Đứa bé rất nhanh sau đó đã bị mẹ ôm đi, lúc bị bế đi cánh tay còn với với về phía Tạ Ánh An, mặt đầy không nỡ.
Mọi người thấy vậy đều bật cười ha ha.
Triệu Diễm là người vui nhất: “Không nghĩ tới thằng nhóc An nhà tôi lại rất có duyên với trẻ con.”
Rất nhanh đã đến giờ ăn cơm, Lý Thanh Mặc với Liễu Lạc Khê cất điện thoại.
Liễu Lạc Khê véo má bé mập: “Con nhóc này thích người đẹp, đúng là đồ nhan khống.”
Lý Thanh Mặc kinh ngạc: “Còn nhỏ như vậy đã phân biệt được đẹp với xấu rồi sao?”
“Con bé hai tuổi rồi đó.” Liễu Lạc Khê lườm anh, “Sớm đã nhận phân biệt được đẹp xấu rồi.”
“Em đã có con đâu, làm sao mà biết được.” Lý Thanh Mặc khoác tay lên vai Tạ Ánh An, cười trên nỗi đau của người khác: “Tiết Vật lý hôm nay học có vui không?”
Tạ Ánh An hừ lạnh, không nói gì.
Nguyễn Nhuyễn lấy điện thoại chụp trộm Tạ Ánh An với Lý Thanh Mặc, Thanh Nhiễm ghé qua hỏi hai người họ đang nói chuyện gì.
Tạ Ánh An xấu hổ xoa xoa mũi: “Không nói gì cả.”
Lý Thanh Mặc cười hắc hắc, giải thích cho Thanh Nhiễm: “Hôm nay bọn anh xin giáo viên Vật lý nghỉ một hôm, giáo viên cho anh nghỉ nhưng không cho cậu ta nghỉ, em biết vì sao không?”
Thanh Nhiễm lắc đầu.
Lý Thanh Mặc cười đến mức mắt híp lại thành đường thẳng: “Bởi vì lý do của cậu ta không thuyết phục bằng anh, anh xin nghỉ để đi thăm em gái, còn cậu ta xin nghỉ để đi thăm bạn, cái này có thể giống nhau sao?”
Tạ Ánh An liếc Lý Thanh Mặc, nhướn mày, đột nhiên nói một câu: “Anh em ruột chưa chắc đã là quan hệ thân mật nhất.”
Lý Thanh Mặc thuận miệng đáp một câu: “Còn có quan hệ thân cận hơn anh em ruột sao? Cha với con trai? Cha với con gái? Còn không phải dựa vào máu mủ sao?”
Tạ Ánh An chỉ cười, không nói nữa, cụp mắt xuống lau nước miếng cho bé mập.
Thanh Nhiễm nhìn Tạ Ánh An, cậu thiếu niên cụp mắt, hàng mi đen dài cụp xuống nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, đẹp đến kinh động lòng người.
Thím An với dì Lưu tay nghế rất tốt, Nguyễn Nhuyễn ăn đến vui vẻ, bên cạnh cô là Liễu Lạc Khê, tốc độ ăn của hai người đều rất nhanh.
Tạ Ánh An lướt qua Lý Thanh Mặc, tự giác ngồi xuống cạnh Thanh Nhiễm, đổi cốc nước lạnh trước mặt Thanh Nhiễm thành nước ấm.
Lúc Thanh Nhiễm muốn uống nước, sờ cốc nước ấm trong tay, cô hơi ngây ra, nữ chính trong sách từng ví Tạ Ánh An như cây gỗ mục vậy, vậy mà bây giờ cũng biết gọt các loại hoa quả, ngay cả chuyện nhỏ như nước nóng hay lạnh cũng đều để ý thấy.
Thanh Nhiễm ghé qua, nhỏ giọng: “Cảm ơn nha.”
Tạ Ánh An cũng ghé đầu qua, nghe được câu cảm ơn, cậu cười cười, ánh sáng nơi đáy mắt như muốn tràn ra.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi bạc hà mát lạnh cùng hương cỏ xanh ôn hòa như giao hòa với nhau, không phân rõ dâu là mùi hương của ai nữa.
—-------
Sáng sớm thứ sáu Thanh Nhiễm đã ngồi trong lớp học.
Ôn Thời Nghi cũng đến rất sớm, vừa nhìn thấy Thanh Nhiễm cô đã chạy qua, hô lên đầy vui vẻ: “Thanh Nhiễm, cậu cuối cùng cũng đi học lại rồi.”
Hoàng Thiên Dũ với Tôn Hân bọn họ vừa cười nói vừa đi vào lớp, lúc nhìn thấy Thanh Nhiễm, nụ cười Hoàng Thiên Dũ cứng lại trên mặt.
Thanh Nhiễm quan sát một lượt Thạch Phạn Phạn đang ngồi học rất nghiêm túc, không đi cùng với bọn họ nữa.
Hoàng Thiên Dũ hừ lạnh, thì thầm một câu: “Làm ra loại chuyện này rồi mà vẫn còn mặt mũi đến lớp sao?”
Giọng nói không to không nhỏ, vừa đủ cho không ít học sinh trong lớp nghe thấy.
Trong tức khắc, trong lớp yên tĩnh lại, Thanh Nhiễm ngước mắt lên nhìn cô ta, một chút biểu cảm trên mặt cũng không có.
“Cậu nói gì cơ?”
Hoàng Thiên Dũ đứng trên bục giảng, hai tay khoanh trước nguc, dáng vẻ như từ trên cao nhìn xuống: “Ồ, chưa nghe rõ sao? Vậy tôi nói lại lần nữa nhé.”
Hoàng Thiên Dũ cười thâm độc, giọng nói nâng cao lên, từng câu từng chữ rõ ràng: “Tôi nói cậu đi chơi cùng người đàn ông lạ kia mà vẫn còn mặt mũi đến lớp sao?”
“Cạch!” Quyển vở bay qua đập thẳng vào mặt Hoàng Thiên Dũ.
Hoàng Thiên Dũ che mũi kêu lên, một dòng máu ấm áp chảy xuống.
Tôn Hân nhanh chóng lấy giấy chặn lại, Trần Tích Văn quay đầu lại hét lên: “Lý Thanh Nhiễm, cậu dám ra tay đánh bạn học, cậu, tôi phải đi tìm giáo viên.”
Lúc này Ôn Thời Nghi mới phản ứng lại, cô đứng chắn trước Thanh Nhiễm hỏi lại: “Các cậu sao lại làm vậy? Rõ ràng là Hoàng Thiên Dũ nói nhảm trước, tôi có thể làm chứng cho Thanh Nhiễm.”
Tôn Hân cảnh cáo Ôn Thời Nghi: “Học sinh mới, cậu nên câm miệng lại đi.”
Thanh Nhiễm cười lạnh, nắm chặt điện thoại trong tay, không để ý nói: “Đi đi!”
Trần Tích Văn phẫn nộ xông ra ngoài.
“Đợi đã…” Thanh Nhiễm gọi cô ta lại.
Trần Tích văn đắc ý quay đầu, cô ta biết ngay là Lý Thanh Nhiễm sẽ không để cô ta đến gặp giáo viên đâu.
nhưng Thanh Nhiễm chỉ nhẹ nhàng làm cô ta tỉnh táo lại: “Nhớ báo cảnh sát giúp Hoàng Thiên Dũ luôn.”
Trần Tích Văn ngơ ra: “Báo cảnh sát?”
Việc này phạm tội nặng đến mức phải báo cảnh sát sao?
-
Thanh Nhiễm dựa lưng vào bàn sau, nhìn Hoàng Thiên Dũ đang kinh ngạc.
Cả lớp một năm hai đều im như thóc, người quen thân với Thanh Nhiễm đều biết, cô bé này rất phật hệ, ngoài học tập ra thì không tranh không đoạt, gặp chuyện không cầu, đối với tất cả đều thản nhiên đối mặt, tính cách vô cùng ôn hòa.
Hoàng Thiên Dũ có thể chọc cô tức đến dạng này cũng thật có tài.
Đoạn ghi âm trong điện thoại chỉ có mười mấy giây, phát đi phát lại đến lần thứ ba, Thanh Nhiễm mới tắt đi.
Tôn Hân bị dọa sợ thật rồi, cô bỏ tay đang giữ Hoàng Thiên Dũ ra, hơi lùi lại phía sau một bước.
Giáo bá Lý Thanh Mặc đánh người đã lưu lại ám ảnh tâm lý không nhỏ cho Tôn Hân, thái độ của Thanh Nhiễm vô cùng cứng rắn, nhà Hoàng Thiên Dũ có tiền thì thế nào? Trung học F từ trước đến nay đều không nhìn vào gia cảnh học sinh.
Hoàng Thiên Dũ kinh ngạc, thật lâu sau đó mới hồi thần lại, cười chế nhạo: “Thế nào? Lý Thanh Nhiễm, cậu dám làm mà không dám để người khác nói sao? Giả vờ làm học sinh ngoan, bây giờ tôi thấy cậu là lại buồn nôn.”
Điện thoại quay một vòng trên mặt bàn, Thanh Nhiễm ngẩng đầu lên: “Hoàng Thiên Dũ, năm nay cậu 17 tuổi rồi nhỉ?”
Hoàng Thiên Dũ ném tờ giấy thấm máu mũi vào thùng rác, lại nhổ thêm một ngụm nước bọt rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Thanh Nhiễm: “ Liên quan đến cậu à?”
-
Thanh Nhiễm không sợ cô ta, lành lạnh nói: "Ồ, cũng không sao cả, chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, đầy 16 tuổi là phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm trước pháp luật rồi, trong tay tôi đang có bằng chứng cậu vu khống, phỉ báng tôi."
Thanh Nhiễm cong môi, nụ cười còn sót lại chút dịu dàng thường ngày: "Đúng rồi, không phải ba cậu có tiền sao? Trùng hợp quá, ba tôi cũng có. Không nhiều nhưng đấu một trận sống chết với nhà cậu, cũng đủ rồi."
Hoàng Thiên Dũ đứng cách đó mấy dãy bàn học, trừng mắt nhìn Thanh Nhiễm.
Không khí giữa hai người hết sức khẩn trương, mấy bạn học đến sau cũng không dám vào lớp.
Bên ngoài cửa sổ có tiếng gõ, mọi người đều không hẹn mà cùng quay ra nhìn.
Đóa hoa cao lãnh Quý Thần đang đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt thiếu niên lạnh nhạt, chiếc mũ bóng chày kéo hết tóc mái lên làm lộ ra nhan sắc thịnh thế.
Anh nhìn Thanh Nhiễm, cũng chỉ nhìn thôi chứ không làm thêm bất kỳ động tác nào.
Thanh Nhiễm ngẩn ra, bỏ điện thoại vào túi áo, bước ra ngoài.
Có bạn học nữ nhỏ giọng: "Mẹ ơi, người cực phẩm đứng ngoài kia là ai vậy?"
"Chưa gặp qua, nhìn anh ta cũng mặc đồng phục trường mình, chắc hẳn cũng là học sinh trường ta đó."
Cô bé phía sau kích động vỗ vai hai người: "Là Quý thần a a a …"
Hai người phía trước cùng quay đầu lại, khuôn mặt lộ vẻ không thể tin nổi: "Sao có thể chứ? Chúng ta cũng có phải chưa gặp Quý thần đâu?"
Bạn nữ phía sau kích động đến mức mặt cũng đỏ lên: "A a a, là Quý thần, thực sự là Quý thần đấy, tôi vừa nhìn thấy mũ bóng chày của cậu ấy rồi."
Mấy bạn nữ xung quanh cũng xúm lại: "Dương Dương, cậu nói người bên ngoài là Quý Thần, có thật không?"
Nữ sinh tên Dương Dương gật mạnh đầu: "Tôi chắc chắn, không tin đợi lát nữa Thanh Nhiễm quay lại thì hỏi cô ấy đi."
Mấy người đều vô cùng kích động: "Mẹ nó, Quý thần nghĩ gì vậy nhỉ? Nhan sắc đẹp như vậy nhưng lại bị anh ấy giấu đi."
"Đúng đấy, đúng đấy! Không thua kém gì giáo thảo Tạ Ánh An của chúng ta hết."
Mấy nữ sinh không nghĩ giống vậy: "Cái này thì không chắc, tôi vẫn thích mỹ mạo của giáo thảo Tạ hơn một chút…"
"Ngừng ngừng cái sự mê trai lại, trọng điểm không phải nên là tại sao Quý thần lại gọi Lý Thanh Nhiễm ra ngoài sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT