Cùng Vu Văn Hiên thảo luận chuyện công việc đến hơn 9 giờ, khi Kỷ Minh Nguyệt thì thầm kêu đói bụng mới ý thức được đã muộn như thế nào.
Tầng dưới vẫn tối, Tạ Vân Trì chưa về.
Vu Văn Hiên:【Buồn ngủ chết mất, hai ngày trước còn nói sẽ không thức đêm nữa, hôm nay lại bởi vì công việc mà thâu đêm, mình nhất định phải bảo sếp tăng lương mới được.】
Vu Văn Hiên:【Ấy chết, giờ này ở trong nước cũng phải hơn 10 giờ rồi, Kiana, không phải là cậu vẫn chưa ăn tối chứ?】
Kỷ Minh Nguyệt xoa xoa bụng: 【Ừm, còn chưa có ăn.】
Vu Văn Hiên:【Thật là, xem mình này, làm việc quên mất thời gian. Vậy cậu mau đi ăn cơm đi, mình cũng chịu không nổi nữa, đi ngủ một lát. Cứ tiếp tục thế này, sau khi về nước mình sẽ không sợ bị lệch múi giờ rồi.】
Kỷ Minh Nguyệt buồn cười, lại hàn huyên vài câu với Vu Văn Hiên, đóng sổ ghi chú lại.
Đứng lên duỗi người, Kỷ Minh Nguyệt giãn gân cốt một chút, lúc này mới ra khỏi phòng, tính xuống tầng nhìn tủ lạnh xem có gì ăn không.
Làm một bát mì tùy tiện ăn cho no bụng là được, cô thực sự không muốn bữa ăn đầu tiên ở Viễn Thành chính là cơm hộp.
… Cũng tối rồi, trừ KFC thì cũng chỉ còn cơm hộp.
Tầng dưới tối đen như mực, Kỷ Minh Nguyệt dựa theo ký ức mà tìm được công tắc điện, bật lên, trong lòng nhịn không được mà suy tư.
Giờ này rồi mà Tạ Vân Trì vẫn chưa về, là vì chưa xong việc, hay là đêm nay không tính về vịnh Tinh Nguyệt?
Nhăn mũi, Kỷ Minh Nguyệt không nghĩ nữa, đi đến tủ lạnh xem có đồ ăn hay không.
Ngoài dự kiến của cô, tủ lạnh lại có rất nhiều đồ, các loại thực phẩm phong phú, đồ ăn đã qua chế biến cũng có, thậm chí còn có một hộp đồ ăn sẵn, chỉ cần hâm nóng là được.
… Chắc là của Tạ Vân Trì để lại cho chính mình?
Cô rối rắm một phen, vẫn quyết định làm một bát mì cho ấm bụng là được.
Kỷ Minh Nguyệt từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, tất nhiên là không biết nấu ăn.
Chỉ là đồ ăn ở Mỹ thực sự không hợp với dạ dày Trung Quốc của cô, cô ở nước ngoài đọc sách mấy năm nay, cũng miễn cưỡng học được vài món, mỗi lần làm cho người khác ăn cũng nhận được sự khen ngợi
Làm tới làm lui, món cô am hiểu nhất vẫn là mì, đương nhiên chủ yếu là vì đơn giản, làm ra thành phẩm cũng coi như màu sắc cùng hương vị đầy đủ.
Sau khi luộc mì, lại đập thêm một quả trứng, Kỷ Minh Nguyệt xoa xoa bụng nghĩ, vẫn là đập thêm quả nữa.
Lại bỏ thêm ít thịt bò và rau xanh, Kỷ Minh Nguyệt bắt đầu tìm tương ớt.
Tốt xấu gì cũng tìm được một lọ tương ớt còn hơn một nửa trong góc tủ lạnh, cô ngửi ngửi, cảm thấy còn rất thơm, liền không chút do dự mà bỏ mấy muỗng to vào nồi.
Một nồi mì cứ như vậy mà được nấu, trong không khí đều là mùi hương nồng đậm, Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy hiện tại mình đói tới mức có thể ăn hết một con trâu.
… Lại nói, hình ảnh mèo ăn trâu, thực sự có chút độc đáo.
Cô lấy từ tủ bát một cái bát, đi đến bàn ăn, đang chuẩn bị hưởng dụng bữa tối của chính mình, liền nghe được từ cửa truyền đến thanh âm.
Là thanh âm mở khóa mật mã, sau đó “Cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Kỷ Minh Nguyệt kinh ngạc mà quay đầu lại, liền thấy Tạ Vân Trì đẩy cửa mà vào, khom lưng cởi giày.
Anh tựa hồ là ngửi được trong không khí có mùi hương, cũng ngẩng đầu nhìn về phía bàn ăn.
Tầm mắt của hai người chạm nhau trong không khí, Kỷ Minh Nguyệt có tật giật mình, nhanh chóng rời mắt.
Cô lại bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm…
Bản thân quang minh chính đại thuê nhà, sao lại có tật giật mình!
Tạ Vân Trì thay giày xong, tùy ý treo áo khoác trên giá, từ từ đi đến.
Kỷ Minh Nguyệt đứng lên: “Đã về rồi?”
Tạ Vân Trì gật gật đầu, rất tự nhiên. Đặt túi trên bàn trà sau đó quay đầu nhìn về phía Kỷ Minh Nguyệt
“…”
Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, nhìn anh có vẻ không có ý định về phòng: “Ăn cơm chưa?”
Tạ Vân Trì thấp giọng cười cười: “Chưa ăn.”
Nói xong, Tạ Vân Trì còn nhìn vào trong bát của Kỷ Minh Nguyệt…
Hai quả trứng.
?
Kỷ Minh Nguyệt: “Trứng trong tủ của cậu là trứng gà ta sao, nhìn hơi nhỏ nên tôi thả…”
Ặc.
Dù nhỏ thì mình cũng đã thả hai quả.
“Cậu ăn không?”
Tạ Vân Trì tựa hồ vừa rồi thật sự chỉ đơn thuần là nhìn thử, không có ý khác, cũng không cảm thấy giải thích của Kỷ Minh Nguyệt có chút lạy ông tôi ở bụi này, liền rất điềm đạm gật đầu.
Sau đó, kéo ghế bàn ăn ra, rất tự nhiên mà ngồi xuống.
Kỷ Minh Nguyệt đang tính nói anh tự mình đi làm: “…?”
Cô nghẹn giọng.
Kỷ · nhớ tới mình đang ăn nhờ ở đậu · còn phải giả vờ phá sản · đại tiểu thư · Minh Nguyệt, nhẫn nhục mà đứng lên, lại lấy một cái bát ra, động tác nhanh nhẹn múc một bát mì, đặt trước mặt Tạ Vân Trì.
Tạ Vân Trì: “Cảm ơn bà chủ.”
Không quên trêu chọc: “Tiền mặt hay quét mã?”
Kỷ Minh Nguyệt: “Thực xin lỗi, nơi này của tôi chỉ dùng tiền mặt thanh toán.”
Tạ Vân Trì nhìn cô.
Bàn tay hướng về túi quần, sờ sờ, lại thật sự lấy tiền mặt ra.
Kỷ Minh Nguyệt nhìn bàn tay anh.
… 5 đồng tiền xu.
Mẹ nó.
Một tổng tài vì cái gì lại nhét 5 đồng tiền xu trong túi quần?
Cố nén lại mấy lời thô t ục, Kỷ Minh Nguyệt mỉm cười: “Thực xin lỗi vị tiên sinh này, hiện tại đã là năm 2020, không phải thời cậu còn đi học cao trung có thể dùng 5 đồng mua một gói que cay.”
Tạ Vân Trì suy tư một chút: “Vậy tôi chỉ có thể lấy thân gán nợ.”
…?
…!
…!!!
Kỷ Minh Nguyệt giật mình tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Cô chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, giống như giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
Ánh đèn màu cam ấm áp chiếu lên người Tạ Vân Trì, khiến cho dung nhan vốn như ngọc của anh càng thêm thanh tuấn ôn nhu.
Khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi so với thiếu niên mà cô ái mộ năm đó, ngay cả nhịp đập trái tim cô cũng không hề khác những năm tháng đó.
Kỷ Minh Nguyệt thở d ốc, bất động thanh sắc mà vén một lọn tóc ra sau tai, trên mặt bình tĩnh: “Hửm? Lấy thân gán nợ như thế nào?”
(Bất động thanh sắc: mặt không một biểu tình, không chút biến sắc)
“Sau khi ăn xong thì rửa bát.” Tạ Vân Trì cầm lấy đôi đũa, “Mấy tiệm cơm không phải đều xử lý khách ăn chùa như vậy sao?”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt rất muốn lấy lại bát mì nóng hỏi kia.
Rửa chén!
Cũng không cho ăn!!
Nói chuyện một hồi như vậy, Kỷ Minh Nguyệt càng thêm đói bụng.
Bụng mèo trống trơn, đầu mèo cũng trống trơn.
Cô ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa gắp một sợi mì, vội không chờ nổi mà ăn vào trong bụng, nháy mắt cảm thấy thế giới sáng lên.
Sau đó, Kỷ Minh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của Tạ Văn Trì đang nhìn chằm chằm vào bát của mình.
Cô cảnh giác mà ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Trì.
Ngữ điệu của Tạ Vân Trì nhàn nhạt: “Không có gì.”
Lại bổ sung: “Không phải tôi đang nhìn hai quả trứng của cậu.”
Lại nói: “Cậu không cần hiểu lầm.”
?
Kỷ Minh Nguyệt thật sự bắt đầu hoài nghi, có phải mình đã quên nộp tiền thuê nhà, chứ không tại sao chủ nhà cứ nhìn chằm chằm vào mấy quả trứng của mình?
Cô im lặng hai giây, cầm lấy thìa, múc một miếng trứng, bỏ vào trong bát của Tạ Vân Trì.
Nam nhân thanh tuấn nhẹ nhướng mày, trong mắt xẹt qua ý cười, hào phóng gật đầu: “Cảm ơn bà chủ, chúc bà chủ làm ăn thịnh vượng.”
Kỷ Minh Nguyệt bất lực: “Bà chủ hôm nay mới khai trương cửa tiệm, chỉ làm hai bát, một bát cho chính mình ăn, một bát khác cho khách hàng, mà người ta còn không đưa tiền.”
Cô dùng đôi đũa tách quả trứng trong bát, lòng đỏ trứng chảy ra, nhuộm dần mặt bát mì.
Vừa mới cúi đầu ăn miếng thứ hai, liền nghe được tiếng ho nhẹ ở phía đối diện.
Gương mặt anh phiếm đỏ, còn không ngừng ho khan, Kỷ Minh Nguyệt đưa giấy ăn cũng không cần, chỉ cầm lấy cốc thủy tinh uống mấy ngụm nước.
“Sặc rồi.”
Kỷ Minh Nguyệt không nói chuyện, gật gật đầu.
… Tạ Vân Trì không ăn được cay sao?
Cô lại quan sát một chút, phát hiện miếng kế tiếp Tạ Vân Trì cũng không có ho khan, chỉ là ăn từng miếng nhỏ, rất cẩn thận.
Tạ Vân Trì lại uống nước, ngữ khí rất chân thành: “Ăn rất ngon.”
Kỷ Minh Nguyệt mím môi, không đề cập đến chuyện ăn cay, hỏi: “Ờm…”
“Thời Thần là em gái của cậu? Em gái ruột sao?”
Ba năm cao trung, cô không hề biết Tạ Vân Trì có em gái.
“Ừm, xem là vậy đi.” Tạ Vân Trì trả lời.
?
Chuyện này còn có thể nói như thế?
Cô thay đổi phương thức biểu đạt: “Về mặt sinh học?”
Lần này, Tạ Vân Trì thật sự không chút do dự mà gật đầu.
“Thì ra là vậy.” Kỷ Minh Nguyệt uống một ngụm canh, “Vậy hai người là một người theo họ ba, một người theo họ mẹ?”
“Không phải, cả hai đều theo họ ba.”
“Phụt…” Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên bị sặc, bột ớt bay vào yết hầu, liên tục ho khan vài lần mới đỡ hơn.
Xua xua tay cự tuyệt cốc nước Tạ Vân Trì đưa, Kỷ Minh Nguyệt nghĩ thầm trong lòng, trách không được lại nói coi như em gái ruột, thì ra là cùng mẹ khác cha?
“Cậu hẳn là nghĩ sai rồi.”
“Tôi cùng Thời Thần không phải cùng mẹ khác cha.”
Tuy rằng Kỷ Minh Nguyệt không nói chuyện, Tạ Vân Trì chỉ cần một cái liếc mắt cũng hiểu được cô nghĩ gì.
Bất quá thực sự có nhiều người hiểu lầm mối quan hệ của anh và Thời Thần, Tạ Vân Trì cũng không có quá để ý.
Kỷ Minh Nguyệt lần đầu tiên trong đời cảm thấy khả năng đọc hiểu của mình kém như vậy.
Kém đến mức sắp không hiểu tiếng người.
Cô lại suy nghĩ.
Mèo nghe không hiểu tiếng người, dường như rất bình thường.
Mèo kiêu ngạo.
…
Hai người ăn mì cũng không mất quá nhiều thời gian, sau khi ăn xong, Tạ tổng lấy thân gán nợ xắn tay áo sơmi, thật sự chủ động thu dọn bát đũa, sau đó cầm vào nhà bếp rửa.
Không biết vì cái gì, Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy.
Cái cảm giác cô nấu cơm Tạ Vân Trì rửa bát rất hòa hợp, thực sự kỳ diệu.
Bỏ qua những cái suy nghĩ ảo tưởng, Kỷ Minh Nguyệt đứng dậy đi lên tầng, lấy điện thoại ra, nhắn tin vào nhóm 【Bốn người một mèo】.
Moon:【Mình nói này, nếu có hai người, không phải cùng mẹ khác cha, nhưng họ của ba bọn họ lại không giống nhau, mà vẫn là anh em sinh học, thì là tình huống như thế nào?】
Nguyên nhóm còn chưa đi ngủ đang cảm thấy nhàm chán lập tức ngoi lên.
Thiệu Trạch Vũ:【Miêu Miêu, cậu đang nói mớ à?】
Thư Diệu:【Đúng vậy, Miêu Miêu, bản thân cậu là một tiến sĩ kỹ thuật y sinh! Cậu cảm thấy chuyện cậu đang hỏi là có khả năng sao?】
Hạ Doanh:【Hahaha, Diệu Diệu, mấy người chưa lập gia đình bọn mình chưa ngủ thì không nói, một người đã kết hôn như cậu, giờ này rồi còn ở đây nói chuyện phiếm?】
Bùi Hiến:【Hạ Doanh, cậu nói chuyện đàng hoàng một chút, không còn thấy bọn mình ở đây à?】
Thư Diệu:【Mình là người đã kết hôn, Miêu Miêu còn ở chung nhà với đối tượng thầm mến kìa, còn không phải vẫn đang hỏi bọn mình vấn đề nhàm chán kia sao?】