Kỷ · đột nhiên bị bắt nghèo · còn bị bắt phá sản · Minh Nguyệt: “…”
Đến bản thân cô còn không thể tưởng tượng ra cảnh đó.
Kỷ gia là một xí nghiệp lớn về địa ốc ở Đoan Thành, mấy năm nay lại càng thêm hô mưa gọi gió, trên người cô ngoại trừ bộ đồ phù dâu thì chính là trang sức phiên bản giới hạn, nói một câu “Kỷ gia phá sản”, Tạ Vân Trì sẽ tin sao?
Trừ phi cậu ta là tên ngốc.
Từ đầu tới đuôi, cô một câu cũng chưa kịp nói, kịch bản đều là do đạo diễn Thư an bài.
Mẹ nó mấu chốt là bản thân cô còn không có kịch bản trong tay.
May mắn là, cái bàn này ngoài nữ sinh vừa tò mò cũng mấy người bạn biết rõ tình huống, những người còn lại đều không nghe thấy cuộc đối thoại của Thư Diệu và Tạ Vân Trì.
Bằng không, có khả năng cô sẽ phải diễn một màn “Là tôi phá sản” cho mọi người xem.
Kỷ Minh Nguyệt hơi mang theo ý xin lỗi nhìn về phía Tạ Vân Trì, mở miệng: “Ngại quá, Diệu Diệu cô ấy…”
Mấy chữ “Đầu óc không tốt lắm” còn chưa nói ra, cô liền thấy Tạ Vân Trì hơi suy tư…
Gật gật đầu.
Tiếng nói ôn nhu như trăng sáng: “Tôi rất thông cảm cho Kỷ gia, Kỷ tiểu thư…”
…
Thật sự là một tên ngốc.
Lần này Kỷ Minh Nguyệt vẫn không thể mở miệng, thậm chí Thư Diệu còn chưa kịp nói tiếp, bạn học Hạ Doanh bên cạnh đã tiếp lời.
Hơn nữa còn là ngữ khí vô cùng tự nhiên như anh em tốt: “Trì ca, không cần khách khí như vậy, mọi người đều là bạn cùng trường, không cần phải gọi ‘Kỷ tiểu thư’. Gọi cậu ấy là Miêu Miêu giống bọn tôi là được, cách xưng hô này có phải rất đáng yêu không?”
?
Mẹ nó vừa rồi là ai nói Tạ Vân Trì vừa ngồi xuống thì ngay cả lời cũng không dám nói?
Hiện tại đã coi Tạ Vân Trì là anh em tốt, chỉ kém chút nữa uống rượu vung quyền xưng huynh gọi đệ, chẳng lẽ đây là nhân cách thứ hai của vị họ Hạ nào đó sao?
Thậm chí xưng hô “Tạ nam thần” cũng biến thành “Trì ca” rồi?
Mấu chốt chính là…
Tạ tổng là một vị công dân tốt, biết lời nào nên nghe, là một người bạn cùng trường hiểu ý.
Ý cười trong mắt anh sâu hơn, lại một lần đem ánh mắt chuyên chú dừng trên người Kỷ Minh Nguyệt.
Rồi sau đó gọi cô:
“Miêu Miêu.”
… Cách xưng hô này vốn là thứ Kỷ Minh Nguyệt tưởng rằng cả đời này cũng không thể nghe được từ miệng Tạ Vân Trì.
Trước mắt bao người, một sự tê dại không giải thích được bỗng nhiên lao thẳng từ xương cụt đến trung khu thần kinh.
Thần sắc Kỷ Minh Nguyệt cứng đờ.
Xưng hô “Miêu Miêu” này, từ nhỏ đến lớn cô đã nghe rất rất nhiều lần. Có thể là tính cách thực sự có chút giống mèo con, cha mẹ, họ hàng, tất cả bạn bè đều gọi cô như thế, Kỷ Minh Nguyệt cũng chưa bao giờ cảm thấy xưng hô này có gì đặc biệt.
Nhưng đến hôm nay, cô mới phát hiện…
Chẳng qua là bởi vì Tạ Vân Trì không gọi cô như vậy mà thôi.
A a a xưng hô này cũng quá thân mật rồi!!!
Có chút ái muội, từng chút từng chút tràn ngập trong không khí giữa hai người thông qua xưng hô này.
Tạ Vân Trì gọi xong cũng dừng một chút, lúc này mới tiếp tục nói tiếp đề tài vừa rồi: “… Chúng ta đều là bạn cùng trường, nếu Miêu Miêu gặp phiền toái, tất nhiên tôi sẽ hỗ trợ. Huống chi, trước đó không lâu Miêu Miêu còn giúp em gái tôi.”
Cứ như vậy mà nói rất tự nhiên.
Kỷ Minh Nguyệt trong nháy mắt liền hiểu rõ.
Trước đó không lâu cô giải vây cho Thời Thần, cho nên hôm nay Tạ Vân Trì mới bỏ thời gian ra tham gia hôn lễ của Diệu Diệu, thuận tiện nói cảm ơn mình, sau đó dùng chuyện thuê nhà này để báo đáp ân tình?
Nghĩ như vậy, Kỷ Minh Nguyệt cũng bình tĩnh lại.
Tuy rằng cô cảm thấy chuyện giúp đỡ Thời Thần lúc đó không có gì lớn, nhưng Kỷ Minh Nguyệt biết, Tạ Vân Trì không phải người thích nợ ân tình.
Nếu làm như vậy có thể khiến Tạ Vân Trì cảm thấy nhẹ nhàng hơn, nhân tiện có thể giải quyết chuyện thuê nhà của chính mình, Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy cũng không có vấn đề gì lớn.
Thiệu Trạch Vũ đập tay lên bả vai Tạ Vân Trì, bộ dáng anh em tốt còn hơn cả Hạ Doanh, quả thực sắp biến thành keo 502: “Chà, việc này cứ như vậy đi! Bằng không Miêu Miêu mỗi ngày đều ở trong nhóm chat hỏi ý kiến bọn này về việc thuê nhà, bọn này cũng sắp thành bảo mẫu của cậu ấy rồi.”
Trong cái đầu nhỏ bé của Kỷ Minh Nguyệt tràn ngập dấu chấm hỏi.
Cô có sao?
Thư Diệu cùng Hạ Doanh nói như vậy thì còn chấp nhận được, Triệu Thạch Vũ nhà cậu hẳn là hôm nay mới biết được mình phải thuê nhà đi?
Cô kết bạn kiểu gì vậy nè!
Dưới sự khuyến khích của bà mối Thư, Tạ Vân Trì cùng Kỷ Minh Nguyệt trao đổi phương thức liên lạc.
Kỷ Minh Nguyệt nhìn cái tên 【Tạ Vân Trì】 trong điện thoại, nhịn không được mà hoảng hốt.
Cô lúc cao trung mà biết bản thân có được ngày này, có thể dễ như trở bàn tay mà lấy được phương thức liên lạc của Tạ Vân Trì, nhất định sẽ hâm mộ cùng ghen tị đến phát điên mất?
Tạ Vân Trì liếc liếc màn hình điện thoại, như không để ý mà hỏi: “Miêu Miêu, cậu muốn thuê nhà như thế nào?”
“Gần đại học Viễn Thành được không?”
… Càng gần càng tốt.
Kỷ Minh Nguyệt lý trí mà đem mấy từ này nuốt ngược trở lại.
Cô thật sự quá tham ngủ, cho nên cách đại học Viễn Thành càng gần, cô càng có thể ngủ thêm.
Kỳ thật giáo viên và nhân viên trong trường có thể đăng ký ở ký túc xá, nhưng khi đó Kỷ Minh Nguyệt nghĩ rằng bản thân có nhà riêng, nên không tính ở nội trú.
Ừm, hiện tại thì…
Cảm thấy lúc đó đầu óc mình không ổn lắm.
Bất quá vừa mới nghĩ như vậy, Kỷ Minh Nguyệt đã bắt đầu giải vây cho chính mình.
Lúc đó ai có thể nghĩ căn hộ đã được sửa sang đàng hoàng hay chưa! Đều do phụ hoàng đại nhân làm việc không đáng tin!
May mắn chính là, Tạ Vân Trì nghĩ nghĩ: “Tôi có một căn hộ ở đường Trí Tri, quét tước một chút liền có thể trực tiếp vào ở.”
Mắt Kỷ Minh Nguyệt sáng lên.
Đường Trí Tri, không phải là ở cửa nam sao?
Cô buông chén rượu trong tay, gật đầu: “Cứ quyết định như vậy, tiền thuê nhà tôi sẽ trả theo giá thị trường!”
Mấy người trên bàn lại hàn huyên trong chốc lát, lúc này mới tản đi.
Ngày hôm nay tuy phù dâu rất vất vả, nhưng trong lúc vô ý lại giải quyết được một chuyện phiền toái, còn gặp được đối tượng… À không, bạn học cao trung mười năm trước, Kỷ Minh Nguyệt cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Kỷ Minh Nguyệt đương nhiên là phải ở lại một lúc.
Cô vừa mới thay quần áo xong liền nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên.
Tin nhắn Wechat.
Kỷ Minh Nguyệt tùy ý mở khóa màn hình, liền thấy được người gửi…
Tạ Vân Trì.
Thần sắc trong nháy mắt hơi cứng.
101325:【À, tôi quên không nói.】
101325:【Căn hộ kia, hẳn là tôi chỉ có thể cho cậu thuê tầng hai.】
… Dường như không có vấn đề gì.
Một mình cô cũng không ở được nhiều như vậy, ở tầng hai là được.
Tuy nói như thế, Kỷ Minh Nguyệt vẫn nhân tiện hỏi một câu.
Moon:【Được thôi. Cậu muốn cho người khác thuê sao?】
Bên kia trả lời rất nhanh.
101325:【Không. Chỗ đó gần Quân Diệu, cho nên thỉnh thoảng khi vội tôi sẽ ở đó qua đêm.】
101325:【Nếu cậu để ý, có thể thuê căn ở đường Tử Ngọ.】
Đường Tử Ngọ cách đó rất xa, so với căn hộ ở Trí Tri kia thì phải dậy sớm hơn nửa giờ.
… So sánh hai cái, hơn nữa cô cũng sẽ không ở quá lâu, chủ nhà còn nói là “thỉnh thoảng”, Kỷ Minh Nguyệt cơ hồ không cần suy nghĩ, quyết đoán đáp ứng.
Moon:【Cứ thuê căn ở đường Trí Tri đi, không có việc gì, cảm ơn chủ nhà.】
Tắt điện thoại, Kỷ Minh Nguyệt đi giúp Thư Diệu thu dọn.
Làm được một nửa, cái đầu nhỏ của cô hồi tưởng lại sự việc có gì đó không đúng.
… Chủ nhà?
Chủ nhà là ai cơ?
… Tạ Vân Trì?!
Mẹ nó!!! Cô vừa nói cái gì vậy!!!
Kỷ Minh Nguyệt vội vàng cầm lấy điện thoại nhìn lại, trên màn hình hiện lên dòng chữ “Không có việc gì” rất rành mạch, không sai sót cái gì.
… Ôi.
Đó là Tạ! Vân! Trì!!!
Tuy nói vừa rồi Tạ Vân Trì nói thỉnh thoảng sẽ đến căn hộ kia, nhưng…
Cô cùng Tạ Vân Trì.
Đơn độc hai người.
Một căn hộ.
Hai chữ “sống cùng” nhảy vào đầu Kỷ Minh Nguyệt không chút phòng bị, bộ não khi nghiên cứu luôn luôn không gặp vấn đề, luôn được giáo viên và đồng nghiệp khen kia, sắp dừng hoạt động rồi.
Kỷ Minh Nguyệt lôi kéo Thư Diệu, biểu tình nghiêm túc: “Diệu Diệu, cậu thương lượng với Tạ… Vân Trì một chút, đổi phòng được không?”
Thư Diệu vẻ mặt không hiểu gì, tiếp tục nhìn gương tháo trang sức: “Làm ơn đi, Miêu Miêu thân ái của mình, cậu là một người trong nhà phá sản, một đại tiểu thư gặp nạn, không cần phải kén chọn vậy chứ?”
?
Cái vụ này mẹ nó rốt cuộc là ai an bài cho mình?
Thư Diệu nghĩ nghĩ, lại quay đầu, bắt đầu dặn dò Kỷ Minh Nguyệt: “Lại nói đến cái này, Miêu Miêu à, nếu cậu đã là đại tiểu thư gặp nạn, vậy cậu cũng đừng để lộ chân tướng trước mặt Tạ nam thần đó.”
Kỷ Minh Nguyệt thật không hiểu nổi.
Hạ Doanh giải thích: “Cậu ở trước mặt cậu ta, phải tiết kiệm, đừng có dùng đồ hiệu, người phá sản vạn lần đừng OOC.”
(OOC: Out Of Character. Điều này có nghĩa đối tượng được nhắc đến đang “thoát vai”, ở bên ngoài bối cảnh xung quanh, tính cách khác hẳn với tính cách được mặc định)
“…”
Kỷ Minh Nguyệt lặng im ba giây, nói, “Mình cảm thấy kỳ thật là các cậu đang ghen ghét mình có tiền.”
Thư Diệu cùng Hạ Doanh hoàn toàn không che giấu, đồng thời gật đầu: “Không sai.”
Giai cấp tư sản cuối cùng cũng bị đánh bại!
Giai cấp vô sản có thể đứng lên rồi!
***
“Lão Tạ, nghe nói hôm nay cậu đi tham gia hôn lễ của bạn học cao trung?” Trong giọng của Phó Tư Viễn tràn đầy ý cười, hoàn toàn cười ngoác đến mang tai.
Trên thực tế, khi Phó Tư Viễn trong lúc vô ý nhìn thấy tin này trong nhóm chat cao trung, thật sự làm anh thấy buồn cười.
Làm ơn đi, Tạ Vân Trì là ai chứ?
Khi cao trung đã thường xuyên không thấy bóng dáng, bận vô cùng, nhưng nhân duyên của anh ta lại thực sự không tồi; hiện tại Tạ Vân Trì thường xuyên bận đến mức cơm cũng không kịp ăn, ngay cả người bạn tốt nhiều năm như anh còn khó có khi hẹn được người nọ ăn bữa cơm.
Kết quả hiện tại có người nói cho anh biết, Tạ Vân Trì, bỏ thời gian đi tham gia hôn lễ của một bạn học không tính là thân thiết, thậm chí là có khi còn chưa nói chuyện với nhau bao giờ?
Nói cho anh là heo biết bay còn đáng tin hơn.
Phó Tư Viễn càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười: “Cậu nói xem, vì cái gì lại có cái tin đồn không có cơ sở này?”
Cười đến một nửa, anh nghe thấy Tạ Vân Trì cũng cười một tiếng: “Ừm, bởi vì tôi thật sự đi.”
…
Phó Tư Viễn ngẩng đầu nhìn trời.
Không có heo.
“Không phải, tôi nói này lão Tạ.” Phó Tư Viễn cảm thấy bản thân gặp quỷ, “Cậu như thế nào lại quyết định tham gia hôn lễ của Thư…”
Tạ Vân Trì nhắc: “Thư Diệu.”
“Đúng, hôn lễ của Thư Diệu?”
Không đợi Tạ Vân Trì trả lời, Phó Tư Viễn liền nghe thấy phía bên kia rất ồn ào, anh nghe một chút liền sửng sốt: “Mẹ nó, cậu đang ở sân bay?”
Tạ Vân Trì lên tiếng: “Ừm, đi thành phố B công tác.”
Nói đúng ra, là từ tiệc cưới chạy thẳng ra sân bay.
“Cậu đừng nói với tôi, cậu vì tham gia hôn lễ này, không quản ngày đêm mà lùi lại thời gian công tác?!”
Tạ Vân Trì cười cười, không nói chuyện. Phó Tư Viễn cũng đã nghe hiểu ý tứ của anh.
“Cậu rốt cuộc là vì cái gì chứ?”
Trầm mặc thật lâu.
Bên kia lại vang lên âm thanh của sân bay, còn có giọng nói của thư ký: “Tạ tổng, nên đi đăng ký rồi.”
Tạ Vân Trì không muốn nói, không ai có thể cạy một chữ nào trong miệng anh ra.
Phó Tư Viễn biết rõ bản tính của bạn thân, lắc lắc đầu liền chuẩn bị tắt điện thoại: “Thôi, vậy cậu bận…”
Anh chỉ nói được một nửa, nương theo tiếng ồn ào của sân bay, tiếng nói dễ nghe của Tạ Vân Trì xuyên qua màn hình điện thoại mà truyền tới.
“Muốn gặp cô ấy một lần.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Vân Trì: Gặp xong mới phát hiện, còn muốn gặp cô ấy thêm hàng ngàn hàng vạn lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT