Nam phụ ác độc __thích gì làm nấy

Chương 11


1 năm

trướctiếp

Cuộc đối thoại vừa rồi giữa Lục Bạch và anh cả, là thật sao?

Lục Diễm đứng ở chỗ hai người vừa mới nói chuyện, biểu tình hoảng hốt, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng kịp.

Chỉ có thể nói, việc Lục Diễm gặp được cảnh này chính là ngoài ý muốn. Vốn dĩ Lục Diễm ở nhà nghe được chuyện Lục Quỳnh phải chịu ấm ức, muốn thay y đòi lại công đạo, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, sau khi tới cũng thấy Lục Du đang ở đó.

Quan trọng là, bầu không khí lúc Lục Du và Lục Bạch nói chuyện với nhau quá mức phức tạp.

Trong nháy mắt, làm hắn có cảm giác bản thân đang nằm mơ.

Cái gì mà tình yêu bất chấp lẽ thường?

Cái gì mà tâm tư không muốn người khác nhận ra?

Chẳng lẽ Lục Du có loại tình cảm đó với Lục Quỳnh?

Hiện tại hôn nhân nam nam đã được hợp pháp, trong hào môn thế gia cũng thường xuyên có liên hôn giữa bạn đời là nam, điều này không phải chuyện gì mới mẻ. Nhưng trong mắt Lục Diễm, Lục Du và Lục Quỳnh thì không được. Phải biết rằng, bọn họ là anh em cùng nhau lớn lên!

"Thân thể Tiểu Quỳnh yếu ớt, ba người chúng ta là anh trai cũng có chút trách nhiệm. Nếu năm đó lúc mẹ sinh chúng ta thân thể không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cơ thể Tiểu Quỳnh cũng sẽ không yếu nhược như thế dù đã được chăm dưỡng tỉ mỉ."

"Đặc biệt là Lục Can, hai người các em số tuổi gần nhau. Cần phải chăm sóc thật tốt em ấy."

"Anh tìm vị hôn thê làm gì? Liên hôn tất nhiên là tốt, nhưng nếu đối phương có ý đồ xấu, không bao dung ba người các em, thì không bằng tự gia đình chúng ta cố gắng."

"Đưa cha mẹ đi cũng chỉ là kế sách tạm thời, em nghĩ lại xem, thân thể Tiểu Quỳnh như vậy, nếu Lục Bạch trở về, em ấy phải làm như thế nào? Tất nhiên là phải rời khỏi nhà."

Vốn dĩ Lục Diễm cảm thấy tất cả đều hợp lý, nhưng sau khi nghe Lục Bạch bắt chước giọng Lục Quỳnh nói ai về chỗ người nấy, nghĩ tới sinh hoạt thảm đạm của Lục Bạch lại làm hắn sinh ra một loại cảm giác vớ vẩn.

Gia nghiệp Lục gia rất lớn, bọn họ ngăn cản không cho cha mẹ biết, chỉ là vì sợ Lục Quỳnh không tiếp nhận được kích thích. Nếu thật sự ai về chỗ người nấy, cha mẹ nuôi Lục Bạch cũng đã không còn, Lục gia có thể trực tiếp nuôi dưỡng cả hai vị tiểu thiếu gia.

Trừ khi lời nói của Lục Bạch có ẩn ý, chẳng lẽ chuyện hai người bị ôm sai còn có nội tình khác? Hơn nữa vì nội tình đó, nên nếu chân tướng bị bại lộ, Lục Quỳnh căn bản không có khả năng ở lại Lục gia nữa?

Cho nên Lục Du vì bảo vệ Lục Quỳnh, tình nguyện hi sinh Lục Bạch.

Quá kì quái.

Lục Diễm cảm thấy mặc kệ là nghĩ như thế nào, cục diện trước mắt cũng đều đã loạn. Đặc biệt là tình cảm của Lục Du đối với Lục Quỳnh mới là điều hắn không thể tiếp thu nhất. Lục Quỳnh lớn lên từ nhỏ ở Lục gia, tận đến nửa năm trước, bọn họ đều chưa từng bao giờ hoài nghi chuyện Lục Quỳnh không phải người nhà của mình.

Lục Du đối với Lục Quỳnh như vậy, không khác gì anh em loạn luân. Hơn nữa vẫn luôn giấu kín trong lòng từ lâu. Nghĩ lại liền làm hắn buồn nôn.

Mà càng làm hắn không thể khống chế nổi, vẫn là câu nói kia của Lục Bạch. Lục Du vì Lục Quỳnh, biến người Lục gia thành quân cờ cho mình sử dụng, bừa bãi thao túng.

Nếu tất cả đều là sự thật.......

Lục Diễm lâm vào một trận mê mang. Bởi vì hắn thường xuyên chạy ra bên ngoài, hiếm khi có việc ở nhà, cho nên lúc này lại có thể giống như một người ngoài cuộc xem xét rõ ràng. Vậy mà hắn lại không có cách nào phản bác.

Nhưng, Lục Du là anh trai hắn, là người anh trai từ nhỏ đã che chở cho hắn. Lục Diễm trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, hắn không biết rốt cuộc ai mới là người nói đúng.

Bình tĩnh, còn phải quan sát thêm. Loại chó ham tiền như Lục Bạch, bởi vì chưa được nhận lại thân phận cho nên chỉ hận không thể khiến Lục gia sụp đổ. Hắn không thể trúng kế.

Nghĩ như vậy, Lục Diễm biểu tình hoảng hốt quay về nhà.

Bình thường hắn đã hay lái xe nhanh, lần này càng là nhanh như điện chớp. Chờ sau khi về đến nhà, hắn dừng xe ở trong gara, ngồi một lúc tự ổn định lại tâm trạng rồi mới vào nhà.

Kết quả vừa bước của phòng khách liền thấy Lục Can đang ôm Lục Quỳnh đút y ăn trái cây.

Quả cam được cắt thành hình con thỏ, nhéo tai thỏ cắn nhẹ là có thể ăn cả múi cam vào miệng.

Nhưng quả cam hôm nay lại không được ngọt, Lục Quỳnh cắn nửa miếng đã không muốn ăn nữa, mềm mại làm nũng với Lục Can, "Anh, em không muốn ăn."

Ngày thường Lục Can cũng không có cách bắt ép y, cuối cùng chỉ có thể ăn nốt quả cam còn dư ở trên tay Lục Quỳnh.

"Em đó! Mềm yếu như vậy thì phải làm sao đây?" Lục Can cầm khăn giấy giúp Lục Quỳnh lau đầu ngón tay dính nước trái cây.

Lục Quỳnh thuận thế nhích gần vào trong lòng Lục Can, trong mắt trong lòng đều là tín nhiệm.

Cảnh tượng này bình thường nhìn vào cảm thấy rất ấm áp, nhưng Lục Diễm vừa mới chịu kích thích quá lớn, đã trông gà hóa cuốc. Thấy bộ dạng Lục Can dỗ dành Lục Quỳnh liền cảm thấy vô cùng chói mắt.

Hắn cảm thấy giữa hai người quá mức mờ ám. Dù sao cũng không có anh trai nhà nào sẽ nuông chiều một đứa em trai đã hai mươi tuổi như vậy.

Đúng là thân thể Lục Quỳnh không tốt, nhưng đâu đến nỗi ngay cả trái cây cũng không thể tự mình ăn! Mẹ nó cái này có khác gì đang chăm tiểu tình nhân đâu?

Cho nên, Lục Can có phải đối với Lục Quỳnh cũng....... Nghĩ đến khả năng anh em trong nhà đều có tâm tư khác với Lục Quỳnh, lông tơ Lục Diễm dựng thẳng, lập tức đi lên tách hai người ra.

"Anh hai, đau em." Lục Quỳnh được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ bị Lục Diễm dùng sức lớn như vậy lôi kéo, cổ tay lập tức đỏ lên một vòng.

"Lục Diễm!" Lục Can đứng dậy, hất bay tay hắn ra, "Anh làm gì vậy hả?"

"Là em đang làm gì mới đúng? Em ấy hai mươi tuổi rồi, không phải hai tuổi!" Lục Diễm nói không lựa lời, ngay lập tức nói thẳng suy nghĩ trong lòng ra.

"Vậy thì thế nào? Thân thể Tiểu Quỳnh không tốt, ngày thường anh cũng chăm sóc em ấy như vậy mà! Đột nhiên phát điên cái gì?"

Lục Can không rõ Lục Diễm vì sao lại đột nhiên phát hỏa, để Lục Quỳnh ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha rồi phân phó quản gia đi lấy thuốc, Lục Can quay đầu nhìn Lục Diễm, "Có phải anh ở chỗ Lục Bạch bị khiêu khích đúng không?"

"Nếu anh muốn phát tiết tật xấu thì đi ra ngoài, không cần ở trong nhà làm loạn. Tiểu Quỳnh nhát gan đâu phải là anh không biết, làm ầm ĩ như vậy buổi tối em ấy lại không ngủ được."

"Anh hai......." Lục Quỳnh tận dụng cơ hội gọi hắn một tiếng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch tràn ngập sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn như cũ, giống như dù có như thế nào cũng sẽ không trách hắn.

Tựa như khi còn nhỏ, Lục Diễm ghét bỏ Lục Quỳnh phiền phức. Ban ngày mới vừa từ chối dẫn theo y cùng đi ra ngoài chơi với bạn, nhưng tới buổi tối, Lục Quỳnh sợ hãi sẽ ôm gối ngủ lén chạy tới phòng Lục Diễm, gõ cửa làm nũng kêu, "Anh hai."

Mà Lục Diễm cũng nhiều năm ôm Lục Quỳnh ngủ như vậy.

Lục Diễm uống hết một cốc nước, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh.

Đúng vậy! Lục Can nói không sai, từ nhỏ thân thể Lục Quỳnh đã yếu nhược, một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến em ấy sợ hãi đến mức buổi tối không dám đi vào giấc ngủ. Là hắn không đúng, hắn không nên vì bị Lục Bạch châm ngòi liền đột nhiên thất thố.

Còn về phía anh cả........ Anh cả sẽ không đâu. Bọn họ là anh em ruột mà!

Lục Can thấy thế cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ thở dài, "Xem ra anh cũng đã bị tác động."

"Xin lỗi, hôm nay anh đã quá xúc động." Lục Diễm cúi đầu xin lỗi Lục Quỳnh. Nhưng sau khi xin lỗi xong, hắn cũng không nghe theo lời khẩn cầu của Lục Quỳnh mà trực tiếp rời đi, trở lại chỗ ở bên ngoài của mình. Hắn muốn bình tĩnh một chút. Sự tình gần đây thật sự có quá nhiều rối loạn.

Về phần Lục Bạch........

Nghĩ đến lời chất vấn bén nhọn của Lục Bạch, hắn đột nhiên cảm thấy có phần khó chịu. Bởi vì Lục Diễm hiểu rõ, tất cả cực khổ của Lục Bạch đều là chịu thay cho Lục Quỳnh. Vốn dĩ cậu không cần phải sống một cuộc sống gian nan như thế.

Thích học tập lại không có cách nào học tập, cần phải đi làm công mỗi ngày là cảm giác gì? Đến kỳ nghỉ thì không có nhà để về lại là cảm giác như thế nào?

Lục Diễm đứng ở ngoài cửa lớn, đột nhiên cảm thấy hiu quạnh. Nhưng trong lòng hắn lại chỉ nghĩ đến thời điểm Lục Bạch nói những lời này ra, tâm tình có phải cũng giống như hắn hiện tại hay không?

Bắt đầu từ lúc Lục Diễm nhìn thấy mặt Lục Bạch tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn muốn tìm hiểu một chút về người em trai này của mình. Lục Diễm cuối cùng vẫn là gọi một cuộc điện thoại.

"Tôi muốn tra tư liệu của Lục Bạch, chỗ các anh vẫn còn hồ sơ mà đại ca để lại đúng không?"Lục Diễm gọi cho cấp dưới đáng tin cậy của mình, sau đó lái xe trở về biệt thự ở bên ngoài.

Lục Diễm lớn hơn Lục Quỳnh năm tuổi, lúc hắn hai mươi tuổi, được Lục Du đồng ý cho dọn ra ngoài Lục gia. Lúc ấy nói gì mà Lục Diễm thích náo nhiệt, ở nhà quá mức gò bó. Hắn cũng thích kiểu tự do này, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài bay nhảy hưởng thụ.

Lúc đầu vẫn luôn nghĩ là Lục Du đối xử với hắn tử tế, nhưng hiện tại cẩn thận cân nhắc, lại giống như là đều có ý đồ.

Lục Diễm áp xuống nghi hoặc trong lòng, chuyên tâm lái xe. Chờ đến lúc hắn tới chỗ ở, thuộc hạ cũng đã mang tư liệu của Lục Bạch đến.

Những cái này lúc trước đều đã được điều tra qua, chỉ cần sắp xếp lại một chút là được. Nhưng ngoài dự đoán chính là, hồ sơ trong tay Lục Diễm lại chỉ có hai tờ giấy mỏng.

Lý lịch sống hai mươi năm của Lục Bạch, khó khăn lắm cũng chỉ dư lại hai năm từ lúc cậu vào học đại học.

Cái này không phải tình huống một người bình thường nên có, rốt cuộc vì sao Lục Du nhất định phải xóa sạch dấu vết tồn tại của Lục Bạch chứ? Lục Du thật sự muốn giết chết Lục Bạch sao? Lục Diễm rơi vào một trận mê mang, chợt nhận thấy được chân tướng, trái tim hắn cũng âm ỉ đau đớn.

Mà bên phía Lục Bạch, hệ thống đột nhiên phát ra nhắc nhở [ Giá trị hảo cảm của đối tượng công lược Lục Diễm tăng lên 40. ]

Hệ thống vô cùng kinh ngạc: "Đây là vì cái gì?"

Lục Bạch cũng không bất ngờ lắm: "Bởi vì áy náy. Lục Diễm đột nhiên phát hiện được một phần chân tướng, bắt đầu hoài nghi anh mình, nhưng mấu chốt là hắn còn không thể nói ra. Còn về phía em trai ruột là ta, rõ ràng có quan hệ huyết thống, cũng rõ ràng biết là ta phải chịu thua thiệt, nhưng hắn vẫn muốn đứng là phía anh trai hắn hơn."

"Nhưng Lục Du không phải đã lừa được hắn rồi sao?" Hệ thống nghe không hiểu.

Lục Bạch cười: "Ngươi không cần phải hiểu, ngươi chỉ cần biết rằng Lục gia hiện tại không còn bền chắc như thép là được rồi."

Nội dung mà Lục Diễm nghe được, là Lục Bạch trải qua cân nhắc nhiều lần mới quyết định nói ra. Mỗi một chữ, đều có mục đích riêng của nó, bao gồm cả những câu nhìn như càn quấy cãi cọ, cùng với màn mê hoặc Lục Du kia.

Lục Bạch hao hết tâm tư, chỉ vì muốn cạy một cái khe hở ở trên tình cảm bền chắc như ván sắt của ba anh em Lục gia. Kế tiếp, chỉ cần theo cái khe hở này, rất nhanh sẽ có sự thay đổi mới.

Còn về Lục Diễm, hắn chỉ là phần khởi đầu thôi. Không bao lâu nữa, Lục Bạch sẽ làm cho cả Lục gia nhận thức lại thật tốt về đứa nhỏ trắng tinh không tì vết của bọn họ, cũng làm ba người Lục gia kia nhìn kỹ lại lớp da đang khoác trên người mình là da người thật hay giả.

Không nói chuyện với hệ thống nữa, Lục Bạch cầm lấy bút vẽ, ở bàn vẽ đang để bừa bãi thuốc màu trước mặt, chậm rãi vẽ xuống từng nét màu xanh trầm cuối cùng để tụ thành sóng gió đang phập phồng trên mặt biển rộng.

Chỉ là ở chỗ sâu nhất, dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào người ở bên ngoài bức tranh.

Một đêm này, Lục gia gà bay chó sủa. Lục Bạch lại một đêm ngon giấc.

Sau khi từng người trong ba anh em Lục gia bị Lục Bạch đả kích, Lục Quỳnh cũng theo đó mà nghỉ rất nhiều ngày. Chuyện này làm Lục Bạch nhàn nhã đi không ít.

Buổi chiều một tuần sau, phiếu điểm các lớp khoa quản lý cũng phát ra. Ngoài dự đoán chính là, đứng nhất toàn khoa quản lý năm hai vậy mà lại là Lục Bạch.

"Được nha!" Tiêu Tùy nhìn phiếu điểm, hớn hở ôm bả vai Lục Bạch. Trước kia gã nhìn phiếu điểm của Hạ Cẩm Thiên cũng tập mãi thành thói quen rồi. Nhưng Lục Bạch không giống thế, là chính mắt gã nhìn thấy Lục Bạch tiến bộ từng chút một, thẳng đến khi lấy được vị trí đầu tiên.

"Muốn ăn cái gì? Buổi tối anh sẽ khen thưởng em."

Lục Bạch cười cười lấy phiếu điểm về, tiếc nuối nói, "Có lẽ là không được."

"Làm sao vậy?"

"Buổi tối em muốn cùng học trưởng đi thăm ông nội."

"Ông nội cậu tìm Lục Bạch làm gì?" Tiêu Tùy thấy Hạ Cẩm Thiên từ bên ngoài đi vào, kéo người tới một bên hỏi.

Lúc trước Hạ Cẩm Thiên muốn bảo vệ Lục Bạch cho nên nói hết mọi chuyện cho người trong nhà biết. Khi ấy Hạ gia chỉ cảm thấy Hạ Cẩm Thiên quá bướng bỉnh, hơn nữa chuyện Lục gia làm cũng quá ghê tởm, nên tùy theo ý anh.

Nhưng lúc đó cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, mà nhìn ý tứ hiện tại, Hạ lão gia dường như đang thật sự che chở cho Lục Bạch. Lâu lâu sẽ kêu Hạ Cẩm Thiên đưa người qua gặp.

Hạ Cẩm Thiên cũng nhịn không được cười, "Chơi cờ."

"Cái gì? Kỹ thuật chơi cờ của ông nội cậu đuổi kịp tuyển thủ chuyên nghiệp đó."

"Ừ." Giọng điệu của Hạ Cẩm Thiên đặc biệt tự hào, "Lục Bạch có thể thắng được ông."

Tiêu Tùy: "???"

Hạ Cẩm Thiên lại nói thêm một câu: "Hơn nữa Lục Bạch cũng không nhường ông nội."

Sợ là muốn thành tinh luôn rồi! Tiêu Tùy nhìn Lục Bạch, nháy mắt có cảm giác bản thân mình và Hạ Cẩm Thiên đang cùng nhau trộm cất giấu đại bảo bối, lại không một ai nhận ra được.

Rất muốn đem ra khoe, nhưng lại không đành lòng bảo bối bị người ta mơ ước.

Tâm tình Tiêu Tùy vô cùng phức tạp. Nhưng Hạ Cẩm Thiên vẫn bình thản đi đến bên người Lục Bạch, trước nhìn chằm chằm cậu mặc áo khoác cẩn thận, sờ sờ độ dày ở cổ tay áo lại cảm thấy chưa đủ ấm, liền đem khăn quàng cổ của mình quàng lên cho cậu, lúc này mới mang cậu ra khỏi cửa.

Lục Bạch có chút ngoài ý muốn, "Hôm nay sao lại qua sớm như vậy?"

"Ừm. Trong nhà làm đồ ăn ngon để chúc mừng em đạt được vị trí số một." Xoa xoa đầu Lục Bạch, trong mắt Hạ Cẩm Thiên tràn đầy ý cười.

Lục Bạch chỉnh lại khăn quàng trên cổ, "Em còn tưởng rằng ông nội muốn chúc mừng bản thân càng già càng dẻo dai, còn có thể chơi liên tục mười ván cờ."

"Lời này em đến trước mặt ông nội nói đi." Nhìn gương mặt đầy vẻ giảo hoạt của Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên liền nhéo nhéo má cậu.

So với trước kia hồng hào hơn rất nhiều, giống như những gai nhọn cùng sự cực khổ đã thật sự rời xa Lục Bạch.

Hệ thống lại lần nữa thở ngắn than dài: "Mẹ nó nếu ngươi cùng Hạ gia ôm sai thì tốt rồi."

Lục Bạch trả lời không chút khách khí: "Nếu là cùng Hạ gia ôm sai, còn cần ta xuyên đến đây sao?"

Nói quá có đạo lý, hệ thống căn bản không còn gì để phản bác.

Mà diễn đàn trường lúc này cũng bởi vì thành tích kỳ thi được đưa ra mà nổi lên sóng gió.

[ Chuyện này sao có thể? Không phải mỗi lần thi Lục Bạch đều mấp mé gần mức thi lại hay sao? ]

[ Đúng vậy! Tôi tận mắt nhìn thấy, hai tuần trước kỳ thi, bài tập của cậu ta đều viết không rõ ràng. Lúc đó tôi còn nghe được giảng viên than vãn, nói kỳ thi giữa kỳ lần này của Lục Bạch khả năng lại không đạt, tại sao đột nhiên lại xếp thứ nhất? ]

[ Hay là gian lận nhỉ? ]

Vốn ban đầu đang cảm thán thành tích của Lục Bạch tiến bộ thật nhanh, nói qua lại hồi lâu, nhanh chóng xoay chuyển thành Lục Bạch gian lận, thành tích không thật.

Hướng gió càng lúc càng lớn, ngay lập tức liền có phần ngăn không được. Đặc biệt là phía bên đám người khoa nghệ thuật, bọn họ vốn dĩ đã coi thường Lục Bạch, hiện tại càng giống như những đứa ngốc nghếch xúm lại vùi dập cậu.

[ Khẳng định là gian lận! Bằng không sao cậu ta có thể có thành tích cao như vậy được? ]

[ Tôi cũng nghi ngờ thành tích của cậu ta có vấn đề! ]

Thậm chí còn có kẻ ngu dốt kéo mọi chuyện tới trên người Hạ Cẩm Thiên [ Đề thi giữa kỳ mỗi năm đều không khác nhau lắm, không phải dạo gần đây Lục Bạch đang bám lấy Hạ Cẩm Thiên hay sao? Nói không chừng là Hạ Cẩm Thiên tự mình tìm nội dung ôn tập cho Lục Bạch đó. Người ta chính là ôn tập cẩn thận, thi được thành tích cao không được à? ]

Lời này nhìn thì giống như đang nói giúp Lục Bạch, nhưng trên thực tế lại hắt nước bẩn lên người Hạ Cẩm Thiên. Nói Hạ Cẩm Thiên dùng quan hệ giúp Lục Bạch biết trước đề thi.

Nhưng lời nói này hoàn toàn làm mọi người bất bình.

Ai mà không biết, Hạ Cẩm Thiên làm người vô cùng đứng đắn, cẩn thận, luôn có thái độ cầu thị. Đừng nói đến Lục Bạch chỉ là người giữa đường được nhận làm em trai, cho dù có là em trai ruột, Hạ Cẩm Thiên cũng không có khả năng bao che cho kẻ đó. Nói Hạ Cẩm Thiên giúp đỡ chuyện ôn tập, đó là điều chắc chắn. Lúc trước Lục Bạch và đám người Hạ Cẩm Thiên cùng nhau ôn tập đều có rất nhiều người từng trông thấy.

Còn việc biết trước đề? Nếu Hạ Cẩm Thiên thật sự có khả năng dùng quan hệ để biết trước đề, vậy sao anh không cho Tiêu Tùy biết trước tiên? Năm trước Tiêu Tùy thiếu chút nữa là đứng bét khoa đấy.

Lục Bạch thường xuyên ở cùng một chỗ với nhóm Hạ Cẩm Thiên, việc này cũng làm các học trưởng học tỷ tiếp nhận cậu. Học đệ ngoan ngoãn hiếu học lại thông minh, lớn lên còn rất đẹp, đổi thành ai cũng đều phải yêu thích. Hơn nữa nhắc tới Hạ Cẩm Thiên, bọn họ lại càng không nhịn nổi, nhanh chóng đánh trả.

[ Được được, tôi thấy á, các người chính là hâm mộ đến ghen tị, ghen ghét Lục Bạch thi được thành tích tốt. ]

[ Người ta là đứng nhất đó, sao không có ai trong các người thi được thành tích như vậy đi! ]

[ Cười chết tui, tui nói nè, có thời gian chú ý Lục Bạch người ta vì sao lại tiến bộ vượt bậc ấy, không bằng chuẩn bị cho tốt kì thi đấu học viện kia kìa.]

Trong lúc nhất thời, có không ít người tiến lên đáp trả. Vốn dĩ chuyện này dừng ở đây liền thôi, chẳng qua chỉ là một hồi tranh luận hồ đồ. Thẳng đến khi một trong số người bên đối diện lộ ra danh tính, vậy mà lại là người năm hai khoa nghệ thuật.

Lần này, nhóm người bên khoa quản lý trực tiếp cười nhạo.

[ Trời má, khoa nghệ thuật đừng gõ bàn phím nữa, mau quay về luyện vẽ tranh đi. Năm trước các người thi đấu học viện đều dựa vào một mình tên Lục Can. Nhưng mà nghe nói Lục Can đã hơn một tháng không cầm bút vẽ, trở thành anh trai toàn thời gian rồi hả? ]

[ Giỏi quá nha? Đừng làm cho trường học chúng ta phải mất mặt đấy.]

Âm thanh bôi nhọ Lục Bạch ngay lập tức biến mất.

Đúng vậy, thi đấu học viện. Đối với khoa nghệ thuật mà nói, thi đấu học viện vẫn luôn là nỗi xấu hổ khó mở miệng của bọn họ. Là khoa trọng điểm của trường, nhưng thực lực của sinh viên khoa nghệ thuật lại hoàn toàn kém xa so với đối thủ. Thậm chí ba năm liền đều thua trong tay đối phương.

Năm trước ngoại trừ Lục Can vào được top 3, những người còn lại đều nằm ngoài top 10. Đây cũng là lý do vì sao Lục Can và Lục Quỳnh có nhân khí cao trong khoa nghệ thuật như vậy.

Mà khoa quản lý so với bọn họ lại càng tự tin hơn.

Khoa quản lý từ khi có Hạ Cẩm Thiên nhập học tới bây giờ, chưa một lần bị thua. Đặc biệt là năm ba do Hạ Cẩm Thiên đứng đầu chính là trụ cột vững chắc trong thi đấu học viện. Cho nên chỉ cần nhắc tới cái này, khoa nghệ thuật so với mọi người đều thấp hơn một cái đầu.

Bởi vậy, một câu thi đấu học viện liền trực tiếp châm lên ngọn lửa chiến tranh.

[ Được thôi! Thi đấu học viện gặp mặt! Mấy người để Lục Bạch lên đi, để tôi nhìn xem khi đó rốt cuộc Lục Bạch có thể leo đến độ cao nào! ]

[ Vị trí cao là tất nhiên, dù sao Lục Bạch của chúng tôi cũng là đứng nhất toàn khoa nhá! Lục Quỳnh của mấy người được bao nhiêu nào? ]

Lục Bạch gần đây luôn bị lấy ra so sánh cùng với Lục Quỳnh. Lúc trước nhìn hai người khác nhau một trời một vực, bây giờ........Lục Quỳnh thế mà có điểm không bằng Lục Bạch.

Dù sao thành tích vẫn còn ở đó, buổi thi đầu tiên Lục Quỳnh đã vắng mặt, bảy môn còn lại cũng chỉ qua được điểm trung bình. Đặt chung với thành tích của Lục Bạch liền trở thành trò cười.

Ngay lập tức bên kia đã phản bác: [ Lục Quỳnh chỉ là thân thể không được tốt thôi! Trước kỳ thi cậu ấy vẫn còn nằm viện kia kìa! ]

Rất nhanh đã bị người mỉa mai lại: [ Đừng lấy chuyện thân thể ra nói nữa! Ai mà không phải mới từ bệnh viện ra chứ! ]

Mọi người đều biết Lục Bạch cũng nằm viện, mà nguyên nhân nằm viện chính là do anh em Lục gia.

Nghĩ đến việc tàn nhẫn mà Lục Can làm, nhóm người này mỉa mai càng thêm sắc bén: [ Cho nên hi vọng duy nhất của mấy người năm trước, Lục Can đó, đã được cảnh sát thả ra chưa? Đừng có trực tiếp khóc sau song sắt nhé! ]

[.........]

Dù sao đã ở diễn đàn hóng drama nhiều năm, sức chiến đấu của các học trưởng năm ba khoa quản lý vô cùng mạnh mẽ, kinh nghiệm càng phong phú hơn, trực tiếp dìm cho đám người khoa nghệ thuật kia không nói được lời nào.

Cuối cùng không thể hạ xuống được căm giận, khoa nghệ thuật chỉ có thể phẫn hận bỏ lại một câu: [ Thi đấu học viện gặp lại! Để chúng tôi nhìn thử xem đám năm hai khoa quản lý mấy người có thể mang lại cho trường học bao nhiêu vinh quang.]

Một hồi xé mặt vô cùng sảng khoái, nhưng trong lòng tất cả bạn cùng lớp năm hai với Lục Bạch đều cảm thấy bồn chồn.

Dù sao bọn họ căn bản không biết gì về Lục Bạch, cũng không rõ lắm trình độ của Lục Bạch đã đến mức nào. Tự nhiên lại biến thành Lục Bạch muốn dự thi, Lục Bạch đại diện cho vinh quang của khoa quản lý, điều này làm cho bọn họ không kịp đề phòng.

Bởi vậy ngày hôm sau đi học, thời điểm Lục Bạch đến phòng học, không ít người nhìn cậu với ánh mắt vô cùng sâu xa.

Lục Bạch biết rõ nguyên nhân, nhưng cũng không chủ động phản ứng với bất cứ người nào.

Lúc tan học, lớp trưởng cầm phiếu báo danh đi đến bên người Lục Bạch hỏi cậu, "Lục Bạch, vòng loại của thi đấu học viện cậu có mục nào muốn lựa chọn không?"

Lục Bạch nhìn thoáng qua, danh sách rất dài, có chuyên khoa, có tổng hợp. Lúc học năm nhất, thứ này cậu cũng chưa từng được xem qua. Thời điểm báo danh gần như tất cả mọi người đều quên mất cậu.

Mà lần này, cũng bởi vì trên diễn đàn có trận tranh cãi kia nên mới nhớ tới cậu.

Chỉ tiếc là, các hạng mục trên phiếu báo danh này Lục Bạch đều không có hứng thú, mà hạng mục làm cậu hứng thú nhất lại không có trên phiếu báo danh này, hạng mục đó còn phải đợi hai giáo sư bình phẩm xong mới có thể công bố danh sách thông qua vòng loại.

Vậy nên, Lục Bạch chỉ nhìn lướt qua, rồi trả phiếu báo danh lại cho lớp trưởng. Ý tứ kia là, cái gì tôi cũng không chọn.

Lớp trưởng nhận lại phiếu, không biết bản thân mình nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên thở dài.

Kỳ thật Lục Bạch không tham gia cũng là chuyện bình thường. Trừ bỏ một số ít là hạng mục thể dục, những cái còn lại đều là thi đấu đoàn thể. Muốn lấy danh sách để báo danh tham gia thi đấu trong thi đấu học viện đều đã sớm được đăng ký gần hết các vị trí.

Lục Bạch một mình một người, dù muốn tham gia cũng không có khả năng.

Bên cạnh có người khó chịu, trực tiếp đứng lên chỉ vào mũi Lục Bạch mà mắng, "Lục Bạch cậu còn có lương tâm hay không? Trên diễn đàn mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cậu, hiện tại còn nói là cậu đại diện cho vinh dự của khoa quản lý, nhưng cậu lại thờ ơ như vậy hả?"

"Đúng vậy! Cậu không báo danh, tất cả những người ngày hôm qua nói chuyện thay cậu đều sẽ bị vả mặt! Hay là thành tích của cậu thật sự có vấn đề?"

Một câu này ngay lập tức khiến cho phòng học vang lên không ít lời bàn tán. Mà câu nói trái ngược sau cùng cũng nhanh chóng để lộ ra tâm tư dơ bẩn của người này.

Lục Bạch đứng lên, giọng điệu bình tĩnh hỏi ngược lại: "Vậy ngày hôm qua cậu vì tôi mà nói chuyện sao?"

"........" Người nọ á khẩu không nói được gì.

Lục Bạch bật cười.

Đám người trong phòng học này cùng học với cậu đã hai năm, mà trong những năm này, không có bất cứ một người nào đứng ra giúp cậu nói một lời công bằng. Không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi.

Còn cái gì gọi là vinh dự của khoa quản lý, Lục Bạch hỏi lại những người đó, "Chuyện vinh dự của tập thể khoa quản lý, từ lúc tôi nhập học tới giờ, không phải vẫn luôn không liên quan tới tôi hay sao? Tôi nhớ rõ mấy người chưa từng mời tôi tham gia một cái hoạt động tập thể nào."

Người đầu tiên đứng là chỉ trích Lục Bạch phản bác lại, "Ai bảo cậu cứ luôn quái gở?"

"Lời nói của tôi bất hòa với lời cậu nói sao?"

"Có nói, nhưng nói thì có lợi ích gì? Để cậu ra làm phế vật hả?" Người nọ nói đến đúng lý hợp tình, "Khi đó cậu cũng không để lộ ra bản lĩnh, nếu cậu là chúng tôi, cậu chấp nhận làm chuyện mất mặt như vậy chắc?"

"Cho nên hiện giờ tôi bộc lộ năng lực, để các người không phải mất mặt, tôi nhất định phải đứng ra cùng các người đấu tranh anh dũng à? Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào việc chúng ta là một tập thể!"

"Nhưng từ trước đến nay mấy người không xem tôi là người trong tập thể không phải sao?"

"Trong mắt mấy người, sợ rằng tôi chỉ là một món đồ vật mà thôi."

"Tôi yếu ớt, tôi không xứng được gọi là người khoa quản lý. Danh tiếng tôi không tốt, nên tôi xứng đáng bị ăn mắng, không cần biết nguyên nhân, tôi chính là sự sỉ nhục của khoa quản lý. Nhưng đến lúc tôi lớn mạnh thì tôi phải đứng ra, phải tự động trở về, mặc kệ có bằng lòng hay không đều phải cùng với các người, vì vinh quang của khoa quản lý mà cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, dựa vào đâu?" 

"Cậu, cậu nói với tôi nhiều như vậy làm gì?"

"Bởi vì dao nhỏ không thọc ở trên người của cậu, nên cậu sẽ không cảm nhận được đau đớn. Loại kỹ nữ thánh mẫu như cậu, bảy tuổi tôi đã gặp qua rồi."

Nói xong, Lục Bạch quay đầu rời đi.

Lục Bạch chán ghét nhất chính là loại người như vậy. Trên thế giới này, vĩnh viễn không thiếu kiểu người thay người khác tha thứ, thay người khác cảm nhận, chính là loại thánh mẫu kỹ nữ. Ở trong mắt bọn họ, mọi nơi trên thế giới đều có ấm áp, mặc kệ đối phương gặp phải cảnh ngộ gì, người đó đều phải nỗ lực hướng tới ánh sáng, sống thật lương thiện mà trong sạch.

Nhưng trên thực tế, có rất nhiều nỗi đau, từ lần đầu tiên nhận lấy vết thương đã vĩnh viễn không thể khép lại được. Mà người phải chịu đau đớn cũng vĩnh viễn không có cách nào tha thứ cho người đã gây ra lỗi lầm.

Giống như Lục Bạch đối với người Lục gia.

Trong lúc nhất thời, đám người cùng lớp bị Lục Bạch phản bác không hẹn mà cùng nhau bảo trì im lặng.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, nửa phút sau, tin tức này đã bị đẩy lên trang nhất diễn đàn. Thậm chí còn bị vặn vẹo thành: [ Lục Bạch vì từ chối dự thi, trực tiếp mắng bạn học cùng lớp. ]

Một hòn đá nhấc lên ngàn cơn sóng, một câu [ Lục Bạch ngay cả dự thi cũng không dám ] của khoa nghệ thuật đã chiếm vị trí đầu.

Mà năm hai khoa quản lý cũng sôi nổi đi theo mắng Lục Bạch.

Nhưng rốt cuộc nguyên nhân là gì, trong lòng bọn họ đều biết rõ. Nói trắng ra là, bị vạch trần tâm tư bẩn thỉu, trên mặt liền nhịn không được.

"Mẹ nó!" Tiêu Tùy tức giận muốn chết, đẩy Hạ Cẩm Thiên một cái, "Lần này cậu không quản nữa à?"

Hạ Cẩm Thiên hỏi Lục Bạch: "Em nghĩ như thế nào?"

Lục Bạch: "Lục Du đã thấy tranh của em."

Hạ Cẩm Thiên nhíu mày: "Hắn uy hiếp em?"

Lục Bạch: "Xem như là vậy đi."

Tiêu Tùy: "Vậy chuyện trên diễn đàn này là hắn tìm người tạo ra? Tại sao?"

Lục Bạch: "Có thể là vì muốn tạo ra bước tiếp theo."

Sau khi đối đầu với Lục Du, Lục Bạch liền biết Lục Du sẽ không cam lòng mà bỏ qua.

Chuyện thân phận của cậu và Lục Quỳnh sớm muộn gì cũng bại lộ. Mặc dù Lục Du có bản lĩnh lặng yên không một tiếng động làm Lục Bạch biến mất, nhưng chuyện này đã bị Hạ gia biết được. Nếu Lục Bạch thật sự không còn, ngược lại bên phía Lục phu nhân sẽ lập tức nhận được tin tức.

Cho nên hiện tại Lục Du chỉ có thể đi duy nhất một nước cờ, chính là mặc dù Lục Bạch có thể trở về Lục gia nhận tổ quy tông, nhưng sẽ không được bất cứ ai tán thành.

Lục phu nhân chán ghét nhất hai loại người, một loại là người không có bản lĩnh, loại còn lại là vong ân phụ nghĩa, không hiếu thuận.

Mà quá khứ của Lục Bạch lại không có cách nào có thể cẩn thận cân nhắc.

Quả nhiên, kế tiếp chính là một bồn nước bẩn, là tin tức về Lục Bạch.

Là chuyện cha nuôi Lục Bạch tự sát.

[ Quá mức bần cùng, người cha đơn thân mắc nợ không thể trả, tuyệt vọng tự sát. ]

Trong tin tức này, cường điệu nói thành tích Lục Bạch vô cùng giỏi, nhưng không quá thích nói chuyện. Người ngoài đánh giá cha Lục Bạch tính tình tốt, nhưng đứa con trai là Lục Bạch lại rất âm trầm. Quan hệ với hàng xóm ngày thường cũng không xong, ngày cha mất, Lục Bạch không khóc lấy một lần.

Mặt ngoài như đang nói Lục Bạch kiên cường, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, lại chỉ cảm thấy Lục Bạch làm người quá lạnh nhạt, cha đã chết vẫn có thể thờ ơ.

Mà làm người ta càng nghĩ càng thấy ớn lạnh chính là tuyến thời gian.

Cha Lục Bạch chết ước chừng qua một buổi tối, Lục Bạch mới phát hiện ra.

Cho nên, ở trong căn phòng chỉ có mười mấy mét vuông, cách một cánh cửa làm từ tấm ván cũ nát, Lục Bạch vậy mà một đêm đi qua mới phát hiện cha mình tự sát, là cậu thật sự không phát hiện ra hay là cố tình chậm trễ?

Dù sao, cha Lục Bạch thiếu tiền là do vay nặng lãi. Một khi đã chết, số tiền nợ này liền không còn liên quan tới Lục Bạch.

Giống như là Lục Bạch ép chết cha của mình. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp