Nam phụ ác độc __thích gì làm nấy

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Không thể trách hệ thống quá kích động, Lục Bạch làm người công lược, mới chỉ tiếp xúc với đối tượng công lược vào ngày đầu tiên sau khi đến thế giới này sau đó đã trực tiếp rời khỏi Lục gia, làm ra bộ dạng cả đời cũng không qua lại với nhau.

Hiện tại xem như là lần thứ hai gặp mặt, chỉ cần Lục Quỳnh không ở giữa ngăn cản, nếu Lục Bạch bằng lòng dùng thủ đoạn của bản thân thì có thể có bước đột phá lớn.

Nhưng trái ngược với tâm tình kích động của hệ thống, Lục Bạch lại vô cùng bình tĩnh, đặc biệt là dưới áp lực cùng thịnh nộ mà Lục Can tỏa ra.

Dưới sự dẫn đường của Lục Can, hai người một trước một sau đi ra khỏi thư viện, cuối cùng vòng qua sân thể dục, dừng lại ở một rừng cây nhỏ yên tĩnh.

Lục Bạch đánh giá xung quanh liền hiểu rõ ý tứ của Lục Can. Người này hơn phân nửa là muốn dạy dỗ cậu cho nên mới tìm một nơi hoang tàn vắng vẻ nhất trong trường học.

Lục Bạch ngẩng đầu nhìn Lục Can, thấy sự tức giận mất khống chế trên mặt hắn, cậu cong cong đôi mắt cười, "Lục Can, tức giận hại thân."

Trong giọng nói tràn đầy trêu chọc hơn nữa không có nửa điểm tôn trọng. Lục Can bị cậu chọc giận đến phát cười.

"Mấy ngày không gặp, xem ra cậu ở trường học vẫn sống tốt nhỉ?" Bị Lục Bạch chơi một vố làm cho mất hết mặt mũi, Lục Can cảm thấy hiện tại bản thân còn có thể duy trì được vẻ mặt bình tĩnh đúng là vô cùng gian nan.

Nhưng chỉ một câu nói của Lục Bạch liền xé xuống toàn bộ tâm tư đang che giấu của hắn.

"Thân thể Lục Quỳnh vẫn tốt chứ?"

"Cậu không cần phải lấy cái này ra uy hiếp tôi!" Lục Can cười lạnh một tiếng, đặt một tờ báo vào trong tay Lục Bạch, "Thay vì lo lắng Lục Quỳnh, không bằng tự lo cho chính mình đi."

Lục Bạch nhìn vào tờ báo trong tay, hóa ra thứ Lục Can muốn cho cậu xem chính là tin tức đầu tiên trong mục 'Chuyện lạ đời sống'.

Một con mèo vì nhớ thương chủ nhân đã mất nên lén đi vào nghĩa trang, ban ngày trốn ở trong khe tháp để tro cốt, buổi tối lại đi qua chỗ mộ chủ nhân để nằm. Dựa vào việc ăn vụng đồ cúng để sống, mặc kệ mưa gió mỗi ngày làm bạn bên cạnh chủ nhân.

Nhân viên công tác rất nhiều lần thấy qua nó, cũng đuổi đi vô số lần. Nhưng nó chưa từng bị bắt lần nào cho nên cũng không một ai biết rốt cuộc nó trốn ở đâu.

Tận đến mấy hôm trước, con mèo bởi vì làm loạn tháp để tạm tro cốt, lúc này mới bị mọi người phát hiện.

Hành động trung thành, quyến luyến chủ nhân của con mèo này thật sự làm thỏa mãn tam quan* con người, vậy nên tranh thủ được rất nhiều sự quan tâm của mọi người.

(*) Tam quan: Gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Ý nói chung về cái nhìn khách quan của con người đối với thế giới, mọi việc xung quanh.

Nhưng hiển nhiên thứ Lục Can muốn Lục Bạch xem không phải tin tức mà bài báo đưa.

Lục Bạch cẩn thận nhìn ảnh chụp trên bản tin. Địa điểm vô cùng quen thuộc, giống y như đúc với bức tranh lúc trước Lục Bạch đưa cho Lục Quỳnh xem. Là chỗ Lục Bạch gửi tro cốt của cha nuôi. Chỉ là trước mắt hơn nửa cái giá để tro cốt đều bị đổ ra đất, không phân biệt được rốt cuộc là tro của ai với ai. Có người sau khi chết tro cốt còn không thể bảo tồn, nhưng có người lại có thể thoải mái được an táng ở một nơi thuộc về riêng mình, trở thành một giai thoại lưu truyền mãi về sau.

Thật giống như Lục Bạch và Lục Quỳnh hiện tại.

Lục Bạch hơi cúi đầu không nói gì.

"Thời buổi này nuôi một con mèo cũng có tình có nghĩa. Đúng không?" Cho rằng Lục Bạch cuối cùng cũng nhận khổ, Lục Can nhẹ giọng dò hỏi cậu, giọng nói chưa bao giờ ôn nhu như lúc này.

Trước khi tới đây Lục Can đã gọi điện thoại cho anh cả Lục Du của hắn. Mà tờ báo kia cũng là Lục Du phân phó Lục Can đi mua, hơn nữa còn nhấn mạnh nhất định phải làm cho Lục Bạch hiểu ra ẩn ý bên trong.

"Lão tam" Lục Du cẩn thận dặn dò hắn, "Anh biết em dễ mềm lòng, cảm thấy không cần phải làm đến bước này. Nhưng em đừng quên, người đê tiện vĩnh viễn không biết cái gì gọi là có chừng mực."

"Cho nên em phải cảnh cáo cho Lục Bạch biết."

"Nó có thể lợi dụng chỗ trống nhằm ám chỉ cho Lục Quỳnh biết thân phận cả hai bị nhầm lẫn, thì chúng ta cũng có thể khiến cho Lục Bạch cùng người đã nuôi lớn nó đều biến mất khỏi thế giới này."

 "Giống như những hũ tro cốt đó. Đập nát, sẽ chẳng còn gì."

"Anh nghe nói tính cách Lục Bạch không tốt, quái gở còn không biết lễ phép. Cho nên trong trường học cũng không có ai nhớ rõ nó đúng không? Một khi ngoài ý muốn biến mất, chỉ cần tìm tạm một cái cớ thôi học, lại qua một hai tháng thì sẽ không còn ai nhớ tới nữa."

Thủ đoạn Lục Du hung ác như vậy, lúc đầu Lục Can cũng không đành lòng, nhưng từ sau khi nhận được điện thoại của chủ nhiệm khoa, hắn lại cảm thấy cách làm này vô cùng thỏa mãn.

Lục Bạch nói hắn không nên quấn lấy cậu, rõ ràng là ngay cả một ánh mắt hắn cũng không muốn bố thí cho Lục Bạch.

Truyền đạt xong ý tứ, Lục Can xoay người muốn rời đi.

Nhưng Lục Bạch lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt ngoài ý muốn lại có ý cười, "Tôi luôn cho rằng người chết là kết thúc."

"Đúng vậy, cho nên mong cậu tự giải quyết cho tốt." Lục Can cũng không quay đầu lại.

Lục Bạch đột nhiên gọi hắn, "Lục Can! Đợi chút, món quà anh đưa tôi rất thích, cho nên tôi cũng muốn đưa anh một cái đáp lễ."

Lục Can ban đầu không muốn quan tâm, lại nghe thấy tiếng cuộc gọi đang kết nối của điện thoại. Trong lòng hắn đột nhiên lo lắng, vội vàng xoay người đi đến chỗ Lục Bạch.

"Cậu định làm gì?" Lục Can vừa hỏi xong, điện thoại Lục Bạch cũng đã được nhận.

"Xin chào, tôi là Lục Quỳnh." Giọng nói dịu dàng của Lục Quỳnh truyền tới từ đầu dây bên kia.

"Tôi là Lục Bạch." Trước khi Lục Can mở miệng nói chuyện trước, Lục Bạch đã cướp lời, giọng nói phá lệ ôn hòa giống như sợ sẽ làm tổn thương đến người đầu dây bên kia.

"Tiểu Quỳnh à, lúc trước cậu nói muốn chúng ta làm bạn bè đúng không? Vậy tôi nói cho cậu một cái địa chỉ, là nơi tôi đã lớn lên, có thời gian tôi mang cậu đi......."

"Lục Bạch!" Lục Can tiến lên một bước nhanh chóng giật lấy điện thoại, sau khi tắt đi cuộc gọi thì ném sang một bên.

Lục Quỳnh bởi vì lần trước bị làm cho khiếp sợ nên bệnh nặng một hồi, Lục Can bây giờ giống như chim sợ cành cong, chỉ cần nhìn thấy Lục Bạch có ý đồ tới gần Lục Quỳnh, hắn liền lo lắng em trai út thiện lương đơn thuần của mình lại bị hại lần nữa.

"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Hắn gắt gao nhìn thẳng Lục Bạch như đang nhìn kẻ thù.

"Lục tam thiếu là đang thấy xót sao?" Lục Bạch cười đến khoan khoái, "Chỉ là một cái đáp lễ nho nhỏ thôi mà, kích động như vậy làm gì chứ?"

Đáp lễ? Kích động? Lục Bạch còn dám chơi hắn? Vừa rồi trong nháy mắt kia, Lục Can còn cho rằng Lục Bạch muốn nói ra chân tướng. Hiện tại nhìn Lục Bạch như vậy mới phát hiện cậu thật ra cũng không tính toán muốn vạch trần tất cả.

"Có phải cậu cho rằng chúng tôi sẽ không thật sự làm gì cậu?" Sắc mặt âm u như đáy biển, kẻ luôn luôn cao lãnh bình tĩnh như tam thiếu cuối cùng cũng mất đi phong độ.

Lục Bạch thu lại ý cười, ném tờ báo xuống đất.

"Sao tôi lại nghĩ như vậy được? Anh đem tờ báo này tới trước mặt tôi còn không phải là nói cho tôi biết các anh nhất định sẽ động thủ sao?"

"Nhưng mà Lục Can, anh có thể chuyển lời tới Lục Du rằng, kiến càng đúng là không thể lay động được đại thụ, nhưng nó có dũng khí và át chủ bài quyết chiến đến cùng."

"Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người đấy! Tôi luôn chuẩn bị tốt cùng Lục gia các anh cá chết lưới rách, chỉ sợ em trai đáng yêu kia của các anh sống không được đến lúc chân tướng được rõ ràng thôi."

"Dù sao đứa nhỏ Tiểu Quỳnh đáng yêu như vậy, nuôi lớn đến bây giờ quả thật cũng không dễ dàng."

"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Gậy ông đập lưng ông thôi."

"Anh dám áp chế tôi cũng chỉ bởi vì có quyền có thế, nhưng các anh đừng quên! Chỉ cần tôi còn sống một ngày,chính là còn uy hiếp đến Lục Quỳnh một ngày, thậm chí dù tôi đã chết, mấy anh cũng không thể bảo đảm được chân tướng không bao giờ bị bại lộ."

"Mà thân thể của Lục Quỳnh hai ngày ba bữa nằm bệnh viện, bác sĩ gia đình một năm 365 ngày ở bên cạnh chăm nom. Tôi với cậu ta, rốt cuộc ai chết trước còn chưa có chắc chắn đâu!"

"Đủ rồi!"

"Không đủ!"

"Tôi biết anh sợ hãi cái gì. Tôi cũng biết anh vì sao mà sợ hãi. Từ nhỏ tới lớn ba người các anh đau lòng cho Lục Quỳnh đến tận xương tủy, sợ không cẩn thận liền xảy ra sai sót. Các anh đều cảm thấy là Lục Quỳnh được trời cao chiếu cố mới có thể sống đến hiện tại. Ngộ nhỡ biết chân tướng làm sao chịu đựng được thống khổ?"

"Dù sao quá khứ cậu ta sống cũng không dễ dàng, cũng không phải bởi vì có được quá nhiều mà là tất cả mọi thứ của cậu ta đều trộm lấy từ người khác."

"Mạng sống của cậu ta là dùng mạng của cha mẹ ruột cậu ta đổi lấy."

"Cuộc sống của cậu ta, là ăn cắp từ trong tay của tôi."

"Mà bản thân Lục Quỳnh chỉ là một kẻ trộm cướp đáng thương , trên lưng đeo tội danh vừa sinh ra đã hại chết mẹ ruột , dẫn tới bức chết cha ruột của chính mình."

"Chờ đến khi chân tướng sáng tỏ, Lục Can, bảo bối nhỏ trên đầu quả tim của anh còn có thể sống tốt sao?"

Lục Bạch không kiêng nể gì mà khiêu khích đến giới hạn cuối cùng của Lục Can, ngôn ngữ ác liệt tràn ngập kiêu ngạo.

"Câm miệng!" Lục Can tức giận đến cả người phát run, không khống chế được mà dùng tay bóp cổ Lục Bạch, ấn cậu ở trên thân cây.

Lục Bạch đối diện với hắn không chịu thua kém nửa phần. Tay Lục Can từng chút siết chặt lại.

Không khí trong lồng ngực không ngừng giảm bớt, trong mắt cũng bởi vì đau đớn mà xuất hiện hơi nước. Nhưng Lục Bạch đến một chút ý tứ phản kháng cũng không có, ngược lại còn dùng giọng điệu châm chọc nói với hắn, "Sao nào? Không làm theo kế hoạch của Lục Du khiến tôi biến mất mà không bị nghi ngờ, anh ba tính trực tiếp đưa đứa em trai ruột này đi chết sao?"

Ở khoảng cách gần như thế, cảm xúc khi chạm vào làn da vô cùng rõ ràng. Lục Can có thể nhìn thấy sắc mặt của Lục Bạch bởi vì hít thở không thông mà trở nên tái nhợt, cũng có thể thấy rõ đôi mắt giống y như đúc với hắn kia.

Khí thế ngang bướng cùng nốt ruồi lệ phá lệ đáng chú ý nơi đuôi mắt làm Lục Can nhớ tới bức ảnh của mẹ mình chụp lúc còn trẻ, thời bà cùng cha hắn sóng vai mở rộng danh tiếng gia tộc.

Rất nhiều điểm tương đồng, không một chỗ không nói lên rằng người trước mặt chính là em trai ruột của hắn. Nhưng bây giờ người em trai này lại đang dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù mà nhìn chằm chằm hắn. Giống như muốn nói, Lục Can, anh sẽ hối hận.

Lục Can đột nhiên lấy lại tinh thần, hắn buông tay ra lui về sau một bước. Trong nháy mắt bộ dạng so với người bị hại là Lục Bạch trông còn chật vật hơn.

Lục Bạch dựa vào thân cây, mỉm cười nhìn hắn, từ trên cao nhìn xuống giống như có thể khống chế tất cả trong lòng bàn tay.

Lục Can bỏ lại một câu, "Cậu tự giải quyết cho tốt" xong liền xoay người rời đi.

Khi tới thì khí thế ồ ạt, lúc đi lại chật vật giống như chó nhà có tang. Thậm chí cảnh cáo cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy đã buông tha.

Tận đến khi bóng dáng Lục Can hoàn toàn biến mất không thấy nữa, Lục Bạch mới chậm rãi che lại ngực, ho ra một tiếng.

Hệ thống phát ra nhắc nhở, "Giá trị hảo cảm của Lục Can tăng lên, độ hảo cảm 40."

"Tại sao?" Hệ thống không hiểu, mới vừa rồi hai người còn đối chọi với nhau gay gắt, lúc sau Lục Bạch còn trực tiếp nghiền áp Lục Can, theo lý thuyết, dựa vào tính cách của Lục Can hẳn phải vô cùng chán ghét mới đúng.

Nhưng giá trị hảo cảm của hắn lại đột nhiên tăng lên, điều này không phù hợp với tâm trạng của người bình thường nên có.

Lục Bạch cười lạnh, "Bởi vì hắn ta áy náy. Vì thiếu chút nữa đã thẳng tay giết người mà áy náy."

Hệ thống: "Vậy giờ chúng ta làm gì?"

Lục Bạch: "Đi phòng vẽ tranh, cuộc thi đã gần tới rồi, dù sao hôm nay cũng không ngủ được, đi hoàn thành bài vẽ thôi."

Sau kỳ thi giữa kỳ chính là cuộc thi đấu học viện, Lục Bạch quyết định muốn mượn cơ hội này bộc lộ tài năng làm mọi người chú ý. Cậu không có ý định giấu giếm, ở vòng sơ tuyển cậu cần phải làm toàn trường kinh ngạc. Cho nên hai bức vẽ này là thứ vô cùng quan trọng.

Lục Bạch đã vẽ xong được một bức, tuy rằng tinh xảo nhưng vẫn chưa tới được trình độ gây chấn động. Vậy nên bức vẽ thứ hai này Lục Bạch tính toán thay đổi suy nghĩ. Mà bầu không khí hôm nay lại vừa vặn thích hợp.

Ổn định hơi thở, Lục Bạch làm như không có việc gì đi tới phòng vẽ tranh. Thậm chí tờ báo mà Lục Can mang tới đang nằm trên mặt đất cậu cũng không có ý định cầm đi. Vì vậy cậu đã bỏ lỡ Hạ Cẩm Thiên đang một mình tìm tới.

-------------------

Lúc trưa Lục Bạch nói với Hạ Cẩm Thiên, bảo anh chú ý nghe bát quái sẽ có chuyện thú vị xảy ra.

Cho nên một buổi chiều này Hạ Cẩm Thiên đều vô cùng cảnh giác. Tận đến khi anh nghe thấy tin tức Lục Can tới tìm Lục Bạch, anh liền hiểu chuyện thú vị mà Lục Bạch nói hơn phân nửa chính là cái này.

Mà địa điểm Lục Can lựa chọn đúng là vô cùng khó tìm, động tác Hạ Cẩm Thiên rất nhanh, nhưng dù vậy khi anh tới nơi, Lục Bạch và Lục Can đã rời đi một khoảng thời gian. Trên mặt đất ngoại trừ một tờ báo thì cái gì cũng không có, nhìn qua không có dấu vết đã đánh nhau ở đây.

Không xảy ra tranh chấp sao? Hạ Cẩm Thiên đi đến gần chỗ tờ báo rồi khom lưng nhặt nó lên, thấy tin tức trên đó, nhạy bén cảm thấy tin tức này không được thích hợp.

Tính tình Lục Bạch hay thay đổi nhưng cũng làm người khác khó có thể phân biệt được có bao nhiêu thật lòng giả dối. Nhưng nhìn một góc tờ báo bị nắm đến nhàu nát như này có thể thấy được tâm tình của Lục Bạch ngay lúc đó vô cùng phức tạp.

Nghĩa trang....... Hạ Cẩm Thiên hình như từng nghe ai đó nói qua, cha mẹ Lục Bạch đều đã qua đời.

Chẳng lẽ đây là Lục Can uy hiếp cậu ấy? Nghĩ tới khả năng này, Hạ Cẩm Thiên không dám chậm trễ, trước tiên gọi một cuộc điện thoại, "Tra cho tôi hoạt động gần đây của ba anh em Lục gia! Đừng rút dây động rừng."

Trong lòng Hạ Cẩm Thiên gần như đã hiểu rõ.

Tính cách của ba anh em Lục gia có chút khác nhau, Lục Can vẫn còn là sinh viên, nhìn qua tưởng lạnh nhạt, dù hung ác cũng không có gan làm. Còn Lục nhị Lục Diễm tuy rằng tính cách nóng nảy bốc đồng , nhưng tuyệt nhiên sẽ không trực tiếp làm ra chuyện này, như vậy cũng chỉ có lão đại Lục Du là có thể.

Lục Du mặt ngoài tuy dịu dàng ổn trọng nhưng bên trong lại tàn nhẫn tuyệt tình. Nếu Lục Bạch thật sự bởi vì nguyên nhân nào đó mà bị Lục gia nhắm tới........

Trong đầu Hạ Cẩm Thiên hiện ra rất nhiều suy đoán.

Đại khái trôi qua hai tiếng Hạ Cẩm Thiên mới nhận được báo cáo, "Bên ngoài không phát hiện được gì. Chỉ duy nhất tra được một chuyện, tờ báo kia chính là do Lục Can cố tình ra ngoài mua."

"Tôi hiểu rồi." Hạ Cẩm Thiên kết thúc cuộc gọi, trong lòng càng thêm nôn nóng. Sự việc vô cùng kỳ lạ, Lục gia đối với Lục Bạch như hổ rình mồi, hiện tại Lục Bạch rất dễ gặp nguy hiểm, Hạ Cẩm Thiên cảm thấy mình phải nhanh chóng tìm được cậu.

Sau khi Lục Bạch và Lục Can tách ra thì rời khỏi rừng cây, lập tức đi về phía phòng vẽ bên kia.

Đây là địa bàn của khoa nghệ thuật, chuyện Lục Can tới tìm Lục Bạch tất nhiên mọi người đều biết. Lúc này thấy chỉ có một mình Lục Bạch đều nghĩ rằng Lục Can phong độ nhẹ nhàng, mặc dù bị cái thứ thuốc cao bôi trên da chó như Lục Bạch làm cho ghê tởm muốn chết cũng chỉ dùng lời lẽ để cảnh cáo.

Ngay lập tức có không ít người ánh mắt khi nhìn Lục Bạch đều trở nên càng thêm chán ghét, nhưng dù sao buổi chiều có đám bị xử phát một lượt như vậy, hiện tại không ai dám đi lên gây phiền toái với Lục Bạch, chỉ là vẫn luôn nhỏ giọng bàn tán.

"Nếu tôi mà là cậu ta, có chết cũng sẽ không đi qua bên này đâu."

"Nói không chừng là hẹn với người khác đó! Không phải nói gần đây Hạ Cẩm Thiên và cậu ta hay qua lại à?"

"Đừng có đùa! Chắc đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, Hạ Cẩm Thiên cũng không phải điên, sẽ bằng lòng dính phải cái tên kia chắc?"

Những người này nói chuyện cũng không kiêng dè, nếu là lúc trước Lục Bạch sẽ không thèm để ý, cố tình hôm nay cậu lại dừng bước chặn trước mặt hai người kia.

Tên nam sinh nói xấu kia nghiêng đầu nhìn Lục Bạch, vẻ mặt khinh miệt, "Mày có việc gì?"

"A, có nha." Lục Bạch cười, đột nhiên giơ tay giáng một cái tát lên má phải của nam sinh.

"Mẹ nó mày........" Tên kia lập tức muốn đánh trả lại, nhưng động tác của Lục Bạch càng nhanh hơn, cậu bắt lấy cổ áo ghìm chặt người gã sau đó một cái tát nữa lại mạnh mẽ rơi xuống má bên kia.

"Mày!" Nam sinh kia bị hai cái tát đánh liên tục đến đầu váng mắt hoa, trực tiếp ngây ngốc. Gương mặt cũng bị đánh đến sưng lên.

Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Bạch nhìn chằm chằm gã, "Tôi nói lại một lần nữa, về sau nếu còn người nào đặt tôi cùng người Lục gia chung một chỗ, thì tôi sẽ thẳng tay dạy dỗ kẻ đó."

"Mày đúng là có bệnh!" Khắp nơi đều là sinh viên khoa nghệ thuật, nhưng khí thế Lục Bạch quá mạnh mẽ khiến cho không người nào trong bọn họ dám đi lên cứu nam sinh bị Lục Bạch đánh kia.

Thấy mọi người đều ngậm chặt miệng, Lục Bạch buông nam sinh ra, "Về sau điều không nên nói thì đừng nói, tính tình tôi vốn không được tốt. Ai bạo lực lạnh tôi, tôi sẽ trực tiếp bạo lực lại."

Điên rồi, Lục Bạch thật sự điên rồi.

Thấy Lục Bạch muốn đi, người xung quanh theo bản năng liền nhường đường cho cậu để cậu đi ra khỏi vòng vây. Tận đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng cậu nữa, tên bị đánh kia mới gào lên, "Gọi, gọi thầy quản lý nhanh. Lục Bạch cậu ta dám đánh người trong trường!"

Hiện trường ngay lập tức loạn thành một đoàn, nam sinh kia tức giận đến đòi mạng, gương mặt dù đang sưng đỏ cũng muốn suốt đêm tìm cho được thầy quản lý để thầy xử phạt Lục Bạch.

Bên ngoài đang vô cùng náo loạn, mà Lục Bạch cũng đã đi tới phòng vẽ, chuẩn bị tốt dụng cụ rồi bắt đầu vẽ tranh.

Đối với Lục Bạch, vẽ không chỉ là theo đuổi cái đẹp mà còn là nơi truyền tải cảm xúc. Mượn bút vẽ làm trung gian, cảm xúc kích động trong lồng ngực có thể bộc lộ hết lên trên mặt giấy.

Phong cách quá khứ của Lục Bạch hay nghiêng về bên chứng kiến, tức là theo chủ nghĩa tả thực. Hình ảnh chỉnh thể vô cùng tinh tế, rất thật, giống như ảnh chụp được đóng khung lồng kính, vừa đẹp lại vừa tinh xảo.

Nhưng lần này nét vẽ của Lục Bạch hoàn toàn trái ngược . Cậu chỉ dùng hai màu đen và trắng, nhưng từ hai màu sắc này lại tạo ra nhiều mảng xám tro.

Nét vẽ hỗn loạn, điên cuồng hạ xuống trên giấy vẽ. Mà giấu kín phía sau lại là từng đôi mắt tràn ngập các loại cảm xúc.

Nghi ngờ, trào phúng, khinh thường, mà ở giữa bức tranh là một quang ảnh màu trắng. Mơ hồ có thể nhìn ra là bóng dáng của một người, nhưng xung quanh người đó lại là tối tăm vô tận.

Một bức tranh như vậy, ở trong bóng đêm dày đặc mang đến từng tầng ủ dột, ảm đạm. Cho đến khi Lục Bạch vẽ một đôi mắt cho cái bóng trắng kia.

Mơ hồ không rõ, xa xăm không bằng những đôi mắt ở xung quanh nhưng lại là điểm nhấn của bức tranh, thêm chút ánh sáng cho nó.

Bởi vì đôi mắt này cao ngạo như đã định liệu trước. Người đó không cam lòng chìm trong cảm xúc cô độc, ngược lại vô cùng tỉnh táo, cảm tưởng như đang khống chế tất cả.

Giống như những ánh mắt sau lưng đó chỉ là công viên trò chơi để người ấy hưởng thụ niềm vui.

Thủ pháp biểu hiện nghệ thuật trừu tượng chỉ có ở thời điểm cảm xúc kích động, nóng lòng nhất thời Lục Bạch mới có thể vẽ ra.

Lục Bạch vẽ xong, tự mình nhìn một lúc lâu, khó được có lúc vô cùng vừa lòng.

Không để ý tới, một đêm cứ như vậy qua đi. Bầu trời dần hửng sáng, Lục Bạch buông bút vẽ dựa vào lưng ghế.

Cậu vô cùng cảm kích sự xuất hiện ngày hôm qua của Lục Can khiến cho cậu có được linh cảm mới. Bức tranh này cùng với bức vẽ sân thể dục trước đó cũng đủ bắt được vé qua vòng sơ loại của trận thi đấu.

Nhìn bầu trời đang dần sáng lên, Lục Bạch ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại tính toán nghỉ ngơi một lúc.

Thời điểm Hạ Cẩm Thiên tìm tới nơi này, sắc trời đã sáng rõ.

Anh gần như đã tìm Lục Bạch suốt một đêm.

Toàn bộ khoa quản lý đều không một ai biết Lục Bạch đã đi đâu, sau vẫn là bên khoa nghệ thuật kia truyền ra tin tức Lục Bạch cùng người khác đánh nhau Hạ Cẩm Thiên mới đột nhiên nhớ tới Lục Bạch có khả năng đang ở phòng vẽ tranh.

Có vẻ Lục Bạch đang ngủ cảm thấy lạnh, ngồi ở trên ghế gần như co thành một cục. Đầu cố tình lại không chôn ở đầu gối, ngược lại ngửa ra dựa vào lưng ghế. Rõ ràng là bộ dạng vô cùng chật vật lại trông tiêu sái hơn bất cứ ai.

Tư thế ngủ như vậy, tuy rằng mâu thuẫn lại không cảm thấy có chỗ nào không hài hòa.

Hạ Cẩm Thiên nhẹ nhàng thở phào một hơi, anh cẩn thận gọi cậu.

"Lục Bạch, để tôi đưa cậu về kí túc xá ngủ."

Lục Bạch như đang ngủ mê, hoàn toàn không có phản ứng.

Hạ Cẩm Thiên cảm thấy không thích hợp, đến gần mới phát hiện sắc mặt Lục Bạch ửng hồng đến không bình thường, lại nhìn thấy cổ cậu, ở đó rõ ràng có dấu bàn tay xanh tím.

Ngất xỉu?

"Lục Bạch!" Hạ Cẩm Thiên nhanh chóng bế người lên, quay đầu liền chạy vội tới phòng y tế.

---------------------

Hạ Cẩm Thiên chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như lúc này.

Không chỉ bởi vì trên người Lục Bạch có vết thương do Lục Can làm ra, mà còn bởi Lục Bạch cứ như vậy không để tâm mà một mình ở phòng vẽ tranh vẽ cả đêm.

Giống như cậu chưa từng suy nghĩ tới việc bản thân gặp phải chuyện lớn như vậy, sau khi rời đi sẽ có người tìm cậu hoặc có người lo lắng cho cậu hay không.

Nhưng trên thực tế, ngoại trừ chính bản thân Hạ Cẩm Thiên thì thật sự không có ai đi tìm Lục Bạch.

Một đêm này, những người được Hạ Cẩm Thiên hỏi đều cho rằng anh điên rồi. Từ trong ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, Hạ Cẩm Thiên đọc được một tin tức khiến cho anh không thể áp được lửa giận: Lục Bạch không xứng để người khác quan tâm.

Tại sao lại không xứng? Một người mẫn cảm luôn dõi theo bóng lưng người khác như vậy, một người có thể vẽ trên giấy khung cảnh ngập tràn ánh mặt trời như vậy, sao lại không xứng chứ?

"Hạ Cẩm Thiên cậu nói cho tôi nghe xem, chỉ là một món đồ chơi mà Lục Can không cần thôi, mẹ nó cậu lại đi lên nhặt lại, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì hả?" Trong phòng kí túc, Tiêu Tùy túm lấy quần áo Hạ Cẩm Thiên, mặc kệ anh có phát hỏa cũng phải ngăn anh đi ra ngoài tìm người.

Hạ Cẩm Thiên mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc của chính mình, giải thích từng câu từng chữ, "Không phải nhặt lại, tình huống Lục Bạch đang không tốt, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Cậu không hiểu rõ mọi chuyện thì đừng vội đánh giá Lục Bạch như vậy."

Nhưng Tiêu Tùy lại trực tiếp vặn lại, "Đúng, tôi không hiểu, còn cậu thì hiểu chắc?"

"Tốt xấu gì tôi cũng nhìn cậu ta không biết xấu hổ chạy theo Lục Can suốt nửa năm, cậu gặp qua cậu ta được mấy lần? Tôi thật sự không tin là tên Lục Bạch kia có thể xảy ra chuyện gì. Lục Can chơi đùa cậu ta còn ít à?"

"Cẩm Thiên, cậu nghĩ cho kỹ đi, hiện tại gần đến kỳ thi giữa kỳ rồi, buổi tối hôm nay còn có tiết của môn học bắt buộc, cậu không đi thì kỳ thi giữa kỳ của cậu sẽ không qua được đâu."

"Không đến mức như vậy, tôi đi tìm giảng viên xin nghỉ."

"Cậu nhất định phải vì món đồ chơi kia mà xin nghỉ sao? Từ bỏ cả vị trí số một?" Tiêu Tùy thật sự tức đến khó thở, "Đúng là gia đình giống như chúng ta thi không cần quá tốt, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được. Nhưng Hạ Cẩm Thiên cậu thì giống vậy được hả?"

"Mẹ nó cậu là niềm kiêu ngạo của Hạ lão gia! Đây là vấn đề thể diện của một mình cậu hay sao?"

"Loại thuốc cao bôi trên da chó như Lục Bạch sao có thể xảy ra chuyện được? Đáng giá để cậu lấy thanh danh của chính mình ra đánh cuộc à?"

"Nếu xảy ra chuyện thì sao?"

"Cái gì?"

"Tôi nói nếu Lục Bạch xảy ra chuyện thì sao?" Hạ Cẩm Thiên đưa tờ báo trong tay cho Tiêu Tùy xem.

Tiêu Tùy sửng sốt một hồi, tiếp tục nói, "Đây chỉ là một tờ báo thôi, kí túc xá chúng ta cũng có mà! Cậu quên rồi à? Mỗi ngày đều mua." 

"Nhưng đây là lần đầu tiên Lục Can mua loại báo này. Lục gia chính là loại ăn thịt người không nhả xương." Càng kéo dài thời gian, sự lo lắng trong lòng Hạ Cẩm Thiên càng thêm dày đặc. Tin tức về nghĩa trang trên tờ báo kia không một giây nào thôi quấn lấy tâm trí anh.

"Vậy cũng không nên là cậu đi tìm."

"Tránh ra!" Hai mắt Hạ Cẩm Thiên đỏ ngầu.

Tiêu Tùy nhìn anh như vậy, cuối cùng đành thở dài.

"ĐM, mẹ nó tôi phục cậu luôn rồi!"

"Lục Tử! Lục Tử! Đi gọi người, chúng ta cùng nhau tìm!"

"Mẹ nó, hôm nay tìm không thấy tên thỏ con kia, tôi sợ Hạ đại thiếu gia của chúng ta sẽ phát điên luôn mất!"

Hạ Cẩm Thiên nắm lấy bả vai Tiêu Tùy, thấp giọng nói, "Tiêu Tùy, cảm ơn cậu, tìm được người rồi tôi sẽ giải thích cho cậu sau."

Buổi chiều hôm trước, Lục Bạch ở bên ngoài khu dạy học khoa nghệ thuật nói với anh, "Anh nghe đồn đại nhiều một chút, sẽ có chuyện thú vị xảy ra", Hạ Cẩm Thiên lo lắng cái này không phải là Lục Bạch muốn chia sẻ cho anh chuyện thú vị gì đó, mà chính là hình thức khác của lời cầu cứu.

Suốt ba năm học đại học, Hạ Cẩm Thiên chưa bao giờ thiếu một tiết học nào. Lần đầu tiên anh xin nghỉ lại là vì Lục Bạch.

Anh và Tiêu Tùy tranh chấp ở hành lang kí túc xá bị không ít người nghe được, trong lúc nhất thời năm ba bên này đều chụm đầu bàn tán, rốt cuộc Lục Bạch có năng lực gì, vậy mà lại có thể khiến Hạ Cẩm Thiên không quan tâm tất cả để đi tìm cậu.

Nhưng sáu người Hạ Cẩm Thiên tìm Lục Bạch suốt một đêm, từ trong trường đến ngoài trường, thậm chí xem camera an ninh cũng không tìm thấy người, Lục Bạch giống như đột nhiên biến mất ở trong trường học. Cuối cùng vẫn là có người bực bội nói một câu, "Cậu ta ngày thường ngoại trừ đi học thì không đi nơi nào khác à?", Hạ Cẩm Thiên mới bừng tỉnh mà nghĩ đến phòng vẽ tranh này.

May mắn Lục Bạch ở đó, chỉ là anh tới thật sự quá muộn. Lẽ ra anh nên tới sớm một chút, ngay tại thời điểm Lục Can đi tìm Lục Bạch mới phải.

Cúi đầu một cái liền có thể nhìn thấy vết bàn tay trên cổ Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên theo bản năng ôm Lục Bạch trong lòng chặt hơn chút nữa.

Xuyên thấu qua nơi hai người tiếp xúc da thịt, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lục Bạch đang không ngừng tăng lên. Hạ Cẩm Thiên ngẫm nghĩ, anh thả Lục Bạch xuống, ôm lấy eo cậu để cậu dựa vào người mình. Sau đó cởi áo khoác ra bọc người lại.

Lăn lộn một hồi, rốt cuộc chọc cho Lục Bạch đang ngủ say tỉnh lại.

Tay cậu theo bản năng muốn bóp cổ Hạ Cẩm Thiên, nhưng kịp thời thay đổi động tác chuyển qua ôm cổ anh.

"Học trưởng sao lại tới tìm tôi vậy?" Lục Bạch không có nửa phần tự giác của người bệnh, ngược lại vừa mở mắt liền trêu chọc Hạ Cẩm Thiên.

"Ôm tôi như vậy không sợ bị người khác hiểu lầm à?"

Tư thế của hai người vô cùng mờ ám, Lục Bạch trông như không xương mà dựa vào trên người Hạ Cẩm Thiên. Tay Hạ Cẩm Thiên còn mạnh mẽ ôm lấy eo cậu.

Từ bên ngoài nhìn vào, rất giống một đôi tình nhân đang thân mật.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp