Kỷ Minh Nguyệt nhìn Tạ Vân Trì vẻ mặt bình tĩnh trước mặt, ngẩn người một lúc, trong lòng lập tức vui mừng như điên.

Nghe đi! Ngữ khí quen thuộc này!

Xem đi! Biểu cảm quen thuộc này!

… Đang ghen đúng không!

Bạn thời thơ ấu của cô đúng là trâu bò nhất thế giới, trợ công thật đúng lúc.

Nhưng Kỷ Minh Nguyệt còn chưa kịp tinh tế hỏi lại hai câu, đã nhìn thấy giáo viên thể dục vẫn luôn đứng trong sân đột nhiên đi tới.

Biểu cảm của giáo viên thể dục không được tốt lắm.

Nhìn qua thậm chí còn có chút tức giận cùng buồn bực, không biết còn tưởng ông vừa bị người khác lừa tiền.

Giáo viên thể dục đi tới bên cạnh Tạ Vân Trì, thanh âm nặng nề: “Bạn học Tạ Vân Trì, mấy đứa đang làm cái gì thế?”

Không đợi Tạ Vân Trì nói chuyện, Kỷ Minh Nguyệt chớp chớp đôi mắt to trong của mình, khuôn mặt vô tội, còn có chút lên án “đã biết còn cố tình hỏi”, “Đương nhiên là đưa nước cho thầy Tạ rồi.”

“Thầy Tạ?”

Kỷ Minh Nguyệt gật đầu như giã tỏi: “Bạn học Tạ Vân Trì là gia sư riêng của em, cho nên em tới đưa nước cho thầy Tạ… Thầy không phải là đang hiểu lầm quan hệ của hai bọn em chứ?”

Sắc mặt của giáo viên thể dục cứng đờ, có chút mất tự nhiên vì bị nói trúng tim đen.

Ông hồi phục thần sắc, hắng giọng: “À, vậy hai đứa tiếp tục đi, tiếp tục đi.”

Nói xong, giáo viên thể dục chắp tay sau lưng, bước từng bước lớn, nhanh chân rời khỏi hiện trường.

Trong lòng Kỷ Minh Nguyệt cười đắc ý.

Cô quay đầu nói với Tạ Vân Trì: “Thầy thể dục nhất định là đang nghĩ chúng ta yêu sớm. Nhưng mà cậu nói xem, mấy thầy cô sao lại sợ hãi hai chữ ‘yêu sớm’ như vậy chứ? Mình cảm thấy cũng đâu đến nỗi nào?”

Tạ Vân Trì nhìn cô, ánh mắt nặng nề, hơn nửa ngày mới nói: “Vậy vì sao vừa rồi cậu không đồng ý với Phù Tử Khiên?”

“Đương nhiên là vì mình không thích cậu ta rồi.” Kỷ Minh Nguyệt bình thản.

Tạ Vân Trì rũ mắt.

Kỷ Minh Nguyệt vui vẻ hơn, cười nói: “Mình chỉ đối xử tốt với người trong lòng thôi.”

Đồng tử của Tạ Vân Trì run lên.

Anh ngẩng đầu thật nhanh, nhìn nữ hài tử trước mặt, Kỷ Minh Nguyệt vẫn đang nhìn anh, tựa hồ là đang chờ anh.

“Ví dụ như gia sư thân ái của mình nè.”

Kỷ Minh Nguyệt cười rất vui vẻ, trong mắt đều là ánh sáng, ấm áp đến mức đáy lòng anh sinh ra quyến luyến.

Tạ Vân Trì mím mím môi, cũng bật cười theo.

… Thật là tốt.

Có thể làm gia sư của cô, có thể thấy cô cười.

***

Buổi sáng hôm sau vừa vặn có tiết thể dục.

Dù sao vẫn còn là lớp 10, các giáo viên khác chưa có ý định chiếm dụng tiết thể dục.

Chủ nhiệm lớp lại rất coi trọng chuyện thể lực của học sinh, tiết học trước giờ thể dục là của ông, nên ông cũng cho tan lớp sớm hơn.

Vừa tan lớp, chủ nhiệm lớp liền giống như đuổi gà, nói với bọn họ: “Mau đi ra ngoài đi, hôm nay thời tiết rất đẹp. Ôi Kỷ Minh Nguyệt! Đừng có vừa hết tiết đã nằm sấp lên mặt bàn như thế!”

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Trọng sinh cái gì cũng tốt, duy chỉ có mỗi ngày đều phải dậy sớm là không.

Một ngày hai ngày còn được, nhưng mỗi tuần đều phải dậy sớm hết sáu ngày, thực sự là muốn cái mạng già này của cô mà.

Mấy người trong lớp bật cười, ồn ào quay đầu nhìn Kỷ Minh Nguyệt, sau đó nhìn thấy hình ảnh một mỹ nhân lười nhác.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên người cô, quả thực là đẹp đến kỳ lạ.

Không ít nam sinh đều có chút ngây người.

Bọn họ trước nay đều biết Kỷ Minh Nguyệt xinh đẹp, nhưng gần đây lại luôn cảm thấy, dường như nhất cử nhất động của Kỷ Minh Nguyệt đều toát ra mỵ lực khó diễn tả bằng lời.

Cả người trắng như ngọc, hơi che miệng ngáp một cái, vẻ mặt biếng nhác, lại làm cho người ta không thể nào dời mắt.

Còn chưa xem xong, Bùi Hiến đã chặn tầm mắt của bọn họ lại, đứng lên, cầm một nắm kẹo socola đưa cho Kỷ Minh Nguyệt: “Ăn chút đi.”

Kỷ Minh Nguyệt cũng không khách khí, chọn một cái, bóc vỏ bỏ vào trong miệng.

A…!

Thật đáng ghét!

Vì sao thanh mai trúc mã của Kỷ Minh Nguyệt không phải bọn họ!

Kỷ Minh Nguyệt ngáp đến chảy cả nước mắt, tựa vào Thư Diệu bên cạnh, nhắm mắt đi đến sân thể dục.

Thư Diệu nhìn cô buồn ngủ còn không quên nhai kẹo trong miệng, nhất thời không biết phải nói cái gì.

Thật giống heo.

Ngủ còn có thể ăn.

“Tối hôm qua cậu đi làm trộm à? Buồn ngủ thành thế này rồi?”

Kỷ Minh Nguyệt vô lực mà gật đầu, “Đúng, trộm hái hoa.”

Đều là do Tạ Vân Trì.

Hôm qua vô duyên vô cớ ra hiệu “OK” với cô, làm cho cô mơ về cuộc đời trước khi trọng sinh.

Sau đó còn mơ thấy một giấc mộng khó nói thành lời.

Cầm thú!

Thư Diệu đảo mắt một cái, nhớ ra cái gì, bả vai run lẩy bẩy: “Cậu vực dậy tinh thần đi, tiết thể dục chúng ta học ghép với lớp bên cạnh đó. Cậu cũng đừng để cho Tạ Vân Trì nhìn thấy bộ dáng ỉu xìu này chứ, dọa người lắm.”

Kỷ Minh Nguyệt buồn ngủ đến mức thần chí không còn tỉnh táo, mơ mơ màng màng trả lời: “Không sao, bộ dáng nào của mình mà anh ấy chưa thấy qua chứ, anh ấy còn không phải là thích nhất bộ dáng không còn chút khí lực của mình hay sao.”

Thư Diệu: “…?”

Vì sao cô lại cảm thấy mình vừa nghe thấy một bí mật kinh thiên động địa nhỉ!

Mặc dù thật sự không muốn nghĩ nhiều, cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng Thư Diệu càng nghe lại càng cảm thấy mấy lời này…

Giống mấy thứ phế liệu màu vàng.

Trong tâm trí cô, một chiếc bus chạy vút qua, để lại một làn khói dài.

Mơ mơ màng màng hết giờ giải lao, khi chuông vào lớp vang lên, Kỷ Minh Nguyệt đã thanh tỉnh hơn.

Cô vươn vai, hỏi Thư Diệu: “Vừa rồi mình không nói gì linh tinh chứ?”

Thư Diệu: “…”

Ừm, cậu đâu có nói gì đâu.

Mấy giờ thể dục ở trường đều tương đối thoải mái, nhất là vị giáo viên thể dục làm trọng tài trận bóng rổ ngày hôm qua vẫn luôn nổi danh dễ tính.

Mỗi lần đến giờ thể dục ông đều yêu cầu nam sinh chạy quanh sân thể dục bốn vòng, nữ sinh hai vòng, sau đó có thể tự do hoạt động.

Tiết thể dục ghép của hai lớp bọn họ cũng không phải ngoại lệ.

Hạ Doanh luôn là một kiện tướng thể thao, biết Kỷ Minh Nguyệt lười, nhất định sẽ không chạy cùng cô, nói với hai người các cô một tiếng, nhanh chân chạy về phía trước.

Thư Diệu cùng Kỷ Minh Nguyệt chạy chậm rì rì ở phía sau, bên cạnh còn có một nữ sinh cùng lớp, tên là Ngô Tịnh.

Thành tích của Ngô Tịnh rất tốt, nhưng không hay nói chuyện.

Đối lập với mấy người các cô, đám nam sinh đều tràn đầy năng lượng.

Bọn họ người cao chân dài, hận không thể chạy nhanh chút rồi đi chơi bóng rổ.

Cho nên khi ba người Kỷ Minh Nguyệt còn đang từ từ chạy, đã có vài nam sinh vượt qua họ cả một vòng.

Trong đó có Bùi Hiến cùng Thiệu Trạch Vũ.

Thiệu Trạch Vũ vừa chạy vừa nói chuyện với mấy nam sinh xung quanh, khi đi ngang qua các cô còn không quên cười: “Sao mấy cậu chạy chậm thế, Miêu Miêu, chạy nhanh lên nào!”

Không đợi Kỷ Minh Nguyệt nói chuyện, Bùi Hiến đã cho Thiệu Trạch Vũ một cước: “Làm cái gì đó, tự quản chuyện của cậu đi.”

Một nam sinh bên cạnh trêu chọc Bùi Hiến: “Hiến ca, nói tiểu thanh mai của cậu một chút cũng không được à?”

“Không được.” Bùi Hiến nói năng đầy khí phách, “Đó là thanh mai của tôi, nói cậu ấy chính là không nể mặt tôi.”

Mấy nam sinh vừa cãi nhau vừa chạy, thật làm cho Kỷ Minh Nguyệt muốn bịt tai lại.

Đương nhiên, may là cô không bịt tai.

Bởi vì đám người Bùi Hiến vừa chạy đi, Kỷ Minh Nguyệt liền nghe thấy thanh âm ấm áp trong sáng của một thiếu niên, hàm chứa ý cười, gọi cô: “Kỷ Minh Nguyệt.”

Kỷ Minh Nguyệt quay đầu nhìn.

Quả nhiên, Tạ Vân Trì cũng đã vượt qua cô một vòng.

Tư thế chạy bộ của anh rất đẹp mắt, đôi chân dài làm người ta mơ ước, mỉm cười thoải mái, quả thức là hoàn toàn hợp với hai chữ “ôn nhu”.

Rõ ràng là chạy rất nhanh, nhưng nhìn thế nào cũng thấy Tạ Vân Trì vô cùng thong dong, không giống người vừa buồn ngủ vừa chạy như cô.

Kỷ Minh Nguyệt lên tiếng, khen anh: “Cậu chạy nhanh thật đó.”

Tạ Vân Trì khẽ cười thành tiếng, lấy một cái băng cá nhân từ trong túi áo đưa cho cô, “Mình thấy mu bàn tay của cậu có vết xước, bị thương sao?”

Thư Diệu ngây ngẩn cả người.

… Đây mẹ nó là thần tiên sao.

Người làm bạn thân như cô còn không phát hiện, mà Tạ Vân Trì đã chuẩn bị cả băng cá nhân.

Kỷ Minh Nguyệt có chút ngượng ngùng: “Cũng không phải, ngày hôm qua trượt chân, tuy đỏ lên nhưng không đau.”

Tạ Vân Trì lúc này mới yên tâm, nhẹ nhàng thở ra, lại kiên trì đưa băng cá nhân cho cô, sau đó mới gật gật đầu với Thư Diệu, tiếp tục chạy về phía trước.

Ngô Tịnh nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Vân Trì, sau đó mới mang theo chút hâm mộ mà nói với Kỷ Minh Nguyệt: “Tôi thật sự hâ m hộ duyên phận với người khác phái của cậu, quan hệ với Bùi Hiến tốt như vậy, ngay cả… Ngay cả Tạ Vân Trì cũng tốt với cậu.”

Cô dừng một chút, trong giọng nói có chút không tự nhiên, “Không giống tôi, bình thường tôi còn không dám nói chuyện với nam sinh.”

Ngô Tịnh lại nhìn nhìn Kỷ Minh Nguyệt, “Xinh đẹp đúng là tốt, sẽ có rất nhiều nam sinh chủ động đối tốt với cậu.”

Kỷ Minh Nguyệt còn chưa nói cái gì, Thư Diệu đã có chút không vui: “Ngô Tịnh, vì sao tôi lại cảm ấy cậu đang nói Miêu Miêu đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt thế?”

Ngô Tịnh sửng sốt, liên tục xua tay: “Hả? Không phải, tôi không có ý đó.”

Cô tựa hồ có chút ủy khuất, “Tôi chỉ cảm thấy… Minh Nguyệt xinh đẹp nên có rất nhiều cơ hội với các nam sinh…”

Lời nói đứt quãng của Ngô Tịnh bị một thanh âm trong trẻo cắt ngang.

“Kỷ Minh Nguyệt, Thư Diệu, muốn chạy nhanh hơn một chút không?”

Cô dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Là Tạ Vân Trì rõ ràng đã chạy rất xa!

Sắc mặt Ngô Tịnh tái đi, lập tức ý thức được lời nói vừa rồi của bản thân đều bị Tạ Vân Trì nghe được.

Thư Diệu ghét nhất chính là nghe người khác trong tối ngoài sáng nói xấu Kỷ Minh Nguyệt, huống chi, Kỷ Minh Nguyệt được nam sinh vây quanh là vì dễ ở chung.

Bản thân cậu không dám nói chuyện với nam sinh, còn dùng ngữ khí chua lòm đó nói cho ai nghe?

Cô liên tục gật đầu, túm lấy Kỷ Minh Nguyệt chạy về phía trước.

Tạ Vân Trì chạy sau hai người một khoảng, vẫn không nhìn Ngô Tịnh, ngữ khí lại khiến người nghe lạnh cả người.

Rõ ràng trên mặt vẫn mang theo ý cười ôn nhu như cũ, nhưng đã hoàn toàn mất đi độ ấm.

“Tôi đối tốt với cậu ấy, không phải vì cậu ấy xinh đẹp, mà là vì cậu ấy xứng đáng.”

Nói xong, Tạ Vân Trì khôi phục sự thoải mái, đuổi theo hai nữ hài tử phía trước, còn trêu Kỷ Minh Nguyệt: “Tối hôm qua ngủ không tốt sao? Sao tinh thần hôm nay lại không được tốt vậy?”

Thư Diệu: “Cậu ấy nói là đi làm trộm hái hoa… A, Kỷ Minh Nguyệt! Cậu véo mình làm cái gì, sao cậu lại độc ác như vậy!”

Thiếu niên lại cười lên, rất ấm áp.

Mà giáo viên thể dục đang trò chuyện với người khác ở đằng xa, lơ đãng quay đầu, liếc thấy tình cảnh này trên sân thể dục, trong lòng thầm cảm thấy không đúng lắm.

… Bầu không khí này, thật sự là gia sư và học sinh sao?

***

Trừ việc buổi sáng phải dậy sớm, trọng sinh thực sự là rất vui vẻ.

Tạ Vân Trì đã chậm rãi gia nhập nhóm của bọn họ, cơm trưa và cơm tối thường cùng ăn với bọn họ.

Sau khi ăn một đoạn thời gian, Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy Tạ Vân Trì không còn gầy như trước nữa mới vừa lòng.

Thế này mới đúng chứ, đang là giai đoạn phát triển, mỗi ngày phải được ăn ngon mới tốt.

Mà đối với học sinh mà nói, sự tình lớn nhất chính là kiểm tra và thi cử.

Đương nhiên, cá mặn Kỷ Minh Nguyệt trước kia tuyệt đối không thèm quan tâ m đến thành tích.

Mấy người Thư Diệu đối với Kỷ Minh Nguyệt trong khoảng thời gian này không hề làm cá mặn, đầu tiên là tỏ vẻ khiếp sợ, sau đó cảm thấy cô chính là mượn danh nghĩa học tập để theo đuổi Tạ Vân Trì.

Kỳ thực không chỉ có đám Thư Diệu, ngay cả mẹ ruột của Kỷ Minh Nguyệt cũng nghĩ như vậy.

Nhưng mọi người đều không nghĩ tới!

Lần thi tháng này, Kỷ Minh Nguyệt vậy mà lại tiến bộ rất nhiều!

Cả khối 1000 người, Kỷ Minh Nguyệt trước kia đều chỉ đứng thứ 400 500, lần này trực tiếp tiến vào top 100!

Hơn nữa, thành tích các môn khoa học tự nhiên đều rất tốt, chỉ có mấy môn khoa học xã hội đang giữ chân cô lại.

Chủ nhiệm lớp cũng sợ ngây cả người, khi lên lớp liên tục khen ngợi Kỷ Minh Nguyệt, ngay cả bạn học Kỷ Minh Nguyệt da mặt siêu dày cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Chủ yếu là cô thực sự bất khả chiến bại, có vũ khí là người luôn đứng đầu cả khối, cô cảm giác như mình đang bắt nạt mấy người khác.

Có Tạ Vân Trì làm gia sư riêng, trước khi kiểm tra anh đã sớm cho cô làm hết mấy dạng bài này rồi…

Chúc Cầm nhìn bảng điểm của Kỷ Minh Nguyệt, trợn mắt há mồm thật lâu, rất vất vả mới hồi phục tinh thần, câu đầu tiên nói ra chính là: “Miêu Miêu, là mẹ hiểu lầm con rồi, mẹ cứ nghĩ là con muốn yêu đương, không ngờ là thật sự học tập.”

Kỷ Minh Nguyệt: “?”

Kỷ Phong cũng không hài lòng với lời nói của Chúc Cầm: “Làm sao có thể là muốn yêu đương chứ, tâm tư của Miêu Miêu nhà chúng ta rất trong sáng đó.”

Kỷ Minh Nguyệt: … Kỳ thật cũng không phải quá trong sáng.

Chúc Cầm càng thêm vừa lòng với Tạ Vân Trì, tài đại khí thô vung tay, tỏ vẻ sẽ tăng phí giảng dạy cho anh.

Cuối tuần sau khi thi tháng xong, Tạ Vân Trì nói với Kỷ Minh Nguyệt là buổi tối có việc, cho nên đổi giờ học thành buổi chiều.

Sau khi học xong thì đến bữa cơm tối, Chúc Cầm lôi kéo Tạ Vân Trì, muốn anh ở lại ăn cơm.

Tạ Vân Trì không thể từ chối phụ (mẹ) huynh (vợ) học (tương) sinh (lai), chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh, cùng nhau ăn bữa tối.

Chúc Cầm rất nhiệt tình gắp thức ăn cho anh: “Tiểu Tạ, ăn thử món cá này đi.”

Tạ Vân Trì lễ phép cười cười, nếm thử, nghiêm túc khen ngon.

Chúc Cầm mừng rỡ đến không chịu nổi, hỏi anh: “Buổi tối con có chuyện gì gấp à? Có muốn tài xế nhà dì lái xe đưa con đi không?”

“Không cần đâu dì.” Tạ Vân Trì lắc lắc đầu: “Cũng không phải chuyện gấp. Mẹ con có việc phải đi Viễn Thành, con thay mẹ đến bệnh viện chăm sóc ba.”

Chúc Cầm sửng sốt: “… Bệnh viện?”

Kỷ Minh Nguyệt ngồi bên cạnh gặm một miếng sườn xào chua ngọt, có chút không yên lòng.

Cũng không phải bởi vì bệnh viện, dù sao cô cũng đã sớm biết ba của Tạ Vân Trì bị bệnh nằm viện, mà là…

Lúc này mẹ của Tạ Vân Trì đi Viễn Thành, là đến Thời gia sao?

Tính toán thời gian, mẹ ruột của Thời Thần hẳn là còn chưa tạ thế.

Cô mím môi, chỉ cảm thấy tâm tình có chút trầm trọng.

Kỳ thực cô hiểu rất rõ, cho dù trọng sinh thì cũng có rất nhiều chuyện không thể thay đổi, ví dụ như mẹ của Thời Thần qua đời, lại ví dụ như ba nuôi của Tạ Vân Trì qua đời.

Những gì cô có thể làm, chỉ là khiến thời kỳ gian nan của Tạ Vân Trì trở nên thoải mái một chút, vui vẻ một chút.

Tạ Vân Trì cười nhẹ, đáp bình tĩnh: “Vâng, ba của con bị bệnh, cần có người chăm sóc.”

Chúc Cầm lập tức cực kỳ đau lòng.

Trách không được tuổi nhỏ như vậy đã bắt đầu đi làm thêm kiếm tiền, thì ra là gia cảnh khó khăn…

Nhưng khi nhắc đến, cậu nhóc này cũng không hề tỏ ra đáng thương.

Bà mím mím môi: “Lát nữa dì sẽ nhờ dì giúp việc trong nhà nấu canh gà cho con mang đi, để ba của con bồi bổ. Đúng lúc thành tích của Miêu Miêu lần này rất tốt, dì sẽ tăng phí dạy thêm cho con, lần thi tháng sau nếu Miêu Miêu tiến bộ hơn, dì lại tăng tiếp!”

“Không cần đâu dì Chúc, là bản thân Minh Nguyệt nỗ lực, dì chiếu cố con như vậy, con ngại lắm.” Tạ Vân Trì khéo léo từ chối.

Kỷ Minh Nguyệt lại cắn miếng sườn, bộ dáng không để tâm, vừa ăn vừa nói: “Không sao không sao, mẹ mình cho thì cậu cứ nhận đi, người một nhà cả, khách khí làm gì chứ.”

Chúc Cầm cũng phụ họa: “Đúng, Miêu Miêu nói đúng, người một nhà…”

…?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play