Ánh nắng ban mai dần dần rọi chiếu lên đỉnh núi Vương Sơn mỹ lệ. Không còn sương mù hay cảm giác hiu quạnh cô độc lạnh lẽo, nam nhân thân vận độc một tấm y phục đơn giản, trên vai đeo nải đứng thẳng vươn người đầy sảng khoái.

Hắn hít thở thật sâu. Cảm nhận không khí mát lành như có như không xoa nhẹ lên mặt hắn, Ôn Ngọc tinh thần phấn khởi hướng mắt về phía chân trời xa xăm. Lòng thầm nhủ một tiếng, lần này... Lần này không còn gì ngáng đường hắn nữa rồi!

"Ta đi để đem Phụ hoàng ngươi cùng quay lại." Ôn Ngọc hào hứng nắm tay Lạc Trì, hai mắt hắn tỏa sáng rực rỡ.

Lạc Trì cười khổ, y sớm biết Ôn Ngọc sẽ quay lại. Có điều, y cũng biết rằng việc Phụ hoàng y một lần nữa quay về là điều không thể... Ôn Ngọc chỉ là, đang lừa mình dối người mà thôi.

Ôn Ngọc không hề hay biết rằng, lời người đó nói là chưa bao giờ sai...

"Lạc Minh." Sau khi Ôn Ngọc hứa hẹn rồi rời khỏi, Lạc Trì cho gọi con của mình tiến vào. Lạc Trì nằm trên giường, hai mắt đã bắt đầu không chống đỡ nổi. Y thì thào: "Phụ thân ta bỏ ta mà đi, bỏ Phụ hoàng ta mà đi. Tuy lúc đó người không hề lưu luyến ai trong số chúng ta, nhưng ta biết tình yêu của người dành cho tất cả không phải là nhỏ..." Lạc Trì mỉm cười nhẹ bẫng: "Kiếp này lại không được ở cạnh người lâu hơn, đối với ta là một mất mát."

Lạc Minh hoảng loạn, quỳ gối bên cạnh giường: "Phụ hoàng, người đang nói cái gì..."

Lạc Trì tiếp tục: "Ta và Phụ hoàng không thể ở bên cạnh người kiếp này... ta e người chắc chắn sẽ suy sụp. Ta không thể chờ thêm được nữa, thân thể này ta là người hiểu rõ nhất... Nó đã quá kiệt quệ, thật... thật không còn sức lực nữa."

Lạc Minh kinh hãi luôn miệng van nài: "Phụ hoàng, phụ hoàng cố thêm một chút... trẫm, để trẫm đi gọi người..."

Lạc Minh vừa định chạy đi gọi Ôn Ngọc đã bị Lạc Trì một tay yếu ớt giữ lại. Lạc Trì nghiêm giọng: "Không được... Ngươi, ngươi phải để người đi."

"Đừng khiến người lưu luyến mà chậm trễ."

Lạc Minh hai mắt đã nhòe, nước mắt chảy dài. Y nghẹn ngào quỳ xuống một lần nữa, giọng khàn khàn: "Phụ hoàng, tại sao người lại làm như vậy?"

Lạc Trì vân vê bàn tay y, thở dài một hơi rốt cục mới nói: "Uyển đế từng nói, sẽ có một ngày Phụ thân gặp lại Phụ hoàng... chỉ là, nơi đó sẽ không có ta. Ta không hi vọng Phụ thân cảm thấy tội lỗi với một kẻ không còn tồn tại."

Lạc Minh ôm chầm lấy y, nức nở: "Người cũng không cần phải làm như vậy mà!"

Lạc Trì xoa đầu hoàng nhi thân yêu lần cuối, trước khi nhắm mắt ngủ một giấc vĩnh hằng.

...

Trong khi đó, Ôn Ngọc vẫn chẳng hề hay biết Lạc Trì của hắn đã mãi mãi ở lại Vương Sơn chốn tiên cảnh. Hắn không thể gặp lại y, cũng không thể cùng y và Tam hoàng uống trà thưởng nguyệt dưới tán Tử Đằng như đã hứa.

Hắn lên đường tìm kiếm hang động Vĩnh Cửu. Nếu hắn tìm thấy, hắn sẽ gặp lại được Uyển Trúc. Còn niềm vui sướng nào hơn chăng?

Ôn Ngọc gọi một chiếc mã xa, băng qua các thôn làng. Rời xa khỏi ngọn núi Vương Sơn xinh đẹp, hắn đi mãi, đi rất lâu. Mất ba ngày hai đêm để đến được Bắc Thiên Vân.

Quay lại chốn cũ, Ôn Ngọc đảo mắt một vòng thành trì đã dựng kiên cố hơn xưa. Trên cổng thành treo hàng loạt cờ hoa rực rỡ đủ sắc màu. Trong lòng tấm tắc khen ngợi Lạc Minh có vẻ như trị quốc rất tốt, con dân an lạc, hưởng thụ cuộc sống sung túc. Tất cả đều đi đúng quỹ đạo mà Tam hoàng mong ước.

Hắn trọ lại một đêm trong một quán trọ thân quen. Bên trong khách nhân đông đúc, là nơi khi xưa hắn đến xem đấu giá vòng trường sinh. Mọi thứ vẫn như thế không hề thay đổi, duy chỉ những thứ cần thay mới được đổi mới khác lạ.

Hắn hoài niệm quyết định chọn nơi này làm điểm dừng chân.

Một đêm trôi qua với nhiều cảm xúc mới lạ. Ôn Ngọc tiếp tục hành trình của mình đến Vĩnh Cửu sơn động. Hắn hỏi thăm những người qua đường, câu trả lời nhận lại chỉ có một chính là... Sơn động đó không nằm trong lãnh thổ Thiên Vân.

Ôn Ngọc đỡ trán, muốn hoa mắt cả lên. Hắn thở dài não nề khi biết vị trí của sơn động đó không nằm đâu xa... Là phía dưới của Lưu Vân cung.

Đến cái nơi ám ảnh đó thì hắn quả thực hơi e ngại, nhưng tốt hơn vẫn phải đến.

Ôn Ngọc điểm lại suốt hành trình, tò mò không biết Diệp Uy sau khi bị Lạc Trì đoạt lại ngôi vị thì đã bỏ đi đâu. Từ khi hắn sống lại đến nay, hắn cũng chưa từng thấy qua y. Không biết chừng y vẫn còn sống...

Biết thế hắn đã hỏi Lạc Trì trước khi rời khỏi là được rồi!

Diệp Uy từ một tên nam nhân khờ khạo bỗng qua miệng người đời trở nên hắc hóa làm Ôn Ngọc cực kỳ khó hiểu.

Không được!

Hắn nhất định sẽ hỏi Lạc Trì khi quay lại!

Ôn Ngọc đến được sơn động cũng đã là tờ mờ tối. Ngoài sơn động chỉ có cây cỏ mọc um tùm, không có một chút cảm giác là có người sống ở. Hắn ngó nghiêng nhìn quanh, hít một hơi thật sâu... Quyết định bước chân vào sơn động.

Bên trong không biết từ đâu tỏa ra ánh sáng màu xanh lờ mờ, men theo lối vào. Hắn bỗng nhiên nhìn thấy...

Ôn Ngọc cứng đờ tại chỗ, thần trí là một mảnh rối loạn. Hắn ú ớ mãi cũng chẳng nói được chữ nào. Chỉ có thể ngây người nhìn vào nơi an nghỉ của...

Hắn quỳ rạp xuống, ôm đầu bật khóc như một đứa trẻ. Hắn khóc lớn, vang vọng khắp mọi ngõ ngách trong sơn động. Tiếng khóc ai oán xé toạc lòng người...

Hắn không thể, vĩnh viễn không thể...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play