Buổi trưa, mọi người ngồi một góc ăn cơm hộp lão Ngô đã đặt trước.
Đợi đến hơn hai giờ chiều, Ôn Thời Nghi như trong cốt truyện bị rơi xuống nước, chỉ có điều là lần này Hoàng Thiên Dũ cũng bị rơi xuống cùng cô.
Nước trên núi không quá sâu, vốn dĩ Ôn Thời Nghi biết bơi, nhưng lúc cô vừa rơi xuống, dùng lực không tốt nên chân bị chuột rút rồi.
Hoàng Thiên Dũ không biết bơi, nắm chặt lấy góc áo Ôn Thời Nghi ngoi lên kêu cứu, nhưng cũng bị uống mất mấy ngụm nước.
Đợi Tôn Hân gọi lão Ngô với các học sinh khác đến nơi, Hoàng Thiên Dũ bị sặc nước nói không ra hơi nữa.
Hai học sinh đều rơi xuống nước, lão Ngô bị dọa tái cả mặt, ùm một tiếng nhảy xuống cứu người, vài bạn nam biết bơi khác thấy vậy cũng nhanh chóng nhảy xuống.
Tạ Ánh An với Tống Thời Trạch đứng sau Thanh Nhiễm, thấy nhiều người như vậy đều nhảy xuống rồi, hai người cũng không có ý định xuống nữa.
May mà hai người đều được cứu lên, Trương Lị với Trần Tích Văn vừa chạy đến giúp Hoàng Thiên Dũ vắt nước trên váy, vừa khóc, Hoàng Thiên Dũ nôn ra mấy ngụm nước, được mọi người đỡ lên tảng đá.
Toàn thân Ôn Thời Nghi cũng ướt đẫm, ngồi ở một bên khác vắt quần áo, cô cởi giày, bàn chân bị bầm một mảng.
Trời tháng ba vẫn còn hơi lạnh, có vài nam sinh cởi áo khoác đưa bọn họ.
Lão Ngô hất hất đầu tóc ướt như chuột lột, ổn định hơi thở, mới nhìn về phía học sinh tốt trong mắt ông rồi hỏi: “Bạn học Ôn Thời Nghi, em nói xem đây là có chuyện gì xảy ra?”
Hai mắt Ôn Thời Nghi đỏ hồng như sắp khóc đến nơi, nhìn vô cùng đáng thương: “Thầy Ngô, lúc em đang rửa tay, bạn học Hoàng Thiên Dũ đẩy em một cái em mới bị ngã xuống.”
Ánh mắt sắc bén của lão Ngô liếc về phía Hoàng Thiên Dũ.
Hoàng Thiên Dũ cả người run lên, không biết do lạnh hay do sợ.
Cô ta ngụy biện: “Tôi đẩy cậu ngã xuống nước, vậy tại sao tôi cũng bị ngã xuống theo?”
Trương Lị cũng nói thay Hoàng Thiên Dũ: “Thầy ơi, em có thể làm chứng cho Hoàng Thiên Dũ, cậu ấy không đẩy học…bạn học Ôn Thời Nghi.”
Có Trương Lị mở đầu, Tôn Hân với Trần Tích Văn cũng đứng ra làm chứng cho Hoàng Thiên Dũ.
-
Cô chìa bàn tay phải ra trước mặt mọi người, bên trong rõ ràng có một sợi dây buộc tóc màu hồng, màu sắc giống y như chiếc váy Hoàng Thiên Dũ đang mặc.
Mặt Hoàng Thiên Dũ vốn bị lạnh đến trắng bệch, giờ đây dường như càng trắng hơn, cô ta lắp bắp: “Tôi, tôi, tôi thật sự không đẩy học sinh mới.”
Mấy bạn học xung quanh hiển nhiên tin tưởng Ôn Thời Nghi có bằng chứng rõ ràng hơn, nói cho cùng, bình thường Hoàng Thiên Dũ luôn trong bộ dáng chị đại ngạo mạn độc đoán. Ngay cả người tốt tính như Lý Thanh Nhiễm cũng bị cô ta chọc đến tức giận, cái việc bắt nạt bạn học mới này không phải vô cùng phù hợp với tác phong của cô ta sao.
Ánh mắt mọi người nhìn các cô bắt đầu kỳ lạ.
Tôn Hân còn muốn luận giải nhưng bị lão Ngô tức giận chặn lại.
Sắc mặt lão Ngô trầm xuống như sắp nhỏ ra nước, trước mặt nhiều học sinh như vậy, ông rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ gọi bọn họ đi.
Lúc Ôn Thời Nghi rời đi, đôi mắt đỏ hồng nhìn về phía Thanh Nhiễm, cũng không biết là đang nhìn ai.
Chủ nhiệm lớp bảy phát huy tác dụng, chạy qua điều chỉnh, nhưng học sinh thích hóng chuyện hơn, từng người từng người nhìn bóng lưng lão Ngô xa dần, nửa ngày sau mới thu hồi tầm mắt.
Lúc quay về xe, Thanh Nhiễm nhắm mắt nghĩ lại chuyện vừa rồi.
Bởi chi tiết du xuân tương đối quan trọng nên cô còn nhớ một chút.
Ôn Thời Nghi trong sách rơi xuống nước, người đầu tiên phát hiện là Tạ Ánh An, Tạ Ánh An không nói hai lời, ngay lập tức nhảy xuống cứu người.
Trong lòng Ôn Thời Nghi, đây là lần thứ ba Tạ Ánh An cứu cô, con gái mà, trong lòng khó tránh khỏi mộng anh hùng. Trước mặt cô không nói gì nhưng trong lòng đối với Tạ Ánh An lại thầm nảy sinh mơ mộng thiếu nữ, đây là chi tiết thúc đẩy hàng loạt câu chuyện phía sau.
Mà hôm nay Tạ Ánh An lại không nhảy xuống cứu Ôn Thời Nghi, vậy cốt truyện phía sau không phải là bị phá nát rồi chứ?
Thanh Nhiễm nghĩ, cô với Hoàng Thiên Dũ đều là nữ phụ giống nhau, không có tư cách thay đổi cốt truyện, giờ xem ra, người thay đổi được cốt truyện chỉ có nam nữ chính thôi.
-
Tống Thời Trạch với Nguyễn Nhuyễn phía sau chụm đầu thầm thì, cụ thể nói cái gì, cô không nghe rõ.
Một lát sau, Thanh Nhiễm cảm thấy có hai bàn tay nhẹ nhàng đỡ đầu cô, hai bàn tay hơi dùng sức nghiêng đầu cô tựa về bên trái, má áp vào một mảnh mềm mại, mùi bạc hà mát lạnh phả qua cánh mũi.
Thanh Nhiễm: Cô hình như đã hiểu rõ tại sao lần trước khi tỉnh lại thấy mình đang dựa vào vai Tạ Ánh An rồi.
Nếu lúc này Thanh Nhiễm tỉnh lại, sẽ làm cả hai đều ngượng ngùng là điều không có gì nghi ngờ. Cô đã tựa vào vai Tạ Ánh An rồi nên tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nhưng Tống Thời Trạch là một tên không có mắt nhìn, cậu ta ngồi phía sau đạp ghế hai người: “Này! Lý Thanh Nhiễm, sao cậu lại ngủ nữa rồi, cậu là heo sao?”
Nguyễn Nhuyễn ngồi một bên ám chỉ: “Tống Thời Trạch, cậu không thể im lặng một lát sao!?”
Thanh Nhiễm nhẹ nhàng mở mắt, đối diện với ánh mắt Tạ Ánh An đang nhìn qua đây, cô lập tức quay mặt về phía sau.
Động tác quá gấp gáp, cổ gần như bị vẹo.
Tống Thời Trạch thấy cô nhìn qua, cười nhe răng.
Không đợi Tống Thời Trạch nói gì, Thanh Nhiễm đã mỉm cười.
“Chúc mừng nhé!” Cô nói: “Chắc hẳn trong lòng cậu bây giờ vô cùng kích động.”
Tống Thời Trạch đang cười toe toét nghe vậy sầm mặt xuống.
Tôi kích động cái lông,ông đâu lớn như này rồi còn chưa tìm qua người bạn gái nào xấu như này đâu.
Nguyễn Nhuyễn véo cánh tay Tống Thời Trạch, dùng mắt nói với cậu ta: cười lên cho tôi!
Tống Thời Trạch trợn mắt, Fu ck! Cô cho rằng cô là ai? Cô bắt ông đây cười là ông phải cười sao? Thật mất mặt.
Nguyễn Nhuyễn lại bấm mạnh tay: cậu không cười, tôi sẽ lập tức lên diễn đàn trường công bố chuyện cậu thua tôi nên không thể không làm người yêu tôi.
“Ha ha ha……”Không đợi Nguyễn Nhuyễn nói thêm, Tống Thời Trạch nhìn Thanh Nhiễm cười lớn, cậu làm trái lương tâm: “Sao cậu lại biết tôi đang kích động? Tôi kích động đến nỗi không ngủ nổi đây.”
Khóe miệng Thanh Nhiễm co rút: “Nhìn, nhìn ra được.”
Thanh Nhiễm không muốn đi, cô nhớ một đống bài tập chất ở nhà chưa làm xong.
Tống Thời Trạch kinh ngạc không khép nổi miệng: “Không phải chứ Lý Thanh Nhiễm! Đã được nghỉ rồi đó! Cậu không thể buông tha cho bản thân một ngày sao! Lưu lại một con đường sống cho lũ học kém chúng tôi đi!”
Thanh Nhiễm không muốn chừa đường sống cho bọn họ bởi vì người đứng thứ nhất Tạ Ánh An không chừa đường sống cho cô
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT