*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Vân Trì vừa nói xong, hiện trường yên tĩnh khoảng chừng năm giây.

Ngay cả người chủ trì vốn phản ứng rất nhanh cũng đứng hình một lúc khi nhìn thấy ý cười trên khuôn mặt ôn nhu của Tạ Vân Trì.

Chờ đến khi ý thức được Tạ Vân Trì vừa nói cái gì, trong đầu cô chỉ còn hai chữ “Mẹ nó”.

… Mẹ nó!

Người chủ trì nuốt nước miếng, hơn nửa ngày mới miễn cường tìm lại được thanh âm của chính mình: “Thì ra là vậy, xem ra tình cảm của Tạ tổng và bạn gái thực sự không tồi.”

Nhắc tới bạn gái của anh, người chủ trì cảm nhận được rất rõ ý cười trên mặt Tạ Vân Trì tăng lên vài phần, trong ánh mắt đều là nhu tình mật ý.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô còn mơ hồ cảm giác được…

Toàn bộ hiện trường giống như đang phủ màu hồng.

Không khí dường như cũng trở nên ái muội.

Vu Văn Hiên ở bên cạnh: “…”

Mẹ nó.

Có bạn gái thì ghê gớm lắm à!

Anh phát hiện rồi, từ khi Kỷ Minh Nguyệt về nước và vào Quân Diệu, Tạ Vân Trì đã không còn giống trước kia, mỗi ngày đều cợt nhả.

Đến mức Vu Văn Hiên còn kinh hãi, chỉ cảm thấy Tạ Vân Trì của hiện tại đã sớm tự tay phá vỡ hình tượng của bản thân trong lòng anh.

Người chủ trì cũng sắp nghẹn đến phát điên rồi.

Chỉ cần nhìn phản ứng của vị tổng tài Quân Diệu này thôi, cũng đủ thấy đáng để tìm hiểu chuyện giữa anh và người bạn gái kia!!!

Nhưng Tạ Vân Trì không có ý định nói tiếp, người chủ trì chỉ có thể miễn cưỡng áp chế suy nghĩ trong lòng.

Mẹ nó, nhưng cái này thật quá khó tiếp thu.

Giống như có một bàn tay đang cào vào tim vậy, nhưng vì suy xét đến đủ loại nguyên nhân mà không dám hỏi quá nhiều.

Nhìn khán giả phía dưới bị hù cho sợ rồi, ánh mắt người chủ trì lóe sáng, dứt khoát tiến vào phần tiếp theo.

“Mọi người có vấn đề gì muốn hỏi ba vị trên sân khấu thì hãy tích cực giơ tay nhé!”

Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy điện thoại của mình không ngừng rung lên, liếc Tạ Vân Trì trên sân khấu một cái, mới cầm điện thoại lên nhìn thử.

Đang có người không ngừng @ cô.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Kỷ Minh Nguyệt mở to hai mắt nhìn, nhanh chóng ấn vào xem.

Hoàng Đào Ninh:【Vì cái gì mà mình cảm thấy đại tổng tài đẹp trai đến nghịch thiên này lại có chút quen thuộc nhỉ. Từ cái tên cho đến bộ dáng, lại còn đẹp trai như vậy, mình dường như nhớ tới một người…】

Đàm Tân:【Xem ra không chỉ có mình mình nghĩ như vậy. Mình còn nhớ rõ, lúc ấy cùng với @Moon và Tạ tiên sinh ăn cơm, Tạ tiên sinh nói anh ấy làm việc ở Quân Diệu?】

Liêu Bác Nghệ:【Mẹ nó thì ra là làm việc kiểu này. [che mặt khóc lớn.emoji]】

Chương Bối Dương:【Cho nên… Nghe Tạ tiên sinh nói, trợ giảng @Moon của chúng ta thoát ế rồi? Mẹ nó, hiện tại rất muốn phát tiết, nhưng cái gì cũng không thể nói!!!】

Hoàng Đào Ninh:【Nghĩ tới giá trị nhan sắc của trợ giảng @Moon cùng Tạ tiên sinh, còn có hình ảnh bọn họ đứng chung một chỗ, chỉ cảm thấy trái tim thiếu nữ này sắp chịu không nổi!】

Hoàng Đào Ninh:【Rốt cuộc là cái hiện trường tiểu thuyết gì vậy chứ!!!】

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Cô bắt đầu giả chết.

Mặc cho mọi người trong nhóm liên tục @ cô mà bát quái, cô yên lặng giả chết, giả vờ như bản thân cái gì cũng không biết.

Cho đến khi người trước giờ không lần nào tham gia vào mấy trò bát quái của bọn họ, Giang Văn, cũng nhắc tới cô trong nhóm.

Giang Văn:【@Moon, không phải cô cũng đến nghe phát biểu sao? Nhìn Tạ tổng ở trước mặt mọi người bày tỏ tình yêu, trợ giảng có vui không?】

“…”

Có phải không nói gì thì cậu sẽ chết không hả?

Những lời này của Giang Văn vừa xuất hiện, nhóm chat đã bắt đầu náo loạn.

Hoàng Đào Ninh:【Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, trợ giảng, cô ở đâ[email protected]

Đàm Tân:【A hình như mình nhìn thấy trợ giảng rồi, hehehe, trợ giảng thật sự ở đây!!!】

“…”

Kỷ Minh Nguyệt tắt điện thoại, tiếp tục làm rùa rụt cổ.

Cũng không phải không dám thừa nhận, chỉ là khoa trương trước mặt học sinh cũng không tốt lắm.

… Đương nhiên, hành động vừa rồi của Tạ tiên sinh cũng đủ khoa trương rồi.

Lý Linh San chú ý tới động tác của Kỷ Minh Nguyệt, có chút nghi hoặc hỏi cô: “Minh Nguyệt, cậu làm sao vậy? Sao trông cậu lại tuyệt vọng thế?”

Kỷ Minh Nguyệt thở dài, rất chân thành mà nói: “Sự thật mình là bạn gái của Tạ tổng bị phát hiện rồi.”

Lý Linh San trầm mặc hai giây.

“Cậu còn chưa tỉnh ngủ à?”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt nhất thời nghẹn lời.

Mẹ nó.

Sao lại thế này, chẳng lẽ cô nhìn không giống bạn gái của Tạ Vân Trì sao!

Tựa hồ là nhìn thấu biểu tình của Kỷ Minh Nguyệt, Lý Linh San yên lặng gật gật đầu: “Có cảm giác Tạ tổng sẽ thích kiểu tiểu thư khuê các hiền lương thục đức.”

Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy bị công kích.

Đang chuẩn bị nói cái gì, Kỷ Minh Nguyệt liền chú ý tới một nam sinh ở phía trước nhận micro trong tay nhân viên công tác, bắt đầu đưa ra vấn đề đầu tiên.

Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, nam sinh nọ đẩy đẩy mắt kính: “Xin chào Tạ tổng, tôi là sinh viên năm ba của học viện Tài chính, tên là Lý Thường Canh, tôi muốn hỏi anh…”

Mọi người đồng loạt bình ổn hô hấp.

“Nếu biểu hiện xuất sắc trong kỳ thực tập hè ở Quân Diệu thì sẽ có khen thưởng như thế nào?”

“…”

Tất cả những người mang tâm trạng bát quái đều động loạt thở dài, tỏ ra bất mãn với nam sinh vừa đưa ra vấn đề.

Thực tập thì có gì đáng nói!

Hỏi về bạn gái!

Bạn! Gái!

Tạ Vân Trì nghe rất nghiêm túc, sau khi nam sinh hỏi xong thì cũng không có bất kỳ dao động nào, chỉ kiên nhẫn mà giới thiệu.

Thanh âm của anh vốn dĩ êm tai, ngữ khi cũng rất ôn hòa, cho dù là đang nói về một việc rất buồn tẻ với đại đa số người nhưng cũng khiến người ta có chút say mê.

Kỷ Minh Nguyệt tuy đã nghe qua thanh âm ôn nhu của Tạ Vân Trì rất nhiều lần, nhưng lúc này vẫn cảm thấy trái tim của mình nhảy lên, “Bùm” một tiếng.

Cách nhau một đám người, nhìn anh tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, giống như quay lại thời cao trung, cô chưa một lần nào bỏ lỡ dáng vẻ chói mắt của anh.

Sau khi nam sinh nọ ngồi xuống, mọi người nhìn đông nhìn tây.

Sau đó, một nữ sinh hàng trên cùng dũng cảm đứng lên, thanh âm cò hơi run, nhưng vẫn nỗ lực đại diện mọi người mà hỏi ra vấn đề kia.

“Cảm ơn Tạ tổng…”

Tạ Vân Trì cười thành tiếng, cố đè thấp thanh âm, thành công làm nữ sinh kia đỏ mặt.

“Còn chưa nói chuyện sao đã cảm ơn rồi?”

“… Mẹ nó.”

Kỷ Minh Nguyệt nhìn thấy Lý Linh San bên cạnh đã không chịu nổi mà ôm ngực.

Lý Linh San còn không quên nhẹ giọng nói thầm: “Anh ấy có thể đừng cười không, cười đẹp đến mức phụ nữ đã kết hôn cũng chịu không nổi.”

Kỷ Minh Nguyệt tỏ vẻ tán đồng, sau đó liên tục nhắn tin cho Tạ Vân Trì.

Moon:【Đừng có cười!!! Không được cười với mấy nữ sinh, anh sẽ làm người khác không chịu nổi!!!】

Moon:【Anh đừng có quên anh là người có bạn gái rồi, còn cười như vậy nữa em sẽ đánh anh.】

Moon:【Bản thân anh còn không ý thức được bộ dáng của bản thân thu hút thế nào à?!】

Cô nghĩ nghĩ, lại bổ sung.

Moon:【Còn có, buổi tuyên truyền quan trọng như vậy, anh đừng làm bại lộ thân phận của em, hiểu chưa?】

Mắng Tạ Vân Trì một phen, Kỷ Minh Nguyệt mỹ mãn mà cất điện thoại.

Rồi sau đó, hoàn toàn ngoài dự đoán của Kỷ Minh Nguyệt, Tạ Vân Trì ở trên sân khấu vậy mà lại lấy điện thoại ra trước mặt bao nhiêu con người, nhìn thử tin nhắn, như có như không mà nhìn về phía cô một cái.

Người chủ trì lập tức hỏi: “Tạ tổng có việc gì gấp sao?”

Tạ Vân Trì tiên sinh bị vợ quản quá nghiêm, lần này thực sự không lộ ra nụ cười kia nữa, biểu tình nhàn nhạt: “Không có gì, bạn gái quản nghiêm, cô ấy không cho tôi cười với người khác.”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt xấu hổ vùi đầu xuống.

Mẹ nó.

Tạ Vân Trì nhất định không phải là người!

Hoàn toàn bất đồng với phản ứng của Kỷ Minh Nguyệt, mọi người vừa nghe thấy mấy lời này của Tạ Vân Trì, đồng thời “Mẹ nó”.

Người chủ trì cũng sửng sốt, chỉ cảm thấy bản thân vừa bị nhét một đống cẩu lương vào miệng, quả thực có chút nói không nên lời, cả người đều rơi vào trạng thái đơ cứng.

Muốn hét lên thể hiện sự kích động của chính mình, lại muốn khóc lóc thể hiện sự chua xót trong lòng, còn muốn bất mãn thể hiện tâm lý bát quái.

Nhưng mà, nhưng mà…

Bởi vì phải tuân thủ nguyên tắc công việc, người chủ trì chỉ có thể áp chế cảm xúc, cười với Tạ Vân Trì, sau đó liều mạng đưa mắt ra hiệu với nữ sinh kia, ý bảo cô mau mau hỏi ít chuyện riêng tư kín đáo.

Nữ sinh kia còn đang đắm chìm trong nụ cười khi nãy của Tạ Vân Trì, đầu óc xoay mòng mòng, mặc cho ánh mắt của người chủ trì giống như sắp rút gân mình, vẫn nghĩ không ra bản thân tính hỏi cái gì.

Cô há miệng thở dốc, cảm thấy khả năng vận dụng đầu óc của mình hình như không được tốt.

Nhìn về phía bạn bè xin giúp đỡ, vẻ mặt của bọn họ cũng không khác là bao.

Hỏi vấn đề gì bây giờ?

Hỏi Tạ tổng sao lại đẹp trai như vậy sao?

Hơn nửa ngày, nữ hài tử mới bày ra vẻ mặt đưa đám: “Thực xin lỗi, tôi không có vấn đề gì.”

Điên rồi, đều điên rồi.

Kỷ Minh Nguyệt thầm cảm khái trong lòng, sức chống cự của đám tiểu cô nương này đúng là không đủ lớn.

Bất quá ngẫm lại, dường như cũng có thể thông cảm được.

Bản thân cô là người sớm chiều ở chung với Tạ Vân Trì còn thường xuyên không chống cự được, càng không nói đến mấy tiểu cô nương chưa trải sự đời này.

Buổi tuyên truyền cứ thế kết thúc trong trạng thái kỳ quái.

Chỉ là, người chủ trì rõ ràng đã tuyên bố buổi tuyên truyền đến đây là kết thúc, nhưng Tạ Vân Trì còn đứng ở trên sân khấu, mọi người ở dưới cũng không chịu đi.

Cứ ngồi ở đó, cái mông giống như bị gắn keo lên ghế.

Tạ Vân Trì còn đang ở trên sân khấu nói chuyện với lãnh đạo của học viện Tài chính, mọi người ở dưới vẫn rất kiên định mà bất động, hoặc là giả bộ chơi điện thoại, hoặc là giả bộ đang nói chuyện phiếm, không người nào chịu rời khỏi hội trường trước Tạ Vân Trì.

Kỷ Minh Nguyệt cúi thấp đầu, nhìn đám học sinh của mình đang rục rịch ở một góc khác, hạ giọng hỏi Lý Linh San: “Cậu có biết học viện Tài chính có cửa ra nào khác không?”

Lý Linh San có chút tò mò không biết Kỷ Minh Nguyệt bị làm sao, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, chỉ nói: “Ừm, có một cái.”

Kỷ Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.

Hiện tại mà bị đám học sinh kia ngăn lại, cô sẽ bị truy hỏi đến chết!

Aaaa, bọn họ có bản lĩnh thì đi mà hỏi Tạ Vân Trì, dựa vào cái gì mà đều khi dễ cô!

Kỷ Minh Nguyệt bảo Lý Linh San đứng lên, cùng nhau lén trốn đi.

Cô vừa mới đứng lên, còn chưa cất bước, liền nghe được thanh âm quen thuộc truyền đến từ trên sân khấu.

Gọi…

“Miêu Miêu.”

Kỷ Minh Nguyệt cứng đờ, duy trì tư thế quỷ dị ba giây.

Ba giây sau, cô nỗ lực mà bỏ qua ánh mắt trên sân khấu, còn muốn kéo Lý Linh San đi.

Cái gì mà Miêu Miêu, cô không biết!

Người trên sân khấu cũng có chút bất đắc dĩ.

Hiện trường yên tĩnh đến mức làm người ta bất an, thanh âm của nam nhân lần nữa truyền đến, lần này gọi…

“Kỷ Minh Nguyệt.”

Lý Linh San: “…”

Lý Linh San: “??”

Lý Linh San: “!!”

Lần này Kỷ Minh Nguyệt triệt để mà đứng hình tại chỗ.

Mọi người tựa hồ đề ý thức được cái gì đó, tất cả đều theo ánh mắt của Tạ Vân Trì mà nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt.

Sau đó bắt đầu ghé tai nói nhỏ, thảo luận xem người này rốt cuộc là ai, dạy ở học viện nào.

Giữa mấy trăm mấy ngàn người, chỉ có mình Tạ Vân Trì duy trì sự bình tĩnh, còn không quên gật gật đầu với lãnh đạo học viện Tài chính, lại nhìn Kỷ Minh Nguyệt nói:

“Buổi tuyên truyền cũng đã kết thúc rồi, em còn không tính nhận người bạn trai này à?”



Tác giả có lời muốn nói:

Tạ ca ca: Anh thật sự không định làm bại lộ thân phận của em trong buổi tuyên truyền. Anh tính là sau khi kết thúc mới làm ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play