng thi vào lớp chọn mà.”
“Vậy sao?” Lâm Mộng Na ngạc nhiên hỏi.

Bà chưa từng thấy Lâm Hữu Kỳ khen ai bao giờ.

Vì vậy, nếu Lâm Hữu Kỳ đã nói Lâm Hiểu Ninh học rất tốt thì quả thật là cô phải thật sự học rất tốt.

Thế nhưng, khi xem học bạ của Lâm Hiểu Ninh, Lâm Mộng Na thấy thành tích học tập của Lâm Hiểu Ninh không có gì đặc biệt.

Vậy mà bây giờ Lâm Hữu Kỳ lại khen ngợi nên Lâm Mộng Na cảm thấy có chút khó tin.
Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ lại khẳng định: “Lâm Hiểu Ninh rất giỏi.

Con tin chắc 100% cậu ấy có thể thi vào lớp chọn.”
Lâm Mộng Na nghe thấy vậy thì đã tin tưởng hơn vào năng lực của Lâm Hiểu Ninh.

Còn Lâm Hiểu Ninh thấy Lâm Hữu Kỳ khen ngợi mình, tin tưởng vào khả năng của mình như vậy thì cảm thấy có chút cảm động.
Cô nhìn Lâm Hữu Kỳ, sau đó khẽ mỉm cười.
Bỗng nhiên, Lâm Tuấn Trì lại bảo: “Nếu Hiểu Ninh giỏi như vậy thì cần gì Hữu Kỳ dạy kèm nữa? Hai đứa tách nhau ra học riêng cho tiện đi!”
Không ngờ rằng, Lâm Tuấn Trì vừa nói dứt lời thì Lâm Hữu Kỳ đã đập tay mạnh xuống bàn, lớn tiếng: “Không được!”

Lớn tiếng xong, Lâm Hữu Kỳ mới giật mình, không hiểu vì sao bản thân lại có phản ứng lớn như vậy.
Lâm Hiểu Ninh ngồi bên cạnh cũng bị hành động của Lâm Hữu Kỳ làm cho giật mình.

Cô ngơ ngác nhìn Lâm Hữu Kỳ, không hiểu tại sao Lâm Hữu Kỳ đột nhiên lại trở nên hung dữ như thế.
Lúc này, mẹ nuôi liền lên tiếng: “Để Hữu Kỳ và Hiểu Ninh học cùng nhau vẫn tốt hơn là học riêng.

Hai đứa có thể cùng nhau thảo luận những vấn đề khó, hơn nữa học cùng nhau học tập sẽ vui vẻ, đỡ buồn và chán nản hơn là học một mình.”
Lâm Tuấn Trì nghe vậy thì không nói gì, chỉ nhìn Lâm Hữu Kỳ rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Còn Lâm Hiểu Ninh thì lén quan sát Lâm Hữu Kỳ, trong lòng vẫn cảm thấy thái độ của anh có chút kỳ lạ.
Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ cũng thấy bản thân mình dường như càng ngày càng khác với trước đây.
Rõ ràng lúc trước, Lâm Hữu Kỳ rất thoải mái khi ở một mình.

Vậy mà bây giờ, chỉ cần nghĩ đến chuyện Lâm Hiểu Ninh xa mình một chút thôi là Lâm Hữu Kỳ lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Thậm chí, vừa rồi Lâm Tuấn Trì mới chỉ nói rằng Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh nên tách nhau ra thôi mà anh đã ngay lập tức nổi nóng rồi.
Lâm Hữu Kỳ không biết lý do vì sao mà hiện tại mình trở nên như vậy.

Thế nhưng, anh biết rằng mình nhất định không được để Lâm Hiểu Ninh tách khỏi mình được.
Đến giờ đi học.
Vì ngày mai là kiểm tra tháng nên tối nay, Lâm Hữu Kỳ đã in thật nhiều đề kiểm tra khó cho Lâm Hiểu Ninh làm.
Mỗi lần làm xong một đề kiểm tra, Lâm Hữu Kỳ sẽ kiểm tra và chấm điểm cho Lâm Hiểu Ninh.
Đến mười giờ tối, Lâm Hữu Kỳ đang chấm đề thi cuối cùng.
Kết quả, Lâm Hiểu Ninh làm đúng hết, không sai một câu nào.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì rất vui mừng, thầm nghĩ: Với kết quả này thì chắc chắn Lâm Hiểu Ninh sẽ chuyển đến lớp mình.

Hiện tại, mình đang ngồi một mình ở bàn cuối.

Nếu Lâm Hiểu Ninh chuyển tới, cậu ấy nhất định sẽ ngồi cạnh mình.
Càng nghĩ, Lâm Hữu Kỳ càng cảm thấy vui vẻ.

Anh quay sang nhìn Lâm Hiểu Ninh, định nói rằng bài kiểm tra cô làm đã đúng hết.

Nhưng không biết từ bao giờ, Lâm Hiểu Ninh đã ngủ gật trên bàn học rồi.
Lâm Hiểu Ninh ngủ rất say, mặt quay về phía Lâm Hữu Kỳ nên anh có thể dễ dàng ngắm nhìn khuôn mặt cô.
Nhìn được một lúc, tay của Lâm Hữu Kỳ lại không tự chủ mà chạm nhẹ lên khuôn mặt của cô gái đang ngủ gật.
Mềm mềm.
Sờ rất thích.
Lâm Hữu Kỳ khẽ cong moi cười, vừa vuốt v3 khuôn mặt của Lâm Hiểu Ninh, vừa từ từ nằm xuống bàn, mặt đối mặt với Lâm Hiểu Ninh.
Lúc này, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau khoảng một gang tay.

Tay của Lâm Hữu Kỳ vẫn vuốt v3 khuôn mặt của Lâm Hiểu Ninh, còn ánh mắt thì nhìn cô không rời.
Bỗng nhiên, trong đầu Lâm Hữu Kỳ hiện lên một suy nghĩ: Nếu chiếc bàn này biến thành chiếc giường thì có phải mình và Lâm Hiểu Ninh đang nằm chung giường không?
Lâm Hữu Kỳ nghĩ như vậy thì liền thu lại bàn tay đang vuốt v3 trên khuôn mặt của Lâm Hiểu Ninh.

Sau đó, anh từ từ nhắm mắt lại, tưởng tượng bản thân và Lâm Hiểu Ninh đang cùng nhau nằm ngủ trên một chiếc giường.
Nhưng bỗng nhiên, Lâm Hiểu Ninh mơ màng mở mắt ra.

Vì mới thức dậy, còn chưa tỉnh ngủ nên đôi mắt Lâm Hiểu Ninh vẫn còn đờ đẫn.
Chớp chớp mắt vài cái, cô mới phát hiện ra lúc này, Lâm Hữu Kỳ đang nằm đối diện mình.

Đôi mắt anh đang nhắm nghiền, trông có vẻ đang ngủ rất say.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hiểu Ninh lại tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Dù sao mơ thấy Lâm Hữu Kỳ cũng không phải chuyện lạ, vì Lâm Hiểu Ninh cũng đã mơ thấy anh mấy lần rồi.
Bây giờ lại tưởng rằng mình đang mơ, Lâm Hiểu Ninh liền mỉm cười, sau đó khẽ hỏi: “Lâm Hữu Kỳ à… Sao cậu hay xuất hiện trong giấc mơ của tôi thế?”
Lúc này, Lâm Hữu Kỳ mới nhắm mắt chứ chưa hề ngủ nên đã nghe rất rõ câu hỏi của Lâm Hiểu Ninh.

Thế là anh nhanh chóng mở mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Hiểu Ninh đang ở ngay trước mắt mình.
Lâm Hiểu Ninh thấy Lâm Hữu Kỳ bỗng nhiên tròn mắt nhìn mình thì liền cười tít mắt, đưa tay nhéo nhéo mặt của Lâm Hữu Kỳ rồi khen: “Đáng yêu quá! Cái mặt của cậu khiến tôi yêu không chịu nổi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play