Sau khi rời nhà Lưu tưởng thôn, Ôn Ngọc đi đến thăm ruộng nhà mình. Quả nhiên ba mẩu ruộng không được chăm sóc kĩ nên vô cùng không tốt, bất quá lại nằm ở vị trí không ổn nên Ôn Ngọc quyết định bán đi luôn.
Vừa hay vừa đi ngang qua vài người muốn mua ruộng đất, quay ngược lại tìm bọn họ vẫn là không có vấn đề.
Vì ba mẩu ruộng chỉ thuộc hàng... kém, nên bị cò kè giá rất sát, chỉ vài trăm đồng một mẩu. Ôn Ngọc ngược lại không quá để ý, ruộng như thế thì vài trăm đồng đã là quá nhiều.
Hắn quay về chỉ là biết chắc phụ mẫu sẽ để lại cái gì đó cho nguyên chủ, cho tới thời của hắn cũng đâu có cha mẹ nào mà không cả đời dành dụm cho con cái?... Dựa vào điều này, hắn liền tìm về thử... Quả nhiên là có!
Ôn Ngọc trở về Hoàng cung, người đầu tiên tìm đến hắn chính là Đoan Chính.
"Ngươi đã là người của Tam hoàng, không nên thường xuyên xuất cung như vậy." Đoan Chính nhíu mày, thần sắc lạnh nhạt cầm tách trà.
Ôn Ngọc khi ở trong điện luôn biến bản thân thực sự giống một ca nhi. Hắn tự mình dịch dung thành gương mặt thanh tú yêu kiều, cư nhiên ra ngoài sẽ trở lại là một công tử tuấn mỹ phi phàm. Khó có ai nhận ra được hắn là nam thê của Tam hoàng đế.
Ôn Ngọc khi còn ở kiếp trước rất đa tài, vì lo chuyện tiền bạc nên không có chuyện gì hắn chưa làm qua. Từ thợ trang điểm, giao hàng, quản lý tiệm quán đến nhân viên văn phòng... Ôn Ngọc đều thành thục, không nghĩ đến sẽ có ngày những kinh nghiệm đó đối với mình hữu dụng. Chính vì thế dịch dung với hắn vẫn là có chút hiểu biết.
Ôn Ngọc ở trong cung có danh phận nam thê lấy tên là Vân Xuyên.
"Ta ra ngoài cũng không có ai biết ta là Vân Xuyên công tử, ngươi cũng đừng đánh giá thấp trình độ dịch dung của ta." Ôn Ngọc cắn hạt dẻ cười đắc ý.
Đoan Chính không nói, chỉ quan sát chăm chú nam nhân đặc biệt trước mặt. Từng cử chỉ của hắn như thu hút y, khiến y không dứt ra được. Đoan Chính nghĩ mình có lẽ ngốc rồi, vì sao tim y lại đập nhanh như thế chứ?
Ôn Ngọc thấy người đối diện có chút lạ, gọi mấy lần vẫn không trả lời, liền có ý đồ xấu giở thói vô lại, hắn nhướn người hôn lên môi Đoan Chính. Đôi môi kia mỏng xinh đẹp, quyến rũ lại ấm áp mềm mại khiến hắn thập phần yêu thích.
"Ngươi!!!!" Đoan Chính hoàn hồn, lập tức nhận ra người kia có ý đồ bất chính, chẳng qua... đã không thể cứu vãn...
Ôn Ngọc công kích vào trong khoang miệng, liếm mút đầu lưỡi y. Đoan Chính bất lực đành để hắn tùy ý làm càn trong khoang miệng, tận hơn một khắc sau nhận thấy y không thể thở được hắn mới chịu buông tha.
Hai cánh môi bị chính mình cắn đến sưng đỏ, trong lòng Ôn Ngọc cười ngạo nghễ, uy nghiêm cái gì? Lãnh khốc vô tình cái gì? Nam sủng cái gì? Trước khi hắn không giữ được mạng thì vẫn là nên chén sạch đậu hũ của cả ba=)).
Tránh hối tiếc không nên có!
Ôn Ngọc cười yêu nghiệt, nếu không phải ca nhi trước mắt có vị thế cao cao, hắn lập tức đã nhịn không nổi.
Đoan Chính bị thái độ kia dọa sợ, không tránh được mặt đỏ tai hồng, vừa thoát khỏi liền sống chết hít không khí. Y thật không ngờ, hán tử thời đại này... lại lưu manh như vậy.
"Đã tỉnh chưa?" Ôn Ngọc thực thích thú với loại cảm xúc này.
Đoan Chính hai má phiếm hồng, môi lưỡi vừa bị người khác trêu chọc trở nên khô khốc, nói không nói nên lời.
Ôn Ngọc ăn đậu hũ cũng đã ăn xong, bảo y là muốn về đọc sách nên Đoan Chính đành phải gật đầu.
"Bệ hạ, người... tại sao mặt lại đỏ như vậy?" Giang công công lão hầu hạ Tam hoàng bao nhiêu năm, biểu cảm này của y là lần đầu hắn tận mắt chứng kiến.
Đoan Chính thần sắc phức tạp, đôi con ngươi không rõ cảm xúc, vội đáp một tiếng:" Không có gì." Bỏ lại Giang công công một bầu trời khó hiểu.
Đoan Chính quả thực, là lần đầu tiên.
Mà tiểu Đoan Chính phía dưới, thoáng chốc cũng dường như có phản ứng.
Ôn Ngọc người nhớ người thương hiện tại đang ở thư phòng của Lạc Hà ăn bánh hoa quế, gần đây Lạc Hà rất thích làm bánh này cho hắn ăn, còn là tự tay xuống bếp làm.
Khỏi phải nói lần đầu Lạc Hà kia chạy xuống bếp là như thế nào... Chẳng phải là kinh thiên động địa, sóng nước dao động,... phong vũ cuồn cuộn? Ha ha. Đúng là như vậy.
Trù phòng suýt ngất xỉu.
Nha hoàn run cầm cập, dập đầu sát đất.
Lão tổng quản thiếu điều muốn nhảy dựng.
Lạc Hà vẫn vui vẻ xoắn xuýt làm bánh.
Trời sập đất rung chuyển vẫn không ảnh hưởng xíu nào đến mục đích của y.
Ôn Ngọc cảm thấy, vẫn là nên ít để y xuống bếp...
"Lạc Hà,... Ăn với ta."
Lạc Hà tuy có thời gian rảnh rỗi để làm bánh, bất quá, y vẫn đang tối mặt tối mũi với đống tấu chương sắp qua đầu đây... Nghe Ôn Ngọc nói như vậy cũng chẳng thèm đáp, chuyên tâm duyệt tấu.
Ôn Ngọc rõ ràng không phục, y bận như vậy vẫn tự tay làm bánh cho hắn, nhưng lại không có thời gian cùng hắn ăn?
Ôn Ngọc nghĩ đến cái gì, tính vô lại vốn đang đè nén lại phát tác... Hắn cắn một góc bánh hoa quế thuận thế lật người hôn môi Lạc Hà, đẩy lưỡi qua lại, hôn thật sâu thật sâu người kia.
Lạc Hà bị làm cho bất ngờ xém nữa nhảy lên.
Hoa quế vào miệng y, mùi thơm ngon của bánh tràn vào khoang miệng, không những vậy...
Không những vậy....
...
Lạc Hà nóng bừng mặt mũi!!!
Sao tên này càng ngày càng bộc lộ rõ bản tính vậy??