Lâm Hiểu Ninh chưa nhận ra có điều gì khác thường ở Lâm Hữu Kỳ nên vẫn hồn nhiên đáp: “Ừ.

Tự nhiên Lý Kha Lộ gọi điện xin lỗi tôi nên tôi nghĩ rằng anh Thế Lăng đã giúp.”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ liền cười nhạt một cái.

Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì mới bắt đầu cảm nhận được thái độ Lâm Hữu Kỳ dường như có gì đó khác lạ.
Ngay sau đó, cô liền nghe thấy Lâm Hữu Kỳ dùng giọng ấm ức mà nói: “Xem ra cậu thật sự rất thích anh Thế Lăng đấy! Có chuyện gì tốt thì đều nghĩ là anh ấy làm.

Trong lòng cậu, anh ấy đối xử với cậu rất tốt, rất quan tâm đến cậu dù bận trăm công ngàn việc.

Còn tôi trong mắt cậu chỉ là người vô tâm, học cùng trường nhưng không để ý đến cậu.

Cậu thậm chí còn nghĩ tôi bỏ cậu lại để đi chơi với bạn gái.

Được lắm đấy Lâm Hiểu Ninh à!”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì cảm thấy có lỗi nên vội vàng dỗ Lâm Hữu Kỳ: “Chuyện tôi hiểu lầm cậu là tôi sai.

Lần sau tôi nhất định sẽ không như vậy nữa.”
Lại sợ rằng Lâm Hữu Kỳ hiểu lầm rằng cô thích Lâm Thế Lăng nên Lâm Hiểu Ninh liền giải thích: “Tự nhiên Lý Kha Lộ rồi rít xin tôi tha thứ nên tôi mới nghĩ rằng anh Thế Lăng ra mặt, bắt cậu ta xin lỗi tôi thôi.

Chuyện hiểu lầm như vậy là rất bình thường mà!”
“Bình thường?” Lâm Hữu Kỳ tức giận nói, “Hiểu lầm như vậy mà là bình thường được à? Đáng lẽ ra cậu phải nghĩ đến chuyện anh Thế Lăng rất bận, làm sao có thể có thời gian để mà xử lý cái con nhỏ tên Lý Kha Lộ kia chứ? Hơn nữa cậu thật sự cảm thấy người như anh Thế Lăng có thể ra mặt để dọa đánh một đứa con gái vì cậu hay sao? Cậu nghĩ người như anh Thế Lăng sẽ hẹn gặp riêng cái con nhỏ Lý Kha Lộ kia chỉ để trút giận cho cậu à?”
Nghe đến đây, Lâm Hiểu Ninh ngơ ngác nhìn Lâm Hữu Kỳ rồi hỏi: “Sao cậu biết Lý Kha Lộ bị dọa đánh? Tôi mới chỉ nhắc đến chuyện cậu ta rối rít xin lỗi tôi thôi, chứ đâu có nhắc đến chuyện cậu ta bị dọa đánh đâu?”
Lâm Hữu Kỳ không trả lời, liền hậm hực bỏ lên trên tầng.
Lâm Hiểu Ninh nhìn theo Lâm Hữu Kỳ, sau đó nhìn vào chiếc cặp sách mà Lâm Hữu Kỳ mua cho mình.

Lại nghĩ đến những lời Lâm Hữu Kỳ vừa nói, Lâm Hiểu Ninh cuối cùng cũng đã đoán ra Lâm Hữu Kỳ mới thật sự là người đã giúp mình.

Vậy mà vừa rồi…
Cô không những đã hiểu nhầm rằng người giúp mình là Lâm Thế Lăng, lại còn nói rằng Lâm Thế Lăng quan tâm cô, còn Lâm Hữu Kỳ thì không để ý đến cô.

Thậm chí, cô còn hiểu lầm rằng Lâm Hữu Kỳ bảo cô về nhà một mình để đi chơi với bạn gái.

Trong khi đó, anh lại giúp cô trút giận, còn đi mua sách vở cho cô.
Càng nghĩ, Lâm Hiểu Ninh lại càng cảm thấy có lỗi và thương Lâm Hữu Kỳ.
Cô mím chặt môi, sau đó ôm chiếc cặp sách mà Lâm Hữu Kỳ mua cho rồi vội vàng chạy lên tầng tìm anh.
Lâm Thế Lăng thấy vậy thì liền bảo: “Em không cần phải dỗ Hữu Kỳ đâu! Thằng bé đã lớn rồi mà hơi tí lại là giận dỗi với em.

Nếu lần nào em cũng chủ động dỗ dành thằng bé thì thằng bé sẽ càng được đà, càng thích giận dỗi để đòi em dỗ dành hơn đấy!”
Không ngờ rằng, Lâm Hiểu Ninh lại đáp: “Em là người có lỗi thì em phải dỗ Hữu Kỳ.

Hơn nữa ai nói Hữu Kỳ hơi tí là lại giận dỗi? Hữu Kỳ bình thường rất tốt.

Hôm nay cậu ấy còn giúp em trút giận, còn bắt người ức hiếp em phải xin lỗi em, còn mua đồ cho em.

Bây giờ em dỗ dành cậu ấy một chút thì làm sao? Hơn nữa anh nói Hữu Kỳ lớn rồi mà giận dỗi là có ý gì? Chẳng lẽ lớn rồi thì không được phép giận dỗi à? Em cho phép cậu ấy giận dỗi em đấy! Anh cứ mặc kệ em và cậu ấy không được à?”
Nói dứt lời, Lâm Hiểu Ninh liền quay ngoắt mặt đi rồi chạy lên tầng.
Lâm Thế Lăng nghe Lâm Hiểu Ninh nói vậy thì đơ người mất vài giây.

Sau đó, anh thở dài một cái rồi ngẫm nghĩ những điều mà Lâm Hiểu Ninh vừa nói.
Ngẫm nghĩ một lúc rồi, Lâm Thế Lăng chợt nhận ra dường như bản thân quả thật là không đúng rồi.

Lâm Hiểu Ninh vừa đi đến trước cửa phòng của Lâm Hữu Kỳ thì đã ngay lập tức vươn tay mở cửa phòng của anh ra.
Rất may là cửa không khóa.
Lâm Hiểu Ninh mở cửa rồi bước vào trong, sau đó đóng cửa lại.

Lúc này, Lâm Hữu Kỳ đang ngồi trên giường với gương mặt hằm hằm, trông vô cùng đáng sợ.
Thấy Lâm Hiểu Ninh, anh liền hậm hực quay ngoắt mặt đi, không thèm nhìn cô.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì liền đi đến bên cạnh anh.

Tay cô vẫn đang ôm chiếc cặp sách mà anh mua cho mình.

Vừa rồi, lúc đi lên đây, Lâm Hiểu Ninh đã muốn dỗ dành Lâm Hữu Kỳ, làm cho anh hết giận.

Thế nhưng bây giờ, đứng trước Lâm Hữu Kỳ, cô mãi mà vẫn chưa nói được lời nào.
Mà Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh im lặng hồi lâu thì nhắc nhở: “Không có gì muốn nói thì ra ngoài đi.

Đừng làm phiền tôi!”
Lâm Hiểu Ninh vẫn im lặng, không biết nên nói gì.
Cô nhìn Lâm Hữu Kỳ, rồi lại nhìn chiếc cặp sách mà anh mua cho mình.

Một hồi lâu sau, cô mới bảo: “Chiếc cặp sách của cậu mua rất đẹp.

Tôi rất thích nó.”
Lâm Hữu Kỳ làm như không nghe thấy lời Lâm Hiểu Ninh nói.

Mặt anh vẫn lạnh tanh, không để lộ cảm xúc gì.

Thế nhưng, Lâm Hiểu Ninh lại nói: “Tôi thích chiếc cặp sách này.

Tôi cũng thích cậu nữa.”
Nghe đến đây, trái tim Lâm Hữu Kỳ đã không kìm được mà dao động.

Tuy nhiên, anh lại gắt gỏng nói: “Đồ dối trá! Người cậu thích là anh Thế Lăng.

Cậu luôn luôn nghĩ đến anh ấy đầu tiên, luôn luôn nghĩ rằng anh ấy đối tốt với cậu.

Còn tôi là bạn của cậu, nhưng cậu lại luôn nghĩ xấu về tôi.

Vậy mà cậu còn bảo cậu thích tôi? Nói dối! Tôi không tin cậu đâu!”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì vội đặt cặp sách xuống giường rồi ngồi xuống đối diện với Lâm Hữu Kỳ.

Sau đó, cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói: “Tôi xin thề là tôi không nói dối.

Tôi không thích anh Thế Lăng bằng cậu.

Tôi luôn luôn thích cậu nhất.

Tôi hiểu lầm anh ấy là người giúp tôi không phải là vì tôi luôn nghĩ đến anh ấy đầu tiên hay là vì nghĩ rằng anh ấy đối tốt với tôi.

Tôi hiểu lầm anh ấy là vì có lý do khác.”
“Vậy lý do đấy là gì?” Lâm Hữu Kỳ liền hỏi.

Nhưng Lâm Hiểu Ninh làm sao có thể trả lời rằng lý do cô hiểu lầm Lâm Thế Lăng giúp mình là vì ở trong nguyên tác, Lâm Thế Lăng đã từng giúp đỡ nữ chính được chứ?
Dù có muốn trả lời như thế thì cũng không thể.

Bởi vì cô đâu có thể nói cho Lâm Hữu Kỳ biết rằng thế giới mà cô và anh đang sống là thế giới trong tiểu thuyết được.

Có nói thì anh cũng đâu có tin cô.
Vì thế, Lâm Hiểu Ninh không có cách nào để trả lời Lâm Hữu Kỳ cả.
Mà Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh lại im lặng thì vô cùng giận dữ, liền lớn tiếng: “Sao không nói gì đi? Hay là không còn gì để nói?”
“Tôi… Tôi…”
“Cậu đừng có nói gì nữa! Sự thật là cậu thích anh Thế Lăng, không cần phải chối cãi.” Nói đến đây, Lâm Hữu Kỳ đứng phắt dậy, “Nếu đã thích anh ấy như vậy thì đi mà làm bạn với anh ấy! Đừng có làm bạn với tôi nữa.” Nói dứt câu, anh liền bỏ đi.

Nhưng anh mới đi được hai bước, Lâm Hiểu Ninh liền đứng phắt dậy rồi chạy đến ôm chầm lấy anh từ phía sau, giữ chặt anh lại, không cho anh bước tiếp.
Lâm Hữu Kỳ bị ôm bất ngờ nên đơ người, trái tim thì đập “thình thịch”, “thình thịch”.

Còn Lâm Hiểu Ninh thì vẫn ôm chặt Lâm Hữu Kỳ mà dỗ dành: “Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi.

Tôi không cần làm bạn với anh Thế Lăng, cũng chẳng hề thích anh ấy như cậu nói.

Đáng lẽ ra cậu phải biết rõ chứ? Bình thường tôi luôn giữ khoảng cách với anh ấy mà.

Ngoại trừ mẹ nuôi ra thì trong nhà này, người tôi thân nhất là cậu, người tôi thích nhất cũng là cậu mà thôi.”
Lâm Hữu Kỳ nghe Lâm Hiểu Ninh nói vậy thì trong lòng liền được an ủi đôi chút.

Nhưng anh lại hỏi: “Vậy tại sao cậu không nghĩ người giúp cậu là tôi? Tại sao cậu lại nghĩ rằng tôi không quan tâm đến cậu? Tại sao cậu còn hiểu lầm là tôi có người yêu?”
“Tôi không nghĩ đến là cậu đã giúp tôi, bởi vì tôi còn tưởng cậu không biết đến chuyện giữa tôi và Lý Kha Lộ.

Tôi nghĩ rằng cậu không quan tâm đến tôi là vì hôm nay cậu bảo tôi về nhà một mình.

Tôi hiểu lầm cậu là vì lúc gọi điện thoại với cậu, tôi nghe thấy giọng của con gái.”
Nghe thấy Lâm Hiểu Ninh giải thích, Lâm Hữu Kỳ đã dần dần nguôi giận.
Lâm Hiểu Ninh lại nói: “Khi tưởng rằng cậu có bạn gái, tôi đã rất khó chịu, cũng rất là buồn.

Tôi cũng cảm thấy ấm ức, vì bình thường cậu không thích tôi nói chuyện với Lương Hiên nên lần nào cũng ngăn cản cuộc nói chuyện giữa tôi và cậu ta.

Vậy mà khi tưởng rằng cậu bỏ tôi để đi với bạn gái, tôi dù không vui nhưng lại chẳng thể làm thế nào được.”
Nghe thấy Lâm Hiểu Ninh nói rằng mình cảm thấy buồn, cảm thấy ấm ức khi anh đi cùng với người con gái khác, tự nhiên trong lòng Lâm Hữu Kỳ bỗng nhiên lại có chút vui mừng.
Anh khẽ nhếch môi cười, sau đó hỏi Lâm Hiểu Ninh: “Tại sao cậu lại cảm thấy buồn, cảm thấy không vui khi tôi đi cùng người khác?”
Lâm Hiểu Ninh đáp: “Thật ra nếu cậu đi cùng bạn bè thì tôi sẽ không thấy buồn, ngược lại còn thấy vui cho cậu vì cậu đã có thể hòa đồng với mọi người.

Thế nhưng… Nếu cậu đi hẹn hò với bạn gái thì…”
Lâm Hữu Kỳ hỏi: “Thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play