Sau ngày thi thứ hai sẽ được nghỉ một ngày để nghỉ ngơi.
Thanh Nhiễm dậy sớm như mọi ngày, còn Lý Thanh Mặc không dậy nổi, ngủ tận đến lúc mặt trời leo lên ba sào..
Liễu Lạc Khê từ sớm đã qua nhà Thanh Nhiễm để cười nhạo Lý Thanh Mặc, cô còn mang theo cả bé mập Liễu Hiểu Hạ đến.
Liễu Lạc Khê nhìn thấy dì Lưu với Thanh Nhiễm như nhìn thấy cứu tinh, ném thẳng bé mập vào lòng Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, con bé mập này hành chị sắp chết rồi, giúp chị trông nó đi."
Bé mập hai tuổi không biết từ lúc nào đã có thói quen mut tay, đổi sang Thanh Nhiễm bế cũng không có phản ứng gì, nằm nhoài lên vai Thanh Nhiễm tiếp tục mut tay.
Thanh Nhiễm không phải lần đầu bế bé con, nhưng khi bế bé con mập mập này tay chân vẫn có chút luống cuống.
"Biểu tỷ," cô cẩn thận ôm bé mập ngồi xuống sô pha: "Sao chị lại bế bé mập…Hiểu Hạ qua đây vậy?"
"Nó á!" Liễu Lạc Khê mặt đầy khó chịu chỉ vào bé mập "Nó cứ bám dính lấy chị, chịu vừa đi nó lại khóc, không còn cách nào cả, nghe nói chị qua đây nên mẹ bắt chị mang nó theo."
Bé mập biết chị gái đang nói đến mình, quay đầu qua rồi cười, nước dãi chảy dọc theo ngón tay rơi xuống.
"Phì!" Liễu Lạc Khê ghét bỏ co rút khóe miệng, cô lấy mấy tờ giấy trên bàn lau cho bé con, còn không quen đe dọa: "Mày mà mut ngón tay nữa, tao ném mày về nhà."
Bị chị gái dọa, bé mấp mếu máo nằm trong lòng Thanh Nhiễm sắp khóc đến nơi.
Tim Thanh Nhiễm mềm nhũn, không nhịn nổi mà vỗ vỗ bé, xong quay ra trách Liễu Lạc Khê: "Biểu tỷ, chị không được dọa con bé."
Liễu Lạc Khê hừ lạnh, lười biếng dựa vào sô pha: "Nó cố ý giả vờ đáng thương đó, bình thường chiêu này cũng có không ít tác dụng."
Thanh Nhiễm kinh ngạc: "Còn nhỏ như vậy đã biết giả vờ đáng thương."
"Ừ." Liễu Lạc Khê tùy ý đáp một tiếng, cô gái nghiện game lại bắt đầu hỏi: "Anh trai em đâu? Còn chưa dậy à?"
Thanh Nhiễm nhìn lên lầu: "Chưa đâu."
Liễu Lạc Khê bỏ lại một câu: "Chị đi gọi nó", rồi chạy lên lầu.
Dì Lưu thích trẻ con nhất, đáng tiếc Liễu Hiểu Hạ là nhóc nhan khống, chỉ muốn người đẹp ôm thôi, dì Lưu rõ ràng là người lớn tuổi rồi, con bé không muốn theo.
Dì Lưu chìa tay, bé mập dính chặt lấy Thanh Nhiễm lẩm bẩm một câu "không muốn" sau đó ngoan ngoãn nằm trong lòng Thanh Nhiễm mặc dì Lưu dỗ dành thế nào cũng không theo.
Không lâu sau trên lầu truyền đến tiếng gầm của Lý Thanh Mặc: "Liễu Lạc Khê, chị là đồ ma quỷ", "Cậu nói lại một lần nữa xem." "Mẹ nó, ông đây hôm nay phải sống chết với chị."
Dì Lưu chạy lên lầu, trong tay còn cầm muôi, không yên tâm hỏi: "Ôi, hai đứa nó không phải là đang đánh nhau đó chứ?"
"Không có gì đâu ạ." Thanh Nhiễm an ủi dì Lưu.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn hai người kia đang đánh nhau rồi, đây đều là chuyện thường như cơm bữa, Thanh Nhiễm căn bản lười quan tâm.
Bé mập rất nặng, Thanh Nhiễm đặt bé xuống sô pha chơi.
Bé mập lại chỉ muốn ôm ôm, vừa bị đặt xuống đã mếu máo sắp khóc, dì Lưu biết cách dỗ trẻ con, nhanh chóng lấy cho bé chút bánh ngọt, thấy đồ ăn, bé mập mới cười khúc khích.
Thanh Nhiễm thở ra, vừa rồi đặt bé mập xuống, lúc bé sắp khóc, cô đột nhiên vô cùng nhớ Tạ Ánh An.
Mặc dù Tạ Ánh An trong sách đến tận phiên ngoại cũng không có con, nhưng không nói đến cậu không biết dỗ trẻ con.
Có lẽ nam chính trong ngòi bút của tác giả là vạn năng, ngoài việc không thể sinh con ra thì cái gì cũng biết.
Không đến nửa giờ sau, Lý Thanh Mặc sắc mặt xấu xí đi xuống lầu với Liễu Lạc Khê.
Trái ngược sắc mặt xấu xí của Lý Thanh Mặc, Liễu Lạc Khê vô cùng vui vẻ, cô chạy ngay xuống cạnh Thanh Nhiễm.
Thần thần bí bí nhỏ giọng: "Nhiễm Nhiễm, nói cho em một tin tức tốt."
Thanh Nhiễm trầm mặc nhìn ông anh ruột nhà mình, cũng học Liễu Lạc Khê nhỏ giọng: "Tin tức tốt gì?"
"Anh trai em lần này thi rớt rồi, hahahahahahahaha…" có cảm giác cười ra giai điệu bài hát luôn.
Thanh Nhiễm: "......"
Thanh Nhiễm nhìn Liễu Lạc Khê ngồi cười đến cong eo, rất muốn nói với cô—-
Biểu tỷ, kể cả anh em có thi rớt cũng vẫn hơn so với chị phát huy tốt, chị còn cười nổi không?
Rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi, ngủ một giấc dậy, quầng thâm dưới mắt Lý Thanh Mặc đã mờ đi không ít, anh cười lạnh: "Nào đến đây, khai chiến, hôm nay em phải nói cho chị biết, ba chị sẽ vĩnh viễn là ba chị."
Nói xong rút điện thoại trong túi ra.
Một lát sau, Thanh Nhiễm nghe thấy tiếng "TiMi".
-
-
Quả nhiên!
Thanh Nhiễm lấy dâu tây trong đĩa hoa quả đưa bé mập, cô nghĩ: trên thế giới này đơn thuần nhất cũng chỉ có em.bé như bé mập.
Liễu Lạc Khê cũng sắp thi giữa kỳ rồi, từ năm hai cấp hai, sau khi thành tích của cô bị tụt, sau đó không lên lại nổi nữa, Liễu Lạc Khê cũng buông bỏ luôn.
Thi giữa kỳ trước mắt, cô không thèm ôn tập, ngày ngày ôm điện thoại chơi game.
Vừa chơi, cô còn không quên dặn dò Thanh Nhiễm: “Lúc trả bài thi, đừng quên chụp bài gửi cho chị.”
Lý Thanh Mặc nhếch miệng: “Đề thi của trường em không giống của trường chị đâu.” Sau đó lại lạnh lùng chế nhạo một câu: “Đề của trường chị dễ bỏ xừ.”
Ngón tay Liễu Lạc Khê nhấn màn hình, không nhịn được mà cho nổ chết Lý Thanh Mặc trong game.
“Mẹ nó!” Lý Thanh Mặc kêu lên, “Liễu Lạc Khê, chị bị điên rồi à, sao chị nổ em? Không mau kéo em lên đi.”
Liễu Lạc Khê đắc ý: “Kéo em cũng được, xin chị đi.”
Thanh Nhiễm ôm bé mập lên lầu, một phút cũng không muốn nhìn hai tên trẻ con kia nữa.
Bé mập đang chơi vui, sau khi lên phòng Thanh Nhiễm, bé tò mò mở tô hai mắt nhìn xung quanh, không khóc không quấy, vô cùng ngoan ngoãn.
Thanh Nhiễm không nhịn được cầm điện thoại chụp cho bé mập một tấm ảnh rồi thuận tay đăng lên vòng bạn bè.
Sau đó cô để điện thoại sang một bên tìm mấy cuốn sách nhiều hình ảnh cho bé mập xem.
Mấy tấm ảnh rực rỡ sắc màu, bé còn khá thích, chỉ có điều mới xem một lúc, hai mí mắt bé cứ dính vào nhau, dựa vào bên người Thanh Nhiễm ngủ mất.
Lúc đắp chăn cho bé mập, Thanh Nhiễm còn nghĩ: Lẽ nào người Liễu gia không thích học có thể di truyền?
Mười giờ mười lăm phút sáng, Thanh Nhiễm cầm điện thoại, tấm ảnh lúc sáng nay đã có vài bình luận.
Nguyễn Nhuyễn: “Oa! Bé mập lại đến sao?”
Trịnh Xuân Minh: “Bảo bảo mập mạp đáng yêu quá.”
Vương Khoa: “Cái má phính phính kia nhìn thật muốn nhéo.”
Bên dưới là một loạt người muốn véo nhóc mập, vừa thi xong, Thanh Nhiễm một chút cũng không muốn làm bài, cô trả lời từng bình luận một.
Lúc trả lời bình luận của học trưởng Kỷ Hạ, cô ngẩn ra.
Quý thần ra nước ngoài rồi, hy vọng sau khi trở về, anh không lăoj lại sai lầm của kiếp trước, mù quáng chống đối nam chính nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT