*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Phụt khụ khụ khụ……”
Kỷ Minh Nguyệt mới vừa ăn được một miếng, lập tức bị sắc đến mức điên cuồng mà ho khan.
Tạ Vân Trì nhanh chóng lấy chai nước, còn rất thân thiết mà mở nắp chai cho cô.
Kỷ Minh Nguyệt uống mấy ngụm nước mới cảm thấy mạng mèo được bảo vệ.
Cô vẻ mặt phức tạp mà ngẩng đầu nhìn nhìn nữ sinh vừa hỏi chuyện…
Hoàng Đào Ninh.
Cô đầy khát khao và hâm mộ nhìn Kỷ Minh Nguyệt, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, vấn đề vừa rồi là Hoàng Đào Ninh hỏi thật lòng.
Tùy tiện nhìn chung quanh một vòng, phát hiện mọi người đều có biểu cảm giống Hoàng Đào Ninh
… Ngoại trừ Liêu Bác Nghệ đang xấu hổ đỡ trán.
Bất quá ngẫm lại, Kỷ Minh Nguyệt cũng hiểu được vì sao bọn họ lại có suy nghĩ như vậy.
Một nam một nữ trưởng thành, vào thời điểm này lại cùng nhau ra ngoài ăn, dường như ngoài quan hệ người yêu thì cũng chả thể nghĩ ra cái gì khác.
À, còn có khả năng là…
Không chờ Kỷ Minh Nguyệt suy nghĩ ra chữ kia nói như thế nào, liền nghe thấy Đàm Tân như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mà nói, “Nói không chừng không phải bạn trai, là chồng đúng không!”
“…”
Biểu tình của Kỷ Minh Nguyệt càng thêm phức tạp.
Tạ Vân Trì nhẹ giọng bật cười, lập tức thu hút lực chú ý của mọi người xung quanh.
Vừa rồi đều chỉ dám trộm đánh giá Tạ Vân Trì, hiện tại nghiêm túc nhìn thử, lại nhìn thấy Tạ Vân Trì cười…
Mấy nữ sinh đều có chút đỏ mặt, vội vàng dời tầm mắt, không dám nhìn chằm chằm Tạ Vân Trì nữa.
Cũng quá đẹp đi…
Biểu tình của Tạ Vân Trì mang theo vài phần sung sướng, không coi ai ra gì mà cầm lấy một xiên thịt, dùng đũa rút thịt để vào trong bát, gắp một miếng nếm thử.
Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng là chuyện này khi người khác làm thì ít nhiều cũng sẽ có vài phần thô lỗ, nhưng khi anh làm thì lại là cảnh đẹp ý vui.
Nhìn đôi tay thon dài xinh đẹp kia đi, nhìn động tác thành thạo mà ưu nhã kia đi, nhìn dung mạo hoàn mỹ kia đi…
Ngọn đèn dầu trên phố ăn vặt phồn hoa cũng trở thành bối cảnh nâng tầm vẻ đẹp của anh.
Mà Tạ Vân Trì vẫn ngồi đó, khoan thai nếm thử thức ăn, khoé mắt còn mang theo ý cười.
… Giống như một vị thần tiên hiếm khi mới vướng bụi trần.
Những người khác chỉ nhìn thoáng qua nhưng hô hấp cũng hơi chậm lại, cười cũng không dám cười, sợ bản thân quấy rầy anh.
Một không gian yên tĩnh đến vi diệu, chỉ có Kỷ Minh Nguyệt vẫn rất thân thiết nói chuyện với Tạ Vân Trì…
“Cậu cười cái gì, học sinh của tôi đều hiểu nhầm cậu là bạn trai tôi.” Cô liếc nhìn Tạ Vân Trì một cái, lại nhìn nhìn thịt trong bát anh, thoáng nuốt nước miếng, hỏi, “Thịt nướng ăn ngon không?”
Kỷ Minh Nguyệt theo bản năng mà nhìn mấy cái đĩa trên bàn, lúc này mới nhớ tới mình chỉ gọi một phần thịt nướng.
Đương sự đang rất hối hận.
Tạ Vân Trì nhẹ nhướng mày, đẩy cái bát của mình sang, “Muốn nếm thử sao?”
Kỷ Minh Nguyệt chỉ do dự một giây.
Một giây qua đi, sự ham ăn liền chiếm lấy lý trí.
Hơn nữa, cô từng ăn cơm với Tạ Vân Trì nhiều như vậy rồi, nếm thử đồ ăn của anh thì cũng đâu có gì đúng không?
Nghĩ như vậy, Kỷ Minh Nguyệt liền vô cùng tự nhiên mà gắp một miếng, lại thêm chút bột ớt, bỏ vào trong miệng.
Vô cùng vừa lòng mà híp mắt.
Ừm, ăn bình thường cũng rất ngon, nhưng thêm chút bột ớt đúng là quá tuyệt vời.
Dứt khoát mà giơ ngón cái với Tạ Vân Trì, Kỷ Minh Nguyệt lại cầm thêm một xiên khác, bắt đầu ăn.
Đói đến cảnh giới này, quả nhiên ăn cái gì cũng ngon.
Vừa ăn, Kỷ Minh Nguyệt vừa kỳ quái mà mời mọi người đang an tĩnh: “Mọi người ăn đi! Sao lại không nói gì thế?”
Mấy người còn lại đều ngượng ngùng mà cười cười.
Giang Văn khách khí nói mấy câu, sau đó cầm đại một cái gì đó.
Kỳ thật cũng không phải không muốn nói, chẳng qua là cảm thấy rõ ràng là Kỷ Minh Nguyệt và Tạ Vân Trì ngồi ngay bên cạnh bọn họ, nhưng hai người ấy dường như được bao quanh bởi một kết giới vô hình.
Hai người đó nói chuyện với nhau, những người còn lại một câu cũng không thể chen vào.
… Đương nhiên, bọn họ cũng không muốn chen vào.
Bọn họ chỉ muốn an an tĩnh tĩnh mà nghe soái ca cùng mỹ nữ nói chuyện.
Không gian cực kỳ yên tĩnh, thân là đại sư huynh, Giang Văn ra hiệu bằng mắt với một nam sinh tên Chương Bối Dương.
Chương Bối Dương nhận được nhiệm vụ thì lập tức mở miệng, hỏi, “Cái kia…”
Cậu có chút rối rắm về xưng hô, quyết định sử dụng phương thức đơn giản mà sẽ không mắc lỗi, tiếp tục nói: “Tạ tiên sinh, hiện tại anh làm công việc gì?”
Cũng không trách được Chương Bối Dương, hiện tại vẫn không rõ rốt cuộc là vị Tạ tiên sinh này có quan hệ như thế nào với Kỷ trợ giảng, nếu là một người khác thì còn có thể dùng mấy xưng hô đang lưu hành rộng rãi như “Tiểu ca ca” hoặc là “Ca ca”, nhưng mà…
Cũng không biết vì cái gì, vị Tạ tiên sinh này thoạt nhìn là bộ dáng rất dễ gần, nhưng như thế nào cũng cảm thấy không phải người mà bọn họ có thể lôi kéo làm quen.
Cho nên đột nhiên hỏi vấn đề này, Chương Bối Dương cũng thấp thỏm không ngừng…
Tạ Vân Trì sẽ trả lời sao?
Đang lúc lo sợ thì nghe được âm thanh ôn hòa của Tạ Vân Trì: “Là nhân viên văn phòng, làm mấy việc lặt vặt.”
Kỷ Minh Nguyệt đang ăn rất hăng say: “?”
Cậu gọi tổng tài là nhân viên văn phòng?
Làm mấy việc lặt vặt?
“À.” Chương Bối Dương lên tiếng, “Hiện tại anh làm ở chỗ nào? Có tiện nói không?”
Tạ Vân Trì gật gật đầu, “Quân Diệu.”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều “Wow”.
Quân Diệu!
Hai chữ này ở trong lòng bọn họ quả thực là trâu bò, rốt cuộc thì có thể làm việc ở Quân Diệu đều là người có năng lực.
Hơn nữa vị Tạ tiên sinh này chỉ nói là “nhân viên văn phòng”, sau khi được hỏi thì mới nói rõ, còn có thể nhàn nhạt tự nhiên mà nói ra hai chữ “Quân Diệu”, khẳng định là khiêm tốn nhưng rất lợi hại!
Nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người, Kỷ Minh Nguyệt không nói nên lời.
Biết anh làm việc ở Quân Diệu đã hâm mộ đến mức này, nếu biết anh là tổng tài của Quân Diệu thì sẽ như thế nào đây?
Bất quá, chủ đề nói chuyện dần dần thay đổi.
Đàm Tân hỏi Hoàng Đào Ninh, “Đào Ninh, sao mình lại cảm thấy gần đây Bạch Đào có chút kỳ lạ? Giống như bị đả kích vậy?”
Đả kích?
Kỷ Minh Nguyệt sửng sốt, nghiêng đầu liếc nhìn Tạ Vân Trì
Anh dường như không nghe thấy, chỉ an tĩnh mà ăn, thoạt nhìn giống như không hề quen biết Bạch Đào.
Hoàng Đào Ninh lắc lắc đầu: “Mình cũng không rõ lắm, nhưng gần đây cậu ấy dường như thực sự có chút nản lòng, người không biết còn tưởng bị thất tình.”
… Thất tình.
Bây giờ Kỷ Minh Nguyệt có thể xác định 100%, Bạch Đào cùng Tạ Vân Trì không có quan hệ gì.
Kỷ Minh Nguyệt nhẹ nhướng mày, dùng khăn giấy lau tay, bắt đầu nhắn tin cho Tạ Vân Trì.
Moon:【Giá thị trường của Tạ tiên sinh cũng thật tốt nha.】
Moon:【Cự tuyệt người ta thuần thục như vậy, Tạ tiên sinh hẳn là không thiếu người theo đuổi nhỉ?】
Moon:【Nhìn Tạ tiên sinh rất dày dặn kinh nghiệm nha.】
…
Thông báo tin nhắn Wechat của Tạ Vân Trì không ngừng vang lên, anh cầm điện thoại đọc, không hề tắt điện thoại, cũng không trả lời, sau đó tiếp tục mang theo ý cười mà ăn.
Những người chung quanh đều có thể cảm nhận được, rõ ràng là biểu tình cũng thái độ của anh vừa rồi không có gì biến hóa, nhưng lại khiến người khác cảm thấy…
Cảm giác sung sướng đang bao trùm cả người anh.
Chương Bối Dương nhịn không được hỏi: “Tạ tiên sinh là có chuyện gì bận sao? Anh vẫn luôn không ngừng xem điện thoại.”
Tạ Vân Trì thong thả ung dung mà lắc lắc đầu.
Kỷ Minh Nguyệt trộm cười, buông điện thoại, giả vờ cái gì cũng không biết, nghiêm túc mà ăn.
Tạ Vân Trì cũng không nhìn cô, mà ngẩng đầu nhìn Chương Bối Dương, trả lời vấn đề của cậu: “Không có gì, mèo nhà tôi làm ầm ĩ mà thôi.”
Mèo nhà tôi…
Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên.
Chương Bối Dương còn mơ hồ: “Mèo nhà anh cũng thật thú vị, lại còn biết gửi tin nhắn. Không biết còn tưởng là người đó?”
Nhắc tới mèo, mọi người đều hứng thú.
Hoàng Đào Ninh: “Tạ tiên sinh, mèo nhà anh đáng yêu không?”
Tạ Vân Trì cười khẽ: “Rất đáng yêu.”
Đàm Tân hâm mộ: “Tôi cũng muốn nuôi mèo, nhưng ở ký túc xá không nuôi được. Tạ tiên sinh, nuôi mèo có phiền toái không?”
“Cũng bình thường.” Tạ Vân Trì giương khóe mắt, “Thỉnh thoảng còn rất biết bảo vệ chủ nhân.”
…
Mẹ nó.
Đầu Kỷ Minh Nguyệt càng lúc càng cúi sâu, thiếu chút nữa là cắm mặt vào bát.
Nữ hài tử ngồi ở bên cạnh nhìn cô, có chút kinh ngạc: “Trợ giảng, sao mặt của cô lại đỏ thế? Cả tai cũng đỏ, là do nóng quá sao?”
Kỷ Minh Nguyệt xua tay ý bảo mình không có việc gì, mà Chương Bối Dương ngồi ở đối diện đang nói chuyện với Tạ Vân Trì lại nghe thấy anh cười một tiếng.
Chương Bối Dương: “?”
“Tạ tiên sinh cười cái gì vậy?”
Cậu tự ngẫm lại, vừa rồi không phải cậu đang kể chuyện hai ngày trước gặp một con mèo ở trong trường nên đi mua ít đồ ăn, kết quả lại bị con mèo đó khinh thường sao?
Buồn cười như vậy à??
Tạ Vân Trì lại lần nữa cười khẽ, gật gật đầu: “Không có việc gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới mấy chuyện của mèo nhà tôi thôi.”
Chương Bối Dương hiểu ra, nhìn về phía Tạ Vân Trì: “Xem ra Tạ tiên sinh rất thích mèo của anh.”
Tạ Vân Trì quay đầu nhìn Kỷ Minh Nguyệt một cái, cười thâm sâu, lại nói với Chương Bối Dương, “Cảm thấy rất ngốc.”
…
Cậu mẹ nó mới ngốc!
Cả nhà cậu đều ngốc!
Kỷ Minh Nguyệt không muốn nói gì, cầm một xiên mực to, hung tợn mà cắn một miếng.
… Rất ngon.
***
Bữa tối kiêm bữa khuya này, dưới sự lôi kéo của mọi người, ăn hết hai tiếng đồng hồ.
Tạ Vân Trì còn gọi thêm một ít mực cùng thịt nướng.
Khi Đàm Tân hỏi thì Tạ Vân Trì chỉ nói: “Ăn khá ngon.”
Sau đó mấy món đó phần lớn đều bị Kỷ Minh Nguyệt gắp mất từ bát của anh.
Thời điểm bà chủ lại mang đồ ăn tới, Giang Văn hỏi: “Bà chủ, tính tiền đi?”
“Không cần không cần.” Bà chủ liên tục xua tay, lại chỉ chỉ Tạ Vân Trì, “Soái ca này đã thanh toán hết rồi, mấy đứa cứ yên tâm ăn đi.”
“Cái này sao mà được chứ.” Chương Bối Dương đã hoàn toàn trở thành fan của Tạ Vân Trì lập tức lên tiếng, “Chúng ta nhiều người như vậy, sao có thể để Tạ tiên sinh mời!”
Chỉ có Kỷ Minh Nguyệt không thèm để ý, còn nói với Chương Bối Dương: “Không sao, cậu ấy có tiền, để cậu ấy trả là được.”
Hơn nữa, cùng học sinh ăn cơm, làm gì có đạo lý để học sinh trả tiền.
Nhưng Tạ Vân Trì vẫn không hề có ý định buông tha cho cô.
Ngữ khí trêu chọc: “Ừm, không sao.”
“Coi như mua miêu lương.”
Tác giả có lời muốn nói:Những người còn lại:? Để mua cẩu lương thì có?