Hồ bơi cỡ lớn là nơi nổi tiếng nhất của khu vui chơi, hơn nữa dựa theo bình chọn trên mạng, 80% người thích nơi này là thanh niên.
Thanh niên sức lực dồi dào, lúc nào cũng muốn chứng tỏ bản thân, cũng có rất nhiều trò thú vị lạ lùng, luôn có thể khiến các khán giả cười đến mức đau bụng, nếu không thì cũng xuất sắc đến mức khen không dứt miệng.
Nơi này cũng là một trong những địa điểm idol mạng check-in nhiều nhất hành tinh Ronan.
Rory là một streamer thường xuyên đến check-in những nơi nổi tiếng, sở hữu hơn một trăm ngàn fans, mỗi lần livestream có khoảng hai mươi ngàn lượt xem, hôm nay cậu đến Khu Vui Chơi Cho Bé để đến thăm chiếc hồ bơi lớn này, có lẽ cũng sẽ giơ tay biểu diễn một tiếc mục nếu fans yêu cầu.
Mỗi khi sắp có người lên biểu diễn, MC đều sẽ nói vài câu để hâm nóng bầu không khí cũng như tìm tình nguyện viên tiếp theo, Rory tích cực giơ tay nhưng lại không được chọn.
Cậu nhún vai, nói với fans: "Không may rồi, lần tiếp theo chắc chắn sẽ được chọn."
"Bây giờ, xin mời tình nguyện viên tiếp theo của chúng ta nào."
Rory leo lên một chiếc bục cao, tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn rõ hồ bơi lớn, chỗ bị hói sau đầu của MC cũng thấy rất rõ.
Cậu vừa livestream vừa trò chuyện với fans, cậu sợ có người thấy chán, mấy streamer không có kỹ năng gì như cậu, livestream mấy năm mới tích góp được nhiêu đó fans nên lúc nào cũng nơm nớp lo sợ mất fans.
Rory thầm cầu mong màn biểu diễn này hay ho một chút, lần trước cậu đến xui xẻo đụng phải một người nhạt như nước ốc, tấu hề hơn một tiếng thì bị MC cười khổ khuyên xuống sân.
Nhớ lại buổi biểu diễn khiến mình tuyệt vọng kia, Rory run lên, không nhịn được thì thầm ước nguyện của mình: "Hy vọng màn trình diễn này thú vị."
Ít nhất cũng đừng để cậu chết vì flop.
Đó là yêu cầu của một công dân khiêm tốn.
Thỉnh thoảng lại có vài bình luận lướt qua màn hình, cực kỳ vắng lặng, cho nên cậu rất thích đếm lượt xem, chỉ cần không rớt người xem thì sao cũng được.
Trong lúc Rory thả hồn lơ lửng trời mây, hoàn toàn không chú ý đến đám người bên dưới yên tĩnh lại, mười mấy giây trôi qua, có tiếng cảm thán lớn vang lên.
Hẳn là do mấy trăm người cùng cảm thán, ồn đến mức tai Rory tê rần.
Cậu nhanh chóng tỉnh hồn, lập tức phát hiện nguồn cơn mọi chuyện nằm trên sân khấu.
Với kinh nghiệm làm nghề mấy năm, Rory vừa nhìn đã giới thiệu ngay: "Tình nguyện viên là một.... cục lông, màu nâu, trông rất.....?"
Rory đã sớm quen với các hình thú dũng mãnh của các người thú khác, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống không biết nên miêu tả thế nào, rối rắm một chút, không kìm lòng được mà bình luận một câu: "Đáng yêu thế má ơi!"
Cậu không chú ý làn đạn bỗng ồn ào hẳn lên, cứ như xác chết vùng dậy.
[Đừng ra ngoài khi trời đổ tuyết: Ủa? Nắm này quen thế??]
[Than thở lại thở than: Hay lắm, bị bắt quả tang tại trận rồi nha!]
[May mắn đến:??? Không phải Nắm kia bảo bận à? Sao lại xuất hiện ở đây đây? [Ôm tim.JPG].]
[Cờ đen: Hèn gì quen vậy, Nắm nào đó chạy ra ngoài chơi mà không dẫn tụi mình theo, hừ hừ hừ, share đi, 500 anh em sắp đến rồi.]
Rory hoàn toàn không chú ý đến tình hình của làn đạn, toàn bộ sự chú ý của cậu đã bị cục lông màu nâu trên sân khấu hấp dẫn.
Không biết cục lông kia là loài gì, cho dù là người thú họ gấu trưởng thành.... hình thú cứ như mấy đứa con nít mới mười tuổi, nhìn bộ lông mềm mại kia đi....
Nghĩ đến đây, Rory miễn cưỡng lấy lại tinh thần, Tinh Tế công nhận một chuyện, lông của các người thú đều rất cứng, có thể làm người khác bị thương.
Loại lông này ai dám sờ?
Rory cảm thấy cục lông này chắc chắn cũng thế, nhưng mắt cậu cứ đuổi theo nó một cách mất khống chế, cứ nhìn chằm chằm người ta.
Người trên khán đài cũng vậy.
Yến Tháp không hiểu sao mình vừa ra sân thì khán đài lại im ru, chắc các khán giả đang chờ cậu biểu diễn.
Nghĩ vậy, Yến Tháp mỉm cười với khán đài, xoa đầu mình sau đó ôm trái bóng trượt vào trong nước.
Khi còn ở Trái Đất, cậu đã từng dùng hình thú của mình để ăn chùa ở chùa trong sở thú một khoảng thời gian, nhân viên chăn nuôi khi ấy rất thích chơi với cậu vào lúc rảnh, thích nhất là chơi bóng với cậu.
Yến Tháp cũng rất thích.
Cậu ôm bóng lặn xuống nước, khán giả duỗi dài cổ ra xem, đến mức mặt sắp chà lên kính, ai cũng nhìn chằm chằm động tác của cậu.
Anh trai cơ bắp cuồng cuộng: "Hu heo! Bé đang cười với tao kìa! Má ơi bé cười thật kìa!"
Người tóc đỏ bên cạnh vỗ mạnh vào ót hắn, cắn răng đầy ghen tị: "Tao biết rồi!"
Yến Tháp: "...." Ý, kì kì, nhưng cậu không biết kì chỗ nào.
Một tay cậu ôm bóng, tay còn lại vẫy tay với các khán giả đang vỗ tấm kính gần đó, thấy phản ứng này, Yến Tháp thở phào, xem ra người dân Tinh Tế cũng rất nhiệt tình.
Cậu chào hỏi xong, bầu không khí lập tức trở nên sôi động, mấy người được cậu bơi đến trước mặt bắt đầu khoe khoang.
May mà Yến Tháp đã bơi ra xa, nếu không cậu sẽ biết có người tâng bốc cậu đến nỗi có thể khiến cậu ngại đến mức chui luôn xuống đất.
Cậu ôm trái bóng phóng lên mặt nước sau đó ném trái bóng lên thật cao, lúc nó sắp rơi xuống, cơ thể tròn vo lắc một cái, dùng chân sau tiếp được trái bóng sau đó tưng trái bóng bằng hai chân sau, tưng vài lần rồi lại tưng lên cao, lần này Yến Tháp dùng cơ thể của mình để bắt lấy trái bóng, để nó lăn vài vòng trên người mình.
Nước bắn lên người cậu làm bộ lông thẳng thớm xuất hiện lỗ nhỏ. Nhưng chưa được bao lâu đã bị nước lấp đi.
Yến Tháp đặt trái bóng trên mũi, cơ thể dưới nước lắc lư mấy vòng mà trái banh vẫn đứng vững.
Thấy động tác của cậu, khán đài lập tức vang lên mấy tiếng hít khí đầy bất ngờ và tiếng hoan hô.
Yến Tháp đột nhiên đánh trái bóng lên bờ, MC không ngờ cậu sẽ đánh bóng về phía mình nên cuống cuồng chụp lại, không hề phát hiện nước trên bóng làm ướt bộ vest trên người, MC ngây người nhìn cục tròn tròn trong hồ bơi, bốn mắt nhìn nhau, MC mặt mày đau khổ dòm dáo dác xung quanh cầu cứu mọi người.
Hắn không biết cục đáng yêu này ném bóng cho mình làm gì hết, bảo hắn đổi trái banh khác à? MC hoảng hốt.
Cho đến khi nghe tiếng đạo diễn la ầm lên trong tai nghe.
"Cậu ném bóng lại cho cậu ấy nhanh lên! Cậu ấy muốn cậu chơi chung đấy! Tên đần này!!"
Câu sau ghen tị thấy rõ, đạo diễn tức muốn xỉu phía sau sân khấu, ước gì người đang cầm trái bóng đờ người ra kia là mình, không chừng gã còn được sờ cục bông này một cái.
Chết tiệt! Thằng ngu số hưởng này!
Gã hung hăng nhìn MC trên sân khấu, chửi thầm trong lòng.
Nghe gã nhắc, MC cuối cùng cũng phản ứng lại, mặt hắn đỏ bừng, nhìn trái bóng trong tay một chút rồi lại nhìn cái đầu với hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu nhìn hắn trong hồ bơi.
MC: Hu hu hu tui sợ tui mạnh tay quá làm cậu ấy sợ!
Thấy hắn cứ đực mặt ra đó, trên khán đài vang lên vài tiếng hít sâu, sau đó rất nhiều người hét lên: "Anh không được thì để tôi!"
MC gân cổ cãi lại: "Tôi được!" Sau đó hắn nhẹ thật nhẹ, ném trái bóng về phía Yến Tháp, dưới ánh nhìn chòng chòng của một đống người, trái bóng rơi xuống mặt nước cách Yến Tháp tầm năm mươi centimet.
Khán giả: "Má!"
MC: T.T
Yến Tháp không biết sao hắn lại hồi hộp thế, hồi hộp đến mức đi cùng tay cùng chân. Cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút bèn bơi lại ôm trái bóng vào lòng sau đó bơi lên bờ, đưa cho MC.
MC nhìn Yến Tháp ở khoảng cách gần, thấy đôi mắt ướt nhẹp của cậu, cái lưỡi hồng hào, đôi tai chỉ lớn bằng ngón út....
Tai Yến Tháp đột nhiên bị chọt một cái, cậu thấy hơi nhột nên vội vàng dùng chân chụp cái tay kia lại theo bản năng, bởi vì chân không linh hoạt bằng tay nên không cẩn thận nhéo một cái.
MC: "....aaaaa!" Hắn muốn hét to cho thỏa lòng, thấy đôi mắt híp đầy kinh hãi của Yến Tháp bèn vội vàng dùng tay bịt miệng, để bản thân bình tĩnh sau đó mới cầm trái bóng, ném ra.
Bây giờ thuận lợi hơn ban nãy, Yến Tháp bơi ra lấy bóng, mang lại cho hắn.
Hai người chơi trò chơi ngây thơ này không biết chán, đến khi đạo diễn hối MC qua tai nghe.
"Cậu xuống đi! Để! Tôi! Lên!"
....
Rory cũng thuộc đội ngũ nhìn không chớp mắt, đặc biệt là sau đó, cậu đã quên mất mình đang livestream mà hú hét chung với các khán giả xung quanh, hy vọng MC có thể chọn trúng mình để được chơi với cục tròn tròn kia.
May mắn hơn chính là, lúc buổi biểu diễn sắp kết thúc, Rory được chọn, cậu vội vã chạy xuống sân khấu trong ánh nhìn ghen tị của tất cả mọi người, cậu sờ chân của cục tròn, đệm thịt hơi lạnh, trên chân là lớp lông dày thật dày.
Không cứng chút nào! Rất mềm! Cực kì mềm!
Rory đắm chìm trong lông nhung, chờ đến khi buổi biểu diễn kết thúc, mấy người bên cạnh tụ lại bàn tán về cục bông khi nãy thì cậu mới tỉnh hồn.
Cuối cùng cũng nhớ mình đang livestream.
Cậu quên khuấy thì chắc không còn ai xem livestream nữa rồi, nếu là lúcy xưa cậu sẽ rất buồn, nhưng bây giờ lại thấy không sao cả.
Có thể sờ được bộ lông mềm mại, tâm trạng Rory rất tốt.
Chờ đến khi cậu vừa ngân nga vừa nhìn làn đạn thì ngạc nhiên phát hiện làn đạn đang gào khóc, số lượt xem cán mốc trăm ngàn người.
Có rất nhiều người tặng tinh hạm cho cậu, số tiền buổi livestream này bằng số tiền cậu kiếm được nửa năm.
Do cục tròn ấy đã mang may mắn đến cho cậu!
Rory hưng phấn nghĩ.
Nhìn làn đạn Rory mới biết có chuyện gì đang xảy ra, thì ra cục tròn đó là một streamer, còn là streamer đang nổi, chỉ là người mới livestream được nửa tháng nhưng lượng fans đã vượt quá một triệu.
Cũng thường thôi, ai có thể cưỡng lại cục lông mềm mại thơm tho chứ?!
Rory đặt phòng livestream của Yến Tháp sang đặc biệt chú ý, im lặng ngóng chờ lần livestream tiếp theo của câu.
Người xung quanh không nắm được tin nhanh như cậu, bọn họ chỉ có thể gửi video cho blogger nhiều lượt follow mình thích, nhờ bọn họ tìm danh tính cục bông này hộ.
Hiển nhiên cũng có mấy người đang đi khoe khoang, bọn họ được nhìn trực tiếp đo!
Còn có người thảo luận về chủng tộc của Yến Tháp đến mức quên mất xung quanh, trực tiếp gửi thẳng cho Hội trưởng Hiệp hội Bảo vệ Liên Chủng tộc, sau đó hối viện trưởng tìm nhanh rồi cho bọn họ biết dưới phần bình luận.
Lát sau, Hội trưởng Ryan đăng bài khóc ròng.
..... Xin lỗi, tôi cũng không nhìn ra (khóc ròng)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT