Kỷ Minh Nguyệt trải qua hai ngày lệch múi giờ, đến ngày thứ ba mới cảm thấy bản thân đã sống lại.

Kỷ Hoài năm nay học lớp 12, không có ý định đi du học, chỉ thi vào đại học trong nước.

Lúc này cách ngày thi chưa đến 100 ngày, là thời điểm gấp rút nhất.

Trường cao trung Đoan Thành lại tổ chức thi rất chặt chẽ, Kỷ Hoài mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, trời còn chưa sáng đã rời giường, lúc đó chị của cậu còn ngủ; buổi tối đến khuya mới về nhà, kết quả vẫn thấy chị mình đang ngủ.

Kỷ Hoài chỉ hận rèn sắt không thành thép, kỳ thật là có chút ghen ghét, ngồi trên bàn cơm vẫn không quên lải nhải: “Chị, mỗi ngày chị đều ngủ như vậy, không sợ ngủ đến mức đầu óc mơ hồ sao?”

(Chỉ hận rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được)

Đang nói, Kỷ Minh Nguyệt thế mà lại ngáp một cái.

… Hiện tượng người truyền người quá mức mạnh, Kỷ Hoài cũng không tự chủ được mà ngáp một cái.

Kỷ Minh Nguyệt không nói chuyện, chỉ nhìn em trai mình bằng ánh mắt “Cái đồ trứng thối nhà em có tư cách gì mà nói chị”.

“…”

Kỷ Hoài cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Mẹ Kỷ, Chúc Cầm gắp đồ ăn cho cô: “Ăn nhiều một chút, ở bên ngoài sao lại gầy đi nhiều như vậy? Có phải ăn cơm không đúng giờ, cũng không chịu nghỉ ngơi không?”

Kỷ Minh Nguyệt tỏ vẻ ngoan ngoãn, cũng không nói lời nào, chỉ cười cười sau đó tiếp tục ăn cơm.

… Sợ chỉ cần nói thêm, mẹ Kỷ lại đề cập đến chuyện tìm bạn trai, cô sẽ khóc mất.

Đúng lúc màn hình điện thoại sáng lên.

Tuyệt không thể tả:【À đúng rồi, mình quên nói với cậu, trước đó mình có gửi thiệp cưới đến cho Tạ Vân Trì, nhưng thư ký của cậu ta gọi tới nói là lịch trình gần đây đã kín, không tới được.】

Tuyệt không thể tả:【Kỳ thật mình cũng chỉ tiện tay gửi thiệp, không có kỳ vọng là cậu ta sẽ tới, dù sao thì mình cùng cậu ta cũng chỉ học chung một năm lớp 12 mà thôi.】

Tuyệt không thể tả:【Mình chỉ nghĩ là, cậu ta hiện tại lợi hại như vậy, hôn lễ không tới cũng không sao, gửi cái lì xì tới cho có không khí cũng được rồi, cậu nói xem phải không?】

Tầm mắt Kỷ Minh Nguyệt dừng ở ba chữ “Tạ Vân Trì”, bình tĩnh gõ chữ.

Moon:【Cậu ấy còn nhớ cậu sao?】

Kỷ Minh Nguyệt thề, cô thật sự chỉ là thuận miệng hỏi.

Chẳng qua những lời này ở trong mắt Thư Diệu, liền nhiều thêm một chút tư vị khó nói thành lời.

Kỷ Minh Nguyệt đang chuẩn bị cất điện thoại tiếp tục ăn cơm, màn hình lại lần nữa sáng lên, sau đó liên tục nhảy ra thông báo Wechat.

Tuyệt không thể tả:【Kỷ Minh Nguyệt, cậu nói chuyện thế nào vậy, mình và cậu ta tốt xấu gì cũng học chung một năm mà!】

Tuyệt không thể tả:【Tuy rằng mình không nói chuyện với cậu ta, nhưng cái này thật sự không thể trách mình, Tạ Vân Trì tuy nhìn qua thì rất ôn nhu, nhưng mình cảm thấy cậu ta không dễ tiếp cận!】

Tuyệt không thể tả:【… Cậu ta thật sự sẽ không đến mức không nhớ ra mình là ai chứ?】

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Bạn thân của cô hôm nay sao lại sướt mướt thế này?

Chúc Cầm thuận miệng hỏi: “Ai đó?”

“Thư Diệu.”

Chúc Cầm lên tiếng, trên bàn cơm mới vừa yên tĩnh ba giây, Kỷ Minh Nguyệt lại nghe thấy mẹ mình nói.

Lời nói thấm thía.

“Miêu Miêu à, không phải mẹ muốn giục con, con cũng không phải không có ai theo đuổi mà phải không? Mẹ không phải muốn con hiện tại liền có bạn trai, nhưng ít nhất con cũng để ý tới người có tâm ý với con một chút được không?”

Nói xong cũng không quên kể ra một ví dụ, “Con xem Diệu Diệu cũng sắp kết hôn rồi, nếu con là người cuối cùng trong đám bạn kết hôn, ai sẽ làm phù dâu cho con?”

Kỷ Minh Nguyệt bình tĩnh nói: “Kỷ Hoài.”

“…” Chúc Cầm dừng một chút, “Thôi, nếu con thật sự kết hôn, để Kỷ Hoài mặc đồ nữ làm phù dâu cho con cũng được.”

?

Kỷ Hoài vẫn luôn yên lặng ngồi một góc ăn cơm kinh hoàng ngẩng đầu.

Cậu có ý đồ phản kháng: “Con cảm thấy không…”

Một câu cũng chưa nói xong, Chúc Cầm liền liếc cậu bằng ánh mắt “Câm miệng lại cho mẹ”, Kỷ Hoài nghẹn họng, lại cầm lấy đôi đũa tiếp tục ăn cơm.

Chúc Cầm tận tình khuyên bảo con gái: “Lần trước Văn Hiên về nước còn chạy lại nhà chúng ta thăm hỏi tặng quà. Mẹ thấy Văn Hiên cũng rất nghiêm túc, con một chút tâm tư cũng không có?”

Kỷ Minh Nguyệt học em trai cúi đầu ăn cơm.

Không quên ở trong lòng nói thầm, Kỷ Hoài ăn khỏe thật, đã là bát thứ ba rồi.

Chúc Cầm tất nhiên hiểu ý cô: “Vậy con thích người như thế nào? Mấy người bạn của mẹ đều chờ để giới thiệu đối tượng cho con.”

Cũng không biết vì cái gì, có thể là do hai ngày nay trở lại phòng có quá nhiều kỷ vật khiến bản thân hồi tưởng về ký ức thời cao trung, Kỷ Minh Nguyệt vừa nghe được vấn đề này của mẹ, trong đầu lại hiện ra ba chữ…

Tạ Vân Trì.

Kỷ Minh Nguyệt thầm cảm thấy buồn cười, nghĩ nghĩ, thế nhưng thật sự bắt đầu trả lời Chúc Cầm:

“Yêu cầu của con cũng không cao, không thể thấp hơn 1m8, phải gầy nhưng không thể yếu, đẹp trai, thích đọc sách, thành tích tốt, tính cách ôn nhu, hiện tại cũng phải thành công…” Cô nhớ lại mấy lời bát quái của Thư Diệu vài ngày nay, “Ít nhất cũng phải là tổng tài của tập đoàn lớn?”

Chúc Cầm: “…”

Kỷ Hoài: “…”

Ăn xong bát cơm thứ ba, Kỷ Hoài rốt cuộc cũng đặt đũa xuống.

Sau đó thành khẩn kiến nghị: “Chị, không bằng từ giờ trở đi chị xây dựng hình tượng chồng tương lai thực tế hơn một chút đi?”

***

“Hahaha, em trai cậu thật sự nói như thế à?” Thư Diệu từ trong phòng tắm đi ra cười muốn ná thở, “Không tồi, em trai cậu rất biết suy nghĩ, mình thấy nó có tiềm năng đó.”

… Kỳ thật lúc ấy Kỷ Minh Nguyệt cũng nghiêm túc suy nghĩ một phen.

Chúc Cầm cũng bị biểu tình của cô dọa sợ, sốt ruột hoảng hốt mà đuổi Kỷ Hoài vừa đưa ra đề nghị này đi ngủ.

Kỷ Minh Nguyệt thở dài một tiếng: “Thái hậu nhà mình đã hạ chỉ rồi, nói nếu Tết năm nay mình còn không tìm được bạn trai, thì không cần về nhà nữa.”

Thư Diệu: “Cậu cũng không phải lần đầu tiên không về nhà ăn Tết, hai năm trước khi còn ở Mỹ, không phải cũng không về sao?”

Kỷ Minh Nguyệt lại thở dài một tiếng: “Thái hậu nhà mình còn hạ chỉ lần thứ hai, nói nếu mình không tìm được bạn trai, thì cũng không cần nghĩ đến chuyện ba mình sẽ sang tên căn hộ cho mình nữa.”

Cô thực ai oán.

“Giấc mộng làm bà chủ trọ của mình cứ thế mà tan biến rồi.”

“…”

Thư Diệu phẫn uất mà đạp chân Kỷ Minh Nguyệt.

“Nhưng mà Miêu Miêu à.” Thư Diệu nghiêm túc, “Cái yêu cầu kén chồng mà cậu nói với dì Chúc…”

Cô do dự vài giây: “Còn không phải là Tạ Vân Trì sao?”

Kỷ Minh Nguyệt đứng dậy khỏi cái ghế, biếng nhác mà duỗi người.

Thư Diệu tiếp tục nói.

“Bất quá, theo tin tức từ đám bạn cao trung của mình, Tạ Vân Trì hiện tại hình như vẫn còn độc thân…”

Thư Diệu bắt đầu cân nhắc.

“Miêu Miêu, cậu cũng không phải không có cơ hội nha, thật sự không suy xét thừa dịp về nước, nối lại tình cũ sao?”

Kỷ Minh Nguyệt: “Tình cũ?”



Mẹ nó, làm gì có tình cũ mà nối.

Có thì cũng chỉ là do Thư · thiên hạ đệ nhất trượng nghĩa · Diệu xả thân cùng cô bạn thân này làm những chuyện ngu ngốc mà thôi.

Thư Diệu lý trí mà dừng đề tài này lại: “Đi, chúng ta trở lại khách sạn. Mình nói cậu nghe, hôm nay mình đã chuẩn bị hai bộ phim, đều là mấy bộ mình muốn xem đã lâu nhưng Phương Hiến không chịu xem cùng…”

Phương Hiến chính là chồng tương lai của Thư Diệu.

Kỷ Minh Nguyệt vừa nghe Thư Diệu nói với mình việc chọn người xem phim cùng có bao nhiêu khó khăn, vừa chọn một ít đồ ăn vặt về khách sạn.

Sau khi vào thang máy, đề tài đã biến thành: “… Chờ thêm một thời gian nữa cậu đến Viễn Thành ổn định, mình liền đến tìm cậu chơi, hiện tại mình đặc biệt muốn nhìn thử mấy nhóm sinh viên đó…”

Thư Diệu đang nói, cửa thang máy liền mở ra.

Trước cửa thang máy có hai người… tựa hồ là mấy người trong cái “nhóm sinh viên” mà Thư Diệu nói tới, một nam một nữ, nữ sinh thân mật mà kéo kéo nam sinh, ngẩng đầu nói gì đó với nam sinh, trên mặt đều là ý cười.

Nam sinh vì chiếu cố bạn gái của mình còn nghiêng nghiêng đầu, nghiêm túc nghe cô nói chuyện.

Dung mạo của hai người đều cực kỳ xuất chúng.

Nữ sinh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Kỷ Minh Nguyệt cùng Thư Diệu, thân thiện mà cười cười.

Thư Diệu nghiêm túc ngậm miệng, cùng Kỷ Minh Nguyệt ra khỏi thang máy.

… Nói chung là, hết thảy đều bình thường.

Chỉ là chờ cửa thang máy đóng lại, Thư Diệu lập tức liền hưng phấn.

“Em trai vừa rồi thật đẹp trai nha, ừ, khí chất cũng đặc biệt, bạn gái của cậu bé đó cũng rất xinh đẹp, hai người họ quá hợp nhau.”

Cảnh đẹp ý vui, thật sự không khoa trương chút nào, Thư Diệu cảm thấy việc gặp được soái ca mỹ nữ này làm cô…

Toàn thân thoải mái.

Thư Diệu lại giơ tay, sờ sờ mái tóc ngắn của mình.

Ngữ khí mang theo sự hâm mộ: “Hơn nữa tóc nữ sinh vừa rồi cũng rất đẹp, vừa dài vừa thẳng, nếp nào vào nếp đó, đến chân tóc cũng đẹp.”

Kỷ Minh Nguyệt nghe Thư Diệu hâm mộ từ đầu tới chân con nhà người ta, lại thấy cô bạn dừng lại một chút, cuối cùng đưa ra kết luận:

“Tuổi trẻ! Thật là tốt!”

Trong giọng của Kỷ Minh Nguyệt mang theo ý cười: “Sao mình lại nhớ là thời cao trung, cậu hâm mộ nhất chính là mấy chị gái có tri thức?”

“…”

Thật sự là như vậy.

***

Đôi uyên ương kia thực sự là rất xuất sắc, nhưng bất quá là ngẫu nhiên gặp được nhau vài giây ở cửa thang máy mà thôi, Thư Diệu bàn tán vài câu liền quên luôn chuyện này.

Chẳng qua không biết nên nói là duyên phận hay trùng hợp, lúc sau Kỷ Minh Nguyệt lại ngẫu nhiên gặp được họ.

Lần này, ánh mắt của nữ sinh kia dường như dừng lại trên người Kỷ Minh Nguyệt lâu hơn một chút, trong ánh mắt còn mang theo một ít…

Tò mò.

Thư Diệu nói nhỏ: “Em gái kia không phải có ý với cậu chứ?”

Kỷ Minh Nguyệt nhìn cô một cái.

“Cũng không phải chưa từng có chuyện như thế này.” Thư Diệu bắt đầu bát quái, “Cậu còn nhớ năm lớp 11 cậu nhận được một bức thư tình không? Chữ viết đó hình như là của một nữ sinh.”

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Thần sắc thoáng cứng đờ, Kỷ Minh Nguyệt dời mắt, bộ dáng vân đạm phong khinh: “Không nhớ nữa.”

(Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác)

Thư Diệu sao có thể cho phép Kỷ Minh Nguyệt không nhớ?

Cô bắt đầu giúp Kỷ Minh Nguyệt khôi phục ký ức: “Ngay trước lễ Giáng Sinh học kỳ I năm lớp 11! Cậu quên rồi sao, sau khi cậu về phòng học liền thấy trong hộc bàn có quả táo, còn có một bức thư tình! Bên trên còn ghi là ‘Gửi Kỷ Minh Nguyệt’, không có khả năng đưa sai.”

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

“Em gái vừa rồi đã có bạn trai, có ý tứ gì với mình chứ?”

Thư Diệu suy tư một chút, gật gật đầu, rốt cuộc cũng tỏ vẻ tán đồng với Kỷ Minh Nguyệt.

Không quên nói với cô: “Miêu Miêu, cậu thật sự xinh đẹp, nhưng nếu là mình, mình cũng sẽ chọn em trai kia. Có vẻ là mình suy nghĩ nhiều rồi.”

Kỷ Minh Nguyệt bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Cô…

Vì cái gì lại cảm thấy như vừa được an ủi?

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Thần: Kỳ thật chị Minh Nguyệt cùng bạn học Từ em đều muốn, có câu nói như thế nào nhỉ, hai tay đều muốn! Hai tay! Đều! Muốn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play